Hơi thở nhẹ nhàng của người đàn ông xẹt qua mí mắt cô.
Bốn mắt nhìn nhau, trong tầm mắt chỉ còn lại gương mặt kề sát của đối phương, ngay cả đường vân trên đồng tử cũng thấy rõ ràng.
Khương Gia Di một tay khoác vai anh, chân trần giẫm lên thảm.
Sự hoảng loạn dần tĩnh lại, trái tim đập dồn dập vẫn không thể khôi phục như bình thường, thay vào đó nhẹ nhàng giống như một chuỗi bong bóng, khiến cho cô thất thần trong chốc lát như người say rượu.
Cử chỉ phóng túng bất ngờ không giống mọi khi đã châm ngòi cho sự hưng phấn kia. Đơn giản và thô bạo ma sát tạo ra dòng điện kích thích.
Trái tim cô dường như bị dòng điện này làm tan chảy.
Chu Tự Thâm siết chặt tay, lại ấn cô vào trong ngực.
Cô bất giác kiễng chân lên, mũi chân chìm trong lớp lông tơ mềm mại trên thảm, làn váy lảo đảo lướt qua bắp chân.
Ngứa vô cùng.
Âm nhạc vẫn du dương nhưng giống như một rào cản ngăn cách họ. Một nốt nhạc mông lung và ngột ngạt va phải bức tường vô hình, cuối cùng vỡ tan tành, rơi xuống đất.
Khương Gia Di lặng lẽ nâng chân lên: “Em không mang giày”.
Vừa rồi khi cô nằm trên ghế sô pha, dép trên chân đã rơi xuống.
Nghe vậy, Chu Tự Thâm thoáng nở nụ cười. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ nhìn thấy đường cong rõ ràng ở cằm anh, cùng với khóe môi khẽ nhếch như có như không.
Rốt cuộc anh vẫn buông cô ra, mang dép lê rơi rải rác bên cạnh sô pha tới đặt dưới chân.
Khương Gia Di đưa tay sau lưng, cúi đầu yên lặng mang vào. Lúc ngước mắt lên cô mới phát hiện anh vẫn chăm chú nhìn mình, con ngươi tối màu phủ một quầng sáng mờ ảo, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Anh đưa tay ra một lần nữa.
Cô mím môi, e lệ lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Gia Di giống như những quý cô nổi tiếng tham gia vũ hội trong phim, làn váy hơi rủ xuống, sau đó rụt rè đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay anh.
Đáy mắt Chu Tự Thâm vấn vương ý cười, trước sau vẫn luôn thoải mái đưa bàn tay đến trước mặt cô.
Chờ sau khi cô đặt tay lên, anh lại phối hợp một tay đưa ra sau lưng, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.
Một sợi tóc trên thái dương theo động tác của anh trượt xuống, bóng dáng tinh tế xẹt qua xương lông mày thẳng tắp cùng hốc mắt thâm thúy của anh mang theo ý tứ phong lưu không một chút kiêng kị.
Nhìn động tác của anh, Khương Gia Di cười đến mức khóe mắt cong cong.
Cô cảm thấy hành động vừa rồi của mình rất lãng mạn, rất thích hợp. Giờ phút này, chuyện làm cho cô vui vẻ nhất chính là anh có thể hiểu và hùa theo sự lãng mạn của cô.
Chu Tự Thâm nắm tay cô, một tay đặt bên hông cô bước ra trong nháy mắt. Anh dẫn cô một chân bước qua lớp màn chắn mơ hồ kia, ngã vào giai điệu du dương tĩnh tại của khúc dương cầm.
Cho dù là khi còn bé theo giáo viên học nghi thức, Khương Gia Di cũng chưa bao giờ mang dép lê nhảy múa nên cô có chút không thích ứng.
Nhưng… có vẻ thật thú vị, có một cảm giác hài hước và ấm áp tùy ý.
Đương nhiên, trừ lúc ở bên ngoài, cô chưa bao giờ rơi vào tình huống như hiện giờ: một mình ở trong không gian với một người đàn ông trưởng thành.
Ngoại trừ âm nhạc và tiếng bước chân, mọi thứ xung quanh đều vô cùng yên tĩnh.
Bàn tay Chu Tự Thâm đặt bên hông cô, không dùng sức nào cả, rất nhẹ, rất kiềm chế. Nhưng vừa rồi, anh cũng đã dùng bàn tay này kéo cô đến trước mặt.
Tất cả những đặc điểm không liên quan đến hai chữ “nhã nhặn” trên cơ thể anh đều được quần áo che giấu, rất khó làm cho người ta liên tưởng đến sự tương phản giữa tao nhã và những đặc điểm này.
Chỉ có cô biết hiểu “sâu sắc” về điều đó.
Khương Gia Di vội vàng kéo suy nghĩ của mình trở về. Nhưng khi hồi phục tinh thần, cô lại thấy chân phải bỗng dưng trống rỗng.
“Chờ một chút!” Cô vội vàng dừng lại cúi đầu nhìn.
Một đôi dép rơi khỏi chân cô, lúc này đang lẻ loi nằm trên thảm cách đó hai bước, nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.
“Làm sao vậy?”
“… Dép bị rơi”. Khương Gia Di ảo não giải thích: “Mang dép này nhảy không được thoải mái lắm”.
Bầu không khí tốt đẹp bị cô vô tình phá hỏng, tâm tình nhất thời chùng xuống.
Bỗng nhiên, dòng suy nghĩ của cô chuyển hướng khiến cho bản thân nghĩ đến một câu chuyện cổ tích. Khuôn mặt xấu hổ và chán nản lập tức biến mất, thay vào đó hào hứng, nhiệt tình hỏi anh: “Anh có biết câu chuyện của Cô bé Lọ Lem không?”.
Chu Tự Thâm nhìn cô, càng nhiều cảm xúc bị che giấu sâu trong đáy mắt.
“Đại khái biết một chút. Tại sao em lại nghĩ đến câu chuyện này?”
Phản ứng của cô đối với mọi thứ đơn thuần như một đứa trẻ. Cảm xúc đến và đi đều rất nhanh, rõ ràng tích tắc trước còn không vui, một giây sau đã dễ dàng bị thứ khác thu hút.
“Khi Cô bé Lọ lem chạy trốn khỏi vũ hội, cô ấy bị mất một chiếc giày thủy tinh mà chỉ có cô ấy có thể mang được, hoàng tử dựa vào đôi giày này để tìm ra cô ấy và họ đã có một kết thúc viên mãn”.
Khương Gia Di kiễng mũi chân lên: “Tuy em không phải cô ấy, không có giày thủy tinh, khung cảnh cũng không đẹp như vậy, nhưng bỗng nhiên liên tưởng đến”.
Sau khi liên tưởng đến, chút lúng túng và xấu hổ kia cũng theo đó mà biến mất.
“Em đích thực không phải Lọ Lem”. Chu Tự Thâm ôm lấy cô đặt lên ghế bên cạnh, nói cô ngoan ngoãn ngồi xuống. Anh nhặt chiếc dép kia lên, ngồi xuống trước mặt cô.
Một bên đầu gối của anh chạm nhẹ xuống đất, nhìn rất giống quỳ một chân.
Khương Gia Di ngây người, không rõ vì sao anh lại nói như vậy.
Chu Tự Thâm vừa mang giày cho cô, vừa cười nhẹ một tiếng nói: “Phải là công chúa hạt đậu mới đúng”.
Nàng công chúa vẫn cảm thấy một hạt đậu cách nhiều lớp đệm.
“Em nào có yếu đuối như vậy”. Cô nhíu mày, có chút bất mãn.
“Không phải em yếu đuối”. Anh ngước mắt lên, giơ bàn tay đặt bên cạnh cô lên, lơ đãng khẽ nhấn một chút bên hông và chân cô: “Nơi này, nơi này, những nơi này khá yếu đuối. ”
Khương Gia Di bị nhột hơi co rúm lại một chút, nhanh chóng rụt chân về trong váy.
“Rõ ràng là anh dùng quá sức”. Cô lập tức phản ứng lại, phản bác không hề nghĩ ngợi, nói xong khó chịu mở mắt ra.
Lúc ấy chân và hông cô đều có vết đỏ do ngón tay của anh để lại. Là thủ phạm, anh không thể không để ý tới.
Nghĩ tới đây, bỗng cô không tránh khỏi nhớ lại một vài cảnh tượng, cô xoa xoa chóp mũi giữ bình tĩnh.
Đều tại anh, một câu chuyện cổ tích tốt đẹp giờ đều bị chuyển hướng đi đâu.
“Tôi có thể giải thích cho mình một chút hay không?”. Chu Tự thâm ung dung nhìn cô.
Khương Gia Di chớp chớp mắt, lắc đầu.
Anh hơi nhướng mày, bật cười: “Được rồi”.
Thấy thế, cô nghiêng đầu, lặng lẽ cong khóe môi.
Chu Tự Thâm đứng lên, sờ đỉnh đầu cô: “Được rồi sao?”.
“… Được rồi”.
“Còn muốn khiêu vũ không?”. Anh rất thức thời chuyển đề tài: “Hay là muốn đi học rồi?”
Nghe vậy, Khương Gia Di phủi nhẹ ngón chân của mình hai lần, không quá tình nguyện nhỏ giọng nói thầm: “Anh mở khúc dương cầm đi, em còn chưa nghe chút nào”.
Ngay cả một bài hát cũng chưa nghe hoàn chỉnh.
“Vậy chúng ta tiếp tục?”.
Khương Gia Di gật đầu, bỗng nhiên lại ngẩng đầu nhìn anh một cái. Tiếp theo cô cúi đầu nhìn mặt đất, làm bộ suy nghĩ. Trầm ngâm một lát, cô dứt khoát cởi tuột đôi dép lê.
Lúc này, hai chiếc dép đều đã tháo ra, cô đứng chân trần, nhẹ nhàng đi sang bên cạnh hai bước, tựa như một con chim đang muốn bay.
“Nếu đã rớt, vậy em sẽ cởi hẳn ra luôn vậy”.
