Sau đó lúc về lại bị cố ý dặn dò một lần “Thứ bảy không được quên.” lần nữa —— khó được thằng nhóc sẽ dài dòng như thế, Chu Lâm thật cảm thấy mới mẻ.
Trở lại chỗ ở thì điện thoại di động biểu hiện thời gian là 17: 33 phút, trên thực tế chưa tới 6 giờ 27 phút nữa là qua năm 2008. Chu Lâm thu dọn phòng, leo lên mạng mở QQ ra.
Chào hỏi những người bạn tốt trên mạng trước rồi phát đi tin nhắn “Năm mới vui vẻ”, vừa xong thì cái avatar “Dr. Ba đao lưu” liền nhảy lên, Chu Lâm thấy tên người tới là “Prince đi tìm chết đi tìm chết (┘ ̄ ^  ̄)┘╋” liền lật lật ghi chép cuộc nói chuyện mới nhớ tới đây là Lục Phong ngồi sau mình thời trung học cơ sở.
“Dục, soái ~ ca vui vẻ ~(^ω^)//”
“Năm mới vui vẻ! ^ ^”
“Đã lâu không gặp, gần đây vẫn còn ở chỗ cũ sao(? (? )? )”
“Ừ, không có hứng đi ăn máng khác, ổ đã mọc rêu luôn rồi.”
“Rời ổ rêu của chú đi, soái ca ~ ngày mai có rãnh không (>o< ) ┘?”
“Làm gì?”
“Anh em chúng ta đi uống rượu (^////^ )~ đi không?”
—— tụ hội sao? Cùng Lục Phong mấy người kia … thật sự đã rất lâu rồi không gặp nhau.
Chu Lâm suy nghĩ một chút, đáp lại “Ừ” .
Lập tức định ra rồi thời gian địa điểm gặp mặt, lại hàn huyên một chút mới đi chơi game, sau hồi lâu Chu Lâm ngáp tắt Computer, gọi điện thoại cho cha mẹ vừa lên đường đi Phương Bắc thăm người thân ít ngày trước, sau đó chưa tới 7 rưỡi đã bò lên giường.
Sức khỏe hơn tài lộc! Lúc nhắm mắt lại Chu Lâm nghĩ như vậy, khóe miệng không tự chủ được treo lên một nụ cười.
Buổi sáng hôm sau, Chu Lâm xử lý tốt bản thân từ đầu tới đuôi xong, đúng hẹn chạy tới quán cơm gặp mặt. Lục Phong Tề Chỉnh mấy người lục tục tới, ngồi cùng nhau ở trong phòng bao đã đặt từ sớm.
Bởi vì lần trước gặp mặt Lục Phong có chuyện không đến được nên lần này hắn tán chít chít oa oa nói nhảm nhiều nhất, đề tài cứ chuyển cứ chuyển không biết tại sao lại chuyển tới trận đấu lúc trung học cơ sở——
“Năm đó tôi ở trong đội bóng cũng được coi là thành viên trụ cột, nếu không phải thành thích khoa tự nhiên của tôi quá tốt, phụ huynh nhà tôi bắt tôi đi thi kiến trúc thì nói không chừng bây giờ tôi đã sớm là cầu thủ nổi tiếng rồi.”
“Cậu cứ chém gió đi. Sao tôi nhớ cậu vẫn luôn ngồi ở bên ngoài trong đội dự bị.”
“Đội dự bị là năm lớp mười mới vào được không! Cậu thấy có thằng nào lớp mười mới vào đội đã được chính thức đi đấu hả!”
“Có, tôi nhớ lớp chúng ta có một người được đi đấu mà, không phải sao?” Thu Hương nói theo, quay đầu nhìn về phía Tề Chỉnh, “Này, cậu có nhớ người nào trong lớp chúng ta vừa vào đội banh đã ra sân đấu không?”
“Cậu nói Bùi Dương hay là ‘ Lão đại ’?”
“Không, không phải Bùi Dương, mặc dù cậu ta cũng. . . . . . Tôi nhớ còn có một người nữa.”
“Còn có một người nữa? để tôi nghĩ xem. . . . . . à, đúng rồi!” Tề Chỉnh vỗ bàn bồm bộp, “Đoan Mộc Thanh Lỗi!”
