Trái tim của Trần Thiên Hạo lập tức siết chặt.
Mẹ là điểm yếu của anh.
Cũng là vảy ngược của anh.
Bây giờ có người dám ra tay với bà ấy.
Không cần nghĩ cũng đoán ra được, nhất định là do người nhà họ Tiền gây ra.
Anh bước tới giẫm lên lưỡi dao đang cắm trên đùi Tiền Quán Bằng.
Bàn chân đạp mạnh xuống.
Sắc mặt anh tối sầm lại, lạnh như băng, ánh mắt hiện lên cơn khát máu.
“Gọi điện cho chủ nhà họ Tiền”.
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra từ trên trán ông ta. Mặt mũi ông ta trắng bệch.
Lưỡi dao cắm sâu vào thịt đùi truyền đến nỗi đau nhức kịch liệt khiến ông ta gần như ngất xỉu.
Ông ta cắn răng, hoảng sợ lấy điện thoại ra.
“Anh, anh cả”.
“Chú ba hả? Có chuyện gì vậy?”
Trần Thiên Hạo tức thì cướp lấy điện thoại trong tay Lưu Quán Bằng.
Lạnh giọng cất tiếng nói.
“Tôi không cần biết ông bắt mẹ tôi đi đâu, lập tức thả bà ấy ra ngay, rồi cút đến nhà họ Trần dập đầu xin tha cho tôi”.
“Trần Thiên Hạo?”
“Cậu làm gì em trai tôi rồi?”
“Tôi chỉ nói một lần cuối cùng”.
“Thả mẹ tôi về, dập đầu xin tha”.
“Trần Thiên Hạo, sao cậu cứ phải đối đầu với nhà họ Tiền chúng tôi làm gì? Cậu có năng lực đó sao?”
“Bà mẹ mù dở của cậu đang trong tay tôi. Lát nữa tôi sẽ móc mắt bà ta ra”.
Trong lồng ngực anh bùng lên một ngọn lửa giận mãnh liệt.
Anh dùng sức giẫm xuống, đạp gãy đùi Tiền Quán Bằng, xương gãy kêu răng rắc.
Đồng thời, Chu Tước bước bước tới, chém đứt toàn bộ tay chân của ông ta.
Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp đại viện nhà họ Lưu.
Khiến đám người đang có mặt không khỏi run sợ.
Vẻ mặt hốt hoảng.
Nhà họ Tiền là một trong bốn gia tộc lớn nhất Nam Thành, vậy mà Tiền Quán Bằng lại bị người của Trần Thiên Hạo chém nát tay chân dễ dàng như vậy.
Tiền Quán Thần cũng điên cuồng gào thét trong điện thoại.
“Trần Thiên Hạo, mày dám làm hại em trai tao, bây giờ tao sẽ cho người chém hết tay chân của mẹ mày ra”.
“Ông không dám đâu”.
“Bốp!”
Anh hung hăng tát Tiền Cẩm một cái thật mạnh, khiến gã ta ngã đập đầu xuống đất. Máu tươi chảy ròng ròng từ sau ót.
Gã ta cũng gào khóc ầm ĩ.
“Đừng mà, đừng giết tôi”.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Tiền Quán Thần đã bị một loạt hành động của anh dọa sợ.
Tiền Cẩm, là Tiền Cẩm.
Tiền Cẩm là đứa con trai duy nhất của ông ta.
Điều này khiến ông ta gần như phát điên.
Tàn bạo đập nát mọi thứ trên bàn làm việc.
Ông ta thở hổn hển, cả giận quát.
“Trần Thiên Hạo, nếu con trai tao thiếu một sợi lông nào, tao sẽ giết sạch cả nhà họ Trần chúng mày”.
“Tút tút!”
Anh dứt khoát cúp máy.
Anh biết tên ngốc này đang nằm trong tay mình, đối phương sẽ không dám làm gì mẹ anh.
Nhưng anh cũng biết thời gian chẳng còn lại bao nhiêu.
Anh hỏi Chu Tước.
“Thanh Long tới đâu rồi?”
“Vừa đến Nam Thành, hiện đang ở căn cứ quân sự hải đảo”.
“Bảo cậu ta điều động toàn bộ lực lượng tìm kiếm tung tích mẹ tôi trong phạm vi toàn bộ Nam Thành”.
“Phải thật nhanh!”
Anh lớn tiếng ra lệnh.
Ngay sau đó, anh lại gọi điện cho Vương mặt sẹo.
“Mặt sẹo, mau ra lệnh cho các anh em tìm kiếm tung tích mẹ tôi, dù có lật tung Nam Thành cũng phải tìm cho ra”.
Nói xong, anh lập tức cúp máy.
Anh bước lên một bước, giơ chân giẫm lên đầu Tiền Cẩm.
Lúc này, đầu gã ta vỡ nát như quả dưa hấu.
Tiền Quán Bằng nhe răng trợn mắt, hét lạc cả giọng.
“Mày giết cậu chủ nhà họ Tiền bạo tao, nhà họ Trần của mày sẽ bị xóa sổ!”
Thoắt cái, lưỡi dao nhanh như thiểm điện quét ngang cổ ông ta.
Tiếng hô hoán của ông ta tức thì im bặt.
“Phụt!”
Máu tươi phun ra như suối, hai mắt ông ta trở nên trống rỗng, cả người co giật rồi tắt thở.
“Thiên Hạo, sao lại như vậy?”
Gương mặt xinh đẹp của Lưu Tiểu Nguyệt hiện lên vẻ bất an. Việc anh giết người tàn bạo như vậy khiến cô cảm thấy khiếp hãi.
Nhưng cô cũng hiểu được, lúc này anh đã hoàn toàn bị chọc giận.
“Mẹ anh bị người nhà họ Tiền bắt cóc, anh phải đi cứu bà ấy”.
Dứt lời, anh lao vút đi như bay.
Chu Tước theo sát phía sau.
Sắc mặt của cô tức thì biến đổi.
Cô nhìn thoáng qua đám người nhà họ Lưu ở sau lưng mình.
Hai mắt đỏ bừng quát lớn.
“Toàn bộ người nhà họ Lưu nghe lệnh, lập tức đi điều tra vị trí của bà Trần”.
“Nhanh lên!”
Đám người kia đã bị thủ đoạn vừa rồi của Trần Thiên Hạo dọa sợ ngây người.
Nghĩ tới thân phận của Lưu Tiểu Nguyệt là người phụ nữ của anh, lại càng không dám chần chừ, nhao nhao chạy vội đi.
Đồng thời.
Toàn bộ thế lực ngầm của khu Sùng Văn đều đồng loạt hành động.
Cùng lúc đó, ở căn cứ quân sự hải đảo của đội quân Đông Hoang ở vùng biển phía Bắc cách Nam Thành mấy chục dặm có mấy chục chiếc tàu chiến cỡ nhỡ cập bờ.
Hơn mười nghìn quân Đông Hoang được vũ trang đầy đủ xông vào khắp phố lớn ngõ nhỏ, bao vây toàn bộ mọi khu vực thuộc địa bàn của nhà họ Tiền.
Cả thế lực ngầm và đội quân Đông Hoang đều cùng ra tay.
Vậy mà hai bên không hề xảy ra bất kỳ xung đột nào.
Đây là một chuyện lạ hiếm thấy!
Giờ phút này, toàn bộ Nam Thành bị một bầu không khí u ám bao trùm.
Người dân không dám ra ngoài chỉ trốn ở trong nhà.
Lẳng lặng quan sát mọi thứ qua khe hở cửa sổ.
Các gia tộc có thế lực ở Nam Thành cũng đang cuống quýt tiêu hủy các sổ sách phạm pháp, sợ bị đội quân Đông Hoang bất chợt xông vào niêm phong.
Tại đại viện nhà họ Tiền.
Ông hai nhà họ Tiền trông thấy quân đội vác theo súng ống hùng hổ xông vào.
Ông ta giận tím mặt rít lên.
“Các người đang làm cái gì vậy?”
“Dám xông vào đại viện nhà họ Lưu, chán sống rồi hả?”
“Tôi sẽ báo chuyện này lại cho phó chủ tịch Trần”.
Tướng quân dẫn đầu lạnh lùng đạp ngã ông ta xuông đất.
Giọng nói của Trần Khải Minh vang lên trong điện thoại.
“Alo, ông hai nhà họ Tiền gọi cho tôi có chuyện gì đấy?”
“Tôi là tổng tư lệnh căn cứ quân sự hải đảo của đội quân Đông Hoang, Bàng Đại Hải. Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, nhà họ Tiền chứa chấp phần tử khủng bố, có ý định phản động”.
“Ông có quan hệ gì với nhà họ Tiền?”
“Không, không có quan hệ gì hết. Tổng tư lệnh Bàng, tôi thật sự không biết sao ông ta lại gọi cho tôi”.
“Hôm khác tôi sẽ mời ông uống trà sau”.
“Tút tút…”
Sau khi vội vàng cúp điện thoại, Trần Khải Minh toát hết mồ hôi, đờ đẫn ngồi trước bàn làm việc.
Lần này nhà họ Tiền xong đời thật rồi.
Nghe thấy đối phương nói mình là tổng tư lệnh căn cứ quân sự hải đảo của đội quân Đông Hoang.
Ông hai nhà họ Tiền không khỏi khiếp sợ, vốn chẳng biết đang xảy ra chuyện gì.
“Tổng tư lệnh Bàng, xin hỏi nhà họ Tiền chúng tôi đã làm gì sai?”
Lại bị ăn trọn một cú đá.
Tổng tư lệnh Bàng giận dữ tra hỏi.
“Ông có thấy bà Trần đâu không?”
“Không, tôi không thấy”, ông hai nhà họ Trần lắc đầu nguầy nguậy.
“Vô dụng!”
“Niêm phong toàn bộ tài sản nhà họ Tiền sung vào công quỹ”.
Khắp các nơi thuộc địa bàn nhà họ Tiền trên toàn bộ Nam Thành đều đang diễn ra cảnh tượng này.
Tất cả tài sản của nhà họ Tiền đều bị thu hồi.
Ai dám chống đối cho hết vào nhà giam.
Lúc này đây, chính quyền Nam Thành lại im lặng một cách khó hiểu.
Một trong bốn đại tướng của đội quân Đông Hoang, Thanh Long xăm hình vuốt rồng trên đầu dẫn theo quân lính xông vào đại viện nhà họ Trần.
“Vương!”
Anh ta cung kính quỳ xuống.
Trần Thiên Hạo không nói một lời.
Cả người anh mất kiểm soát không ngừng run rẩy.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên anh thấy bất an như vậy.
Giờ phút này, anh không còn hơi sức nghĩ đến nguyên tắc hay quy củ gì nữa.
Anh chỉ muốn giết sạch người nhà họ Tiền.
Anh quát:
“Trong vòng một phút, các người phải điều tra ra được mẹ tôi đang ở đâu”.
Thanh Long bị dọa sợ run người, lập tức bật bộ đàm kêu gọi thuộc hạ khắp thành phố.
“Tất cả nghe lệnh, bằng mọi giá phải tìm được bà Trần”.
Đồng thời, Vương mặt sẹo cũng đang ráo riết nghe ngóng ở khắp các hộp đêm khu Sùng Văn.
Chuông điện thoại bất chợt réo inh ỏi.
“Chủ nhân, có tin tức rồi”.
“Nói!”, Trần Thiên Hạo rít lên, giọng nói run run.
“Là tin của một người anh em trong giới xã hội đen, nói là nhà họ Tiền thuê một tổ chức sát thủ tên là Ám Dạ”.
“Địa điểm ở đâu?”
“Bọn họ tra ra được người của Ám Dạ từng xuất hiện ở nhà máy bỏ hoang phía Tây thành phố”.