Cùng lúc đó.
Lưu Tiểu Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào nội dung của bức thư tay.
Trong lòng cô tràn đầy kinh hãi và kích động.
Cô nhìn sang Trần Thiên Hạo.
Chợt phát hiện từ khi người đàn ông này trở về, anh chưa từng nói thật với cô.
Cô mím chặt môi.
Giận dữ gặng hỏi.
“Anh nói đi, rốt cuộc anh là ai?”
Cô đang hỏi về thân phận thật sự của anh ở đội quân Đông Hoang.
“Anh, anh chỉ là một tên lính quèn thôi”.
Trần Thiên Hạo ngớ người, vô thức đáp lại.
Giọng nói mang theo chút run rẩy.
“Thế anh giải thích chuyện này thế nào? Đây là thứ một tên lính quèn có thể có được sao?”
“Từ khi anh trở về, mọi chuyện anh làm đều vượt xa lẽ thường. Nhất định anh đang có chuyện giấu em. Em hi vọng anh có thể nói thật cho em biết”.
“Em không muốn người sẽ trở thành bạn đời của em lại là người mà em không hề hiểu gì cả”.
Cô kích động hét lên, cắn chặt môi dưới, nước mắt rưng rưng.
Anh nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô.
Nghiêm túc nói.
“Tiểu Nguyệt, anh chưa từng muốn lừa dối em, cũng sẽ không bao giờ lừa dối em”.
“Nhưng mà, đôi khi anh cũng phải dùng đến một vài lời nói dối có thiện ý. Bởi anh không muốn gây cho em quá nhiều áp lực. Chẳng lẽ em không chịu tin anh sao?”
“Trước đây em vẫn luôn tự nhủ với lòng mình phải tin tưởng anh. Nhưng em phát hiện em ngày càng không nhìn thấu được con người của anh. Nhất là chúng ta sắp kết hôn rồi, anh có biết mỗi lần nhớ tới những chuyện anh từng làm kia, em đều không thể yên giấc không?”
“Em xin anh, hãy nói cho em biết đi. Anh đang che giấu điều gì vậy?”
Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được rơi nước mắt.
Anh thở dài.
“Được rồi, nếu em muốn thì anh sẽ nói cho em biết”.
Anh thấp giọng thì thầm bên tai cô.
“Thật ra anh không phải lính bình thường. Anh là lính truyền tin bên cạnh chiến thần Đông Hoang. Bọn anh làm nhiệm vụ tuyệt mật, toàn phải giải mã mật hàm tác chiến của quân địch nên không được phép để lộ thân phận”.
Nghe xong những lời này, cô khiếp sợ không thôi.
“Thật sự là vậy sao?”
“Nhưng nếu là lính truyền tin thì sao anh lại có bức thư tay này của chiến thần Đông Hoang?”
Sắc mặt của anh hơi sầm lại.
“Anh không cần phải lừa em chuyện này làm gì. Lính truyền tin vốn có vai trò rất quan trọng, hơn nữa anh từng cứu mạng chiến thần Đông Hoang một lần trên chiến trường nên ngài ấy coi anh như anh em ruột thịt”.
“Có lần anh truyền thư tới cho ngài, ngài từng nói muốn tổ chức cho anh một đám cưới thật hoành tráng. Thế nhưng anh không ngờ ngài ấy lại nhận em làm em gái”.
Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lời nói dối này quá đỉnh, không có chút sơ hở nào.
Lưu Tiểu Nguyệt che chiếc miệng nhỏ đang há hốc lại.
Mãi lâu sau, cô mới áy náy cúi đầu.
“Thiên Hạo, em, em không nên ép anh nói ra chuyện này”.
Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn của cô.
Bật cười an ủi.
“Thực ra anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện này cho em biết. Nhưng mà khi bọn anh giải ngũ đều phải ký hiệp định bảo mật nên anh mới không nói ra được”.
“Thế bây giờ anh đã vi phạm hiệp định rồi sao?”, Lưu Tiểu Nguyệt nhìn anh, vẻ mặt đầy sự áy náy.
“Đúng là vi phạm rồi, nhưng hiện giờ vẫn chưa đến mức để lộ bí mật, với điều kiện em không được nói cho bất kỳ ai biết”.
Trần Thiên Hạo cất lời hù dọa.
Cô ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Hai tay cô ôm chặt cánh tay anh, rúc vào lòng anh.
“Sau này em sẽ không làm khó anh như vậy nữa”.
Trên bục tuyên bố.
Trải qua một cuộc thảo luận căng thẳng, lãnh đạo của quân Đông Hoang đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Tưởng Đại Vi bước lên bục.
Trong tay anh ta là tên người giành chiến thắng trong cuộc đấu giá lần này.
Cái tên có sức nặng rất lớn.
“Sau đây, tôi xin tuyên bố người thắng đấu giá cuối cùng là…”
Anh ta còn chưa kịp dứt lời đã thấy cửa phòng họp bị đẩy ra.
Mấy chục gã vệ sĩ ồ ạt xông vào, dạt hết người ngồi ở hai bên hành lang ra xa. Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest trắng, đeo kính gọng vàng ung dung đi tới.
Đám người đồng loạt sửng sốt.
Có người nhanh mắt nhận ra thân phận ông ta.