“!” Nghe đến đó trong lòng Chu Lâm giật mình, vễnh tai đưa tới.
“Đúng rồi, Đoan Mộc Thanh Lỗi!” Thu Hương vứt cho Lục Phong một cái nháy mắt sấm người, “Sao nào, tìm một mà ra hai.”
Bị nháy mắt công kích tổn thương ít nhất một nửa máu, Lục Phong run rẩy:
“Đó là bởi vì trận đấu niên cấp tôi không có tham gia! Ai ngờ được trận đấu đối kháng lúc mới nhập học nửa tháng là để chọn ra người tham gia cuộc so tài, hơn nữa xế chiều hôm đó còn là sinh nhật tôi, tôi lười không tham gia. . . . . . Nếu như tôi tham gia á, chậc chậc, đội bóng đã sớm là thiên hạ của tôi.”
“Xì!” Một đám người tập thể hừ, thay nhau đè lên bắt Lục Phong uống rượu. Sau đó đề tài lại chuyển hướng, tất cả đều là chút chuyện không liên quan dính dáng gì nhau.
Tửu lượng của Chu Lâm xưa nay rất kém cho nên gặp mặt đều sẽ chú ý lượng sức mà uống. Nhưng hôm nay tâm tình cùng tinh thần đều phá lệ tốt, trong lúc vô tình liền bị chuốc uống nhiều mấy chén.
Rượu cồn xuống bụng phát huy hiệu dụng, thân thể thoáng có chút phiêu phiêu. Gặp mặt kết thúc tan cuộc về nhà, Chu Lâm đi trên đường nhìn dòng người lui tới, nghĩ đến cuộc sống của phần lớn người đều chỉ có thể tuân thủ quy tắc xuôi theo quỹ tích thời gian, mà mình lại có thể tự do xuyên không giữa quá khứ và hiện tại liền có cảm giác thần kỳ ngay cả mình cũng không hiểu nổi.
Cứ như vậy lâng lâng về đến nhà, lâng lâng soi gương chỉnh sửa lại quần áo tóc tai, lâng lâng điều chỉnh tốt thời gian đồng hồ đeo tay, Chu Lâm lại một lần nữa bắt đầu xuyên không ——
2: 25 ngày 26 tháng 1 năm 1997, Chu Lâm đứng ở con đường quen thuộc nhìn chung quanh, mờ mịt ngây ngẩn cả người.
Cuộc thi đấu bắt đầu vào 2: 30, theo đạo lý thì bây giờ thằng nhóc phải ở sân vận động của trường, mà mình nên xuyên không tới gần sân vận động, tại sao bây giờ lại ở cửa nhà Đoan Mộc?
Chẳng lẽ thằng nhóc ngủ quên? Hay là cuộc thi đấu đã sửa thời gian? Chu Lâm nghĩ đi nghĩ lại vẫn không rõ, dứt khoát lên trước gõ cửa hỏi.
Gõ nửa ngày, bên trong cuối cùng cũng có đáp lại. Đoan Mộc Thanh Lỗi vừa nói với ra “Tới” vừa mở cửa, lúc nhìn thấy Chu Lâm liền giữ động tác đưa tay khoác lên tay cầm cửa đứng ở tại chỗ.
“Đã giờ này, sao nhóc. . . . . .” còn ở nhà? Nói đến một nửa liền nuốt xuống, Chu Lâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đoan Mộc Thanh Lỗi, trong lòng mơ hồ có cảm giác “Có chuyện nguy rồi”.
Không khí trở nên có chút khẩn trương không giải thích được, Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn cứ đứng ở cửa, không có ý muốn cho Chu Lâm đi vào, hai người giằng co mấy giây, Chu Lâm vẫn còn chóng mặt nghĩ rốt cuộc chỗ nào không đúng thì Đoan Mộc Thanh Lỗi đột nhiên mở miệng nói:
“Ngày hôm qua anh không tới.”
“Hả?”
Không lập tức hiểu ý của những lời này, Chu Lâm nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi trừng lớn mắt, một giây sau liền nghe “sầm” một tiếng —— thằng nhóc này dám đóng cửa nhốt mình ở bên ngoài.
Trợn mắt há hốc mồm một lúc sau, Chu Lâm khôi phục như cũ tiến lên tiếp tục gõ cửa, bên trong không có nửa điểm phản ứng, cho dù Chu Lâm nói “Có gì cũng phải để tôi vào rồi hãy nói” cũng vô ích.
Cũng không muốn buông tha kêu cửa, ở dưới lầu lại có người đi tới, đi ngang qua dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tới đây khiến Chu Lâm cảm thấy có chút không thoải mái.
Tiếng bước chân người đi đường dần dần biến mất, cửa vẫn không mở như cũ, Chu Lâm hơi có chút tức giận, dùng sức gõ cửa lần nữa rồi đặt mông ngồi xuống bậc thang một bên.
Có lẽ quả thật do có chút say nên không chỉ đầu có chút ngất, cảm xúc cũng bị phóng đại rồi. Chu Lâm ôm đầu của mình ngồi một hồi, chờ bình tĩnh lại lúc này mới bắt đầu suy tư rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến Đoan Mộc Thanh Lỗi ngăn mình ở ngoài cửa như vậy.
—— đúng rồi, trước khi đóng cửa hình như hắn có nói một câu.
Chu Lâm cố gắng suy nghĩ, trong đầu đều là giọng nói của Đoan Mộc Thanh Lỗi trước khi đóng cửa, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ nhìn đồng hồ trên cổ tay:
Ngày 26 tháng 1 năm 1997, ngày 26 tháng 1 năm 1997. . . Ngày hôm qua lần cuối xuyên tới là thứ năm ngày 23 tháng 1, thằng nhóc mời mình thứ bảy đến xem cuộc thi đấu, thứ bảy là hai ngày sau, hai ngày sau, hai ngày sau ngày 23 tháng 1——
Cho nên ngày thi đấu phải là ngày 25 tháng 1 sao? !
—— bây giờ! Quá xui xẻo rồi!
Chu Lâm che mặt của mình, chán nản than một hơi.
Cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao, kết quả là do mình lầm thời gian ——
Đầu heo a! Thật là! Chẳng qua chỉ là một bài toán cộng lớp 1! Thế là không chỉ không đi xem thi đấu, còn muộn suốt một ngày mới xuất hiện. . . . . . Thằng nhóc tức giận là điều đương nhiên, nếu như mình gặp chuyện như vậy, đoán chừng sẽ phẫn nộ tuyệt giao với đối phương đi?
A, dĩ nhiên sẽ không tuyệt giao, nhưng lạnh lùng là điều tất nhiên, nếu như không có lý do đáng để tha thứ, đại khái cứ như vậy. . . . . . Thanh xuân chính là vậy, chỉ cần có một chút xíu hiểu lầm cuối cùng sẽ biến thành tuyệt giao. . . . . .
Chu Lâm tựa đầu vào tường, bởi vì tác dụng của cồn nên bắt đầu suy nghĩ miên man:
Bạn đang
NhÆ°ng không muá»n bá» thằng nhóc kia xa lánh a, rõ rà ng ngà y hôm qua vẫn còn cùng nhau Än cÆ¡m. . . . . . Thằng nhóc nhất Äá»nh rất mong Äợi, mong Äợi có thá» thi Äấu tá»t thá» hiá»n tá»t á» trÆ°á»c mặt mình. . . . . . Mình cÅ©ng rất mong Äợi a, muá»n nhìn dáng vẻ uy phong chạy tá»i chạy lui trên sân cá» của hắn, sau Äó sẽ dùng biá»u cảm cÅ©ng chá» thế chế nhạo hắn âââCÅ©ng không tá» lắm nha, có thá» chấp nháºn Äi.â
ââ thảm, lại có chút muá»n khóc, chẳng lẽ là do uá»ng rượu say nên tuyến lá» tÆ°Æ¡ng Äá»i mẫn cảm sao?
Chu Lâm mÆ¡ há» nghÄ©, Äá»t nhiên cảm thấy không thá» cứ ÄÆ°a Äám nhÆ° váºy mãi, thế là hÃt má»t hÆ¡i tháºt sâu rá»i Äứng lên, lại bắt Äầu gõ cá»a nhà Äoan Má»c.
âThanh Lá»i, má» cá»a.â
âTháºt xin lá»i, là tôi sai rá»i.â
âTôi không cỠý không Äến, là vì hôm qua có chút viá»c. . . . . .â
Lấy cá» chá» Äược cái má» Äầu lại không có cách nà o bá»a tiếp, Chu Lâm chá» có thá» gõ cá»a má»t lần lại má»t lần nói xin lá»i. Äoan Má»c Thanh Lá»i á» bên trong có nghe hay không y không biết, y chá» muá»n sá»m nhìn thấy thằng nhóc, sau Äó nghÄ© hết tất cả phÆ°Æ¡ng pháp nói xin lá»i, Äá» hắn không tức giáºn nữa.
HÆ¡n mÆ°á»i phút sau vẫn nhÆ° cÅ© không có bất kỳ phản ứng nà o, Äầu lâng lâng mất Äi nÄng lá»±c phán Äoán bình thÆ°á»ng, Chu Lâm bắt Äầu cảm thấy mình Äã bá» chán ghét triá»t Äá» rá»i.
Là m sao Äây? Là m sao má»i có thá» khiến cho nhóc tha thứ mình? Chu Lâm tá»±a Äầu á» trên cá»a, dùng Logic của ngÆ°á»i say suy nghÄ©ââ
Thằng nhóc tức giáºn là vì mình không Äi xem cuá»c thi Äấu của hắn, nhÆ° váºy nếu mình Äi xem hắn sẽ không tức giáºn nữa, nhÆ°ng lần thi Äấu nà y Äã qua, không có cách nà o xuyên không trá» lại má»t lần, nhÆ° váºy có thá» xuyên không Äi xem lần thi Äấu kế tiếp, chá» cần Äi xem, hắn sẽ hết giáºn Äi?
Không có cảm giác kết luáºn của mình có chá» nà o không Äúng, Chu Lâm nhanh chóng lấy xuá»ng Äá»ng há» trên tay trá» lại ngà y 1 tháng 1 nÄm 2008, sau Äó cầm Äiá»n thoại trên bà n gá»i cho Lục Phong, ép há»i ngà y sinh nháºt của hắn.
âAlo, tôi là Lục Phong. . . . . . Hả? Há»i ngà y sinh nháºt của tôi là m gì? . . . . . . Äại ca, bây giá» cáºu có muá»n ÄÆ°a quà sinh nháºt cÅ©ng không ká»p, Äã qua nhiá»u tháng rá»i. . . . . . Nà y, xảy ra chuyá»n gì? Có phải say không Äó? . . . . . . Äược Äược, tôi biết, tôi nói vá»i cáºu Äây, ngà y 12 tháng 9. . . . . .â
Vừa nghe thấy ngà y sinh Chu Lâm láºp tức cúp Äiá»n thoại, ÄÆ°a Äá»ng há» lên chá»nh thá»i gian Äến buá»i chiá»u 1: 00ngà y 12 tháng 9 nÄm 1997. Liên tục xác nháºn không có lá»i gì xong, Chu Lâm cẩn tháºn Äeo Äá»ng há» lên tay, lẳng lặng Äợi má»t lát sau Äó giÆ°Æ¡ng mắt quét nhìn bá»n phÃa ââ
VÆ°á»n hoa quen thuá»c lại xa lạ, tượng Äá tạo hình khác nhau, cùng vá»i khóm trúc trÆ°á»c nhà vá» sinh khiến Chu Lâm xác nháºn lúc nà y mình Äã xuyên Äến mảnh Äất trá»ng bên cạnh sân váºn Äá»ng trÆ°á»ng há»c cÅ©. Trong không khà há»n tạp theo bụi báºm cùng mùi hÆ¡i nóng, mãi cho Äến tháng chÃn dÆ° âm từng Äợt gió nóng của mùa hè còn chÆ°a tản Äi, tráºn tráºn thá»i và o mặt Chu Lâm.
Phát hiá»n trên ngÆ°á»i mình còn mặc quần áo mùa Äông, Chu Lâm nhanh chóng cá»i bỠáo khoác, má»i gấp áo và o khuá»·u tay thì Äá»t nhiên nghe thấy tiếng nÆ°á»c chảy à o à o trong nhà vá» sinh.
