Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 163: xã Cô Ba



Những ngày tiếp theo, hắn dựa trên tấm bản đồ A Páo phác họa, bắt đầu đi quan sát xung quanh. Đồng thời, do Cô Ba có rất nhiều thắng cảnh hoang sơ, đẹp như mộng, sau một hồi suy nghĩ, thuyết phục. Cu Tí được đưa cho bọn Triệu Lan chăm nom, “ học tự lập”. Còn nàng bị hắn ‘ bắt cóc’, mang theo ‘du ngoạn’ bồi đắp tình cảm. Hai người quấn quít như hình với bóng. Chỉ khi ban đêm trở lại, nàng mời rời đi, chơi đùa cùng con. Hắn cũng nhân lúc đó bắt đầu xem xét, điều chỉnh kế hoạch......

Còn hai ngày nữa là một tuần kể từ khi trở lại, mọi nơi cũng đi qua, tất cả đều ổn thỏa, hắn bắt đầu bày trò, nô đùa..... khiến cu Tí cười đùa thích chí. Quấn lấy hắn như cục kẹo không rời. Khiến nàng không khỏi nghen nghét.

Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, thời gian ngắn ngủi bình yên cũng trôi qua, nhiều việc từ khắp nơi truyền đến, khiến hắn không thể ngồi yên.

.....

Phủ Vương gia, trong một khu vườn tách biệt với xung quanh. Hắn chậm rãi thưởng thức vị trà sen, lật giở bản kế hoạch. Xem xong, xác nhận không có sai xót, hắn đặt xuống, quan sát xung quanh, vẫn chỉ có hơn một nửa người tới, nhìn sang A Páo nói:

“ Bao giờ đến đủ?”

A Páo cẩn trọng đáp:

“ Thưa Vương gia, nhiều nhất là hai canh nữa. Do thông báo có chút gấp, nhiều người đang bên ngoài di chuyển về..... Mong Vương gia thứ tội.”

Hắn gật đầu:

“ Không sao. Đợi chút cũng được.”

......

Đúng hai canh sau, tất cả đã đông đủ, trong đó có nhiều kẻ hắn biết nhưng hầu hết vô cùng xa lạ. Mặc dù tài liệu đã xem qua nhưng thực tế khác xa bức họa, hắn nhìn toàn bộ nói:

“ Rất vui mừng mọi người có mặt đông đủ. Có chút gấp gáp, mong mọi người thông cảm.”

“ Người khách sáo...”

“ Gấp nữa cũng được...”

Phía dưới nhao nhao đáp.

Hắn nghe xong, gật đầu, tiếp:

“ Ở đây đều là những người ta đầy đủ tin tưởng, mỗi người đều nắm vai trò khác nhau, góp phần xây dựng Cô Ba như hôm nay. Lần này cũng là lần đầu tiên họp đông đủ, có kẻ quen, người lạ. Ta đề nghị, mọi người lần lượt giới thiệu bản thân mình để người khác hiểu, quen thuộc.....”

Có hắn mở lời, tất cả đồng thanh đáp, từ A Páo bắt đầu.

Ngồi quan sát thật kỹ, cộng thêm phần thông tin từ trước. Hơn 50 người cũng được hắn nhớ kỹ, có kẻ lại từng là nhóm nghiên cứu viên đầu tiên được hắn đào tạo tại làng Đại, còn lại đều là cao thủ dân gian được Hắc Vệ quân, Thiên Lâu Các lôi kéo....

Thấy xong xuôi, hắn mở miệng:

“ Ta về cũng được một tuần. Toàn bộ tình hình đã nắm bắt và hiểu. Ở đây ai có ý kiến gì thì nêu lên, chúng ta cùng giải quyết.”

“ Vâng.” Hắn dứt lời, tất cả đáp, lác đác vài người hỏi, chủ yếu liên quan đến vấn đề nghiên cứu. Nghe xong toàn bộ, hắn gật đầu:

“ Mọi chuyện ta sẽ từ từ giải quyết. Trước hết từ vấn đề Calcutta.”

Vừa nói hắn vừa chỉ tay vào mảnh đất eo nhỏ nằm sát bờ biển Ấn Độ, tiếp:

“ Theo vũ tam thì do còn quyền lực chồng chéo giữa đông ấn anh cùng đế quốc Mogul, lên thuế má chồng chéo, phải nộp cả hai, vô cùng đắt đỏ, mặt khác do là vùng hỗn loạn lên hay xảy ra cướp bóc. Vũ Tam muốn cầu viện thêm, ta đồng ý. Nhưng cứu viện như thế nào?”

