"Tôi họ Trương, cô gọi tôi là lão Trương là được rồi." bác sĩ Trương có ý muốn cô mở rộng lòng ra, nhìn cô ăn hết chén chảo liền hỏi, "Cháo ăn ngon không?"
"Vâng."
"Thật ra, bây giờ những người trẻ tuổi sống ở đô thị đều có các loại áp lực, gặp bác sĩ tâm lý chính là con đường đúng đắn để giải quyết áp lực, không cần quá khẩn trương." bác sĩ Trương muốn cho cô trầm tĩnh lại.
"Tôi không sao." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, không có dáng vẻ khẩn trương, cũng không có thoải mái, thực lạnh nhạt.
"Ách?" bác sĩ Trương sửng sốt.
"Tôi nói tôi không sao." Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào anh ta nghiêm túc nói, "Anh có gì muốn hỏi thì hỏi đi, một chút tôi còn có việc."
Bác sĩ Trương nhíu nhíu mày, tiếp tục ôn hòa hỏi, "Cố tiểu thư hẳn có rất nhiều việc?"
"Đúng vậy." Cô đã lên kế haochj cho ngày hôm nay rất tốt, không muốn bị quấy rầy.
Cố Tiểu Ngải trả lời rất dè dặt mà xa cách, lại thực lễ phép, không giống bệnh nhân muốn kháng cự bác sĩ, cô có thể đối đáp trôi chảy.
Bác sĩ Trương lấy ra một ít thẻ giấy từ trong tập hồ sơ, trên đó vẽ đủ loại hình vẽ.
Cố Tiểu Ngải nhìn nhìn anh ta lấy ra một bức tranh trừu tượng đầu tiên hỏi cô, "Cố tiểu thư, trên bức tranh này cô thấy được gì?"
"Một con bướm màu đen." Tầm mắt Cố Tiểu Ngải dừng tại một điểm trong tờ giấy đủ màu sắc...... giống như hình dạng con bướm, màu đen dày đặc, liếc mắt một cái liền làm cho người ta nhìn thấy được.
Vô cùng dễ thấy.
"Thật chứ?" Sau khi bác sĩ Trương nghe được đáp án của cô, lại lấy ra một bức tranh khác đủ loại hình dạng, đủ loại màu sắc hỏi, "Cố tiểu thư, thứ cô thấy đầu tiên là cái gì?"
"Màu trắng."
Bác sĩ Trương không nói gì, ngay sau đó lấy ra từng loại tờ giấy một, hoặc là hỏi cô thấy giống cái gì, hoặc là hỏi cô nhìn thấy gì trong đó......
Sau khi hỏi xong, anh ta cảm thấy có chút mệt nhọc, Cố Tiểu Ngải lại vẫn im lặng ngồi ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn anh ta, trầm mặc mà bình tĩnh.
Lấy các tờ giấy bỏ qua một bên, bác sĩ Trương ngồi thẳng thân thể lên, vẻ mặt ôn hoà nói, "Rất nhiều người cũng đều không hiểu chính xác tâm tình của mình là như thế nào, bình thường tìm một người nói hết ra là một phương pháp cực kỳ tốt. Nếu Cố tiểu thư không ngại, có thể cùng tôi nói chuyện thử xem."
"Nói cái gì?" Cố Tiểu Ngải khó hiểu nhìn anh ta, cô không biết là cô có cái gì muốn nói hết.
"Chuyện phiền muộn của cô, chuyện làm cô không thở nổi...... Nói ra, cô sẽ cảm thấy thoải mái rất nhiều." Bác sĩ Trương cười nói, cố gắng muốn cho cô nói ra, "Cố tiểu thư, thử nói ra xem......"
Chuyện không thở nổi...... trong đầu óc Cố Tiểu Ngải nháy mắt thành một mảnh hỗn độn không chịu nổi.
Đủ loại hình ảnh đều bay loạn ra, ba bỏ thuốc mê cô, mẹ ngoại tình, sự thật cửa nát nhà tan, là anh em ruột cùng Sở Thế Tu......
......
"Có biết vì sao ba lại bị tù tội hay không? Chính là mẹ con trộm văn kiện cơ mật của ba giao cho Sở Thiên Minh, Sở Thiên Minh đã báo cơ quan kiểm tra, điều này là căn cứ chính xác, ba đã bị tù tội như vậy đó."
