Năm học thứ năm, Scorpius lên làm cấp trưởng.
Scor là người nhiều bạn nhất và cũng là người chăm tham dự hoạt động của trường nhất [ví dụ như ngày hội biện luận, ngày hội ứng dụng của pháp thuật, hoặc là cuộc thi bơi lội ở hồ đen].
Scor có rất nhiều chuyện cần làm. Chỉ cần có cuộc hẹn, buổi đọc sách, trà chiều hoặc là đơn thuần tụ lại nói xấu giáo sư thì những người xung quanh Scor đều tìm cậu. Thậm chí là những lần tụ tập chỉ có con gái [thảo luận cảm tình chiếm đa số] có khi cũng sẽ tìm Scor đến đại biểu quan điểm của nam sinh.
Scor cũng vui vẻ khi tham gia, có người gọi, Scor sẽ đi nên Scor bận rộn quá mức, thêm cả việc luyện tập Quidditch, có một thời gian ngay cả bài tập Scor cũng làm không kịp, bởi vậy vị trí cấp trưởng chậm chạp không rơi xuống đầu Scor.
Scor không thèm để ý, Draco phụ trách học tập của Scor cũng không cho rằng tranh thủ vị trí đó quan trọng. Ngược lại, năng lực ngoại giao của Scor làm Draco ngạc nhiên, rõ ràng Scor rất ngốc.
Sau khi Scor lên làm cấp trưởng, cậu chính thức có cơ hội tiếp xúc với Hugo.
Mặc dù ở trận đấu Quidditch Scor cũng đã chạm mặt Hugo. Nhưng vị trí của Hugo là tầm thủ, Scor lại là thủ thành kiêm đội trưởng. Không cùng vị trí nên sự cạnh tranh cũng không lớn. Nhưng ngẫu nhiên Hugo cũng căm hận nghiến răng vì là đội trưởng, Scor luôn thích bảo đảm hai đội chênh lệch ngoài 150 điểm. Cho dù Hugo có bắt được Golden Snitch xinh đẹp như thế nào thì cũng không thể thay đổi kết quả trận đấu.
Nhưng dù như thế nào, trước năm thứ năm bọn họ vẫn là biết nhau, từ năm thứ năm, những hoạt động của cấp trưởng làm cho bọn họ bắt đầu nói chuyện với nhau.
Mà đến năm thứ năm Scor đã rất cao, còn cao hơn Draco năm đó, là một thiếu niên anh tuấn hay cười. Có một nửa nữ sinh và một phần ba nam sinh sẽ chủ động chào hỏi Scor. Đến mức khi Hugo xuất hiện ở cuộc họp của cấp trưởng thì cậu đã hấp dẫn một nửa tầm mắt, Scor mới thấy không được tự nhiên.
“Hi Hugo. A, cậu không ngại tớ gọi cậu là Hugo chứ?”
Họp xong, Scor quay đầu cười với Hugo, “Cậu cũng có thể gọi tớ là Scor, lần đầu làm cấp trưởng, về sau xin chỉ bảo.” Nói xong Scor vươn tay nắm tay Hugo.
Mà Hugo nhìn trộm Scor nên chột dạ khẩn trương, “A, chào cậu.” Một giây sau bổ sung, “Scor.” Cam chịu cách xưng hô.
“Trước kia chúng ta không có cơ hội nói chuyện.”Scor liệt nhếch miệng, “Nhưng Harry nói rất nhiều về cậu, tớ ta cảm thấy chúng ta coi như thân quen, hình như cậu làm cấp trưởng từ năm thứ ba đúng không?” (Chỗ này ta ko rõ lắm, có lẽ tg cho là mỗi một năm cấp sẽ có một cấp trưởng nam và nữ)
“Harry? Harry cũng nói rất nhiều chuyện của tớ?” Hugo kinh ngạc.
Scor gật đầu, “Chúng ta cùng tuổi a. Harry mỗi khi nhắc nhở tớ thì đều nói tới cậu. Harry nói cậu bay 360 độ giỏi hơn tớ.”
Theo như cách Draco nói thì cái tên ngu ngốc này lại bắt đầu lời ngon tiếng ngọt, tuyệt đối là Harry dạy hư.
Quả nhiên tim Hugo đập nhanh, “Thật sự? Harry nói như vậy?”
Scor sửa sang lại văn kiện trong tay ngẩng cao, “A, nhưng đừng vui quá sớm. Harry cũng nói phòng cậu rất bừa bãi, có thói quen vứt tất thối lung tung, tớ không vậy.”
Hugo nhìn Scor có chút đắc ý, nếu nhìn xa thì mình sẽ cho là kiêu ngạo, nhưng thực tế phát sinh thì sao… Sao lại có chút đáng yêu?
Đột nhiên Hugo hoài nghi một Scor mình từng quan sát.
