Biết được nguyên do, dường như mọi nút thắt đều được giải thoát, đầu óc mọi người trở lên thông thoáng hơn.
Đọc qua những gợi ý của Nguyễn Toản, Nguyễn Huệ ngẫm nghĩ nhìn Nguyễn Long:
" Công tử nhà ngươi có nói khi nào trở lại Thăng Long không?"
" Thuộc hạ cũng không rõ."
" Ừm. Ngươi về trước đi, mấy hôm nữa nhờ ngươi dẫn đường đến gặp."
" Được. Thuộc hạ cáo từ."
.........
Có phương hướng cũng giải quyết được nút thắt, những ý tưởng dần hiện lên, mọi người bắt đầu bàn bạc kĩ lưỡng, những kế hoạch mau chóng được vạch ra.
Khi tiếng mõ điểm giờ Tý, mọi chuyện êm đẹp. Nguyễn Huệ cười:
" Hi vọng mọi chuyện như ý. Kế hoạch thật diệu nha."
Mọi người lần lượt cáo lui chuẩn bị.
........
Sáng sớm, theo lịch, các quan lại bắt đầu tiến đến ngọ môn, chuẩn bị vào triều, ngoài cái lạnh cắt da cắt thịt, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ ra vẻ hoang mang. Những vụ việc diễn ra khiến dân chúng cùng quan lại đều lo lắng, nhất là với những chuyện ma quỷ, không thể nào giải đáp được.
Trống hiệu vang, mọi người lần lượt bước vào, càng bất ngờ hơn Nguyễn Huệ đã ngồi, xung quanh là chồng đầy tấu chương, sách vở, mọi người càng thêm thơm thớp lo lăng. Mọi người ngay ngắn, không biết từ ai, đồng loạt quỳ xuống thưa:
" Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế."
" Bình thân." Nguyễn Huệ ngẩng đầu lên, đôi quầng mắt thâm, uể oải đáp.
Ngô Thì Nhậm vội vã nói:
" Mong bệ hạ giữ gìn long thể. Chúng thần tội đáng chết không san sẻ được phần nào lo lắng phiền muội cho người. Mong bệ hạ trách tội."
Có người dẫn đầu, lục tục các quan lại bước ra.
Nguyễn Huệ khẽ nở nụ cười, nói:
" Không sao, trẫm thân thể khoẻ mạnh, chút đó không sao. Chỉ sợ trẫm cố gây dựng lại có kẻ chống phá thôi. Đúng là mất công dã tràng a."
Nghe lời đó, mọi người càng trịnh trong, mỗi người một vẻ, có kẻ run sợ, có kẻ cúi đầu.....
Đứng cuối hàng, Nguyễn Quỳnh cùng một vài Mật vệ chậm rãi quét xung quanh, cố gắng nghi nhớ hành động, phản ứng của mỗi người.
Phía trên Nguyễn Huệ cảm thấy vừa đủ, tiếp:
" Hôm qua sau bao phen, trẫm cũng mời được La sơn phu tử xuống, ngẫm không khác chi việc Lưu Bị mời được Khổng Minh, để kỉ niệm việc này, trước hết trẫm muốn dẹp mọi chuyện sang một bên. Ngày mai tiếp tục không muộn, Phu tử cũng đã có câch giải quyết, hung thủ cũng bị bắt. Không sớm thì muộn sẽ giải quyết. Mượn việc này, muốn mời mọi người đến điện Sùng Uyên ăn cùng nhau bữa cơm đạm bạc. Tiếp nối truyền thống tốt đẹp của họ Trần năm xưa. Vua quan như chân tay gắn kết thì đất nước mới thịnh vượng. "
" Bệ hạ anh minh, bệ hạ anh minh."
Tiếp đó lần lượt mọi người đi theo hàng tiến về điện Sùng Uyên. Cảnh tượng lạ lẫm khiến binh lính tuần vệ cũng không khỏi há hốc.
Lúc này, phía sau, bọn Nguyễn Quỳnh vẫn chăm chú quan sát.
........