"Mẹ con không phải không chịu nổi áp lực mới nhảy lầu tự tử, là bà ấy bị Sở Thiên Minh lừa, Sở Thiên Minh căn bản sẽ không cưới bà ấy, cho nên mới tuyệt vọng lựa chọn tự sát."
"Tất cả những điều này là do Sở Thiên Minh tạo nghiệt, Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải mặc dù là khác họ, nhưng bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ ——"
......
Tiếng người ồn ào tấp nập ở khu mua sắm vang lên, lại một lần nữa vang lên ở bên tai cô không ngừng...... Giống như muốn nuốt sống cô.
Môi Cố Tiểu Ngải lộ ra tái nhợt, đồng tử không tự chủ được co rút nhanh, hô hấp dồn dập, hai tay nắm chặt thành quyền.
Cô không nghe.
Cô cái gì cũng không muốn nghe......
Đừng nói cho cô sự thật...... Cũng đừng nói cho cô bất cứ chuyện gì...... Cô cái gì cũng không muốn nghe......
Tiếng thác nước trong mp3 càng lúc càng lớn, Cố Tiểu Ngải hô hấp càng ngày càng nặng, mang theo run run.
"Đoạn nhạc này dường như không tốt, để tôi đổi một đoạn khác."
Nhìn phản ứng của cô, bác sĩ Trương cầm lấy mp3 thay đổi một đoạn nhạc khác.
Lúc này đây là loại nhạc nhẹ cực kỳ yên ả, chỉ có tiếng sóng biển thư thả cùng nhạc Piano, thực yên ả, một chút nhấp nhô đều không có, thỉnh thoảng có xen lẫn tiếng cười hồn nhiên của đám con nít......
Một đoạn nhạc nhẹ tràn ngập ánh mặt trời ấm áp.
Nghe qua hết sức tốt đẹp, làm cho người ta có thể tưởng tượng thấy một đám con nít vô tư chơi đùa ở bãi biển, xây lâu đài cát.
Cảm xúc Cố Tiểu Ngải chậm rãi bình phục lại, hô hấp vững vàng hơn nhiều, không có dồn dập.
"Cố tiểu thư nghe được cái gì?" Bác sĩ Trương thấy cô khôi phục lại im lặng bắt đầu chậm rãi hỏi.
"Rất nhiều tiếng người, rất loạn."
"......"
Đáp án này làm cho bác sĩ Trương sửng sốt, lập tức lại hỏi tiếp, "Xã hội bây giờ, cuộc sống mọi người có tiết tấu càng lúc càng nhanh, làm cho người ta không có cơ hội giải tỏa, rất nhiều người muốn dùng tự sát để giải quyết tất cả, uống thuốc ngủ, nhảy lầu,...... Cố tiểu thư có ý kiến gì về hành vi đó?"
Đồng tử Cố Tiểu Ngải lại lần nữa co rút nhanh, mắt nhìn về phía bác sĩ Trương mang theo chút kích động, có chút dùng sức nói, "Tôi sẽ không tự sát!"
Bác sĩ Trương đối với câu trả lời của cô có chút ngoài ý muốn, giây tiếp theo lại khôi phục tươi cười, mỉm cười gật gật đầu, "Tốt lắm, Cố tiểu thư, chúng ta cũng tán gẫu đủ lâu rồi, không bằng cô đi nghỉ ngơi một chút nhé?"
Bác sĩ Trương đứng lên tắt mp3 đi, thu dọn các tờ giấy lại.
"Tôi không bình thường sao?" Cố Tiểu Ngải đột nhiên hỏi.
Vì sao Lệ Tước Phong cho cô gặp bác sĩ tâm lí? Cô như bây giờ không tốt sao? Cô gây trở ngại đến ai sao?!
Bác sĩ Trương cười lắc đầu, "Cố tiểu thư, chúng ta là người, không phải thần thánh, gặp phải chuyện khổ sở khó tránh khỏi sẽ bị thương tâm khổ sở. Mà kiềm nén mình quá mức là một phương pháp quả thực rất ngốc nghếch, cô thực bình thường, chỉ là cô không biết như thế nào để phát tiết thôi."
Phát tiết?
Muốn phát tiết như thế nào?!
Cô gây áp lcujw cho mình sao? Không có, cô ổn lắm, cô không biết là chính mình có chuyện gì.
Cô một lần lại một lần đều sống cho đến nay, làm sao còn có thể có việc gì chứ.
