Ngay trong đêm, cạm bẫy được dựng lên (*): chông cánh, chông bồ cào..... Tuy đơn giản nhưng sẽ khiến kẻ địch kinh sợ. Điều này, Nguyễn Toản học tập lại từ cha ông.
Khi hoàn thành, cùng tướng lĩnh đi tham quan một lượt. Đến vị trí chông bẫy cọp, Bùi Tuấn nói:
“ Thưa công tử, trước đây khi lang bạt, thuộc hạ thấy người dân thường dùng nhựa cây Sui (**), bôi lên mũi tên săn bắn thú, khiến chúng độc mà chết. Hôm qua thuộc hạ cho người dò xét, thấy cách có một bãi cây gần đây, nên định cho người băm nhỏ vỏ cây cho mủ chảy ra, sau đó lấy chúng bôi lên que chông. Chỉ cần kẻ địch dẫm vô sẽ bị độc chết. Khi đó hiệu quả càng tăng cao.”
Nguyễn Toản cười:
“ Không nên. Ta làm chúng, mục tiêu là sát thương không phải sát địch. Sát địch
chỉ loại bỏ một kẻ. Nhưng sát thương loại bỏ 5, bởi: một kẻ bị thương, sẽ có ít nhất 4 kẻ dìu đỡ. Không những thế còn làm hao tổn thuốc men, tốc độ di chuyển... Nên bị thương còn lợi hơn giết. Ngươi chỉ cần cho người bôi nước tiểu và phân khiến chúng nhiễm trùng là tốt.”
Nghe vậy, Bùi Tuấn cũng như các tướng lĩnh khom mình:
“ Tạ ơn, công tử đã chỉ giáo.”
Sau đó, mọi người y theo kế hoạch mà làm.
..........
Ngoài bẫy chông, Nguyễn Toản còn cho một nhóm người di chuyển lên đài cao đã dựng sẵn, cầm lấy khẩu VN9.1 (tên khác của khẩu Kammerlader M1842) ngắm nhìn về phía Tây, chỉ cần có kẻ địch thì sẵn sàng bắn. Làm phân tán đội hình.
Một nhóm khác cầm VN9.2 (tên khác của Dreyse M-1862) chia làm hai hướng, hòa mình cùng những tán cây ẩn nấp, sẵn sàng tập sát bất ngờ kẻ địch.
...........
Theo thông tin truyền về phía Đông Ấn Anh có 2000 lính. Để tỏ ra yếu thế hơn, khiến kẻ địch chủ quan, đồng thời giúp quân lính có kỹ năng thực chiến tốt nhất, nên Nguyễn Toản chỉ cử ra 1500 người cho ba nhánh quân. Còn đâu, những người khác vẫn bình thường làm việc như không có gì xảy ra.
............
Cũng lúc đó, một nhánh quân Đông Ấn Anh do William (*) đang chầm chậm tiến đến. Bất chợt cơn mưa rào đổ ập, khiến những con người không quen thuộc khí hậu ẩm ướt, trở nên cau có. Trốn dưới một lán dựng tạm, phì phèo điếu thuốc, William bực dọc:
“ Mẹ chó thằng Shole, về quê, bố gọi anh em thành Manchester đập chết lũ Mersayside kiêu căng đó. Nhìn bản mặt đó, ta đã muốn vả không trượt phát nào.”
Ford - cũng là bạn thân, dập điếu thuốc đang hút dở, nói:
“ Muốn điều đó, trước làm cho xong việc này. Không nó sẽ lấy cớ mà bắt tội. Bác Warren đang bị bất lợi, đừng cho bọn chúng cơ hội.”
William gật đầu:
“ Chỉ cần ngài Fox (tên đầy đủ Charles James Fox) thành công trong cuộc tranh cử vào nghế thủ tướng, thì những điều tên Lord North sẽ thành trò cười. Hi vọng thuận lợi.” Xong rít một hơi cạn điếu thuốc, nói:
“ Đã có thông tin về nhánh quân ở Tam Giác Vàng chưa? Biết kẻ nào đứng sau không? Bọn Xiêm hay Miến.”
Lật giở trang giấy ướt nhòe vì nước, đưa lại, Ford trầm tư:
“ Chưa rõ nhưng trang bị rất tôi tân. Một vài nhánh của ta thử tiến đều bị đánh bại. Nếu bọn Xiêm hay Miến không lo. Sợ là sợ kẻ đứng sau là lũ Pháp...”
“ Bọn chúng cũng muốn xen nơi đây ư. Lũ tự cho mình là quý sờ tộc chấp nhận chui rúc.” William cười ha hả.
Ford khẽ nhếch miệng:
“ Thời thế thôi. Nghe nói Louis XVI đối mặt với tình trạng bất ổn trong nước, muốn tìm một thắng lợi bên ngoài để đẩy sự chú ý, tạo bàn đạp. Nhưng việc tấn công từ phía bờ biển đang không thành, không muốn sa lầy; Bá Đa Lộc chắc muốn đổi hướng, lấy nơi đây làm đột phá.”
William chửi rủa:
“ Đúng là kẻ nói đạo lý sống như l*n. Dù kể cả Pháp, ta cũng đập tan. Cậu cho thêm vài người do thám đi. Khô ráo chúng ta lên đường.”
“ Được.”
.........
Liên tiếp vài ngày, nhiều cuộc đấu tranh nhỏ lẻ diễn ra giữa nhóm người Đông Ấn Anh và quân ta. Bẫy chông phát huy tác dụng triệt để. Tuy số lượng giết không nhiều, nhưng thương vô số, khiến sĩ khí quân Đông Ấn Anh giảm sút, tiêu hao lớn hơn dự định. Việc này làm cho William đau đầu không thôi.
Ngược lại, bên ta, có thắng lợi, Bùi Tuấn thực hiện chính sách ‘ lơi là’, ban đêm còn tổ chức tiệc rượu.
........
Mấy ngày sau, William dần rút ra bài học, cho quân lính đi rất chậm, mò mẫm cẩn trong, né được nhiều bây chông. Tuy tốc độ không nhanh nhưng đổi lại thương giảm bớt. Còn cách quân ta 1km, William cho dừng lại, tìm một ngọn núi cao, dùng ống nhòm quan sát, sau đó quay sang Ford:
“ Số lượng bọn chúng không quá quân ta. Chính vì vậy, mấy ngày gần đây, chúng dựa vào địa hình, muốn làm hao mòn quân số. Không thể chúng đắc ý. Ngươi cử người do thám thêm, làm rõ bố cục, thói quen..... Ngày mai tổng toản lực.”
“ Được.”
............
Sáng sau, khi quân ta còn đang ‘ giấc nồng’, tiếng la hét kinh thiên vang vọng, hàng loạt quân lính Đông Ấn Anh (EIS) lao vào. Xả súng liên tục. Sau một màn chống cự yếu ớt, quân ta hoảng loạn bỏ chạy. Nhìn vậy, biết thế thành, William cười lớn:
“ Đuổi theo toàn diệt bọn chúng. Số lượng ít hơn, ta không tin các ngươi có cánh mà bay.”
Nghe lời William, quân EIS hùng hổ lao, liên tục bắn đạn.
.......
Nhưng càng đi, William càng thấy không đúng, bởi quá đơn giản, đội quân đã chống chọi bao ngày không thể dễ dàng bỏ chạy, William hô lớn:
“ Có lẽ nguy hiểm phía trước. Các ngươi dừng lại. Ford cậu cử mấy trăm người đi trước do thám.”
............
Nhưng đã nửa canh, nhóm người do thám chưa trở lại, lặng yên như phảng phất biến mất khỏ thời gian. Không chần chừ, William quát lớn:
“ Mau quay trở lại.”
Nhưng vừa dứt, một đàn hươu phóng lại, vừa va vào đoàn người, những quả đạn khói trào ra, khói xông vào mắt mũi cay xè. William văng tục:
“ Mẹ kiếp.”
Xong quát lớn:
“ Cúi gầm xuống mặt đất, dùng nước thấm vào khăn bịt lên mũi bò ra.”
William chỉ nghe một dàn vô tay, sau đó đầu óc bỗng tối đen quay cuồng, ngất lịm.
.........
Có bài học lần trước, quân ta không vội vã, thêm một lợt đạn khói bắn ra, những kẻ dù có kiên trì cũng ngất lịm. Đợi làn khói tan, Nguyễn Toản nói:
“ Các ngươi lên trước dò xét xem.”
“ Vâng.”
Rất nhanh, một dấu hiệu an toàn xuất hiện, gần 1600 người đã bị trói chặt. Nguyễn Toản bước đến, nói:
“ Thu gom hết súng của bọn chúng lại. Tuy không bằng nhưng cũng có thể trang bị cho dân vệ bên trong.”
Xong quay sang Nguyễn Long, tiếp:
“ Ngươi cử 2000 người lại. Đợi chúng tỉnh, áp giải về đồn, ném vào khu D.
“ Vâng.”
Sau đó, Nguyễn Toản trở lại. Thấy bóng hắn khuất, mấy người xôn xao, cả hành trình gắn bó với nhau, nên trong cuộc sống thường ngày. Tất cả đều hòa đồng. Một tên trung niên, vỗ vai Nguyễn Long nói:
“ Cậu Long, khu D là khu nào, chúng tôi không biết. Mới mở ư....”
“ Đúng. Nằm sâu trong hẻm núi, gần như nhà tù tự nhiên. Nghe nói, có khoáng sản, nên công tử muốn đào, trước hết tống cho bọn tù binh, phản loạn làm. Công việc cực vất vả.”
“ Haha. Tốt. Cho bọn Tây lông này, chết con cụ nó đi. Trước gặp nhưng cậy to lớn xem thường ta. Hừ, để xem ai hơn.”
Một tên cười:
“ Bọn chúng to mà. Nhìn xem.”
Cả đám nhìn theo cánh tay, thấy một tên dù hôn mê nhưng cậu nhỏ vẫn vươn vai. Cả đám cười toe toét
........
Nhanh chóng, đám tù binh bị giải về. Khác với tưởng tượng, không một sự đánh đập. Sáng sau, mỗi người một suất cơm tiêu chuẩn, đợi tất cả ăn xong, một tên đeo giáp, tựa như thủ lĩnh tiến vào nói:
“ Ta không biết các ngươi trước đây là ai. Nhưng vào đây phải làm. Tất cả đi theo ta.”
Tuy tù giam, nhưng có vài tên vốn con em quý tộc, đi lính nghĩa vụ, gào lớn:
“ Các ngươi biết ta là ai mà bắt chúng ta làm. Tin hạm đội anh sang đè bẹp không.”
Xong quay sang thấy William đang chuẩn bị bước ra, cười nhạo:
“ Haha. Ngươi mất mặt quý tộc, cha ngươi bị bắt cũng phải rồi.”
William kỵ nhất người nhắc tới cha, cả người nhanh chóng nổi nóng, Ford nhanh tay kéo rời đi, thì thào:
“ Kệ chúng đi. Kẻ khôn là tùy thời mà sống. Ai thành công chưa từng nếm mật nằm gai.”
William thở hắt, nhanh chóng bước đi.
Bên trong, Nguyễn Long nhìn một đám vẫn ở, không nói, cho người đóng lại phòng giam, rời đi.
Thấy vậy, mấy tên kia càng cười lớn, nhao nhao nhìn lũ người William buông lời chế giễu.
...........
Trưa đến, tiếng kẻng vang, một người nói lớn:
“ Tất cả buông xuống, rửa tay vào ăn cơm, chiều làm tiếp.”
Nhanh chóng đoàn người xếp hàng nhận lấy xuất cơm ăn. Một bữa cơm ngon nhất mà họ từng thưởng thức.
.......
Bên kia những tên kia, thấy vậy, gào thét:
“ Các ngươi quên chúng ta ư. Cơm của chúng ta đâu.”
“ Các ngươi ngược đãi tù nhân. Đây là điều cấm kỵ khi chiến tranh.”
..........
Đợi gào thét khản giọng, Nguyễn Long quát lớn:
“ Không làm cũng muốn ăn thì ăn cứt ý. Ở đây không nuôi người thừa.” Xong cầm kiếm chém xoạt tên đầu sỏ, tiếp:
“ Các ngươi tiếp tục kêu gào điếc tai thì như hắn. Đây là giờ nghỉ trưa, im lặng.”
Đám người kia, nhanh chóng câm miệng.
.........
Mấy ngày sau, cơn đói giày vò, những kẻ kia cũng bỏ vẻ tự cao, xăm xắp đi làm. Tình hình ngày thuận lợi. Tất cả đều nghe lời. Có nguồn lực khu D cũng dần khai thác, mở rộng hơn.
Trong doanh trướng, nghe kể toàn bộ, Nguyễn Toản gật đầu:
“ Tốt. Tiếp tục làm. Có gì không hiểu hỏi ta.”
“ Vâng.”