[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ

Chương 10



Nhìn đội viên hai bên đã xếp xong đội hình giữa không trung, Snape mở rương ra, thả trái Bludger và trái Snitch ra, sau đó ngồi lên cán chổi, chết tiệt thật! Hắn nguyền rủa Quidditch!

Vừa mới chuẩn bị bay lên, đột nhiên, sau lưng có cảm giác bị đụng chạm, sau đó, có hai cánh tay ôm lấy eo hắn, nắm lấy cán chổi! Nháy mắt cứng ngắc, cùng lúc với nhìn thấy những ký tự xuất hiện trước mặt, thì liền đã bị kéo lên không trung!

‘Giao cho tôi……’

Căng thẳng, Snape không thể phản ứng mà bị đưa lơ lửng trên không trung, thậm chí còn làm vài động tác di chuyển khó khăn! Sắc mặt xanh mét, chỉ có thể nắm chặt lấy cánh tay hắn không nhìn thấy, chết tiệt thật! Xung lực của việc nhanh chóng bay lên khiến hắn không kịp nắm lấy chổi!

Harry dễ chịu nheo mắt lại, cảm nhận cảm giác kỳ lạ do gió xuyên qua cơ thể mình, điều này hoàn toàn không giống với những lần bay trước đây, mà Merlin biết, cậu đã bao lâu không động đến chổi rồi! Không giống với sự lơ lửng của linh hồn, cậu vô cùng nhớ cảm giác bay lượn như thế này! Mà sau đó 1 giây nam nhân ngồi phía trước bởi vì cậu quá hưng phấn mà làm ra các kiểu bay khác nhau, cảm giác người nam nhân tựa sát vào ngực mình, càng làm cho Harry có thêm những động tác tinh ranh nho nhỏ.

Đột nhiên dừng lại, khiến cho người cứng ngắc căng thẳng phía trước lại một lần nữa đụng mạnh vào trong lòng mình, âm thầm, cọ cọ gò má lên vành tai, nhè nhẹ nhếch lên khóe môi, Harry nhìn các cầu thủ vì màn ‘biểu diễn’ của mình mà ngây người, nhe răng, được rồi, cậu đến đây!

Vẫn còn chưa kịp lấy lại hơi từ trong màn‘biểu diễn’‘kích thích’, thậm chí còn không kịp lại nắm lấy cán chổi lần nữa, Snape chỉ có thể khép chặt đôi môi đang muốn nôn ói, cố gắng mở mắt, dồn sự chú ý lên trên người những cầu thủ, không chú ý‘chính mình’đang biểu diễn như thế nào, diễn xuất khiến cho những người xem phải kinh ngạc ra sao, Merlin đáng chết!

Sảo diệu mà tránh khỏi trái Bludger bay vụt tới, Snape vào lúc dừng lại trước mặt những cầu thủ đang ngây ngốc kia, từ trong kẽ răng rít ra một câu:“đáng chết! Các cậu phải thi đấu, không phải là nhìn chằm chằm trọng tài!”

Đợi đến khi các cầu thủ hồi thần, cuối cùng cũng dồn sức chú ý lên trái Bludger chết tiệt kia, thân bất do kỷ, Snape lại một lần nữa bị mang bay xuyên qua trận đấu, hắn thậm chí còn không chú ý tới, cánh tay‘người’ ngồi phía sau đang trộm ôm lấy eo mình! Chỉ biết cố sức nắm chặt cán chổi, cố gắng không để bản thân lại lần nữa đụng vào cái ôm đáng nên phải lạnh lẽo nhưng lại ấm áp dị thường kia! Càng không chú ý tới tiếng thán phục của những người ngồi trên khán đài về kỹ thuật bay của mình, Merlin a! Lúc mới bắt đầu, những người đó thậm chí còn nhìn thấy hắn không cần nắm cán chổi mà còn bay tốt như thế!

