Lâm Thanh Hàm nhận được cuộc gọi của Khổng Ích Tường cũng không ngạc nhiên, xem ra hắn đã nhìn rõ cục diện.
“Hiện tại ngươi đã được như ý nguyện, có phải rất đắc ý không?” Giọng nói của Khổng Ích Tường có chút mệt mỏi.
Giọng nói của Lâm Thanh Hàm vẫn không chút gợn sóng: "Tôi không có gì phải đắc ý, tôi muốn chính là an ổn, nhưng đáng tiếc là ông không chịu giao cho tôi. Ông yên tâm, chỉ cần ông không uy hiếp người bên cạnh tôi, tôi sẽ đem hết toàn lực quản lý Cảnh Thái cho ông, cũng sẽ để ông tuổi già giàu có vô ưu cả đời. Nhưng nếu ông vẫn không chịu buông tay, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay."
Khổng Ích Tường cười hai tiếng, vô lực ngồi xuống, suy sụp nói: "Vậy bà nội cùng cửu gia của ngươi, ngươi có thể buông tha cho bọn họ không?"
Lâm Thanh Hàm trầm mặc một lúc mới trầm giọng nói: "Này đã không phải chuyện tôi nên nhúng tay vào, có một số việc, sớm muộn gì cũng phải trả giá."
Khổng Ích Tường không nói gì hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: "Sáng mai tới Cảnh Thái, ta sẽ chính thức thông báo chuyển nhượng cổ phần cho ngươi trong cuộc họp hội đồng quản trị, cho nên nói với Khúc Mặc Thương thu tay lại đi."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh Hàm lại gọi cho Khúc Mặc Thương: "Mặc Thương, Khổng Ích Tường gọi cho em, ông ta đã thỏa hiệp rồi."
Khúc Mặc Thương suy nghĩ một chút: "Là chuyện tốt, có phải kêu em trở lại Cảnh Thái không?"
"Đúng vậy, nói ngày mai sẽ chính thức bàn giao."
Khúc Mặc Thương nghĩ nghĩ: "Được rồi, ngày mai chị đi cùng em."
Lâm Thanh Hàm sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Chỉ đến công ty thôi, sẽ không có chuyện gì."
Khúc Mặc Thương khẽ hừ một tiếng: "Lần trước cũng cách công ty không xa, dù sao thì hiện tại đều biết quan hệ của chúng ta, chị đi cùng em cũng không có gì."
Lâm Thanh Hàm cúi đầu nén cười: "Bọn họ đều nói Khúc tổng ngọt gãy chân, trước kia em xem là muộn gãy chân, hiện tại là tao gãy chân."
Khúc Mặc Thương buồn cười: "Lại mắng chị, chờ lát nữa chị đón em tan tầm, hôm nay ăn cơm với ba mẹ, được không?"
Lâm Thanh Hàm nhìn thời gian: "Hiện tại em chính là người nhàn rỗi, chị vất vả như vậy, em đi đón chị. À, buổi tối chị muốn ăn cái gì, em đưa chị đi siêu thị xem."
Khúc Mặc Thương híp híp mắt: "Chị muốn ăn bánh gạo."
Trong mắt Lâm Thanh Hàm tràn đầy sủng nịch, trong miệng lại thở dài: "Quả nhiên không thể tùy tiện trêu chọc, vừa nói chính là dự án lớn, dọn cục đá chắn chân chính mình."
Khúc Mặc Thương cũng mi mắt cong cong, "Chị biết em dỗ chị, chị đây miễn cưỡng đổi một cái, chị muốn ăn khoai lang."
Lâm Thanh Hàm ghi nhớ trong lòng: "Vậy chị tan tầm gửi tin nhắn cho em, em đi đón chị."
Khúc Mặc Thương vui vẻ đáp ứng, đơn giản nói chuyện với Lâm Thanh Hàm một lúc, tâm tình của cô tốt lên rất nhiều, khi gặp cấp dưới báo cáo, biểu tình nhu hòa không ít.
Hiện tại nhân viên của Thiên Thịnh cơ bản đều biết Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm là một đôi, một số người bát quái trực tiếp gọi Lâm Thanh Hàm là Khúc phu nhân.
Nhìn thấy Khúc Mặc Thương mỉm cười chào hỏi bọn họ, lập tức có người bắt đầu hàn huyên trong nhóm.
“Thấy chưa, Khúc tổng cười như tắm mình trong gió xuân”
“Tản ra vị ngọt của tình yêu, này, mọi người đọc bài viết trên mạng chưa? Thật sự khiến tôi xúc động a, Khúc tổng chúng ta thật ấm áp quá đi."
"Đúng vậy a, thật là hâm mộ. Ánh mắt của Khúc tổng thật tốt, sủng dưỡng phu nhân lúc còn là tiểu khổ qua. Mọi người chưa nhìn thấy Khúc phu nhân của chúng ta đâu, khí tràng kia còn dọa người hơn Khúc tổng của chúng ta, lạnh như băng."
"Nhưng ngài ấy ôn nhu với Khúc tổng rất nhiều, cô xem ánh mắt trên bức ảnh kia, chân ái không thể nghi ngờ."
Trần Tiêu nhìn đám người đang bát quái trong nhóm, không khỏi xen vào: "Để tôi nói cho các người biết, lúc trước Khúc tổng đến thành phố An Xa bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Hoà, trước buổi tối ký hợp đồng đột nhiên đặt vé bay về thành phố Yến Kinh, sau đó lại sáng sớm tinh mơ bay đi An Xa. Lúc đó tôi còn kỳ quái Khúc tổng gấp gáp bay qua bay lại suốt đêm làm cái gì. Tôi vừa mới theo dõi Weibo mà cư dân mạng tìm được thì phát hiện ngày đó là sinh nhật của phu nhân a!"
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi."
"A a a a."
Sau chuỗi tiếp theo của a a a a, tập thể ở đó đều thét chói tai!
"Khúc tổng của chúng ta thực sự ngọt gãy chân! Nếu là tôi, tôi cũng sẽ cong, hoàn toàn không thể chống cự a!"
"Nhưng sao tôi lại cảm thấy là Khúc tổng bận công việc mà quên mất sinh nhật của vợ vậy? Mong muốn sinh tồn thật mạnh!"
"Nếu đối tượng của tôi quên sinh nhật của tôi lại bổ cứu như vậy, tôi sẽ một giây nhào vào ngực anh ấy, cảm động rối tinh rối mù."
"Nhưng mà, nếu cô quên sinh nhật của đối tượng, anh ta sẽ trực tiếp quăng xác cô!"
"Sao có thể ngọt ngào như vậy, quả thật xứng mặt! Đáng tiếc là chưa thấy phu nhân đến công ty."
Một nhóm người ríu rít bát quái, cho đến khi một trợ lý khác của Khúc Mặc Thương là Trương Tiểu Quân bước ra nói: “Được rồi, đi làm việc đi, lát nữa lại có thể bát quái.”
Trần Tiêu lập tức thè lưỡi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Khúc Mặc Thương cười như không cười liếc nàng một cái, sợ tới mức vội vàng vùi đầu làm việc, Khúc Mặc Thương hiểu rất rõ những người bên canh, vừa nhìn vẻ mặt của tiểu trợ lý là biết đang bát quái. Nhưng cô không nói thêm cái gì, cũng thầm cảm tạ Xa Giai Di và đối tượng của nàng, tuy lần này tranh luận không nhỏ nhưng có nhiều phần tích cực hơn.
Ngay cả khi Weibo của cô và Lâm Thanh Hàm bị người lật ra, cũng có rất nhiều fans. Cô chưa đăng nhiều bài trên Weibo cũng chưa được chứng thực, nhưng một trong số các bài đăng trên Weibo của cô đã bị xoát bạo.
Đó là bức ảnh được đăng lúc Khúc Mặc Thương còn đi học tại Stanford, một bức ảnh đơn giản, trong đó là một cô gái thân hình mảnh mai cầm ô đi trên con đường trải đầy lá bạch quả. Đưa lưng về phía máy ảnh hơi quay mặt lại, từ đôi mắt trở lên bị chiếc ô che khuất, chỉ để lộ ra sống mũi cùng cái cằm trắng nõn, chỉ cần cúi đầu rũ mi cũng đủ để nhìn ra cô gái này rất xinh đẹp.
Đồng thời nhặt được bài đăng trên Weibo duy nhất của Lâm Thanh Hàm, cũng là một bức ảnh, đó là một chiếc lá ngô đồng Khúc Mặc Thương chụp ở Đại học California, chỉ có một bàn tay trắng nõn xinh đẹp cầm lá ngô đồng vàng ươm.
Xem bình luận bên dưới, mặt mày Khúc Mặc Thương đều cong lên, kỳ thực cô còn không biết là Lâm Thanh Hàm đăng trên Weibo, cứ như đã ước định, hai người đăng một bức ảnh chỉ cách nhau một ngày, hơn nữa đều không chú ý tới nhau.
Khó khăn đặt tên: Tôi đã tìm thấy gì? Hai người này kỳ thực không để ý đến nhau, nhưng trước sau đăng hai bức ảnh. Một bên là một phần ba sườn mặt, một bên là một bàn tay. 2333
Scottish Sheep: Cho nên, Tiểu Khúc tổng đã đăng sườn mặt của Tiểu Lâm tổng, Tiểu Lâm tổng đã đăng bàn tay của Tiểu Khúc tổng? Thật là phối hợp hoàn hảo.
Thế giới thứ ba: Màn ân ái này quá thấp, nhưng thực sự rất thơm! Ngô đồng xứng với bạch quả, kết hợp hoàn hảo!
Lạc Đà Điên: Mụ mụ hỏi hai đứa, khi nào kết hôn!
Khúc Mặc Thương xem đến câu khóe môi, lộ ra ý cười, chỉ là ngón tay bên phải chọc xuống.
Lạc đà điên, thật sự điên rồi.
Khúc tổng thích!
Sáu giờ chiều, Lâm Thanh Hàm đúng giờ xuất hiện ở tòa nhà Thiên Thịnh, nhưng bởi vì còn chút việc nên Khúc Mặc Thương không kịp tan tầm đúng giờ, Lâm Thanh Hàm nhìn thấy liền đi lên tòa nhà Thiên Thịnh.
Nàng vào đây mấy lần, ngựa quen đường cũ tới quầy lễ tân, cô gái ngồi trên quầy lễ tân thấy nàng đi lên liền kích động hét ở trong nhóm: “Khúc phu nhân lên rồi!”
“Ngồi chờ rải cẩu lương!"
Khi Lâm Thanh Hàm lên lầu, Khúc Mặc Thương đang nói chuyện với trưởng phòng Bộ phận Tiếp thị. Trần Tiêu đưa Lâm Thanh Hàm đến phòng chờ, ngồi trong phòng chờ, Lâm Thanh Hàm nghĩ đến những nhân viên dọc đường đi, trong mắt có chút ý cười nhẹ.
Nghe nói nàng tới, Khúc Mặc Thương thu thập đồ đạc, trực tiếp đi đến phòng chờ: “Chờ có sốt ruột không?”
Lâm Thanh Hàm lắc đầu: “Chờ chị sao lại sốt ruột, chỉ là có chút muộn, đói không?"
"Không đói, dì Hoàng đã nấu cơm rồi, nhưng hôm nay chị không thể ăn khoai lang em làm."
Lâm Thanh Hàm chỉ cười, sau khi trở về nhà, Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh đều ở nhà. Nhìn thấy hai người trở về, Tiêu Vân Anh cười đến vui vẻ: “Thanh Hàm đến rồi, có mệt không?”
Khúc Mặc Thương bị bỏ mặc nhìn bọn họ, nhưng lòng cô lại an tâm không thể tả. Thấy Lâm Thanh Hàm trở về chưa kịp ngồi ổn đã vào bếp, Khúc Thịnh rất hài lòng, nhưng Tiêu Vân Anh lại oán trách nói: "Con đó, Thanh Hàm mới trở về liền nấu cho con ăn, sai sử người còn muốn ăn bánh gạo, con bé dung túng con, đều sủng con đến hư rồi."
Khúc Mặc Thương sửng sốt: "Con chỉ thuận miệng nói thôi, không phải con đã nói quá phiền toái đừng làm rồi sao?"
"Trước đó đã gọi cho dì Hoàng hỏi có cần nguyên liệu gì hay không, này đều đã chuẩn bị tốt, nói là làm không kịp sáng lại làm cho con."
Trong lòng Khúc Mặc Thương rất ngọt, vẫn là đứng lên chuẩn bị lôi đồ ngốc kia ra, cuối cùng không làm bánh gạo nhưng khoai lang vẫn là nóng hổi ở trên bàn.
Trong lòng Khúc Thịnh hoàn toàn buông xuống, vậy là đủ rồi. Có thể sủng con gái mình từ chi tiết nhỏ nhất, có đầu óc có chủ kiến trong vấn đề lớn. Nghĩ đến những tin tức nhìn thấy trên mạng, ông cũng bất lực thở dài, con gái ông ngọt gãy chân? Sao ông cảm thấy hẳn là Lâm Thanh Hàm ngọt chứ, ông hoài nghi trên đó nói con gái của mình, nơi nào có ấm áp như vậy.
Theo như ông tiếp xúc vài lần, khi trở về, ông đều không để Lâm Thanh Hàm chạy trước chạy sau như đại đa số người.
"Thanh Hàm, về Cảnh Thái, Mặc Thương nói Khổng Ích Tường đã thỏa hiệp rồi phải không?"
"Dạ, ông ta đồng ý chuyển nhượng cổ phần cho con, con sẽ tiếp quản Cảnh Thái. Sáng mau con sẽ đến tham dự cuộc họp hội đồng quản trị của Cảnh Thái."
"Được, ta hiểu rồi."
Ăn cơm xong hai người trở về phòng, Khúc Mặc Thương ôm Lâm Thanh Hàm xoa xoa: "Em nói xem, hiện tại ba mẹ anh không thích chị, em xem mỗi lần trở về mẹ chỉ quan tâm tới em, không để ý tới chị.”
Lâm Thanh Hàm câu môi cười: “Nói bậy.”
Nhưng trong lòng nàng biết rất rõ, sau khi Khúc Mặc Thương trở về đây, cô sẽ luôn cố ý đưa ra yêu cầu với nàng, kêu nàng chạy trước chạy sau. Nhưng một khi họ trở về chỗ ở của hai người, ngoại trừ làm đồ ăn Khúc Mặc Thương sẽ không để nàng làm bất cứ việc gì, cho dù khi nàng đang nấu ăn, Khúc Mặc Thương cũng sẽ chuẩn bị mọi thứ khác cho nàng.
Dụng ý cùng săn sóc trong đó làm Lâm Thanh Hàm rất ấm áp, cho nên nàng cũng sẽ tận khả năng làm những yêu cầu nhỏ này một cách tốt nhất. Khúc Mặc Thương nói cô muốn cho nàng một gia đình, chăm sóc nàng thật tốt, nhưng trong thâm tâm Lâm Thanh Hàm, tình yêu của nàng dành cho Khúc Mặc Thương bắt nguồn từ lòng tốt của cô, mà cô cũng là người đưa nàng đi trên con đường này, cho nên nàng càng phải chăm sóc tốt cho Khúc Mặc Thương, nàng cũng phải làm tốt săn sóc cùng nâng đỡngiữa các cặp vợ chồng bình thường.