ââ Thanh Lá»i sao?
Theo bản nÄng nhìn vá» phÃa có tiếng nÆ°á»c, quả nhiên là thằng nhóc mặc Äá»ng phục Äá banh Äang rá»a tay, nhìn hắn xÄn á»ng tay áo, vẫn trong giai Äoạn là m nóng ngÆ°á»i trÆ°á»c khi Äá Äi? Lần nà y xem ra chắc chắn không bá» lỡ!
Chu Lâm nghÄ© thế liá»n muá»n lên tiếng gá»i hắn, Äoan Má»c Thanh Lá»i cÅ©ng Äúng lúc ngẩng Äầu lên, trong nháy mắt xoay ngÆ°á»i nhìn thấy Chu Lâm Äứng á» ngay phÃa trÆ°á»c không xa, trên mặt nhất thá»i kinh ngạc.
Sao có vẻ không Äúng? Chá»ng lại tầm mắt của thằng nhóc, Chu Lâm ngẩn ra, miá»ng vá»n muá»n má» lại khép lại.
ââ Tại sao cảm thấy thằng nhóc nà y nhìn nhÆ° lá»n hÆ¡n rất nhiá»u, rõ rà ng phải nhìn xuá»ng tại sao bây giá» lại có vẻ còn cao hÆ¡n mình?
Còn có, kiá»u tóc Äó là thế nà o? Hắn cắt kiá»u Äó và o lúc nà o? Äây không phải là kiá»u tóc của hắn và o cấp ba sao?
ââ Äúng rá»i, cấp ba! Bây giá» là cấp ba!
Chu Lâm phản ứng ká»p, trong nháy mắt tá»nh rượu hÆ¡n phân ná»a, toà n thân rét run Äá»ng thá»i ý thức Äược Äây là thá»±c tế mà không phải Äang nằm mÆ¡, nói nhÆ° váºy vừa rá»i mình má»i phạm và o sai lầm lá»n không thá» tÆ°á»ng Äượcââ
Cứ nhÆ° váºy không chà o há»i liá»n tùy tiá»n xuyên Äến hÆ¡n ná»a nÄm sau?
Äá»t nhiên biến mất thá»i gian dà i nhÆ° váºy lại Äá»t nhiên xuất hiá»n, nhất Äá»nh rất kỳ quái Äi? Chu Lâm Äã hiá»u nguyên nhân vẻ mặt kinh ngạc của thằng nhóc và o lúc nà y. Y khẩn trÆ°Æ¡ng Äứng tại chá», trừ nhìn thẳng Äá»i mắt vá»i Äoan Má»c Thanh Lá»i, nhất thá»i không biết nên là m thế nà o má»i phải.
Äoan Má»c Thanh Lá»i không sững sá» quá lâu, thấy rõ ngÆ°á»i trÆ°á»c mắt Äúng là Chu Lâm liá»n má» miá»ng kêu má»t tiếng:
âAnh. . . Khiết VÄn?â
ââ oa oa oa, ngay cả giá»ng nói cÅ©ng thay Äá»i! tháng 1 Äến tháng 9 cÅ©ng tầm 8 tháng, thằng nhóc nà y sao lại Äá»i giá»ng thà nh thấp trầm rá»i! !
Và o giá» khắc nà y xuất phát từ bản nÄng Chu Lâm xoay ngÆ°á»i chạy trá»n, mặc dù không biết tại sao mình muá»n chạy, nhÆ°ng dÆ°á»i chân không có cách nà o dừng lại, trong lòng không ngừng nghÄ©:
âTháºt muá»n khóc! Sao mình lại chạy chứ! Quá quá khôi hà i rá»i !â
Kết quả mÆ°á»i giây sau liá»n bá» ngÆ°á»i Äuá»i theo phÃa sau bắt Äược ââ Äoan Má»c Thanh Lá»i nÃu Chu Lâm lại, Äá» dá»n y lên mặt Äất trá»ng, sau Äó không ká»p Äợi Chu Lâm phản ứng lại Äã ôm cá» y, ghé và o lá» tai y không ngừng nói:
âÄừng chạy, anh Khiết VÄn, Äừng chạy. . . . . .â