Cuối cùng cũng coi như ‘thích ứng’, Snape mới phát hiện có cánh tay không phải của mình đang ôm lấy eo bản thân, nghiến răng, nhưng hắn vô pháp làm bất cứ điều gì, chỉ có thể nhẫn nại, nhìn chằm chằm những cầu thủ vi phạm và cứu thế chủ đang bắt đầu đuổi theo trái Snitch, sau đó, dưới sự phối hợp của tên hỗn đản phía sau, mỗi một lần, đều vô cùng vừa vặn xuất hiện trước mặt những cầu thủ vi phạm, nhè nhẹ nhếch khóe miệng mà đưa ra hình phạt! Được rồi, đây là điểm duy nhất mà hắn cảm thấy thỏa mãn!

Cẩn thận duy trì cự li thích hợp với cứu thế chủ, Harry đã bay thỏa thích, phân ra một chút chú ý, quan sát người nào đó trên khán đài, cậu không xác định, lần thi đấu này trong trí nhớ, có phải là bởi vì Snape làm trọng tài mà kết thúc không hề có bất cứ sự cố nào xảy ra, nhưng mà xem ra bây giờ, tên gia hỏa kia đích thực không có ý định giở trò gì, rất tốt!

Bởi vì Snape ‘kịp thời đưa ra hình phạt’, điểm số của Gryffindor luôn vượt xa đối thủ, điều này khiến cho đám trẻ ở trên khán đài rời đi sự chú ý tới kỹ thuật bay của giáo sư ma dược, mà bắt đầu hô to cổ vũ cho đội nhà mình, Snape nhè nhẹ thở hắt ra, nghiến răng, thấp giọng gầm:“chết tiệt thật! Bỏ tay!”

Harry đang chú ý bay tránh Bludger, sau khi nghe thấy Snape, lại nhìn nhìn trái Snitch đang bay vọt lại phía bọn họ, còn có cứu thế chủ đuổi sát theo sau nó mà phóng lại gần đây, khóe miệng nhếch lên nụ cười, ‘nghe lời’ mà buông ra cánh tay đang ôm sát lấy eo nam nhân cùng với cánh tay đang khống chế cán chổi.

Hơi mất tập trung, lại bởi vì tên‘gia hỏa’ phía sau nghe lời như thế mà cảm thấy một tia kinh ngạc, Snape đột nhiên nhìn thấy cứu thế chủ đang xông về phía hắn một cách ác liệt, Merlin! Với tốc độ đó, nếu mà bị đụng vào! Nhưng mà chết tiệt, nhờ vào màn biểu diễn trước đó của tên‘hỗn đản’kia, chắc chắn rằng, tất cả mọi người đều cho rằng hắn có thể tránh khỏi sự xung kích này! Nhưng mà tên hỗn đản kia đã‘nghe lời’ mà buông tay ra, thậm chí còn rời khỏi lưng hắn!

Cố gắng điều khiển chổi bay tránh khỏi, nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình sợ hãi của cứu thế chủ cơ hồ đang ở ngay trước mặt, Snape nhắm chặt mắt, thậm chí là buông tay cầm chổi, rút ra đũa phép, được rồi, kẻ đáng chết hắn cần phải phóng ra chú áo giáp hộ thân và một số chú ngữ bảo vệ khác cho tiểu hỗn đản này, nếu có thời gian, hắn có lẽ sẽ phóng cho chính mình 2 cái như thế, chứ không phải biểu hiện quá khổ sở như bây giờ!

Trên khán đài đã phát ra những tiếng la hét, chính vào khoảnh khắc Snape và cứu thế chủ sắp đụng độ mãnh liệt, lại một lần nữa, Snape được bao quanh bởi sự ấm áp dìu dịu, một cánh tay hữu lực ôm lấy eo, cán chổi bị khống chế, dùng một góc độ không thể tin nổi mà bay lên, sau khi bay xa khỏi cứu thế chủ vừa vọt tới 10 yard thì dừng lại.

