Sáng sớm, Nguyễn Toản chạy bộ một vòng xung quanh đảo, lắng nghe tiếng chim hót ríu rít, nhớ tới nơi đây những năm 2020, cảm thán:
“ Thật yên bình.”
Bên cạnh, nàng khẽ lau mồ hôi giúp, cười:
“ Chàng quen đi, ở lâu sẽ cảm thấy chán thôi. Yên bình mà vô vị.” Ngẫm nghĩ lúc, nàng tiếp:
“ Thiếp đã nấu xong. Chàng đi thay đồ rồi ra ăn không muộn.”
Nguyễn Toản gật đầu.
.........
Nhìn tô phở nóng hổi, Nguyễn Toản vừa thưởng thức miếng đầu, Vũ Văn Dũng từ ngoài, tiến đến:
“ Thưa Vương gia, bọn hải tặc đã đến rồi ạ.”
Nguyễn Toản gật đầu:
“ Được, ngươi tạm thời tiếp đãi. Ta xong việc sẽ đến.”
Vũ Văn Dũng đáp:
“ Vâng.” Sau đó yên lặng rời đi.
........
Bên cạnh nàng nghe vậy, nói:
“ Bọn chúng có thành ý, chàng cũng không cần làm khó.”
Nguyễn Toản cười:
“ Bọn chúng cần thiết hợp tác với ta, chứ ta không cần. Ép chúng một chút, đàm phán thuận hơn. Lần này ta muốn chúng sẽ làm quân tiên phong ác chiến với lũ giặc Nguyễn ở Cam Ranh.”
Nàng gật đầu:
“ Vâng. Thế sẽ giúp giảm bớt thương vong bên ta. “ rồi ngừng lúc:
“ Mà mai, thiếp muốn đem người du ngoạn xung quanh. Thấy Triệu Lan nói, nơi đây có rất nhiều cảnh đẹp.”
Nguyễn Toản suy tư lúc, nói:
“ Được. Nhưng ta sẽ cư mấy người đi cùng. Nơi đây dù sao cũng hoang vu, thú dữ khá nhiều,”
Nàng cười, đáp
“ Vâng.”
.......
Bên kia Trịnh Long nghe Vũ Văn Dũng nói, cười:
“ Được. Chúng ta đã làm phiền. “ rồi nhìn mặt trời dần lên cao, tiếp:
“ Ngài cứ làm việc của mình đi. Tôi đi dạo bờ biển chờ đợi. Ngồi nhiều cũng không thoải mái.”
Vũ Văn Dũng nghe vậy, quay ra nói nhỏ với tên lính, đáp:
“ Tránh làm phiền, hắn sẽ đứng xa xa. Có gì cần ngươi gọi hắn.”
Trịnh Long gật đầu, sau đó chậm bước đi, bốn đàn em vội vã đi theo.
.........
Một đoạn xa, Trịnh Thất nóng tính, nói:
“ Chủ thượng người đã hữu ý hợp tác mà tên kia dám khinh khỉnh coi thường chúng ta...”
Trịnh Nhất hùa theo:
“ Đúng.... đúng.... có lẽ chúng cảm thấy ta cầu chúng nên muốn tỏ thái độ bề trên....”
Trịnh Long đợi cả hai người bàn tán xong, cười:
“ Đặt các ngươi trong hoàn cảnh đó cũng làm vậy thôi. Hắn đã tỏ thái độ có nghĩa là chắc chắn đồng ý hợp tác. Chỉ còn đợi xem thẻ đánh bạc của chúng ta như thế nào....” ngẫm nghĩ lúc, tiếp:
“ Lúc nữa, khi ta đàm phán, hai người các ngươi dù ra sao cũng đừng nói xen vô, thái độ bình thường nhất. Tránh khiến bọn chúng nắm sơ hở.”
Trịnh Nhất, Trịnh Thất xấu hổ nhìn nhau, đáp:
“ Vâng,”
Bên cạnh, nãy giờ trầm mặc, Trịnh Nhất Tẩu nói:
“ Thưa chủ thượng, chúng ta thực muốn phân một vùng ở Phú Quốc ư? Nghe nói tên này rất coi trọng lãnh thổ, chắc chắn khó mà đồng ý.”
Trịnh Long thở dài:
“ Nếu được thì tốt. Không chúng ta lấy lại vùng đất tổ. Tuy không nhộn nhịp bằng nhưng cũng sẽ khiến cuộc sống anh em ổn định hơn. Hải tặc không thể làm mãi được.”
Đúng lúc này, một nhóm lính ta tập luyện ngang qua, nhìn ai lất đều khỏe khoắn, động tác dứt khoát, đều nhau, tiếp:
“ Sau khi tiếp xúc, ngươi cử người lôi kéo làm quen. Học hỏi những tác phong, rèn luyện. Hải quân Tây Sơn cũng là lực lượng tinh nhuệ, lớn nhất ở khu Đông Á này. Học được sẽ khiến quân ta càng hùng mạnh. Đôi khi nhiều không bằng tinh.”