Hắn nói xong, bên dưới Nguyễn Trực - chỉ huy dân vệ, trịnh trọng:

“ Thưa Vương gia, Vũ Tam đưa sang lần rồi 1000 người, cộng thêm số quân lúc trước, cũng trừ đi những chết, bỏ trốn.... còn khoảng 1200. Nô lệ là 500. Calcutta không phải vùng chiến, tuy có rắc rối nhưng số người đó là đủ và an toàn. Tăng thêm quân bên đó là không cần thiết, lãng phí.

Nhưng do cần sa muốn thu hoạch cần thời gian, đổ bạc vào ban đầu khá lơn. Có lẽ rắc rối là ở đó. Để giải quyết triệu để, khiến Calcutta sau này tự cung tự cấp, sinh lời. Thần bàn bạc cũng mấy người khác. Cho rằng, cần cử sang, hai chuyên gia nông nghiệp (để theo dõi, tư vấn cách gieo trồng, tăng năng suất), cùng hai chuyên viên hóa học( nghiên cứu cách điều chế thuốc phiện, do nguồn cung của chúng ta ít, nên tiến triển chậm. Không bằng sang bên đó.)

Bốn người này sẽ đi cùng nhóm người chuyển bạc sang. Bạc khoảng 5000 lượng....”

Nguyễn Trực vừa nói tới đó, một tên béo mập Hạ Long - quản lý kinh tế vội cắt ngang:

“ Thưa Vương gia, tình hình kinh tế khó khăn. Cần đầu nhập vào quá nhiều thứ (trường học, nghiên cứu, quân đội....). Thần nghĩ, chỉ cung cấp tối đa 1000 lượng, còn đâu chúng ta cung cấp dưới dạng ‘ tiền anh’. Từ mẫu ban đầu đưa về, chúng ta cũng chế tác được một số lượng tiền giả giống y hệt..... Tiền trung đã thử cho kết quà khả quan. Bên này.....”

Hắn nghe xong, cười:

“ Cũng được. Nhưng hạn chế, đừng ồ ạt gây khủng hoảng cùng nghi ngờ.”

Xong nhìn Nguyễn Trực nói:

“ Vậy ngươi đề nghị ai đi?”

Hắn dứt lời, Nguyễn Trực khẽ đánh mất, phía dưới bốn người đứng lên phân biệt là hai chuyên gia nông nghiệp cùng hóa học, hắn vui mừng nhưng vẫn nói:

“ Con đường khá vất vả, nguy hiểm. Các ngươi suy nghĩ kỹ. Bây giờ chú trọng vẫn là nhân tài. Lợi ích thiếu chút cũng được.”

Lê Ích là một người trong đó, thưa:

“ Chúng thần đã suy nghĩ kỹ. Nghiên cứu gặp khó khăn, tiến triển chậm. Bên đó có cơ hội, vất vả đến mấy cũng không thể bỏ qua. Chúng thần cam lòng......”

Thấy Lê Ích gật ngừng, hắn cười:

“ Có yêu cầu nói đi, không ngại?”

“ Dạ, thần còn gia đình cùng vợ con. Tuy thần chịu vất cả nhưng cũng không muốn liên luỵ họ. Mong người chiếu cố giúp.”

Hắn cười lớn:

“ Tưởng chuyện gì, việc đương nhiên. Bất kì ai cống hiến, làm việc cho ta đều được bảo vệ cấp độ I (đảm bảo an toàn trong phạm vi sinh sống), con cái hưởng đặc ân miễn phí học tập tại làng đại, tốt nghiệp có thể đến Cô Ba công tác.... người có công ta không bạc đãi.”

Như trút tấm lòng, tất cả nhao nhao cảm ơn.

Chọn người xong, hắn tiếp:

“ Ngoài điều kiện như Nguyễn Trực nói. Thì khi sang, các ngươi cũng truyền tải với Vũ Tam. Trước bằng mọi cách hoàn hảo với đông ấn anh. Còn đế quốc Mogul thì gắng sức. Nhưng cũng trong giới hạn.