Vội vã thở hổn hển, mồ hôi lạnh toát ra ở trên trán nhanh chóng bị gió lạnh trên cao thổi đi, sắc mặt trắng bệch, Snape nhìn cứu thế chủ giơ tay lên cao, trái Snitch màu vàng phát sáng ở dưới ánh nắng, đã không còn sức lực dư thừa để rống giận với tên hỗn đản phía sau, Snape mím môi, cố gắng khống chế không cho cơ thể run rẩy, thậm chí trong nháy mắt lúc hai chân đặt xuống mặt đất, suýt chút nữa vì vô lực mà quỵ xuống, nhưng rất may được cánh tay chưa từng rời khỏi eo của hắn, thậm chí còn thêm một cánh tay nữa ngăn lại.

Hít thở sâu, nhìn cứu thế chủ được các đồng đội nhiệt tình chào đón một cái, Snape xoay người, đẩy ra cánh tay đã buông lỏng ở trên eo, sải dài bước rời đi, đáng chết! Đừng bao giờ mong đợi hắn động đến cán chổi lần nữa! Tuyệt không!

Dumbledore nheo mắt lại, biểu hiện của Snape trong trận đấu ông đã nhìn vô cùng rõ ràng, bao gồm cả những động tác không tự nhiên kia, cảm giác giống như bị ôm, bị khống chế bay đi, trong lòng nhận thức với‘người’kia đã trở nên rõ ràng hơn, nếu, giống như ông tưởng tượng, vậy thì, ông sẽ không keo kiệt sự tin tưởng! Chỉ là, một linh hồn, haizz……Severus……tốt thôi, có lẽ, ông nên tìm thời gian, nói chuyện rõ ràng với‘người’kia……

Một mạch xông thẳng về tầng hầm, Snape ném mình lên sô pha, trái tim đập mãnh liệt dần bình phục, kiệt sức, tựa đầu lên sô pha, không thể phủ nhận, ngoài việc có căng thẳng và hơi chút phẫn nộ, hắn đã cảm thấy một tia thoải mái, bởi sự bay lượn điên cuồng đó, nhắm chặt mắt, hắn dường như vẫn còn cảm nhận được sự kích thích của những động tác trên không trung của cơ thể, đuổi bắt theo những người chơi sai phạm, dùng những góc độ bất khả tư nghị mà tránh khỏi Bludger, cảm giác hơi đau do những cơn gió thổi qua mặt khi bay tốc độ quá nhanh, điều này trong mấy chục năm cuộc sống của hắn, vẫn là lần đầu tiên!

Đột nhiên phát giác ra ma lực đang thận trọng bao lấy cơ thể không khống chế được mà hơi chút run rẩy của hắn, mang theo một tia lấy lòng, Snape mím môi, hừ, đây đã tính là gì? đánh một gậy rồi lại cho kẹo ăn? Đen mặt đi thẳng vào phòng tắm, áo chùng của hắn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dính sát vào người thật khó chịu! Hơn nữa, cơ thể kiệt sức nhắc nhở hắn, hắn cần một giấc ngủ ngon lành!

Harry ngoan ngoãn đứng tại chỗ ban đầu, xoa xoa cằm, tặc lưỡi, lần này làm cho người ta tức giận không nhẹ, vậy thì được thôi, hình như qua vài ngày nữa là đến sinh nhật Snape, mà cậu nhớ là ở sâu trong rừng cấm có một số vật liệu giáo sư ma dược muốn, nhưng bởi vì nhiều sự lo ngại cùng với hạn chế mà vẫn chưa có được, oh, còn có nhện tám mắt, cái thứ khiến người khác nổi da gà đó hình như cũng là một loại dược liệu hiếm và khó có được!

Oh oh! Còn có! Không biết xà quái đó có thể nghe thấy thanh âm của cậu hay không! Nếu có thể, vậy cậu có thể để con rắn đó nhận chủ trước hay không, lại còn có thể có được nọc độc vĩnh cửu đó! Merlin! Nọc của xà quái càng là một trong những dược liệu cao cấp nhất, còn có da rắn! Snape nhất định sẽ vui phát điên! Hắc hắc……được thôi, khóe môi kéo đến cực độ……oh! Nhất định phải đi thử một chút! Ngâm nga, vẫn thật khó tin! Đã không để cậu‘nói’ra, vậy cậu tự mình đi làm là được rồi? Sirius chính là một ví dụ!