Điện Sùng Uyên, bữa tiệc rượu lớn đã được bầy, khá là tươm tất, Nguyễn Huệ nói qua loa đôi chút, Nguyễn Thiếp chậm rãi đưa đẩy, danh tiếng Nguyễn Thiếp khá lớn, nhiều người từng là học trò lên bữa tiệc không khí có chút nghiêm trọng nhưng cũng khá thông thuận.
Nguyễn Huệ cũng mượn rượu, nói về rất nhiều câu chuyện trung nghĩa, quay đầu về lẽ phải...... mọi người đều hiểu ẩn ý.
...........
Cũng lúc đó, trong một căn nhà, Trương Văn Hiến nhìn trên tay những mẩu giấy, nghi vắn tắt, được xếp thành chồng, quan sát mặt trời đã lên đỉnh, nói:
" Bắt đầu đi. Cách này thật lại."
Nghe xong, Mật Vệ từng người cầm một chập, tản ra, hét lớn:
" Mưu lớn của nhà Thanh, cẩn thận bọn Tầu khựa."
" Vụ án hàng Đào bí ẩn được bật mí, bóng dámg người Hoa."
" Họ Lê bán nước, sắp kéo quân Thanh sang."
" Hồ Thơm là Nguyễn Huệ, Nguyễn Huệ là ai?"
........
Vừa chạy vừa nhét vào tay tường người qua đường, dân chúng tò mò cầm lấy, quan phủ cũng nhanh chóng rượt bắt.
Tính tò mò càng thôi thúc con người cất dấu, quan phủ cho người rượt đuổi đồng thời cũng cho người đi thu lại, nhiều người giao, nhiều kẻ thậm thụt giấu đi, quan phủ cũng chỉ hỏi, cũng không tra khảo. Bên trong một vài căn phòng trọ, cả gián điệp Nguyễn Ánh cùng họ Lê đều ngơ ngác, không khỏi chăm chú cuộc rượt đuổi của kẻ giao đơn với quan phủ. Nhiều kẻ bị bắt, nhiều người trốn đi. Có kẻ bị dân chúng tóm lại đưa quan phủ, có nhiều người lại bao che. Kẻ bao che nhiều người may mắn, phỉ nhổ quan phủ, tiếp đãi những người " anh hùng." chạy rải lan tin kính cẩn, khoác vai bá cổ anh em, làm tiệc thịnh soạn tiếp đãi.
.......
Bữa tiệc đang sắp tàn, bỗng Tiểu Quế Tử chạy hốt hoảng, quỳ xuống trước mặt Nguyễn Huệ khóc lóc, thưa:
" Bẩm bệ h....hạ.... bên ngoài càng ngày càng loại."
Nguyễn Huệ rượu vào, sắc mặt đỏ bừng, quát:
" Việc gì."
Tiểu Quế Tử cẩn trọng nói:
" Bẩm bệ hạ, bên ngoài không biết thông tin buổi trầu bị lộ ra, những kẻ phản tặc làm loạn, rêu rao tin đồn, chúng ta cho người bắt nhưng nhiều kẻ chạy thoát. Thăng Long loạn, thưa bệ hạ."
Nghe xong, lửa giận bộc phát, Nguyễn Huệ vộ mạnh tay, cả chiếc bàn vỡ răng rắc, quan lại có hơi rượu cũng choàng tỉnh, đứng nghiêm, Nguyễn Huệ gằn giọng:
" Trẫm làm gì để các ngươi hận trẫm vậy ư. Kẻ nào truyền ra."
Một vài kẻ bị tiếng hét kinh sợ, ngã nhào, có kẻ chân run lập bập. Những người đó nhanh chóng được áp giải ra ngoài, miệng luôn mồm gào thét vô tội.
Nhìn những người còn lại, Nguyễn Huệ nói:
" Tất cả ở đây không phản bội trẫm đúng không. Các khanh có dám chứng minh không." Nhếch mép cười lạnh.
Lời nói xong, mọi người đồng loạt hô:
" Chúng thần sẫn sàng."
" Được." Nguyễn Huệ cười lớn: " Người đâu, mang chiếc hộp ma quỷ vào."
" Vâng."