Mặt khác, về cần xa, đông ấn anh sẽ theo hướng số lượng hơn chất lượng để phục vụ kế hoạch của họ. Chúng ta sẽ làm ngược lại, lấy chất lượng làm chủ, theo hướng xa xi, thị phần nhỏ nhưng lợi ích lớn đồng thời cũng tránh xung đột.

Ngoài ra đặc biệt nghiêm cấm người của ta sử dụng hoặc mang về với bất kỳ hình thức nào. Lần đầu phạt, lần hai là trảm. Tác động của chúng lâu dài, việc buôn bán đều nghi cẩn thận, có thể tra được nguồn gốc.”

“ Vâng.”

......

.......

Liên tục nhiều vấn đề khác được đưa ra xem xét, giải quyết, lựa chọn người. Đến vấn đề cuối cùng cũng là khiến hắn đau đầu nhất: Xây dựng đập thủy điện. Bởi mô hình tua bin hơi nước đã được nghiên cứu mổ xẻ, bước đầu có thể sản xuất từ nguồn nguyên liệu trong nước cho chất lượng tương tự và có thể vượt trội hơn. Nhìn thành quả hắn muốn xây dựng thử nghiệm phát triển điện. Dù tốn kém nhưng nó gần như bước đệm cho tương lai. Cũng không chậm trễ. Thật lâu hắn chỉ về bản đồ nơi có suối cồn mờ nói:

“ Nơi đây có thế năng động năng, thế năng dòng nước lớn nhất, khá xa khu dân cư, lòng nhỏ hẹp. Trước hết đào dẫn dòng nước chảy theo hướng khác, đắp đê quai tiến hành thi công......”

Mỗi lời hắn nói như vàng ngọc, phía dưới tất cả chăm chú, ánh mắt sáng ngời như muốn nuốt không xót một lời.

Nói đến thủy điện như động tới chuyên ngành, hắn thao thao bất tuyệt, thật lâu khi bụng cồn cào, nhìn ra sắc trời đã tối hắn nói:

“ Mọi người trước hết làm như vậy. Sau đó tính tiếp.”

“ Vâng.” Ai ai cũng tiếc nuối ra về.

......

Nhìn tất cả rời đi, hắn cười trừ quay lại biệt viện. Lúc này cu tí đã ngủ, nàng đang gật gù bên mâm cơm. Thấy cửa khẽ động, nàng mở mắt:

“ Chàng đã về, để thiếp bảo bọn người hầu hâm lại.”

Hắn tiến đến, cốc nhẹ lên trán nàng nói:

“ Ngốc. Sao không ăn trước đi. Đợi ta làm gì. Giờ cũng muộn. Không phiền họ. Ta làm món, cho nàng thưởng thức tài nghệ. Thật lâu cũng không nấu.”

“ Thật?”

“ Ta đùa đâu. Đi theo ta.”

Nàng gật đầu, căn dặn bọn nô tỳ chăm sóc cu Tí, rón rén theo hắn xuống bếp.

.........

Vào đến nơi, mì, gà, trứng, hành.... tất cả đã chuẩn bị đủ, hắn cười hắc hắc:

“ Để ta trổ tài cho....”

Rồi bắt đầu, thái, ướp. Nhưng đến khi nhóm bếp, lửa tuy lên nhưng khói nghi ngút. Hắn ho khu khụ, da mặt lấm lem. Nàng thấy vậy, cười lớn, nói:

“ Đây là điều chàng bất ngờ ư. Không để thiếp làm cho.”

“ Nàng ngồi đi, lâu không quen thôi.” Vừa nói, hắn vừa gian lân, điều động linh lực thôi động. Ngọn lửa dần cháy đều.

........

Lúc sau, hai bát mì nóng thơm hoàn thành, hắn bê lại, khe khom gối:

“ Mời nữ hoàng thưởng thức.”

Nàng liếc mắt, quan sát không thấy ai, hắng giọng:

“ Khanh bình thân. Ban cho ngồi cùng ta thưởng thức.”

“ Đội ơn nữ hoàng.”

Xong cả hai thưởng thức. Đại học nấu quá nhiều, nên dù lâu làm lại, mì vẫn dai đều, thơm, ngọn.

Nàng ăn ngon say, nhưng khi miếng cuối cùng vào, bỗng hai hàng lệ lăn dài, hắn hốt hoảng:

“ Nàng không sao chứ. Ớt ta thả hơi nhiều ư? nàng có sao không.”