Đã có tính toán, Harry tươi cười xuyên qua cánh cửa phòng ngủ đối với cậu mà nói là không trở ngại gì, thỏa mãn chờ đợi nhìn thấy người nam nhân sau khi tắm trở về, đây là một trong những sự hưởng thụ hiếm hoi của cậu!

Khống chế ánh mắt mình không được quá mãnh liệt mà đi theo người nam nhân mẫn cảm, tham lam, Harry nhìn bộ dáng thả lỏng khó thấy được của Snape, đầu lông mày nhè nhẹ giãn ra, sau khi được lau sạch, mái tóc đen ẩm ướt đã không còn bóng dầu, dưới ánh sáng mờ mịt nhè nhẹ phát quang, tuy rằng đồ ngủ chặt mà bao lấy cơ thể thon gầy, nhưng chắc chắn rằng, khiến cho đường cong mềm mại kia càng nổi bật hơn, ôn nhuận, ngoài cái eo mềm dẻo, cánh tay thẳng tắp, mạnh mẽ, còn có phiến trắng ngần lộ ra dưới cổ áo, mỗi một lần, đều khiến Harry cơ hồ vô pháp khống chế ý muốn chạm lên, vuốt ve, sau đó dưới hiện thực mà bình tĩnh lại.

Hiện giờ đã đủ rồi, mỗi ngày bầu bạn, ngẫu nhiên đụng chạm, còn có ôm ấp lúc đêm tối, cậu không thể muốn thử nhiều hơn, nếu cậu vẫn còn sống……cho dù là quấy nhiễu hoặc là dùng thủ đoạn đáng khinh nào đó, cậu cũng sẽ giữ nam nhân thật chặt lại bên mình, cậu muốn người nam nhân này hạnh phúc, muốn bất kỳ lúc nào cũng đều có thể nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt kia mang theo một chút biểu tình hạnh phúc vui thích, nhưng mà——cậu không thể, cậu đã không còn cơ thể, đã không còn năng lực chính mình mang lại hạnh phúc đến cho người nam nhân này, cậu chỉ có thân thể với trạng thái linh hồn mang theo ma lực, cổ quái, không biết lúc nào sẽ biến mất này.

Cậu không thể nói đối mặt cùng với Snape, không thể khiến cho nam nhân nhìn thấy sự ái mộ và âu yếm nồng đậm trong mắt mình, cậu thậm chí còn bị người cậu yêu sâu sắc đề phòng, cảnh giác, hoài nghi, vậy thì, điều cậu có thể làm, chính là làm hết những gì có thể, cho dù hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này cũng phải bảo vệ tốt người nam nhân này, cầu xin Merlin, ít nhất——để cho cậu kiên trì tới khi tất cả kết thúc, cậu muốn nhìn thấy nam nhân đạt được vinh quang và an toàn mà hắn đáng nhận được……

Tỉnh lại từ trong những suy nghĩ cay đắng, Harry nhìn Snape nằm lên giường, rất nhanh đã yên lặng ngủ, khóe miệng khe khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ, ít nhất, người này đã‘quen’ với sự bồi bạn của cậu——bị bắt phải‘quen’.

Đã quen với việc phóng ra một bùa trợ hỗ trợ giấc ngủ, Harry không giống như trước đây, mãn nguyện ôm lấy Snape, nhìn gương mặt ngủ ngon giấc, hưởng thụ người kia trong mộng vô thức dựa gần, mà là đưa tay ra, thâm nhập vào bên trong chiếc chăn lông mềm, cách chiếc áo ngủ, nhẹ nhàng xoa bóp lên những vùng cơ bắp có chút cứng ngắc của nam nhân, đến khi cơ thể dưới tay trở nên mềm mại thả lỏng, mà người đang ngủ vô thức nhè nhẹ thở dài thoải mái mới đình chỉ động tác, ngồi bắt chéo chân giữa không trung, chống cằm, nhìn nam nhân bởi vì ngủ sâu mà lộ ra vẻ mặt chân thực.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv