Không lâu, một toán người đeo mặt nạ, tay cầm đao kiếm, bắt đầu ép sát. Thấy vậy, mọi người hoảng sợ, la hét, chạy trốn.
“ Phập... phập...” những tên cướp lao lên, như sói vào bầy cừu, liên tục chém giết, khiến đám đông kinh sợ, dần co dúm, sát lại nhau. Tên thủ lĩnh chậm rãi cưới lạc đà đi lên, nhìn một lượt, trong đó tập trung vào Tony Đặng cùng Rohinchandra - những kẻ phú quý, nói:
“ Ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ không giết. Chỉ cần kêu người mang tiền tới là chuộc. Tiền mất có thể kiếm lại, nhưng mạng chỉ có một.”
Tony Đặng nhìn mọi người xung quanh, gật đầu:
“ Được. Hi vọng ngài giữ lời
Akan - tên thủ lĩnh nghe vậy, nở nụ cười, làm nộ hàm răng vàng óng:
“ Haha, yên tâm.”
Xong nhìn sang đàn em:
“ Trói chúng lại, mau chóng rời đi. Cẩn thận lũ chó đánh hơi được.”
“ Vâng.”
........
Đoàn người bị áp giải tới một ngôi làng, tống tất cả vào một căn phòng ẩm mốc, nằm cuối cùng, phía sau là vách núi thẳng đứng, Akan nói:
“ Có tiền bạc, trang sức mau giao nộp. Ta không muốn động tay chân.”
Nghe giọng sắc lạnh, đày đe dọa, tất cả nhìn lẫn nhai, chậm rãi lôi ra. Rất nhanh, những chiếc rương đầy tràn của cải. Akan hài lòng, nhìn sang đám đàn em, nói:
“ Ken cùng Tumi tạm thời trông coi, bắt bọn chúng điểm chỉ vào tờ giấy. Những người lại đi theo ta.”
“ Vâng.”
..........
Ken cùng Tumi đợi Akan rời, đóng sập cửa, nở nụ cười hung ác:
“ Ngoan ngoãn điểm chỉ, đọc địa chỉ gia đình. Không đừng trách ta.”
Nhiều người vội vã làm theo, nhưng khi đến mấy người biết chữ, ai nấy đều lộ vẻ giãy giụa, một người lớn tiếng:
“ Các ngươi bắt chúng ta làm gì vậy, thà bằng giết đi...”
Tên Ken cười:
“ Vậy đúng như các ngươi muốn.”
“ Phập.” Một ánh dao nhanh chóng chém lìa cô, Làm xong, Ken nhìn toàn bộ:
“ Có ai muốn ý kiến..”
Một người lắp bắp:
“ Ta....”
Nhưng chưa nói xong, lại một đao lìa cổ, Ken đưa lưỡi liếm vết mâu bắn lên khóe miệng, tiếp:
“ Còn ai...”
Chứng kiến vậy, toàn bộ còn lại đều ngoan ngoãn điểm chỉ, viết địa chỉ. Rất nhanh, trong tay Tumi đã là chồng dầy, Ken lôi xác mấy tên kia ra, cười nhạo:
“ Ngoan ngoãn đã không sao. Sống không muốn lại muốn chết.”
.........
“ Phập.” Cửa phòng đóng sập, bên trong tối om, chỉ còn ánh sáng le lói.
Mọi người ai đều chán nản, dìu nhau tìm nơi ngồi.
Lúc này, Tony Đặng cùng Rohinchandra đều trầm ngâm. Đợi bên ngoài không còn tiếng động, ánh mặt trời cũng lên đỉnh, Tony Đặng chần chừ, nhìn sang Rohinchandra nói:
“ Bức thư đó cậu cũng hiểu đúng chứ. Điều đó thật vô lý và dường như bọn chúng không muốn thả ta ra. Chúng ta có lẽ phải tự cứu...”
Rohinchandra khẽ giật mình, lúc sau gật đầu:
“ Nhưng bọn chúng đều là kẻ hung hãn. Muốn chạy trốn không dễ.”
Tony Đặng nói nhỏ:
“ Tôi nhìn cậu cũng biết là người có tiền, có của. Kẻ đi cùng chắc hẳn người bảo vệ, có thể khống chế một hai. Tôi cũng có hai người. Chúng ta có thể lao ra ngoài. “
Rohinchandra lắc đầu:
“ Khi vào đây, tôi quan sát thấy, phía sau là vách núi. Muốn trốn, cách dễ nhất là xông từ trong ra. Nhưng cách đó chắc chắn phải chết. “
Tony Đặng trầm giọng:
“ Nếu cậu đã nhìn, chắc hẳn biết hai bên là rừng, chúng ta chỉ cần trốn vào đó là được. Ba người chúng tôi lớn lên trong rừng núi, từng theo cách đó, trốn qua trạm canh gác của binh lính. Chỉ cần vào, ngụy trang chờ đợi, chắc chắn có thể thoát. Nhưng nơi đây tôi không quá rõ đường để trở lại kinh, nên mới muốn rủ cậu đi cùng.”
Rohinchandra suy ngẫm lúc, gật đầu:
“ Được. Ta cùng ngươi đi thuyết phục mọi người xem.”
“ Ok.”
........