“Là chủ tịch Triệu, chủ tịch thành phố”.
Triệu Thiên Đạo quay đầu lại nhìn con trai mình, khóe môi khẽ nhếch nở nụ cười đắc ý.
“Chủ tịch tới là để giúp nhà họ Triệu đây mà”.
“Vốn đã nắm chắc phần thắng rồi, bây giờ quân Đông Hoang còn phải nể mặt chủ tịch thành phố, nhà họ Triệu thắng chắc rồi”.
Đám đông nhao nhao bàn tán.
Dư luận nghiêng hẳn về nhà họ Triệu giành phần thắng.
Tưởng Đại Vi khá bất ngờ.
Vẻ mặt trở nên lạnh như băng.
Anh ta đang chuẩn bị tuyên bố tên người chiến thắng, đúng lúc này Triệu Vô Quân lại mò tới, nhất định là để tạo áp lực với anh ta.
Thế nhưng anh ta là người của đội quân Đông Hoang, chiến thần còn đang có mặt ở đây. Sao anh ta có thể khuất phục trước một chủ tịch thành phố nhỏ bé cơ chứ?
“Tôi nghe nói đơn vị ở hải đảo mới thay thống lĩnh mới nên muốn đến xem thử vị thống lĩnh này có năng lực lựa chọn như thế nào”.
Triệu Vô Quân ngạo nghễ đi tới bên cạnh Triệu Thiên Đạo đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong sự bảo vệ của đám vệ sĩ.
“Con chào bố”.
“Ừ”.
Lão ta khẽ gật đầu.
Triệu Vô Quân lại nhìn sang Triệu Vô Cực, hai anh em gật đầu với nhau một cái thay cho lời chào hỏi.
Sau đó, ông ta quay người bước lên bục tuyên bố.
“Chắc hẳn cậu chính là phó thống lĩnh Tưởng”.
Ông ta nhìn Tưởng Đại Vi một cái, kiêu ngạo hất hàm hỏi.
Dù sao ông ta cũng là một chủ tịch thành phố, mọi chuyện xảy ra ở đây, kể cả việc phân chia phạm vi đóng quân cũng phải qua tay ông ta phê duyệt.
Nếu ông ta không đồng ý, tất cả đều không được công nhận là chính thức.
Hơn nữa vợ của ông ta chính là con gái nhà họ Bạch ở Đế Đô.
Đừng nói là Nam Thành bé tí này.
Cho dù là thống đốc gặp ông ta cũng phải nhường nhịn vài phần.
Lại công thêm địa vị của bố ông ta ở Nam Cương cũng là phó thống lĩnh của một đơn vị, có uy vọng rất lớn trong quân.
Nói thật lòng, Tưởng Đại Vĩ là một phó thống lĩnh vừa mới được bổ nhiệm mà không thèm tới chào hỏi một tiếng khiến ông ta rất tức giận.
Tưởng Đại Vi cũng mới nhận chức chưa lâu.
Nhưng anh ta đã nghe nói Triệu Vô Quân có nhà họ Bạch ở Đế Đô làm chỗ dựa.
Nhà họ Bạch thì đã sao?
Gia tộc đó cũng chỉ dựa dẫm vào một thần tướng nào đó của Nam Cương mà thôi.
Bây giờ anh ta đã có chiến thần Đông Hoang đích thân tới chống lưng.
“Triệu Vô Quân, ông đang dạy tôi phải làm gì sao?”
Anh ta hơi nheo mắt lại.
Câu nói này khiến Triệu Vô Quân sững sờ.
Ông ta không ngờ đối phương lại dám nói thẳng ra như vậy.
“Không dám, tôi chỉ muốn nhắc nhở phó thống lĩnh Tưởng nhìn cho kỹ, xem thế lực nào ở Nam Thành mới xứng đáng giành chiến thắng nhất trong cuộc đấu giá này”.
Nói rồi ông ta quay mặt về phía đám đông.
“Người chiến thắng cuộc đấu giá ngày hôm nay đã quá rõ ràng, chắc chắn phải là nhà họ Triệu của Nam Thành phải không mọi người?”
Đám đông im thin thít, ai cũng ngầm hiểu rõ.
Chủ tịch thành phố đã ra mặt, nhà họ Triệu có thể không thắng được sao?
“Chủ tịch thành phố đã tới nói giúp, xem ra chúng ta hết hi vọng thật rồi”.
Lưu Tiểu Nguyệt nhỏ giọng than thở.
Trần Thiên Hạo hơi híp mắt lại, vẻ mặt hờ hững.
“Chưa chắc!”
“Chủ tịch Triệu, quân Đông Hoang chúng tôi mới là bên quyết định người thắng đấu giá, chứ không phải bên ông”.
“Ông làm vậy có phải hơi vượt quá quyền hạn rồi không?”
Giọng điệu của Tưởng Đại Vi trở nên trầm hẳn xuống.
Ở trước mặt chiến thần Đông Hoang, sao anh ta có thể cho đối phương thắng được?
“Cậu đang nghi ngờ phán đoán của tôi sao?”
Triệu Vô Quân quét mắt liếc nhìn Tưởng Đại Vi, đôi mắt ưng bắn ra tia sắc bén.
Ánh mắt ấy tỏa ra sự đe dọa khủng bố.