Nhưng Lệ Tước Phong chỉ đứng ở đó, không động tay dọa Cố Tiểu Ngải một chút nào, làm cho mọi người kinh ngạc.
"Lệ Tước Phong, tôi mặc kệ anh tỉnh hay là say, tôi sẽ nói cho anh biết một lần, tôi không thương loại người như anh, chỉ sống ở thế giới tự đại của mình!"
Cố Tiểu Ngải lui về phía sau từng bước, mắt lạnh nhạt nhìn về phía người phụ nữ ngồi dưới đất kia, lạnh lùng thốt, "Thật ngại quá, đã quấy rầy các người, các người cứ tiếp tục đi."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải liền đi ra ngoài.
Lần này, Angus không ngăn cô lại, vài quản lí nhìn về phía cô, trong mắt tất cả đều là kính nể ngưỡng mộ......
Dám chởi bới Lệ tổng như vậy, trên thế giới này còn tìm ra người thứ hai sao?
Cố Tiểu Ngải nổi giận đùng đùng đi ra khỏi khách sạn, mới vừa rồi tư thế còn hùng hổ trong nháy mắt biến mất tất cả, cả người đứng ở ven đường ngơ ngác nhìn xe chạy tấp nập, một lòng kinh hoàng.
Cô làm sao vậy?
Cô vì sao lại muốn mắng những lời này?
Lệ Tước Phong là một người đàn ông như vậy thì có quan hệ gì với cô chứ? Vì sao cô muốn mắng chứ?
Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, chảy vào miệng cô mặn đắng......
Nước mắt nhòe cả tầm mắt.
Ngọn đèn trên đường biến thành mơ mơ hồ hồ, giống như cảm giác choáng váng......
Nước mắt rơi xuống càng nhiều, ngực kịch liệt rung động, Cố Tiểu Ngải lấy tay che môi run run, có một số việc thật không phải cô không thừa nhận thì sẽ không không tồn tại đâu chứ......
Cố Tiểu Ngải, ngươi không phải điên rồi chứ?
Ngươi lại có thể yêu Lệ Tước Phong......
Có lẽ từ lúc tại buổi Lễ chúc mừng của Sở gia, trước mặt mọi người hắn tuyên bố cô là bạn gái của hắn thì cô đã muốn động lòng rồi...... Bắt đầu từ thời điểm đó, cô cũng đã điên rồi, hoàn toàn điên rồi......
Thân thể bị người từ phía sau ôm mạnh lấy, mang theo đặc hơn mùi rượu cùng mùi thơm của phụ nữ, hai bàn tay hắn ôm thật chặt bên hông cô không chịu buông tay.
Cố Tiểu Ngải dùng sức muốn tránh ra, tay hắn còn cứng rắn hơn cả thạch cao.
Lệ Tước Phong từ sau ôm chặt lấy cô, cúi đầu để cằm ở trên vai của cô, tiếng nói khàn khàn gợi cảm, "Cố Tiểu Ngải, trở lại bên cạnh anh đi."
Tiếng nói của hắn khàn khàn lại nhỏ giọng, hoàn toàn không giống hắn.
"Buông tay."
"Cố Tiểu Ngải, anh yêu em, lần đầu tiên trong cuộc đời anh vì một người phụ nữ ruột gan rối bời."
"Buông tay!" Giọng điệu Cố Tiểu Ngải bắt đầu mạnh mẽ hơn, nước mắt lại rơi thật nhiều.
Cô không thể dây dưa cùng người đàn ông nguy hiểm này nữa.
Hai tay Lệ Tước Phong đơn giản chỉ ôm lấy cô, hai tay siết chặt thân thể cô kéo vào lòng của hắn, cằm vẫn để ở trên vai của cô, "Cố Tiểu Ngải, em chê anh cái gì không tốt thì anh sẽ sửa đổi được không? Anh sửa cho em được không? Anh không đánh người nữa, ai anh cũng không đánh, được không? Chỉ cần em trở lại bên cạnh anh, cái gì anh cũng đều sửa cho em."
Cả người Cố Tiểu Ngải chấn động.
Cho tới bây giờ, cô không nghĩ tới Lệ Tước Phong có một ngày sẽ nói ra nói như vậy......
......
Chỉ cần em trở lại bên cạnh anh, cái gì anh cũng đều sửa cho em.
Chỉ cần em trở lại bên cạnh anh, cái gì anh cũng đều sửa cho em.
......