Rất nhanh răng rắc, tiếng dây thừng đứt, hai người nhìn tất cả nói:
“ Hãy im lặng. Có lẽ có người hiểu thứ chúng bắt ta điểm chỉ. Bọn chúng làm vậy, khiến chúng ta tự bán mình làm nô lệ cho chúng, dù triều đình đến cũng không thể cứu. Ta còn nghe ngóng qua, đợi tuần sau moi hết tiền bạc, bọn chúng sẽ bắt lao động. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, phải hành động. Nhân lúc còn khỏe, liều một lần xem. Ta có kế hoạch này, mọi người cùng nghe và thương thảo.”
Tony Đặng bắt đầu nói, thêm thắt, rất nhanh sự nhất trí diễn ra.
..........
Buổi chiều, Ken cùng Tumi đứng gác, nhìn ánh nắng chói chang, Ken ngán ngẩm, nói:
“ Thật chán, bọn chúng bên trong mát, hai ta ở đây chịu khổ. Ngươi trông coi, ta vào đánh đập chút.”
“ Được. Không chết người là ok.” Tumi đáp.
.....
Ken vừa vào, đóng sập cửa, vừa quát tháo vài câu, Tony Đặng vội vui cười tiến lại, nịnh nọt:
“ Ngài vất vả rồi, để tôi lau mồ hôi.”
Vừa nói, vừa cời áo, định lau, Ken cười đắc ý, bỗng “ phập.” Một con dao từ trong áo, xuyên thẳng yết hầu. Ken trợn tròn mắt ngã xuống. Giải quyết xong, Tony Đặng cho người lột quần áo, mặc lên, trầm giọng:
“ Mọi người chuẩn bị. Ta ra thám thính. Khi có lệnh, tất cả xông ra.”
“ Được.”
......
Tony Đặng đợi lúc, mở cửa ra, Tumi đang tựa mình thiêm thiếp trên vách tường, mắt nhắm, mắt mở, nhẹ:
“ Nhanh vậy ư. Có chết người không, đừng để giống lần trước lại khiến đại ca nổi giận.”
“ Ừm.” Tony Đặng đáp, tiến sát. Nhanh chóng đâm thẳng yết hầu, hạ gục Tumi.
Giải quyết xong, Tony Đặng khẽ lượn vòng, thám thính xung quanh, trở lại, nhìn tất cả:
“ Đi. Bọn chúng rời đi. Sắp trở lại. Mọi người nhanh chóng trốn.”
.......
Nhanh chóng, tất cả như ong vỡ tổ, tất cả mặc sức chạy. Rohinchandra ra ngoài, thấy không ai, cũng định theo đoàn chạy ra ngoài, Tony Đặng kéo tay:
“ Phía trước không biết tình hình. Chúng ta tản ra, đi ngược lại tốt hơn.“ Đoàn người nhanh chân nhảy vào rừng.
Quả nhiên chạy hướng kia, đi chưa bao xa, đã gặp bọn Akan trở về, đoàn người phần lớn bị giết, số ít phân tán bỏ chạy, bắt trở lại, đánh đập. Akan về đến làng, thấy tất cả tan hoang, gầm lên:
“ Còn kẻ nào chạy không. Quân ta bị giết bao nhiêu
Tên lính quỳ gối:
“ Thưa thủ lĩnh còn ngoài Ken cùng Tumi thì có 3 người nữa. Hơn 20 kẻ chạy. Nghe bọn kia khai là do tên ngoại quốc chủ mưu.”
“ Hừ. Chia người bắt chúng cho ta.” Akan quát lớn.
“ Vâng.”
...........
Rohinchandra theo Tony Đặng bỏ chạy, nhanh chóng băng rừng, mò về kinh. Lúc này, ai cũng mệt nhoài, ngồi xuống thở dốc. Rohinchandra lâu lắm mới cảm thấy ý nghĩa, cười lớn:
“ Thật may. Hú hồn.”
Tony Đặng gật đầu, nhìn trời sắp tối, nói:
“ Tôi thuê trọ ngay phía trước, nhà cậu gần đây không, vào phòng tôi thay đồ, rồi dùng chút gì, coi như tiệc gặp mặt.”
Rohinchandra chần chừ, gật đầu:
“ Được.”
Trải qua hoạn nạn, hai người vừa uống vừa nói vui vẻ.
......
Trong cung trời đã muộn, nhưng không thấy Rohinchandra đâu, khắp nơi bắt đầu nhộn nhạo, Adhikari cau mày:
“ Tìm được chưa?”
Mấy tên lính lắc đầu, đúng lúc này Rohinchandra ngất ngưởng đi vào, lớn giọng:
“ Tướng quân có chuyện gì ư. Sao lại lôi mọi người ra. Tất cả đứng dậy.”
Tuy nghe vậy nhưng tất cả đều khẽ liếc sang Adhikari, Rohinchandra quát:
“ Ở đây ai là chủ...”
Mọi người vội vã đứng dậy. Adhikari nói:
“ ngài đi đâu, không báo một tiếng, sợ gặp bất trắc, thuộc hạ lo lắng. Sau có ra ngoài, mong ngài báo ta một tiếng.”
Rohinchandra lạnh giọng:
“ Hừ. Ta cần gì báo cho ngươi. Nên biết thân, biết phận. Nay mệt rồi, ngươi về đi.”
Adhikari nghẹn cục tức trong lòng, đáp:
“ Vâng.”
.........
Nhìn bóng Adhikari lầm lũi rời đi, Rohinchandra cảm thấy thoải mái, nhìn mấy tên nữ hầu:
“ gọi mấy nàng đến thị tẩm cho ta.”
“ Vâng.”
.......
Bên kia đi không xa, Adhikari nhìn tên hầu cận:
“ Tỉm mọi cách, xem hắn tiếp xúc với ai hôm nay.”
“ Vâng.”