Nàng lắc đầu, nhưng nước mắt càng giàn giụa, ôm chặt lấy hắn nức nở:

“ Thiếp không muốn chàng tời xa hai mẹ con. Có phải chàng sắp phải đi đúng không. Chàng đi đâu, thiếp đi cùng với.”

Cảm nhận vậy, khẽ vỗ về, hắn nói:

“ Tất nhiên rồi. Ta cũng không muốn xa nàng.”

Ngưng lúc, tiếp:

“ Mà lần này ta cũng muốn về quê, tổ chức đám cưới với nàng. Dù sao.....”

Nghe nói đến đây, nàng chần chừ:

“ Nhưng thiếp đã có con. Nếu giờ kết hôn có thể khiến kẻ khác chê cười.”

“ Ngốc. Ai dám chê cười. Nàng chỉ giỏi đoán mò. Khắp nơi đều truyền tụng ca ngợi nàng kìa.”

“ Thật?”

“ Không tin ư? Ta biết cũng không nói, cho màng tự tìm hiểu.”

“ Đáng nghét.” Vừa nói vừa véo lấy hắn, nhưng trong bụng không khỏi vui mừng. Dù đã là người của hắn, đời đời bên nhau nhưng ở phong kiến, cũng cần có danh phận, nàng không ngoại lệ. Dù đám cưới hắn nói có chút muộn nhưng cũng khiến nàng hạnh phúc

........

Hôm sau, hắn cùng A Páo đi tới một địa đạo tuyệt mật ở Cô ba. Nơi đây đã có hơn 50 người đang luyện tập. Thấy người đến là Vương gia cùng A Páo, tất cả nghiêm trang, cung kính. Hắn gật đầu, bên cạnh A Páo nói:

“ Thưa vương gia, năm mươi người này được tuyển chọn từ hơn 5000 người sàng lọc trên cả nước. Được huấn luyện theo quy trình hiện đại. Súng ống thành thạo. Cận chiến cũng không thua kém..... Đây là lớp dự bị của Hắc vệ quân.”

“ Ừm. “ Hắn gật đầu, chỉ về hàng bia phía xa nói:

“ thử bắn một loạt xem.”

“ Vâng.” Năm mười người nhanh chóng lấy súng chia năm hàng, tất cả đều được cải tiến qua về đánh lửa, độ giật.

“Bành bành.”

Từng tiếng nổ chát chúa vang lên.

Xong xuôi, hắn lại gần, thấy hầu hết đạn đầu xuyên hồng tâm, gật đầu:

“ Tốt. “

Trong lòng nghĩ:’ Chi đội này tinh nhuệ không thua kém bất kỳ lực lượng nào trên thế giới hiện nay, trang bị đều hiện đại tối tân nhất. Hắn cũng khó mở rộng bởi tất cả đều đốt tiền. Tuy lấy được sức mạnh hiện tại, nhưng hắn thà đổi lấy tích lũy lâu dài còn hơn. Lực lượng này tạo ra để bảo vệ an toàn của gia đỉnh hắn. Bởi từng trải qua sinh tử, hắn cũng vô cùng quan trong tính mạng bản thân.

Tiếp theo là ném đạn, chạy bộ, khinh công, đối chiến.... Càng xem hắn càng hài lòng. Xong xuôi, hắn nhìn tất cả, nói:

“ Mọi người cố gắng. Làm việc hết mình, ta sẽ không bao giờ phụ. Đãi ngọ cao nhất, gia đình cũng bảo vệ tốt nhất....”

“ Vâng. Sẵn sàng chết vì vương gia.”

Hàn huyên lúc, hắn hài lòng rời đi.

........

Ra doanh trại, hắn đưa một tập giấy dày, trong đó đủ cố sự ca ngợi tình yêu của hắn cùng nàng..... cho A Páo nói:

“ Tích cực cho người truyền miệng cái này. Tận lực càng nhanh càng tốt.”

“ Vâng.”

.........

Hắn thở phào, bắt đầu chuẩn bị tiệc thiết đãi dân làng. Mấy ngày sau cả xã Cô Ba hừng hực khí thế. Hay tin Vương gia trở lại từ già đến trẻ ai cũng dừng mọi việc tới tham dự, cảm nhận tình cảm nồng hậu của mọi người. Cũng gần tết, hắn mời từng người một cốc, hàn huyên thăm hỏi. Cho đến khi ngất lịm được người đưa về.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv