Nhắc lại ba tháng trước (chương 192), sau khi được Nguyễn Toản cho phép, Vũ Tam nhanh chóng lựa đủ người, đi trước, theo đường mòn thuận tiện trở lại Calcutta.
......
Đến nơi, nhìn khu ở cửa đóng then cài, không thấy một bóng người. Vũ Tam khẽ cười trừ, mở cửa. Đợi tất cả đã vào, nhanh chóng đóng lại, đi tới vị trí đầu, thái độ trịnh trọng nhìn mấy vị chuyên gia:
“ Mọi người đi đường dài, nghỉ ngơi chút, cho quen khí hậu, hoàn. cảnh. Công việc nghiên cứu từ từ rồi bắt đầu.”
Trên đường đi, chứng kiến điều mới lạ, cũng có đôi chút suy nghĩ về vấn đề, nghe vậy, ánh mắt phẫn nộ, Đào Chu lên tiếng:
“ Khoa học không thể chậm trễ. Một phút là bao tiền, bao mạng sống hy sinh....Anh đưa tôi đến ngay nơi làm việc.”
Mấy người khác cũng nhao nhao:
“ Đúng đấy. Bắt đầu đi.”
“ Thời gian là vàng là bạc..”
.......
Vũ Tam cũng khẽ toát mồ hôi, bởi theo Nguyễn Toản, hắn biết rằng đừng nhìn họ yếu đuối, nhưng đóng góp gấp hàng trăm người lính... nhạn chóng gật đầu:
“ Được ạ. Để tôi dẫn mọi người đi.”
Xong quay ra nhìn những người khác, nói:
“ Những người khác có công việc ra ngoài cả. Mọi người ở đây đợi ta, đừng loạn bước ra ngoài. Ta rất nhanh trở lại.”
“ Vâng.”
.........
Sự xuất nhập của số lượng lớn, không thể qua mặt được mật thám EIS, bởi nơi đây là là Tổng bộ Đông Ấn Anh. Một tên nhanh chóng báo lên quân quản thành. Nghe xong, Ricky trầm ngâm:
“ Ta biết. Tên đó là người quen của công tử Shole, để ta báo lên ngài Charles xin ý kiến. Tạm thời để nguyên, không theo dõi nữa.”
“ Vâng.”
........
Nhưng có một người không chịu bỏ qua, đó là Campbell (*), vừa từ Anh tới. Nghe tin, nhanh chóng mang theo 1000 quân bao vây đồn điền, lớn giọng:
“ Các ngươi vi phạm luật pháp, có tình nghi tích trữ lực lượng, mưu đồ làm phản. Mau chóng buông vũ khí đầu hàng, còn nhận được sự khoan hồng.”
Bên trong, những người mới đến, nghe xong, sắc mặt nghiêm trọng, nhanh chóng rút vũ khí, tiến ra phía cửa. Đứng đầu là Kiều Thanh nhìn tất cả, nhỏ giọng
“ Mọi người yên lặng. Mặc cho chúng kêu gào, không đáp. Nhưng bọn chúng dám phá cửa xông vào, giết không tha.”
“ Được.” Tất cả nhanh chóng gật đầu.
........
Bên ngoài Campbell la hét một hồi, không thấy tiếng đáp, cau mày:
“ Đập cửa xông vào cho ta.”
“ Rõ.”
Nhanh chóng một đám người xông lên, đập phá cửa “ Uỳnh.... uỳnh...” nhưng cửa vẫn vững chắc, hồi lâu không được. Campbell quát:
“ Nã pháo cho ta.”
Mấy tên pháo binh chần chừ, nói:
“ Thưa cậu, có lên xin ý kiến ngài Charles. Thuộc hạ đọc thấy luật không cho phép sử dụng pháo nếu không cho phép.”
Campbell quát:
“ Nã cho ta. Tổng đốc trách tội, ta lĩnh.”
“ Vâng.”
.......
Nhanh chóng pháo nhằm thẳng:
“ Oành... oành...” cửa sắt vững chắc cũng bị tạc nỗ lớn. Khói bay tung tóe. Bên trong, tuy không ai thiệt mạng. Nhưng mảnh vỡ bắn ra, khiến nhiều người bị thương, Kiều Thanh căm tức:
“ Sẵn sàng chiến đấu. Dám vào, giết không tha.”
“ Rõ.”
........
Tiếng động nhanh chóng kinh động đến Vũ Ba cùng Ricky, hai người vội vã chạy tới, đúng lúc hai bên chuẩn bị đụng độ, khẽ thở phào, quát lớn:
“ Dừng lại.”
Cả Campbell cùng Kiều Thanh nghe vậy, dừng lại. Hai người nhanh chóng bước tới, nhìn Campbell nói:
“ Đây là người mình. Cậu mới tới chưa hiểu mà dám công phá lộn xộn vậy ư? Cậu nên nhớ, đây là tiền tuyến, mọi việc phải nghe theo ngài Charles, cùng luật lệ. Nếu hậu quả nghiêm trọng, anh sẽ bị khép tội phản quốc. Cha cậu cũng không cứu được.”
Xong quay sang nhìn Vũ Tam:
“ Thật xin lỗi anh, mong bỏ quá. Mọi thiệt hại tôi sẽ cho người đền lại.”
Vũ Tam nhìn một lượt, cười trừ:
“ Không sao. Hi vọng không có lần thứ hai.”
Ricky gật đầu:
“ Tất nhiên rồi. Hẹn gặp anh ở bữa tiệc tối nay.”
“ Được.”
.......
Đám người rời đi, rất nhanh cửa được thay thế. Bên trong, nhìn băng bó cho mấy người bị sây sát đã xong, Vũ Tam nói:
“ Mọi người chia ra luân phiên nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nữa, ta sẽ phân bổ sau. Hạn chế nhất ra ngoài. Mấy nay tình hình có chút rắc rối.”