Bốn người lắng nghe, nhẹ gật đầu.
........
Không bao lâu, Vũ Văn Dũng cũng trở lại, cười:
“ Vương gia chúng ta mời ngài gặp mặt.”
Trịnh Long gật đầu:
“ Vậy xin ngài dẫn đường.”
.........
Đoàn người vòng vèo, đi qua nhiều trạm gác cũng đến nơi. Vừa bước vào, Trịnh Long bỗng cảm thấy nao nao, vừa nở nụ cười định chào hỏi, thì nhìn thân ảnh, khẽ giật mình. Phía đối diện Nguyễn Toản cũng tương tự.
Hai người từng đối dầu với nhau khi Nguyễn Toản vừa xuyên đến, ở khu rừng Pắc Ban. Câu Tiễn Kiếm cũng là đồ đoạt được từ tay Trịnh Long.
Bầu không khí bỗng chút ngưng đọng. Ai nấy nhìn nhau. Lúc sau, Nguyễn Toản cười:
“ Đã lâu không gặp. Phải cảm ơn ngươi về trận chiến năm đó.”
Trịnh Long cũng miễn cưởng nở một nụ cười, đáp:
“ Ừm. Có lẽ đã một năm. Ta cũng cảm ơn ngươi vì trận thua đó cho ta bài học.”
Nguyễn Toản gật đầu:
“ Vậy ngồi xuống đi. Là ngươi, ta cũng không vòng vo. Lần này các ngươi muốn đưa ra bao quân phối hợp. Và đổi lại là gì.”
Trịnh Long gõ gõ mặt bàn, đáp:
“ 1 vạn quân đổi lấy kiểm soát vùng biển này. Dù sao các ngươi không tiến hành giao thương khu vực này. Không bằng nhường lại cho chúng ta.”
Nguyễn Toản lắc đầu:
“ Chưa dùng chứ không phải sau này cũng vậy. Ở đây chúng ta đã có kế hoạch, nên mới thiết lập căn cứ. Ngươi đổi địa điểm khác xem. Đài loan đi, nơi đấy cũng là vùng đất lập nghiệp họ Trịnh, giao thương cũng không thua kém.”
Trịnh Long suy ngẫm, nói:
“ Nhưng hình như vùng đó vẫn thuộc nhà Thanh, ngươi làm sao đảm bảo chúng sẽ thuộc về chúng ta. Sau vụ đó, hải quân nhà Thanh gần như tập trung nơi đó. Tiến vào khác gì chịu chết.”
Nguyễn Toản cười, đẩy qua một mảnh giấy, nói:
“ Yên tâm. Nơi đó đã thuộc quyền kiểm soát của chúng ta. Đây là giấy quyền sở hữu đất. Hòa Thân đã ngầm bán chúng đổi lấy Câu Tiễn Kiếm.”
Trịnh Long lật giở xem, sau đó đắng chát:
“ Được. Nhưng hình như ta làm ăn nỗ. Biết Hòa Thân dễ vậy. Ta đã đưa Câu Tiễn Kiếm qua.”
Nguyễn Toản cười lớn, chỉ về phía Trịnh Nhất Tẩu, nói:
“ Nếu thống nhất, thì toàn bổ số quân của các ngươi sẽ để cho ả cầm, toàn bộ nghe sắp xếp của chúng ta. Nhưng khí tiến hành, do các ngươi chống đối làm ảnh hưởng, thì hiệp nghị cũng coi như vứt bỏ.”
Trịnh Long gật đầu:
“ Được.”
Sau đó, hai người lần lượt kí tên.
.......
Đưa bản hiệp ước lại cho Triệu Lan, Nguyễn Toản nói:
“ Vậy các ngươi mau chóng cho người qua.” Xong quay nhìn Vũ Văn Dũng tiếp:
“ Bọn chúng đưa đến, ngươi sẽ sàng lọc, phân chia cho phù hợp.”
Võ Văn Dũng gật đầu.
Nguyễn Toản bước lên, ôm lấy Trịnh Long:
“ Hợp tác vui vẻ.”
Trịnh Long miễn cưởng, cười:
“ Hợp tác vui vẻ.”
Nguyễn Toản nói:
“ Nếu các ngươi không chê cơm canh đạm bạc thì ở lại dùng chung bữa. Ăn mừng sự hợp tác này.
Trịnh Long gật đầu:
“ Được. Mấy khi được ăn cơm của ngươi. Cố ăn nhiều bù thua thiệt vậy.”
Nghe vậy, mọi người vang lên tiếng cười.