Hugo cũng nhớ tới nguyên nhân mình vẫn không đoán ra vì sao Scor lại có nhiều mối quan hệ như vậy. Trước đó cậu cho là vì Harry, cha nói Slytherin luôn có tập tính nịnh nọt… Nhưng chỉ trao đổi mấy câu mà Hugo đã cảm thấy không phải như vậy…
Nhất thời, quan tâm rục rịch trong ngực Hugo, những lời nói sau lại không chịu khống chế thốt ra. “Vậy, hôm sau chúng ta cùng bay, cậu cũng nói, a, dọn dẹp lại phòng như thế nào?”
Scor không ngạc nhiên, cậu thường được mời như vậy, Scor gật đầu, “Ok, có vẻ rất tuyệt. A, chúng ta còn có thể cùng đọc sách.” Scor vỗ đống giấy tờ, “Cậu dạy tớ cách ghi lại…”
Hugo mới hối hận sao mở miệng mời nhanh như vậy nhưng Scor đáp ứng lập tức làm Hugo dứt bỏ hối hận. Hugo nói, “Vậy buổi chiều…”
Scor thành thật mở quyển sổ nhỏ đầy những ghi chú hẹn với Hugo.
Sau đó Hugo mới biết được sao Scor phải ghi lại ‘hành trình’ như thế.
Cuối năm thứ năm, Hogwarts có một ngày hội.
Các ý tưởng sẽ xuất hiện, có lẽ là kịch bản, những bước nhảy, chế tác vật phẩm pháp thuật. Đến năm thứ năm bọn họ còn phải chuẩn bị thi nên ngày này dừng chân ở năm thứ năm.
Mà ngày này những người thân sẽ được đến Hogwarts.
Ngày 7 tháng 6, Harry, Draco và vợ chồng Malfoy kích động dừng lại mọi việc để đến Hogwarts xem Scor.
Scor lựa chọn độc dược, cậu quyết định chế tác pháo hoa.
Không chỉ có thú vị trong quá trình [Scor không ngừng nâng cao ống nghiệm để dung hợp dược liệu bên trong], sau khi chế tác xong, hất vào không trung là được pháo hoa xinh đẹp, rất thích hợp không khí của ngày này.
Scor cố gắng luyện tập trong kì nghỉ đông, Snape còn đến trang viên ở một thời gian để hỗ trợ huấn luyện. Khi Scor mặc đồ chính thức lên sân khấu, trừ bỏ nhà Malfoy, Snape cũng đứng ở một góc quan sát.
Khi Scor hoàn thành biểu diễn một cách hoàn mỹ, pháo hoa sáng lạn bay trên đại sảnh Hogwarts, nhà Malfoy nhiệt tình đứng dậy vỗ tay khen ngợi. Mà hoàn toàn không thua cho bọn họ, phía dưới có hơn mười người… Được rồi, là hơn mười cô bé cậu bé lớp dưới lên tặng hoa, ngay cả MC cũng phải đến giúp Scor chuyển hoa đi.
Đây là màn biểu diễn náo nhiệt nhất trong ngày.
Pháo hoa và hoa tươi đan vào nhau, Scor đứng đó cười tỏa sáng. Rất nhiều nữ sinh đều thừa nhận ngày đó là lần đầu hoặc là một lần nữa mê vương tử Slytherin.
Khi Scor đi xuống, Draco véo Scor cười mắng, “Ngu ngốc không nên có nhiều người ngưỡng mộ như vậy?”
Scor ôm hoa cười ngây ngô, “Mọi người rất nhiệt tình, em còn quên chuẩn bị hoa tặng mọi người…”
Lúc này lại có hai ba nữ sinh nhỏ tuổi ôm hoa chạy đến.
“Anh Malfoy! Vừa rồi nhiều người quá không kịp… Tặng anh!! Hôm nay anh rất tuyệt!!”
“Cám ơn, thật đẹp, anh rất thích.” Scor cười tủm tỉm nhận, không quên khen ngợi.
Cô bé tặng hoa hưng phấn đỏ mặt, “Vậy… anh có thể chụp ảnh với chúng em không?”
“Được thôi.” Scor hào phóng gật đầu.
Vì thế cô bé lấy máy ảnh ra nhìn xung quanh, cuối cùng Harry vươn tay cầm, “Tôi chụp giúp mấy em đi.”
“Được ạ, cảm ơn ngài!!”
Mấy cô bé đứng xung quanh Scor chụp rồi vui vẻ cảm ơn.
Draco nhìn chậc chậc lắc đầu, “Merlin, lần đầu tiên anh thấy Harry chụp ảnh hộ mà không phải bị chụp.”
“Scor có tương lai.” Harry nhếch miệng gật đầu, “Về sau đi đâu cho anh mượn Scor.”
Từ khi Harry ra sách ảnh, anh đi lại rất khó khăn.
