Cùng lúc này.
Trần Thiên Hạo lại cảm thấy có một sự lựa chọn khó khăn đang ở ngay trước mắt mình.
Tâm trạng không thể bị ảnh hưởng, có nghĩa là anh không được nói sự thật cho cô ta biết.
“Bác sĩ à, không còn cách nào khác vừa giữ được tính mạng vừa giữ được chức năng sinh sản của cô ấy sao ạ?”
Không cam lòng, Trần Thiên Hạo lại hỏi một câu nữa.
Bác sĩ trầm ngâm.
“Tôi rất hiểu tâm trạng của người nhà bệnh nhân. Tôi sẽ nói cho anh biết nhé, từng có những trường hợp như thế này, một số cô gái trẻ vì muốn sinh con nên chọn cách chữa trị giữ lại. Còn một bộ phận lớn bệnh nhân thì muốn tạm thời dùng thuốc ức chế, chờ sinh con rồi mới làm phẫu thuật”.
“Không phải là không có trường hợp thành công, có điều độ rủi ro rất cao”.
Bác sĩ nghiêm túc nhìn Trần Thiên Hạo.
“Điều trị căn bệnh này từ sớm sẽ có tiên lượng tốt nhất. Càng để muộn, hiệu quả càng kém đi. Một khi đã di căn đến các bộ phận khác, tỉ lệ sống sót sẽ giảm xuống dưới ba mươi phần trăm”.
“Vậy nên nếu muốn có con, hai vị phải hành động ngay bây giờ”.
“Làm kiểm tra lại định kỳ, có khi vẫn còn cơ hội”.
“Được rồi, tạm thời anh cứ về suy nghĩ nhé. Về phần bệnh nhân, anh có thể thăm dò, nói chuyện này cho cô ấy biết tuỳ vào khả năng chịu đựng của cô ấy”.
Cầm bản báo cáo trên tay, Trần Thiên Hạo rất muốn về phòng bệnh, nhưng lại không biết làm thế nào để nói chuyện này với Tiền Cẩm Lâm.
Không chắc chắn mình phải làm gì, anh bèn quay lại đại viện nhà họ Trần.
Anh muốn hỏi ý kiến của Tiết Thiên Linh rồi mới đưa ra quyết định.
Có điều, ý định cắt đứt quan hệ với cô ta không thực hiện được rồi.
Chu Tước, Thanh Long chờ đợi đã lâu, để đưa kết quả báo cáo cho Trần Thiên Hạo.
Sau khi họ điều tra, người bí ẩn kia quả thật rất khôn ngoan, hoàn toàn tránh được tất cả camera trên đường.
Vì vậy, họ không thu thập được bất kỳ thông tin gì về người này.
Tuy đã dự đoán được điều đó, nhưng Trần Thiên Hạo vẫn cảm thấy khá bực tức khi nghe họ báo cáo.
“Rất có khả năng người này chính là chủ nhân cúc áo. Hãy tìm tất cả những người đã xuất hiện trên con đường, và hỏi thật kỹ thông tin liên quan đến người đó”.
Trần Thiên Hạo ra lệnh với vẻ mặt sa sầm.
Hai người họ nhận lệnh rồi xoay người rời đi.
Việc điều tra không phải là chuyện một sớm một chiều.
Bây giờ, chuyện của Tiền Cẩm Lâm đã chiếm trọn tâm trí anh .
Ngay cả việc mẹ đi đến trước mặt mình, mãi một lúc sau anh mới nhận ra.
“Thiên Hạo, quỳ xuống cho mẹ”.
Bà Trần nghiêm nghị nói.
Trần Thiên Hạo biết mẹ rất thương Lưu Tiểu Nguyệt, lập tức quỳ xuống sàn.
Bà Trần cầm gậy, đánh mấy phát liền lên lưng anh.
Đến khi bà thở gấp, Bạch Hổ mới đỡ bà ngồi xuống ghế mây.
“Cái thằng nhóc hư đốn này, mẹ đã nói thế nào với con hả?”
Tựa như một đứa trẻ phạm sai lầm, Trần Thiên Hạo hạ giọng đáp.
“Con biết lỗi rồi ạ”.
