"Lo lắng?" Cố Tiểu Ngải vất vả nâng tay trái lên, nhìn chằm chằm mặt trên bóng lưỡng của còng tay cười lạnh, "Lệ tiên sinh nhà các người chính là quan tâm người khác như vậy sao? Bà chính là lo lắng người khác như vậy sao?"
Cố Tiểu Ngải giọng điệu gần như khí thế bức người.
". . . . . ." Bảo mẫu thấy cô như vậy khó mà nói cái gì, nói sang chuyện khác, "Cố tiểu thư quay về trên giường nằm đi, tôi cho người đến truyền dịch trông nom."
"Tôi không muốn truyền dịch." Cố Tiểu Ngải hờ hững nói, lướt qua bảo mẫu đi ra phòng tắm, chưa trở về trên giường mà trực tiếp đi đến cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Thủy Thiển Loan là khu xa hoa, cảnh sắc bên ngoài một nửa nhân công, một nửa hồn nhiên thiên thành, ban ngày ngắm cảm giác trái ngược hoàn toàn với buổi tối.
Giờ phút này, phong cảnh bên ngoài rất đẹp.
Cố Tiểu Ngải mở ra cửa sổ sát đất đi đến ban công xem xét.
"Cố tiểu thư, cô như vậy là làm cho nhóm người hầu chúng tôi khó xử, Lệ tiên sinh biết sẽ rất tức giận . . . . . ."
"Tôi không muốn truyền dịch." Cố Tiểu Ngải nhắc lại một lần nữa.
"Hay là ăn một chút gì đi, Cố tiểu thư từ tối hôm qua đến bây giờ cũng chưa ăn cơm đâu, tôi hầm cháo cho cô ăn."
"Tôi không muốn ăn cháo."
"Bệnh không có khẩu vị cũng là bình thường, hay là ăn đồ ngọt vậy, Cố tiểu thư thích cái gì ngọt. . . . . ."
"Tôi không muốn ăn đồ ngọt."
"Cố tiểu thư, cô. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm bảo mẫu vẻ mặt khó xử, nói ngắn gọn , "Không cần hỏi lại , chính là cô nghĩ như vậy, tôi cái gì cũng không muốn ăn."
Nếu cô bị vẫn nhốt ở Lệ gia biệt thự, cô tình nguyện đói chết.
"Cố tiểu thư. . . . . ." Bảo mẫu nhíu mày.
Cố Tiểu Ngải là phụ nữ duy nhất Lệ tiên sinh mang về biệt thự.
Cô cũng hiểu được Cố Tiểu Ngải vì sao hôm nay cùng cái tiểu hạt tiêu giống như nồng nhân.
Cô bảo mẫu cũng coi như đi theo Lệ tiên sinh nhiều năm, hiểu được Cố Tiểu Ngải đối với Lệ tiên sinh mà nói không phải phụ nữ bình thường, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến Lệ tiên sinh cư nhiên sẽ đem Cố Tiểu Ngải làm sủng vật giống nhau. . . . . .
"Mời cô đi ra ngoài." Cố Tiểu Ngải một tay chỉ hướng cửa phòng, thấy bảo mẫu không nhúc nhích, lại nhanh chóng chỉ ra ban công, vẻ mặt quyết tuyệt, "Mời cô đi ra ngoài, hoặc là, tôi nhảy xuống ."
". . . . . ." Bảo mẫu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, trầm mặc sau một lúc lâu rốt cục thỏa hiệp, "Được, tôi rời đi trước, Cố tiểu thư cô đừng đứng bên ngoài lâu, bên ngoài gió lớn."
Nói xong, bảo mẫu thở thật dài, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bảo mẫu rời khỏi phòng, Cố Tiểu Ngải trên mặt quyết tuyệt suy sụp xuống dưới, nhìn cảnh trí phía bên ngoài.
Bảo mẫu không hiểu cô, cô làm sao có thể nhảy lầu, lúc trước mẹ chính là nhảy lầu tự sát, cô sẽ không lặp lại. . . . . . Huống chi, cô cũng không phải dạng phụ nữ dễ dàng bị đánh ngã.
Bắt tay trên lưng rút bỏ kim châm ra, Cố Tiểu Ngải sờ sờ bụng khô quắt.
Từ lức ăn tiệc ở nhà hàng Pháp đến bây giờ cô còn chưa có ăn cái gì. . . . . .
Không muốn ngược đãi dạ dày chính mình, Cố Tiểu Ngải liếc mắt một cái thấy quả táo bảo mẫu vừa mới gọt, liền đi qua ăn không còn một miếng.
Ở trong phòng tìm tòi một vòng, gian phòng sạch sẽ quả thực có thể so sánh được với phòng bản mẫu, cái gì có thể ăn đều không có.
"Đáng chết." Lệ Tước Phong chết tiệt, trong phòng cũng không để đồ ăn vặt.
Tính ra thời gian, theo lý thì bảo mẫu đã báo cáo Lệ Tước Phong cô không ăn cơm, Lệ Tước Phong cho dù là lập tức chạy về nhà cũng không khả năng sớm như vậy. . . . . .
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải mở TV xem chán đến chết, muốn mượn cái này dời đi chú ý bụng đói cồn cào.
Trên màn hình chính phát tin Liễu Tử Mật đoạt được giải diễn viên xuất sắc, hình ảnh ngôi sao văn nghệ. . . . . . Nhất cùng sự thật trong kết hợp lại, các loại không hài hòa.
Vòng vo một hồi, trên TV quảng cáo thuốc tránh thai.
"Nguy rồi." Cố Tiểu Ngải thế này mới nhớ tới chính mình tối hôm qua không uống thuốc tránh thai, theo bản năng muốn tìm thuốc. . . . . .
Túi của cô không có ở trong gian phòng !
Cố Tiểu Ngải kéo xiềng xích tiến lên cửa phòng muốn đi ra ngoài tìm túi, chỉ thấy hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng hai bên cửa, thấy cô đi ra lập tức lấy tay ngăn lại, "Cố tiểu thư, Lệ tổng phân phó cô không thể ra khỏi phòng này."
". . . . . ."
Tên Lệ Tước Phong này. . . . . . thật là tính đem cô nhốt hoàn toàn sao?
Ngay cả cái cửa phòng cũng không thể ra khỏi?
"Phanh ——"
Cố Tiểu Ngải hung hăng đóng cửa lại, tức giận đến nâng chân lên muốn đá cửa một cái, cửa lại đột nhiên từ bên ngoài bị mở vào.
Thân hình Lệ Tước Phong cao to xuất hiện ở cửa, vệ sĩ hai bên xoay người 90 độ cúi đầu, "Lệ tổng."
Cố Tiểu Ngải chân vẫn còn đang nâng lên.
"Như thế nào, còn muốn đá tôi?"
Nữ nhân này vừa tỉnh lại đây, cả người dáng vẻ bệ vệ cũng đã tỉnh lại.
Bảo mẫu lại còn nói cô tuyệt thực? Trừ bỏ mặt tái nhợt, bộ dáng này không phải muốn tuyệt thực?
Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng đi tới, cởi áo ba-đờ-xuy dài trên người móc trên giá áo, một mùi thơm của nữ nhân đặc hơn phát ra từ trên người hắn.
Cô nghe ra được, là mùi nước hoa của Tô Hiên Hiên dùng tối hôm qua.
Cố Tiểu Ngải thu hồi chân, nhíu mi xem xét qua, Lệ Tước Phong đưa lưng về phía cô mà đứng, sau cổ áo sơmi còn lưu một dấu môi hôn, dấu môi đỏ mọng.
Bảo mẫu nói hắn có chuyện quan trọng, chuyện quan trọng của hắn chính là lêu lổng cùng phụ nữ đã có chồng?
Sau đó. . . . . . Đem cô nhốt tại... trong phòng này? Chờ đợi hắn cảm thấy hứng thú thì phục vụ hắn sao?
Đầu óc hắn là không bình thường sao?
Cố Tiểu Ngải thần sắc trên mặt không khỏi trở nên ghét bỏ, nhìn bóng lưng hắn thẳng thắn trực tiếp nói, "Lệ Tước Phong, anh đến tột cùng muốn như thế nào?"
Lệ Tước Phong xoay người lại, lạnh lùng đánh giá bộ dáng của cô, như là không có nghe đến lời của cô ,hỏi ngược lại, "Muốn tuyệt thực sao? Cố Tiểu Ngải, cô nghĩ thủ đoạn tuyệt thực nhỏ này. . . . . . có thể để cho tôi thả cô sao?"
Ngữ khí của hắn mang theo ý đùa cợt.
"Anh đây là nhốt người phi pháp!" Cố Tiểu Ngải nói xong liền nhìn đến mặt Lệ Tước Phong , mới giật mình nhớ tới, hắn còn dám đánh người ở cục cảnh sát thì loại này tính gì phi pháp?
Lệ Tước Phongnới lỏng caravat, ngồi vào một bên trên sô pha, vỗ tay phát ra tiếng, động tác mang theo vài phần khí chất du côn, sắc mặt cũng là lạnh lùng , "Tiến vào."
"Vâng, Lệ tiên sinh."
Giọng nói bảo mẫu cung kính vang lên phía sau lưng Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải không rõ chuyện gì phía sau nên nhìn lại, chỉ thấy bảo mẫu dẫn mấy nữ nhân mang giúp đồ ăn đi tới.
Rực rỡ muôn màu mỹ thực đặt trên bàn, món trung, cơm Italy, cơm theo cách thức tiêu chuẩn . . . . . . Đủ loại kiểu dáng cơm chiếm mấy cỗ xe ăn.
Bụng không chịu thua kém phát ra âm thanh nhỏ thô lỗ.
Muốn lấy mỹ thực dẫn dụ cô sao?
"Tôi nói tôi không muốn ăn." Cố Tiểu Ngải quay đầu đi không nhìn mỹ thực, đi đến đối diện Lệ Tước Phong trên sô pha ngồi xuống, "Lệ Tước Phong, anh thả tôi ra."
"Sao? Cho tôi lý do." Lệ Tước Phong ung dung nhìn chằm chằm cô, đáy mắt đen như mực cũng là mang theo vẻ lo lắng. Trong ngực hơi hơi phập phồng .
Sau khi nhận được điện thoại của bảo mẫu nói cô cự tuyệt ăn cơm, hắn là chạy như bay trở về .
Mà cô. . . . . . Không có nửa phần phát hiện, chỉ lo làm cho hắn thả cô.
"Thứ nhất, anh không thiếu phụ nữ, không lý nào lại giam giữ tôi đùa bỡn; thứ hai, tôi không phải tội phạm, anh không thể hạn chế quyền tự do của tôi; thứ ba, nếu anh không thả tôi, tôi liền đói chết ở trong phòng của anh."