Sáng hôm sau, khi Eun Bi cùng Yoon Ji Hoo xuống dưới nhà dùng bữa hai người kia vẫn chưa dậy.
Ngồi dùng bữa mà cứ nhớ lại vẻ mặt đờ đẫn, đầy nước mắt của Ha Jea Kyung ngày hôm qua, Eun Bi liền ăn không nổi nữa.
Yoon Ji Hoo thấy vậy, tự taylàm một cái bánh kẹp đưa đến tay Eun Bi: “Ăn đi, đừng nghĩ nhiều nữa!”
Anh thật sự không thích bộ dạng không có tinh thần này của cô chút nào, thấy Eun Bi ngoan ngoãn cắn cái bánh anh đưa, lông mày mới hơi giãn ra một chút, lại tự tay làm một cái nữa cho cô.
Cố gắng ăn xong một cái bánh, Eun Bi đã không muốn ăn nữa, thế nhưng ngay lập tức một cái mới lại đưa lại, đáng thương hề hề nhìn người trước mặt, thấy vẻ mặt kiên định cùng với đôi lông mày đang nhăn lại của anh, Eun Bi không thể không cầm lấy cái bánh ăn tiếp.
Đang khi Eun Bi đang uống sữa thì Ha Jea Kyung với Song Woo Bin đồng thời xuống nhà ăn, trông có vẻ như tinh thần Ha Jea Kyung đã tốt hơn hôm qua, cô làm một hơi hết 6 cái bánh kẹp 2 ly nước trái cây mới chịu thôi, khiến ai cũng nhìn cô với ánh mắt kì dị.
Chân mày Song Woo Bin giật giật, nói: “Sức ăn của cô cũng không tầm thường nhỉ?”
“Đó là đương nhiên, lần trước khi đi du lịch ở Califonia, có cuộc thi ăn, tôi vậy mà đạt giải 3 đó, cái cúp còn được giữ ở nhà tôi kìa!” – Ha Jea Kyung hào hứng nói.
Con gái lại đi tự hào về cái này sao, còn tham gi cuộc thi ăn gì nữa chứ. Song Woo Bin máy móc ăn bánh kẹp, trong lòng nghĩ.
Chỉ có Eun Bi là mở miệng khen: “Chị thật giỏi! Em cũng muốn được như chị!”
Ánh mắt Yoon Ji Hoo khẽ giật, anh nói: “Em bây giờ cũng rất giỏi mà!”
“Ừm.” – Eun Bi quay sang nhìn anh cười.
Ăn sáng xong, Eun Bi và Ha Jea Kyung liền tính cùng nhàu dạo phố, họ vốn đã hẹn nhau nếu như về Hàn Quốc thì cùng nhau đi chơi, nên sẵn tiện mọi người đều rảnh, liền đi luôn. Yoon Ji Hoo và Song Woo Bin có việc nên không thể đi cùng được, vì vậy tài xế nhà họ Song sẽ lái xe đưa họ đi.
Ha Jea Kyung cười nhìn Eun Bi: “Chị không ngờ là một người lạnh lùng như Yoon Ji Hoo mà cũng có lúc dịu dàng vậy đấy!” – Cứ nhớ tới cảnh buổi sáng người nào đó ân cần chu đáo, cùng với khi nãy dặn dò đủ điều mới cho người ta đi, Ha Jea Kyung không thể không cảm thán như vậy.
Mấy ngày nay khi Eun Bi chưa tới, bộ dạng của Yoon Ji Hoo trong mắt cô lúc nào cũng là lạnh lùng, chẳng để ý đến việc gì, lại không thích nói chuyện, giờ nghĩ lại, cũng chỉ là vì người mà anh ta dành hết sự ôn nhu cho không có ở đó mà thôi.
Trong lòng vừa hâm mộ Eun Bi lại vừa cảm thương cho mình, tình yêu của cô, không biết cuối cùng sẽ có kết quả sao đây.
Eun Bi ngồi bên cạnh thấy tâm trạng của cô lại hạ xuống, liền nói: “Chị Jea Kyung! Hôm nay chúng ta liền đi chơi cho đã đi, từ khi về Hàn Quốc đến giờ, em cũng ít khi đi dạo Seoul lắm!”
“Điều đó là tất nhiên rồi, lát nữa chị sẽ đi mua một quyển cẩm nang du lịch, chị em chúng ta cứ coi như hôm nay là đi du lịch đi, đi chơi cho đã!”
“Dạ!”
Nguyên ngày hôm đó, hai người hầu hết đều dành thời gian cho việc đi chơi, công viên giải trí, danh lam thắng cảnh hay di tích lịch sử đều đi cả, quan trọng nhất là những nơi có món ăn ngon, chỉ cần là nơi nào có tiếng, Ha Jea Kyung liền kéo Eun Bi đi.
Vì lo cho dạ dày của mình, lại sợ không nếm được hết các món ngon, cho nên mỗi khi đi đến đâu, Eun Bi đều kêu phần nhỏ, và chỉ dám ăn một chút. Nhìn Ha Jea Kyung hào phóng kêu phần to, sau đó ăn hết, ăn xong còn giải quyết luôn phần còn thừa của mình, Eun Bi không thể không cảm thán, quả nhiên là người đạt giải 3 có khác.
Cả hai đi chơi đến 10 giờ tối mới về, lúc về thì Eun Bi cả người đã mệt lả, người không còn sức, nằm xuống giường là ngủ ngay. Nguyên ngày hôm nay đi chơi với Ha Jea Kyung, cả hai đều ăn ý không nhắc một chữ tới chuyện đính hôn của Ha Jea Kyung với Goo Jun Pyo.
Thế nhưng có những chuyện, không phải bạn không để ý đến thì nó sẽ không xảy ra.
Mấy ngày sau, khi nhìn thấy quảng cáo có sự góp mặt của hai người đó trên ti vi thì Eun Bi không thể không lo lắng.
Cho dù là trên tivi, Goo Jun Pyo cũng không hề mỉm cười, lại nhìn sang hình ảnh Ha Jea Kyung đang cười gượng ở phía sau, trong lòng Eun Bi liền không dễ chịu.
Yoon Ji Hoo nhìn tivi, lại nhìn Eun Bi đang thẫn thờ bên cạnh, không dấu vết thở dài. Anh cúi xuống ôm Eun Bi vào trong lòng, để cô ngồi trên đùi anh, bàn tay vỗ vỗ, không tiếng động trấn an.
Eun Bi cũng vùi mặt vào lòng anh, buồn bã lên nói: “Anh Goo Jun Pyo thích chị Jan Di mà không phải chị Jea Kyung, anh ấy là bị buộc, anh ấy không có sai!”
“Ừ!” – Giọng nói từ tình của anh vang lên trên đầu.
Eun Bi lại nói: “Thế nhưng chị Jea Kyung cũng là người vô tội!”
“Ừ!” – Yoon Ji Hoo lại đáp, anh hôn nhẹ vào tóc của Eun Bi. Hai người bọn họ đều không có sai, sai là do ông trời lại b ày ra tình cảnh trớ trêu này.
Eun Bi ngước mặt lên, nhìn Yoon Ji Hoo: “Em phải làm sao để giúp họ đây!”
Anh hôn nhẹ vào môi cô, dịu dàng nói: “Bé ngốc! Em không cần làm gì cả, thời gian sẽ quyết định hết thảy!”
Là Goo Jun Pyo chống cự tới cùng rồi chiến thắng, hay cả Goo Jun Pyo và Ha Jea Kyung đều phải bước vào cuộc hôn nhân không tình yêu, tất cả mọi chuyện, sẽ được quyết định ở tương lai.