Con chịu roi vọt, lòng mẹ nhói đau.
Bà Trần ngắm nhìn gương mặt của Trần Thiên Hạo, không khỏi thở dài.
“Thiên Hạo à, con đã lớn rồi, mẹ cũng không kiểm soát được con nữa”.
“Nhưng mẹ nói này, Tiểu Nguyệt là một cô gái rất tốt, mấy năm nay nếu không có Tiểu Nguyệt thì bà già này đã về với đất rồi”.
Nói đoạn, mắt bà đã đỏ hoe.
“Mẹ hy vọng, cứ cho là con nể tình Tiểu Nguyệt đã chăm sóc mẹ, đừng đối xử tệ với con bé nhé”.
“Xem như là mẹ cầu xin con”.
Trần Thiên Hạo giật mình, vội vã quỳ gối đến trước mặt bà Trần, đoạn nắm lấy tay bà.
“Mẹ à, mẹ nghĩ nhiều rồi, sao con có thể đối xử tệ với Tiểu Nguyệt ạ? Con đã đeo nhẫn cưới cho cô ấy rồi. Tiểu Nguyệt nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày rồi sẽ về ạ”.
“Con không gạt mẹ đấy chứ?”, bà Trần lo lắng hỏi lại.
“Sao con lại gạt mẹ được ạ? Khi nào cô ấy về là mẹ sẽ biết con có nói thật không”.
“Vậy thì tốt, vậy là tốt rồi”.
Bà Trần thở hắt ra.
Trên mặt Trần Thiên Hạo nở nụ cười, nhưng trong lòng lại rất muộn phiền.
Chuyện của Lưu Tiểu Nguyệt đã được giải quyết rồi, vậy Tiền Cẩm Lâm thì sao đây?
Bà Trần thở dài khoan khoái, biết tin Lưu Tiểu Nguyệt không sao thì bà yên tâm rồi.
Có điều, lòng bà vẫn còn vướng mắc chuyện khác.
Nghĩ ngợi một hồi, bà mới cất tiếng hỏi.
“Thiên Hạo à, mẹ hỏi con, có phải chuyện này liên quan đến cô Cẩm Lâm không?”
Trần Thiên Hạo không ngờ mẹ mình lại đoán ra, bèn gật đầu.
Bà Trần thở dài, giọng bất lực.
“Mẹ biết Cẩm Lâm cũng là một cô gái tốt. Nhưng Tiểu Nguyệt không giống người khác. Con bé hay lo nghĩ, nếu con muốn con bé chấp nhận sự thật này, e là phải cần khá nhiều thời gian”.
“Mẹ à, con đâu có nghĩ như thế ạ, con có Tiểu Nguyệt là đủ rồi”, Trần Thiên Hạo nói.
“Ha ha ha ha…”
“Mẹ thấy, dù con không có ý gì thì cô bé Cẩm Lâm cũng có ý với con. Nếu không xử lý được chuyện với cô ấy, hôm nay cô ấy có thể gây rối lễ cưới của con, ngày mai sẽ còn thủ đoạn khác”.
“Thật ra…”
Bà Trần không nén được cười.
“Tính cách của cô bé Cẩm Lâm này, thật ra rất giống mẹ ngày trẻ đấy”.
“Được rồi mà, mẹ không cần nhọc lòng về chuyện này đâu ạ”.
Trần Thiên Hạo liếc mắt ra hiệu, Bạch Hổ bèn tiến lại dìu bà Trần, nói với bà về mấy chủ đề mà cả hai đã vui vẻ tán gẫu với nhau trong mấy ngày qua.
Sau đó, Bạch Hổ đưa bà về phòng.
Trần Thiên Hạo cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung rồi.
Lúc này, anh thật sự muốn chạy trốn, trốn về Đông Hoang để chém giết hàng triệu quân địch trên chiến trường.
Đó mới là nơi thuộc về anh.
“Vương, ngài tìm tôi ạ”.
Tiết Thiên Linh bước vào từ bên ngoài đại viện.
Mấy hôm nay, ông vẫn luôn bận rộn nghiên cứu các phương thuốc khác để chữa trị đôi mắt cho bà Trần.
Trần Thiên Hạo day trán, đoạn đưa báo cáo chẩn bệnh của Tiền Cẩm Lâm cho ông.
Tiết Thiên Linh nhìn bản báo cáo, hít một hơi lạnh.
“Ừm…”
“Có gì cứ nói thẳng”, Trần Thiên Hạo dứt khoát bảo.
“Tuy là bệnh nan y, nhưng xem báo cáo thì bệnh vẫn đang ở giai đoạn đầu, nếu phẫu thuật kịp thời thì có lẽ sẽ không nghiêm trọng lắm”.
Trần Thiên Hạo lắc đầu.
“Đây chỉ là việc thứ yếu”.
“Tôi muốn ông xem thử còn cách nào khác không”.
“Cô ấy vẫn còn quá trẻ”.
Tiết Thiên Linh trầm ngâm giây lát, đoạn đáp, “Cách khác thì vẫn có”.
“Dược liệu có thể giúp con người cải tử hồi sinh - nhân sâm, ngoài ra còn có linh dược linh chi”.
“Những thứ ấy có tác dụng ức chế sự phát triển của tế bào ung thư”.
“Có điều, dược liệu này rất khó tìm”.
Tiết Thiên Linh thở dài.
“Nếu như không vội, tôi có thể sử dụng liệu pháp phong bế huyệt vị để tạm thời ngăn chặn sự lây lan của tế bào ung thư”.
“Nếu có thể, người này nên sinh con trước rồi hẵng đưa ra những quyết định khác”.
Sinh con ư?
Sinh với ai bây giờ?
Chẳng hiểu sao Trần Thiên Hạo lại thấy lòng buồn bã.
Tiết Thiên Linh thoáng đắn đo, nghĩ ngợi một lúc rồi cất lời.
“Thưa vương.”
“Y học cổ có thuật, thuật lại có từng chuyên môn, cũng có cấp bậc”.
“Lão già này chỉ là một y sư ở bậc trung trong tu hành y học cổ. Xin mạo muội hỏi một câu, ngài là võ sĩ thuộc cấp bậc nào?”
Người bình thường hoàn toàn không biết điều này.
Nhưng phàm là võ sĩ thì đều có phân chia cảnh giới.
Trước mắt, các cấp bậc của võ sĩ trên thế giới được chia thành võ đồ, võ sư, đại võ sư, đại võ sư siêu hạng, võ tôn.
Hiện tại Trần Thiên Hạo đã đạt cảnh giới võ tôn, tức là thuộc cấp bậc hàng đầu trên thế giới.
Thanh Long thuộc cấp bậc đại võ sư siêu hạng, Chu Tước là đại võ sư.
Y sư của Tiết Thiên Linh tương đương với đại võ sư.
Phía trên còn có cả võ thánh, võ thần, rồi võ tiên… trong truyền thuyết.
“Tôi ở mức đỉnh của võ tôn”, Trần Thiên Hạo thành thật đáp.
Tiết Thiên Linh thoáng đăm chiêu, giọng nói trở nên nghiêm nghị hơn rất nhiều.
“Thưa vương.”
“Nếu có cơ hội, ngài phải đến đảo Chim Thần ở Đông Hải một chuyến rồi”.
Đảo Chim Thần ở Đông Hải là động tiên trong truyền thuyết.
Đó là nơi tập hợp tinh hoa của đất trời, sản sinh rất nhiều bảo vật và linh đan diệu dược.
Từng có lời đồn rằng đảo Chim Thần từng là một loài chim tiên cô độc trong tiên giới, nó đáp xuống cuối bờ Đông Hải rồi tạo thành một hòn đảo.
Tất nhiên, ấy chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Đảo Chim Thần ở Đông Hải cũng là truyền thuyết.
Nếu thực lực không đạt đến cấp bậc võ thánh thì đừng nói đến chuyện tìm ra hòn đảo ấy, cho dù tìm được thì cũng rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.
“Nếu có thể, tôi sẵn lòng đến đó một chuyến”.
Trần Thiên Hạo thở dài.
Tiết Thiên Linh cũng không muốn anh dấn thân vào chỗ chết, nhưng đây là hy vọng duy nhất.