*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngọc Hoành đúng là có thể chứa hồn phách, mang nó vào Băng Viêm động cũng không có vấn đề gì.” Phương Lan Sinh đưa mắt nhìn Hồng Ngọc, “Vậy còn Hồng Ngọc?”
“Tỷ tỷ trước đi Thanh Khâu gặp Tương Linh, rồi tới trước Băng Viêm động chờ chúng ta.”
“Tại sao?”
“Đến lúc đó còn phải nhờ Hồng Ngọc tỷ tỷ và Tương Linh chăm sóc Tô Tô.
“… Còn chúng ta?”
Phát hiện lời Phong Tình Tuyết nói có vấn đề, Phương Lan Sinh nhíu chặt lông mày, không ngờ lại làm Phong Tình Tuyết cười đến vui vẻ.
“Lan Sinh hiện tại, thật giống Tô Tô.”
Giống đầu gỗ?
Vừa nghe Phong Tình Tuyết nói thế, lông mày nhíu chặt của Phương Lan Sinh lập tức buông ra, sắc mặt cổ quái vội quay đầu, thoáng cái dáng vẻ khí thế mười phần đã biến mất.
Nhưng Hồng Ngọc nhìn dáng vẻ tươi cười của Phong Tình Tuyết, tựa hồ là có ý khác.
“Được, làm theo lời muội.”
“Hì hì, làm phiền tỷ tỷ và Lan Sinh. Trước hết cứ ở đây nghỉ một đêm, ngày mai chúng ta khởi hành.”
“Đi.” Phương Lan Sinh không nghĩ ngợi nữa, nghe thế xắn tay áo nói, “Vậy để ta đi làm cơm!”
Chuyện ngày mai rất quan trọng. Bởi vì rất quan trọng, y không dám ăn món sâu thần thánh của Phong Tình Tuyết.
Trước khi tới đây, Phương Lan Sinh đã mua đồ từ thành lân cận, mặc kệ có chuyện gì thì cũng phải quan tâm chăm sóc tốt bản thân đầu tiên, đương nhiên có chết cũng không thèm ăn lại món ăn ấn tượng kia.
Mà tự tay nấu ăn, đảm bảo lại an tâm hơn nhiều.
Hồng Ngọc đoán được tâm tình Phương Lan Sinh, không nhịn được cười nói, “Hầu tử làm cơm thực là khiến tỷ tỷ tưởng niệm.”
Tuy nàng cùng Phong Tình Tuyết và Tương Linh thỉnh thoảng cũng tới Cầm Xuyên thăm Phương Lan Sinh, nhưng nhìn thấy chỉ có Tôn gia tiểu thư ôn nhu thướt tha cùng nữ hài đồng nhỏ nhắn ngây thơ. Người muốn gặp, chưa từng xuất hiện.
Thời gian ngày càng dài, thực sự muốn gặp Phương Lan Sinh còn khó hơn lên trời. Nếu không phải Phương Lan Sinh cố ý muốn tránh, cũng không đến nỗi như vậy.
Nhưng lần nào cũng sẽ thấy người hầu bày một bàn tiệc đãi khách, mùi vị quen thuộc của năm xưa.
Dù không gặp được người, nhưng nhìn cơm ngon canh ngọt trước mặt cũng có thể an tâm Phương Lan Sinh vẫn khỏe mạnh bình thường.
Như vậy, là đủ.
Hồng Ngọc không phải không hiểu nội tâm Phương Lan Sinh còn vương vấn, chỉ sợ sau khi Bách Lý Đồ Tô sống lại, hầu tử mà nàng biết đi ngày càng xa, tới một ngày nào đó sẽ biến mất.
Sau bữa tối, ba người trở về phòng của mình.
Đào hoa cốc chia phòng riêng cho nam nữ, để tiện cho mọi người du ngoạn nên Phong Tình Tuyết mới đặc biết bố trí như vậy.
Phòng bên trong sạch sẽ không dính một hạt bụi, không giống một nơi chủ nhân quanh năm vắng mặt, cho đến khi đụng phải linh thú dưới chân Phương Lan Sinh mới giật mình tỉnh ngộ.
“Ở đây là do mày dọn dẹp ư?”
Y ngồi xổm xuống, ôn nhu ôm Hồng Kim* vào lòng. Con linh thú này dù là làm huyết khế với Bách Lý Đồ Tô nhưng trên thực tế thì quẩn chân y nhiều hơn, cũng không biết vì sao trước đây y hay ôm nó đi cùng nữa.