“ Vâng.” Mọi người đáp.
Nói xong, Vũ Tam vội vã đi gặp Shole.
.......
Bên kia, khi đi xa, Campbell làu bàu:
“ Fuckking Chink, bọn nó cũng vi phạm luật lệ, sao cậu lại trách tôi. Cậu ăn hối lội của lũ hạ đẳng đó.”
Ricky sắc mặt hòa hoãn, cười khổ:
“ Tuy biết là vậy. Nhưng cậu cũng nên hiểu cái khó của tôi. Tên đó quen với Shole- con trai ngài Charles. Mà cậu biết ấy, nói không quá, nơi đây ông đấy nói một là một, nói hai là hai. Nên dù biết là sai, tôi cũng phải mắt nhăm mắt mở cho qua.”
Campbell nghe xong, khó chịu vẫn còn nhưng không quá gay gắt, trầm ngâm:
“ Trước khi đến, tôi cũng tìm hiểu qua. Nhưng nhiều điều chưa hiểu. Cậu có thể giải thích cho tôi được không.”
Ricky gật đầu, hai người vừa hỏi vừa đáp. Cuối cùng cũng đến căn nhà, Charles nhìn thấy Campbell, hồ hởi:
“ Ái chà chà, thằng nhóc ngày xưa đã lớn thế này rồi. Dạo này còn tè dầm không... mà cha mẹ khỏe chứ, ta cũng đã lâu không gặp.”
Campbell cười ngượng:
“ Bác, con cũng lớn rồi. Cha mẹ con vẫn khỏe. Lần này hai cụ bắt con tới đây để rèn luyện. Mong bác chiếu cố.”
Charles gật đầu:
“ Được. Con trai phải chịu khổ được mới tốt. Shole nó chạy ra ngoài. Để bác cho người gọi nó về. Gặp lại cháu, nó chắc vui lắm.”
Campbell lắc đầu
“ Chắc anh ấy bận, bác kệ đi. Tối bọn con gặp sau vậy. Chào bác xong con cũng muốn về nghỉ ngơi. Đi xa cũng hơi mệt.”
“ Ừm. Bác đã cho người chuẩn bị. Để quản gia dẫn con lên” Charles đáp, nhưng thấy Campbell có chút ngập ngừng, nói:
“ Chỗ bác cháu với nhau, không có người lạ, con có gì muốn nói cứ nói. Không phải ngại.”
“ Vâng.” Campbell đáp, xong kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa xảy ra.
Charles nghe xong, gật đầu:
“ Bác biết. Để bác chấn chỉnh. Con về nghỉ trước đi.”
“ Vâng.”
.......
Đợi Campbell đi, Charles viết lá thư, đợi quản gia trở lại nói:
“ Ngươi đưa chúng cho Shole. Bảo nó rằng, cần chấn chỉnh lũ đó. Bạn thì bạn nhưng cũng cần có giới hạn.”
“ Vâng.”
........
Trong căn phòng, đang đắm chìm trong con số, Shole khẽ vươn vai nhìn lại tờ giấy vừa hoàn thành, hài lòng, đang định tiếp tục, thì bên ngoài, tên hầu cận, tiến đến nói:
“ Thưa cậu, Vũ Tam muốn cầu kiến người. Đồng thời quản gia mang thư của lão gia tới, bảo người xem xét lại việc của Vũ Tam.”
Shole cầm lấy lá thư đọc, gật đầu:
“ Cho hắn vào đi.”
“ Vâng.”
........
Vũ Tam nhanh chóng đi vào, thái độ kính cẩn:
“ Xin chào cậu, đã lại làm phiền.”
Shole cười, đởm đơm chén trà đưa lại:
“ Không sao, có chút mệt mỏi. Cũng đang định nghỉ ngơi.” Nhấp ngụm trà, tiếp:
“ Mà nghe người nói, ngươi mới trở về quê. Có tin tức của Nguyễn Toản không.”
Vũ Tam nghe vậy, nhanh chóng lấy trong người một lá thư, đưa lại:
“ Vâng. Tôi cũng vừa trở lại có chút chuyện. Công tử bảo gửi cho cậu lá thư cùng chút quà. Nên tôi mang tới.”
Shole cầm lấy, đọc xong lá thư, khẽ nở nụ cười:
“ Tốt. Huynh ấy đã có con rồi. Thật mong ngóng được gặp cháu ta. Lần tới, huynh ấy đến, ta phải tiếp đãi nồng nhiệt vậy.” Rồi cất đi, nhìn Vũ Tam:
“ Vì huynh ấy, ta nhân nhượng ngươi nhiều. Nhưng đừng được nước làm quá. Cha ta vừa nói, ngươi đem 1000 quân vào. Điều đó cấm kỵ. Trong vài ngày nữa. Đưa đi đâu thì đưa, tránh làm ta khó xử. Không nghe, ta sẽ làm đúng luật.”
“ Vâng. Tôi xin cáo lui.” Vũ Tam gật đầu, lùi ra.
........
Shole nhìn Vũ Tam khuất, lôi món quà giở ra. Bên trong có chút lương khô cùng hoa quả đóng hộp, mô hình....... Thưởng thức, gật đầu:
“ Tuyệt. Khá thú vị.” Rồi gọi tên hầu cận:
“ Ngươi mang mọi thứ cất về phòng cho ta.”
“ Vâng.”
Nói xong, lại tiếp tục công việc.
P/s: (*) gọi đầy đủ là Thiếu tướng Sir Archibald Campbell
Cầu ủng hộ qua số momo: 0369442379. Cảm ơn rất nhiều ạ.