Cố Tân khiếp sợ nhìn cô, nhìn cô xoay người đi lên phía trước, từng bước một với thân mình cứng ngắc.
Rất muốn có lại một gia đình......
Lúc Lệ Tước Phong khi dễ cô thâm chí khi dễ đến cực điểm, cô vẫn kìm nén, bởi vì cô biết ba sẽ ra tù......
Mẹ không thể vãn hồi được nhưng cô còn có ba, cô còn có thể có gia đình.
Nhưng hiện tại lại không có.
Cái gì cũng đều...... không có.
Trong đôi mắt Cố Tân đột nhiên xuất hiện một quệt nước mắt, nhìn Cố Tiểu Ngải từng bước một gian nan đi xuống núi.
Bỗng dưng, chân Cố Tiểu Ngải xuất hiện bất ổn, cả người ngã xuống rồi lăn xuống chân núi......
"Tiểu Ngải!"
Cố Tân quá sợ hãi, cuống quít chạy xuống.
Cố Tiểu Ngải lăn một đường xuống núi, hai chân bị tảng đá vướng lại mới dừng lại được, thân thể chết lặng bắt đầu khôi phục tri giác, tứ chi đau đớn truyền đến......
Buổi sáng, cỏ hoang mang theo giọt sương, ướt sũng.
Cố Tiểu Ngải nằm vật xuống ở đàng kia, ngơ ngác nhìn khắp bầu trời dần dần sáng lên...... mênh mông bát ngát...... Nhưng không có phương hướng......
"Tiểu Ngải, con không sao chứ." Cố Tân lo lắng vọt tới trước mặt cô, hai tay nâng cô dậy, lo lắng nhìn về phía bụng bằng phẳng của cô, "Con thấy thế nào? Có cảm giác không thoải mái hay không?"
Cô không có việc gì.
Cô chuyện gì cũng sẽ không có.
Cố Tiểu Ngải đẩy ông ra, giãy dụa từ trên cỏ đứng lên, đi xuống chân núi......
Sáng sớm, ánh nắng nhu hòa chiếu vào trên người cô, suy nhược không chịu nổi......
Giống như thực dễ dàng...... Liền như vậy rồi ngã xuống.
Cố Tân nhìn thấy có chút không đành lòng, đứa nhỏ này được ông yêu thương từ nhỏ đến lớn, một mình ở bên ngoài vất vả đợi chín năm, vì chờ ông ra tù......
Bỗng dưng, Cố Tân đứng ở phía sau cô bình tĩnh la lớn, "Tiểu Ngải, ngày nào đó con nghĩ thông suốt phải đi tìm ba, con vĩnh viễn là con gái của ba."
Ba?
Cô còn có ba sao? Cô không phải kết quả thông gian của Sở Thiên Minh cùng mẹ sao?
Một kết quả thông gian...... thì có cái ý nghĩa tồn tại gì chứ?
*************************
Cố Tiểu Ngải một thân chật vật xuất hiện ở trước nhà trọ của bạn thân Chu Chỉ Nghi.
Phản ứng đầu tiên Chu Chỉ Nghi chính là nhảy vào trong phòng tắt TV, đem toàn bộ báo chí vò lại quăng vào sọt rác.
Nhìn hành động của bạn thân, Cố Tiểu Ngải hiểu được chuyện ngày hôm qua huyên náo đến cỡ nào.
Lúc này...... toàn bộ thế giới cũng biết một đôi tình nhân vừa tuyên bố hôn sự lại là anh em ruột......
Tin bát quái náo nhiệt như vậy, vụ bê bối đáng kinh ngạc.
"Tiểu Ngải, vào đây ngồi đi, đến đây."
Chu Chỉ Nghi thấy Cố Tiểu Ngải vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, liền kéo tay cô tiến vào, "Bồ nhìn trên người mình xem tại sao lại bẩn thành như vậy, đi tắm rửa một chút đi, một chút mình cùng bồ đi shopping được không?"
Tấm mắt Cố Tiểu Ngải hờ hững nhìn đến máy tính của Chu Chỉ Nghi đang mở ra.
Trên màn hình có tiêu đề tin tức bát quái to như vậy—— Quả nhiên thế giới lại rất thú vị, bọn họ lại là anh em ruột thất lạc.
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn tiêu đề kích thích kia, ánh mắt trong nháy mắt cũng không chớp, anh em ruột...... Cô cùng Sở Thế Tu là anh em ruột......
Nhìn thấy tầm mắt của cô, Chu Chỉ Nghi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, vội vàng rút nguồn điện của Computer, nhìn cô ngây ngô cười ha ha, "Một chút chúng ta sẽ đi đến khu mua sắm nha, phụ nữ cả thôi, tâm tình không tốt chỉ cần đi mua sắm là tốt ngay thôi!"
"Mình muốn tạm thời ở nhờ nơi này của bồ, có được hay không?" Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên nói.
"A?" Chu Chỉ Nghi sửng sốt, sau đó liên tục gật đầu, vội nói, "Được chứ được chứ, đương nhiên là được rồi, bồ muốn ở bao lâu cũng không thành vấn đề."
"Mình tìm được việc sẽ chuyển ra ngoài liền."
"Tìm việc?!" Chu Chỉ Nghi khiếp sợ nhìn cô.