Buổi tối hai người an tĩnh nằm ở trên giường, Khúc Mặc Thương cũng không có buồn ngủ bao nhiêu, nghĩ đến bình luận hôm nay mình thích, ánh mắt hơi tối sầm lại.
.
Ngày hôm sau Khúc Mặc Thương đi cùng Lâm Thanh Hàn đến Cảnh Thái, vì thân phận nên cô không xuất hiện, chỉ chờ ở trên xe, yêu cầu Lâm Thanh Hàm đưa người đi cùng.
Cô lặng lẽ chờ trong xe, nói chuyện với Phó Thư Nghiên trên điện thoại.
Phó Thư Nghiên: "Em muốn tôi giúp em thiết kế nhẫn? Em muốn cầu hôn?"
Khúc Mặc Thương nhìn hai chữ cầu hôn, trái tim run lên, cuối cùng gửi một câu: Ừm.
Phó Thư Nghiên: "Em... tôi nhớ không lầm em mới 24 tuổi, Thanh Hàm mới 23 tuổi, kết hôn ở tuổi trẻ như vậy, trong đám bằng hữu của tôi còn hiếm thấy, không trì hoãn một chút sao?"
Khúc Mặc Thương sững sờ: "Quá sớm sao?"
Phó Thư Nghiên nhìn đến trong lòng chua chát, cô đã hơn 30 tuổi còn chưa kết hôn với Cố Nguyễn, như thế nào hai tiểu nha đầu này lại tính chuyện cưới hỏi?
Phó Thư Nghiên, "Hiện tại nhân lúc còn sớm đi yêu đương, nhiều người trẻ tuổi muốn kết hôn muộn hơn để duy trì ngọt ngào của tình yêu. Em mới 24 tuổi đã muốn gả?"
Khúc Mặc Thương nhìn tin nhắn, mím môi, dựa theo đời trước cô đã gần 40. Chẳng lẽ là thật sự nóng vội? Ngộ nhỡ Lâm Thanh Hàm muốn sau này mới kết hôn, vậy này không phải làm nàng khó xử sao?
Nhưng ý nghĩ này chỉ là trong chốc lát, sao Lâm Thanh Hàm lại có thể không muốn gả cho cô? Cô nhướng mày: "Chị ghen ghét à? Hẳn là chị ba mươi hai đi, khi nào Cố Nguyễn mới cầu hôn chị?"
Phó Thư Nghiên: ...
Bên kia không ngừng gửi icon, lại không ngừng dừng lại, cuối cùng nói một câu: “Còn muốn nhẫn nữa không!”
Khúc Mặc Thương thấp giọng nở nụ cười, kỳ thực cô đã suy xét rất lâu rồi, chỉ cần vượt qua lần này thì phần còn lại chẳng là gì cả, vậy nên nên suy xét. Cô còn đang bất an, cho dù không lập tức kết hôn vậy hẳn là nên đính ước trước, thời điểm thích hợp sẽ trực tiếp ra nước ngoài lĩnh chứng.
Hôn lễ không cần quá khoa trương, chỉ cần mời một vài người bạn thân cùng để ba mẹ hai bên chứng kiến là tốt rồi. Tựa hồ cô nghĩ đến cảnh đám cưới, trong lúc nhất thời bỏ qua tiếng rung của điện thoại.
Khi cô hoàn hồn trả lời điện thoại, giọng nói của Lâm Thanh Hàm truyền đến: “Sao bây giờ mới nghe máy, đang làm gì vậy?”
Khúc Mặc Thương vui vẻ cười: “Ừm, chỉ là đang nghĩ đến em, có chút xuất thần.”
Lâm Thanh Hàm cầm điện thoại, khóe môi câu ra độ cung, vành tai cũng nhiễm ửng hồng.