“Đó là đương nhiên, Scor ngày càng đẹp trai.” Narcissa ôm hai má Scor rồi nóng bỏng hỏi han, “Scor a, con đã thích ai chưa?”
“Đó là một người con gái đúng không?” Lucius nhịn không được hỏi.
“A?” Scor cười gãi đầu, “Con còn chưa nghĩ tới…”
Draco nhướng mày, “Em thấy một kẻ địch nữa của phụ nữ…”
“Người kia là ai?” Harry ôm eo Draco hỏi.
“Ai khẩn trương thì chính là người đó.” Draco nhún vai.
Harry khẽ cắn lỗ tai Draco, “Anh nhớ rõ là người đó đã bị em tiêu diệt từ lâu.”
“Harry…” Narcissa che miệng cười không ngừng, “Hai con nói chuyện luôn rất thú vị…” Lucius liếc hai người, ông không thấy vậy.
“Scor!”
Lúc này Hugo chạy tới, trải qua một năm Hugo và Scor đã rất thân. Hugo chào Harry rồi quay đầu nói với Scor, “Biểu diễn sắp xong rồi, chúng ta cần đi dẫn đường.”
Scor lại bận rộn. Trước khi đi, Scor nhìn hoa. Cậu cầm một bông hoa hồng xanh rồi đưa tất cả những bông hoa còn lại cho Draco, “Em phải đi rồi, đến bữa tối em sẽ đến tìm, phải chờ em đấy!” Nói xong Scor vẫy tay rồi chạy theo Hugo.
Sau khi chạy được xa xa, Hugo đột nhiên quay đầu hỏi Scor, “Bọn họ vẫn đều như vậy sao?”
“Sao?” Scor khó hiểu.
“A, ôm nhau?” Hugo đỏ mặt. Nhưng cậu không thể ngăn cản mình hỏi, khi thấy Harry ôm eo Draco, ngẫu nhiên còn hôn tai. Cha mẹ Hugo chưa bao giờ như vậy.
Scor chớp mắt, “… Tớ nghĩ cậu không thích đúng không?”
“Không! Tớ không có ý đó…” Hugo lập tức phủ nhận, “Ý tớ là, cái kia… Cậu sẽ không nhìn… Cũng lo gặp chuyện như vậy.”
Scor trợn to mắt, kinh ngạc hỏi, “Cậu lo?”
Hugo lắc đầu, “Không, tớ không lo!! Tớ… Tớ chỉ là, tò mò…”
“A — tò mò…” Scor giật mình rồi dùng sức vỗ lưng Hugo, “Yên tâm, nếu cậu cũng như vậy, tớ sẽ duy trì cậu!! Tớ còn có thể giúp cậu nếu cậu cần! Giống như tớ từng giúp Draco vậy!!?”
“Cái gì,… Cái gì!?” Hugo nói lớn. Scor hiểu lầm.
“Tớ hiểu mà.” Scor nhếch miệng, “Ai nhìn thấy Draco và Harry đều có chút tò mò rồi hâm mộ…”
Hugo hỏi, “Vậy, vậy còn cậu? Cậu không hiếu kỳ sao?”
“Không, tớ sẽ tìm một cô gái.” Scor không chút suy nghĩ trả lời, “Không chọn một chàng trai.”
“Vì sao?” Hugo cảm thấy tim lạnh một nửa.
“Không có chàng trai nào so được với Draco.” Scor cười tủm tỉm, “Draco tuyệt nhất, tớ muốn Draco vui!”
“Cái gì…” Hugo nói không ra lời.
Lúc này Scor đột nhiên nhìn thấy người nào đó, cậu vội vàng bỏ lại một câu, “Tớ đi chỗ này một chút, lát nữa sẽ đi tìm cậu, bye!”
“A, chờ…” Hugo không kịp gọi lại.
Scor chạy nhanh đến một hành lang dài, chạy đến chỗ một người cao lớn.
Scor cầm bó hồng đưa cho người đó, Hugo trợn tròn mắt.
Mà cái người cao lớn kia chính là viện trưởng Slytherin Snape, sau khi Scor nói mấy câu thì nhận hoa.
Scor vui vẻ nói cái gì đó rồi đi cùng Snape một con đường hoàn toàn ngược lại với mục đích của mình…
Hugo lắc đầu, tạm thời không thể quyết định chuyện nào đả kích mình hơn.
“Sev! Tặng Sev, cám ơn sự giúp đỡ của Sev.”
“Không cần.”
“Haizz, sinh nhật cha sắp tới, chắc chắn là cha sẽ hỏi Sev độc dược để nhuộm tóc…”
“… Cũng tốt, từng này đủ phần năm nay.”
“Vậy Sev nghĩ giúp con đi, con nên tặng gì giờ, con còn rất nhiều hoa…”
HOÀN