Không thể nào, xảy ra chuyện lớn như vậy, ba không phải ba ruột, chồng sắp cưới lại thành anh trai của mình, cô ấy còn có tâm tình đi tìm việc sao?!
Cố Tiểu Ngải bị làm sao vậy?!
Chẳng lẽ là thương tâm quá độ...... Cũng sẽ không phát tiết cảm xúc?!
"Ừ, mình nghỉ việc cũng đã lâu rồi, cũng nên tìm việc lại." Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, trên mặt không có cảm xúc gì, nhìn không ra được là vui vẻ hay là thương tâm, "Mình đi tắm rửa một cái."
"À à......"
Chu Chỉ Nghi hoàn toàn bình thường bị phản ứng của Cố Tiểu Ngải biến thành ngây ngốc rồi.
Thông thường, gặp phải loại chuyện như trời giáng này thì một người bình bường sẽ khóc đứt từng khúc ruột. Vì sao Cố Tiểu Ngải thoạt nhìn lại bình thường như vậy?
Bình thường...... cũng không bình thường.
Cố Tiểu Ngải đi vào trong phòng tắm tắm rửa, nước âm áp chảy xuống, Cố Tiểu Ngải liếc mắt nhìn đến vết bầm tím trên đùi cho vấp phải hòn đá trên núi một cái.
Trong đầu óc một mảnh hỗn độn.
Cố Tiểu Ngải cầm vói hoa sen xịt thẳng vào trong mặt mình...... lờ mờ đến nổi mở mắt ra không được.
Bỗng nhiên bụng ẩn ẩn đau, một hồi lại không có cảm giác gì.
Tắm rửa xong, Cố Tiểu Ngải thay đổi quần áo, xử lý tóc, thoạt nhìn mình trong kính có sức sống hơn một chút.
Chu Chỉ Nghi sống một mình ở nhà trọ, trong nhà khó tránh khỏi có chút bừa bộn, Cố Tiểu Ngải tắm rửa xong liền thu dọn từ ngoài vào trong nhà trọ một chút.
Nhận thấy đã đói bụng, Cố Tiểu Ngải lại nấu hai tô mì, gọi Chu Chỉ Nghi lại ăn, "Tiểu Nghi, lại đây ăn mỳ này."
"À, à." Chu Chỉ Nghi có chút hết hồn nhìn cô.
Dưới loại tình huống này, Cố Tiểu Ngải làm thức ăn có phải sẽ rất khó ăn...... Hoặc là trực tiếp hạ độc? Cùng cô ấy đi chết?!
Không ngờ, Cố Tiểu Ngải nấu mì vẫn như lúc trước, thơm ngào ngạt, sợi mì dai và ăn thật là ngon.
Nhìn cô ăn rất thơm, Chu Chỉ Nghi nhịn không được chụp đôi đũa hỏi, "Tiểu Ngải, bồ không sao chứ? Bộ dạng này của bồ có thể dọa người đấy......"
Cố Tiểu Ngải chậm rãi nuốt xuống một ngụm mì, mới ngẩng đầu nhìn Chu Chỉ Nghi nhẹ giọng nói, "Mình biết bồ muốn nói cái gì, mình không sao, mình còn phải tiếp tục cuộc sống."
"......" Chu Chỉ Nghi không biết nói cái gì nữa.
Trong lời nói của Cố Tiểu Ngải..... căn bản không có gì không bình thường cả.
Suy nghĩ khá là tích cực.
Nhưng có thể...... quá mức tích cực hướng về phía trước hay không?!
Cố Tiểu Ngải không có khác biệt gì so với ngày thường, ngoại trừ là không có cười thôi, cô cũng không có khổ sở khóc lóc, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không có rơi xuống.
Sau khi ăn xong, Cố Tiểu Ngải liền mở máy tính của Chu Chỉ Nghi bắt đầu viết sơ yếu lý lịch của mình, viết thật sự lưu loát.
Chu Chỉ Nghi dịch chuyển mông ngồi qua, cũng không dám đề cập đến chuyện của Sở gia, cũng chỉ nhìn chằm chằm cô viết sơ yếu lý lịch rồi hỏi, "Bồ dự định sẽ làm cái gì chưa? Tòa soạn báo của cậu bồ vẫn còn hoạt động, hay là bồ trở lại đó."
Chỉ có điều...... lúc này mà quay trở lại.....
Ngoại trừ tòa soạn báo của cậu không đưa tin tức của Sở gia ra thì báo chí, tạp chí, đài truyền hình còn lại...... đều đưa tin về vụ bê bối có con riêng của giới nhà giàu.
Bây giờ mà cô làm ở đó, không phải tự tìm phiền phức sao?!
"Không được, mình muốn thử việc khác." Giọng của Cố Tiểu Ngải rất thản nhiên nói, "Mình muốn làm trợ lý thực tập của đạo diễn, học việc một chút, nhưng mình sợ lý lịch của mình không đủ trình độ, thử trước rồi tính sau."
......
Chu Chỉ Nghi bội phục nhìn Cố Tiểu Ngải, gần như là sùng bái.
Làm đạo diễn là mơ ước của Cố Tiểu Ngải, xảy ra chuyện lớn như vậy, cô vẫn có tâm tình lập kế hoạch cho tương lai của mình......
Tâm lý Cố Tiểu Ngải thật sự là không bình thường mà rất mạnh mẽ..