“Đây là…?”
” Huyết khế linh thú.”
“Hừ, ta có mắt đương nhiên biết nó là cái gì! Đầu gỗ, ta là muốn hỏi ngươi đưa nó cho ta làm gì!”
“Ngươi giỏi kì kèo, vậy để ngươi giữ nó đi!”
“Ha ha, đương nhiên! Ta luôn quan niệm có thể tiết kiệm được thì tiết kiếm, không tiết kiệm được cũng phải cố mà tiết kiệm… Hả, đầu gỗ, ngươi đừng có tự dưng ném nó cho ta rồi cứ thế đi mất chứ!”
Đầu gỗ luôn như vậy, không thích đi cùng y quá lâu.
Lần đó, dừng lại chỉ muốn cho y biết, muốn y chăm sóc con vật nhỏ này.
Phương Lan Sinh vốn là kẻ thích lo chuyện người khác, chẳng cần hắn nói cũng vui vẻ nhận trách nhiệm này. Ôm chặt Hồng Kim trong lòng, y thừa nhận, vì một câu nói kia của Bách Lý Đồ Tô càng khiến y thêm nhiệt tình.
“Gừ…”
“A, xin lỗi!” Phát hiện bản thân mất hồn, Phương Lan Sinh mới vuốt đầu Hồng Kim, “Vẫn như cũ, ăn đến tròn quay, mấy năm rồi mà chẳng khác gì.”
Người thay đổi là y.
Không, nên nói người thay đổi, chỉ có mình y.
Bất luận là vẻ ngoài, hay nội tâm bên trong… chỉ có mình y thay đổi. Hồng Ngọc vẫn như cũ, Phong Tình Tuyết cũng chưa từng có ý định từ bỏ tìm cách cứu sống Bách Lý Đồ Tô. Chỉ có Phương Lan Sinh từ bỏ, chỉ có Phương Lan Sinh rời đi, chỉ có Phương Lan Sinh lựa chọn trốn tránh.
“Gừ…”
Bỗng nhiên Hồng Kim như nghe được âm thanh, vẩy tai rồi từ trong lòng Phương Lan Sinh chui rai, nhún chân nhảy ra ngoài cửa. Phương Lan Sinh cũng không có ý định ngăn lại, để nó chạy đi.
Tục ngữ nói chủ nào tớ nấy, không nói tới con gà mập luôn theo sát kẻ kia thì huyết khế linh thú này cũng giống y chang hắn.
Không thích bên cạnh y lâu.
Cho dù là Hồng Kim một tay y hết lòng yêu thương, cũng là như vậy.
Y đứng dậy cởi thanh sam bên ngoài, định đi ngủ, ngoài cửa lại nghe thấy tiếng kêu của Hồng Kim.
Phương Lan Sinh dừng lại, xoay người nhìn thấy Hồng Kim vẫn đứng ở trước cửa, nhìn y gầm gừ như gọi.
“Sao thế? Đói bụng à? Vừa mới cho mày ăn hết một mâm bánh tôm kim tiễn* rồi mà? Mày đúng là đồ tham ăn!”
Hồng Kim lại kêu mấy tiếng gọi y rồi đi ra ngoài, lần này nó đi vài bước rồi lại quay đầu nhìn y gầm gừ.
Hành động này rõ ràng là muốn y đi theo nó.
Phương Lan Sinh đi theo Hồng Kim, đi tới ven hồ.
Người đứng ở đó chẳng phải ai khác mà chính là Phong Tình Tuyết vừa mới về phòng mình cách đó không lâu.
Hình bóng Phong Tình Tuyết phản chiếu trên mặt hồ, an tĩnh tựa như một bức chân dung, nếu không phải nghe thấy tiếng bước chân của Phương Lan Sinh có lẽ nàng vẫn thất thần theo một đường nhìn.
“Tình Tuyết?”
“…Lan Sinh? Muộn thế này rồi sao còn chưa đi nghỉ?”
“Ừm…”
Y không muốn nói là vì đuổi theo Hồng Kim mà đến, y cứ tưởng nó muốn dẫn y đi xem cái gì, không ngờ lại là muốn y đi gặp Phong Tình Tuyết. Nó cũng không biết là chạy đi đâu rồi.