Làn váy nhẹ nhàng mở ra, xẹt qua quần tây của anh rồi lại ngoan ngoãn buông xuống, dán vào bắp chân mảnh khảnh thẳng tắp.
Mắt cá chân lảo đảo, hai chân cô giẫm lên thảm để lại dấu chân nhạt nhạt. Móng tay cô nhuộm màu hồng đào tươi mới rực rỡ nhưng cũng không quá bắt mắt, ngược lại làm nổi bật làn da trắng nõn rất hồng hào.
Trên người Khương Gia Di có một loại ma lực, cho dù có dùng màu sắc tươi sáng đến đâu, cũng không làm bản thân bị lấn át.
Một bông hoa như vậy, bất kể nở ở đâu, cũng sẽ không bao giờ thiếu những người ao ước.
Chu Tự Thâm chăm chú nhìn cô một cách bình tĩnh. Đến khi cô dừng lại, đứng tại chỗ thúc giục vươn tay phải về phía anh, anh mới chậm rãi tiến lên phía trước.
Khoảnh khắc nắm tay cô, nhịp tim hơi bất ổn dần trở nên đều đặn.
Lần này bọn họ nhảy tổng cộng ba bài hát.
Ngoại trừ lúc hôn, đây là khoảnh khắc Khương Gia Di cảm nhận rõ nhất về sự chênh lệch chiều cao.
Không có giày cao gót để rút ngắn khoảng cách này nên cô cảm thấy hơi mệt mỏi. Không nhịn được, trước khi kết thúc bài hát thứ ba, cô nhỏ giọng nói: “Lần sau, em nhất định phải mang giày cao gót”.
Nghe vậy, đuôi lông mày Chu Tự Thâm khẽ nhíu lại, bỗng siết chặt cánh tay, một tay ôm eo nâng cô lên.
“Như vậy thì sao?”.
Hai chân chợt rời khỏi mặt đất, Khương Gia Di theo bản năng kéo bả vai anh. “Anh…”
Căn bản cô còn chưa kịp nói xong một câu, vừa mới mở lời, anh đã ôm cô đi nửa vòng. Hiếm khi anh thể hiện ra mặt xấu xa thiếu thận trọng như vậy, giống như một thiếu niên “cá biệt”.
“Chu Tự Thâm!”. Cô nhỏ giọng thét lên, theo bản năng ôm chặt cổ anh.
Nhưng anh lại có tâm tình cười nhẹ thành tiếng, ngửa đầu nâng cằm lên để cô vùi mặt vào cổ mình, cười đến mức lồng ngực khẽ rung.
Bên tai là tiếng cười trầm thấp cuốn hút của người đàn ông, khuôn mặt cô dán vào ngực anh lan tràn sự tê dại.
Cảm xúc còn chưa ổn định, lời nói cử chỉ cũng không chỉnh chu như bình thường. Hai chân cô đập vào, thở hổn hển: “Anh lại dọa em!”.
Mặc dù vừa rồi bị hoảng sợ, nhưng sau khi phục hồi tinh thần, cảm nhận được niềm vui của anh, trái tim cô lại nổi lên một trận ngứa ngáy kì lạ, phảng phất xúc cảm ửng hồng trên má.
Hai má Khương Gia Di phiếm hồng treo trên người anh, nửa thân áo trên kề sát nhau đều rối loạn, nhất là cà vạt của anh đã bị cô kéo đến không còn hình dáng.
Chu Tự Thâm theo bản năng rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn tới phần cổ trắng nõn nhẵn nhụi của cô. Mái tóc dài che một nửa sống lưng nhưng lại không che được độ cong phập phồng.
Cánh tay anh vừa vặn ôm ngang đường cong chìm nhất, bên dưới là những nếp váy đang nâng đỡ.
Ánh mắt hơi khựng lại, anh rời mắt đi.
Bọn họ dính quá chặt, nếu như còn muốn làm việc chính thì hiện tại phải dừng lại.
“Thấy em kiễng chân lên thật vất vả”. Anh thả cô trở lại mặt đất, cổ họng khẽ động, âm thanh một lần nữa trở nên rõ ràng.
Khương Gia Di bất giác cảm thấy ngượng ngùng vì tư thế vừa rồi, rất nhanh đã chú ý tới quần áo rối loạn của cả hai, ánh mắt rơi trên cà vạt đã xộc xệch của anh.
Cảm thấy có lỗi, cô theo bản năng muốn giúp anh sửa sang lại một chút. Không ngờ Chu Tự Thâm vừa vặn cũng giơ tay, ngón tay hai người bỗng nhiên chạm vào nhau, đồng thời cùng dừng lại.
Khương Gia Di sửng sốt, vội vàng thu tay về, ngại ngùng giải thích: “Em… em thấy nơi này không có gương, cho nên mới muốn giúp một chút, quên mất anh nhất định là đã rất thành thạo. Vẫn là anh nên tự làm”.
Sửa lại cà vạt, hành động này hình như quả thật có chút đột ngột với bọn họ?
Anh buông tay, thản nhiên thu hai tay ra sau lưng, vô cùng phong độ cúi xuống, nhẹ nhàng nhướng mày: “Vậy thì làm phiền em”.