*************************
Để bảo mẫu dẫn Cố Tiểu Ngải đi nghỉ ngơi, Lệ Tước Phong gọi bác sĩ Trương đi vào thư phòng dưới lầu nói chuyện.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu sáng lên thư phòng được trang trí sa hoa theo cách thức châu Âu.
"Cô ấy thế nào?" Lệ Tước Phong còn chưa kịp ngồi xuống liền gấp gáp hỏi, tốt nhất Cố Tiểu Ngải kia đừng có chuyện gì cả.
Bác sĩ Trương ngồi ở đối diện với hắn, mở mp3 ra, phát ra một đoạn tiếng sóng biển nhẹ nhàng.
Lệ Tước Phong nhíu mi trừng mắt hắn, nghe xong trong chốc lát liền không kiên nhẫn gầm nhẹ, "Tôi là hỏi anh cô ấy thế nào! Không phải kêu anh tới điều trị cho tôi!"
Cho hắn nghe âm nhạc cái quỷ gì?!
Lệ Tước Phong hung bạo làm cho bác sĩ Trương rụt lui thân mình lại, lớn gan tiếp tục hỏi, "Không biết Lệ tổng nghe được cái gì từ đoạn nhạc này?"
"Không phải là tiếng cười của đứa nhỏ sao, có cái gì dễ nghe!" Lệ Tước Phong cực kỳ không kiên nhẫn với vị bác sĩ kia, một đoạn âm nhạc mà thôi, cho hắn nghe làm cái gì?!
Tâm lý của hắn lại không bị bệnh!
"Nhưng Cố tiểu thư nghe được rất nhiều tiếng người rất loạn."
Vừa nghe xong lời bác sĩ Trương nói, Lệ Tước Phong ngẩn ra.
Giây tiếp theo, Lệ Tước Phong ngồi thẳng lên ghế cầm lấy mp3 nghe lại cẩn thận, ngoại trừ tiếng sóng biển cùng Piano, ngoại trừ tiếng cười của đám con nít ra thì cái gì cũng đều không có.
Tiếng người rất loạn...... ám chỉ tiếng cười của đám con nít sao?! Tại sao Cố Tiểu Ngải lại nghe ra như vậy?!
"Việc này nói lên cái gì?" Trong mắt Lệ Tước Phong lộ ra một chút khẩn trương khó có thể che dấu, Cố Tiểu Ngải thật sự bị bệnh sao?!
"Đây là phản ứng nội tâm của cô ấy, đại biểu cho trong lòng của cô ấy cũng rất loạn, trong lòng cô ấy ẩn dấu rất nhiều chuyện mà không có biểu đạt ra, càng tích trữ càng nhiều, làm cô ấy cảm thấy rất loạn, khó có thể chịu được."
......
Từ người yêu lại biến thành em ruột của Sở Thế Tu, trong lòng cô ấy có thể không loạn sao?!
Hắn chỉ biết cô không khóc, không náo loạn, không ầm ỹ nhất định có vấn đề, ai lại giống như cô ấy xảy ra chuyện còn có thể đi tìm việc!
"Tiếp tục nói đi!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài dùng sức xiết chặt mp3.
Bác sĩ Trương khôi phục chút thái độ chuyên nghiệp, cầm lấy một bức tranh trừu tượng tiếp tục phân tích, "Mắt Cố tiểu thư thấy đầu tiên là con bướm màu đen, việc này theo chuyên môn của chúng tôi là chỉ cô ấy bây giờ bị cái gì đó cản trở."
"Cản trở?" Lệ Tước Phong nhíu chặt mi.
"Nơi này có rất nhiều màu sắc, Cố tiểu thư nhìn thấy con bướm màu đen là bị bao phủ bởi tất cả màu sắc bên trong, việc này đại biểu nội tâm của cô ấy bị nhốt lại, bao bọc vây quanh cô ấy, làm cho cô ấy không chịu được mà thở dốc." Bác sĩ Trương chỉ chỉ bức tranh trừu tượng chuyên nghiệp nói.
"......"
Lệ Tước Phong trừng mắt con bướm màu đen kia, đánh mạnh một quyền lên bàn, trong mắt tràn ngập hung ác nham hiểm đáng sợ.
Hắn không nên đáp ứng lão hồ li Cố Tân kia, làm giao dịch cái gì, chết tiệt!