“Tới cũng tốt, đáng lẽ định sáng mai để ngươi thu hồi hồn phách Tô Tô, nhưng hồn phách Tô Tô hiện tại có chút bất ổn…”
“Hồn phách bất ổn?”
Phương Lan Sinh nhìn mặt hồ, phát hiện một vật trắng trắng bị ánh trăng che lấp, vẫn nằm lẳng lặng ở trên mặt hồ.
Bởi vì ánh trăng quá rõ che lấp đi, nên Phương Lan Sinh không thấy rõ hình dáng. Lúc đầu, Phong Tình Tuyết không nói Phương Lan Sinh cũng không chú ý đến.
Vật thể trăng trắng, bán trong suốt, tựa như hòa lẫn trong ánh trăng, là hoang hồn của Bách Lý Đồ Tô ư?
Y tự nhận mình đã nhìn thấy qua không ít hồn phách, nhưng chưa từng thấy qua hồn phách nào như vậy, giống như mê mang, bồi hồi không nỡ rời đi, hoặc là mất phương hướng không tìm được đường về, chỉ có thể dừng lại tại đó.
Làm kẻ khác nhìn vào cũng có chút không nỡ.
“Lan Sinh, ngươi có thể không?”
Phong Tình Tuyết có chút hấp tấp, không biết có phải vì nhìn thấy hồn phách này mà bất an hay không.
Y nhìn gương mặt nôn nóng của nàng, chỉ ôn nhu mỉm cười nỗ lực xoa dịu tâm trạng đang xao động của nàng.
“Được, cứ để ta!”
Phương Lan Sinh tiến một bước, vẫy vẫy tay với linh thú đang trốn dưới gốc đào bên cạnh, kêu lên: “Mộc linh phương tương, có thể giúp ta tạo một con đường tới chỗ đầu gỗ không?”
Linh thú thông minh gật đầu, trong chớp mắt, một con đường băng dẫn tới mặt hồ đã xuất hiện.
Y chậm chạp bước trên con đường băng kia, lấy ra phật châu từ trong ngực, lượn xung quanh hoang hồn.
Hoang hồn bên cạnh di chuyển không ngừng, vì sự xuất hiện của y mà càng hỗn loạn, có thể thấy được cả xao động bất an. Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn chúng, khẽ giơ tay.
Không nói gì, cũng không làm gì, chỉ giơ bàn tay đang đeo phật châu, hai mắt nhắm nghiền.
Trở về đi, đầu gỗ!
Tình Tuyết cần ngươi.
Hồng Ngọc cần ngươi.
Tương Linh cần ngươi.
.
.
Ta… cần ngươi.
Đây là khát cầu sâu trong nội tâm, thứ cảm xúc trước giờ y vẫn cố lơ đi xem như không có.
Không biết là do cảm thụ được khát cầu từ y, hay do bị Ngọc Hoành bên hông y hấp dẫn, đám hoang hồn chậm rãi tụ lại, trong đêm đen gió lạnh, một trận ấm áp chui vào trong thân làm Phương Lan Sinh mở bừng mắt.
Trong nháy mắt, y có cảm giác nhìn thấy được bóng dáng của Bách Lý Đồ Tô, áp trán trên trán mình, ôn nhu vô cùng nâng đôi gò má y.
Phần ôn nhu quen thuộc đến đáng sợ.
Chỉ ở Bách Lý Đồ Tô.
Lệ, chậm rơi.
Hàm chứa bao tưởng niệm, cùng khát cầu bao năm.
===============
* Hồng Kim:
Một trong những huyết khế linh thú trong game CKKĐ, mang hình con báo.
Trời sinh thích tiền, trong lúc chủ nhân mua sắm, nó còn có thể hỗ trợ kì kèo mặc cả cùng.
Tên gọi: Hồng Kim vốn là để chỉ một loại tiền thời Hán, trong game lại lấy là để đặt tên cho con báo hám tiền này, nghe rất tương xứng, lại có cảm giác rất đáng yêu.
2 hình ảnh khác lúc lớn hơn:
Thích ăn: thịt kho trứng cút, gà nướng đất, vịt hun khói, sườn non hầm sen, quỳ hoa hiến nhục
bánh tôm kim tiễn
~> Tra xong đống tên thức ăn, muốn lòi mắt luôn (ू˃̣̣̣̣̣̣︿˂̣̣̣̣̣̣ ू)