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn trên đường vào ban đêm mơ hồ phồn hoa náo nhiệt trước mắt, thật lâu thật lâu mới bừng tỉnh lại được, thản nhiên nói "Lệ Tước Phong, anh nên trở nên bình thường một chút, nhưng không phải vì tôi."
"Em trở về anh liền sửa." Lệ Tước Phong ôm cô càng chặc hơn.
"Lệ Tước Phong, chúng ta không hợp nhau, buông tay đi......" Cố Tiểu Ngải nói, sử dụng khí lực lại một lần nữa ý đồ tránh sự giam cầm của hắn.
Lúc này đây, Lệ Tước Phong không có trói buộc cô nữa, cô giãy dụa liền buông cô ra.
Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn, lau sạch sẽ nước mắt xong mới xoay người lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong với vẻ lo lắng đứng ở phía sau cô, tóc ngắn thực hỗn độn, áo sơmi lại dính một chút màu nước trà, hoàn toàn không giống như bình thường áo mũ chỉnh tề, thoạt nhìn có chút chật vật suy sút.
"Cố Tiểu Ngải, rốt cuộc em muốn anh làm như thế nào?!"
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, cắn răng nhỏ giọng rít gào, "Con mẹ nó, rốt cuộc em muốn anh làm như thế nào em mới bằng lòng trở về?!"
Cố Tiểu Ngải lắc đầu, không nói gì......
Còn quay về được sao? Bọn họ lúc này trở về như trước được sao? Quãng thời gian kia làm sao có thể quay về?
"Cố Tiểu Ngải, đến tột cùng em muốn như thế nào mới vừa lòng?!" Lệ Tước Phong trừng mắt cô, dùng sức nói, "Có phải em muốn anh quỳ xuống cầu xin em, em mới bằng lòng trở về hay không, đúng không?!"
......
Có phải em muốn anh quỳ xuống cầu xin em, em mới bằng lòng trở về hay không, đúng không?!
......
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ nhìn hắn, hắn vì cô nguyện ý quỳ xuống?
Bỗng dưng, nước mắt lại một lần nữa chảy qua hai gò má......
Cố Tiểu Ngải căn bản không khắc chế được chính mình, nước mắt rơi mãnh liệt.
"Lệ Tước Phong......" Cố Tiểu Ngải nghẹn ngào nói, "Có lẽ chúng ta có thể từng bắt đầu, nhưng hiện tại không có khả năng, anh hiểu chưa?"
Nghe vậy, Lệ Tước Phong khiếp sợ mở to mắt, "Em có ý tứ gì?"
Cái gì gọi là có lẽ từng có thể bắt đầu?!
"Tôi...... từng......" Cố Tiểu Ngải nhấp mím môi gian nan nói ra, "Động lòng vì anh."
Có lẽ lúc này đây lòng của cô vẫn nghiêng về phía hăn - Lệ Tước Phong.
Nhưng là...... Cái gì cũng không giống nhau nữa rồi.
Cô từng có ý nghĩ muốn tiếp tục ở bên cạnh hắn nhưng đã bị tay của hắn bóp chết, hoàn toàn bóp chết.
"......" Lệ Tước Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt của cô, nhưng lại nói không nên lời.
"Nhưng chỉ là từng mà thôi." Giọng điệu Cố Tiểu Ngải có chút lạnh nhạt, có chút hờ hững, "Chúng ta...... không thể được, Lệ Tước Phong, đã hiểu chưa? Cho nên, hiện tại bất kể anh làm như thế nào chúng ta đều không thể được."
"......"
Cố Tiểu Ngải nói xong, xoay người bắt một chiếc xe taxi, vừa mở cửa xe ra cánh tay đã bị Lệ Tước Phong nắm lấy.
"Cố Tiểu Ngải, em nói rõ ràng cho anh đi!" Lệ Tước Phong bá đạo mãnh liệt, "Em động lòng vì anh khi nào chứ?
Cô động lòng vì hắn?!
Khi nào?
Vì sao hắn hoàn toàn không cảm giác được chứ?!
Cố Tiểu Ngải định thần lại, chuyển mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn, "Lệ Tước Phong, đã qua rồi, không phải tôi không có thử qua yêu anh, nhưng bị anh tự tay bóp chết rồi."
"......"
"Cho dù anh quỳ xuống, cho dù anh quyền thế lớn lại giở thủ đoạn đùa giỡn, trái tim này cũng không phải anh muốn cướp là có thể cướp được." Cố Tiểu Ngải lãnh lùng nói, "Đừng lãng phí thời gian ở trên người của tôi nữa."
Tránh tay hắn ra, Cố Tiểu Ngải ngồi vào trong xe đóng cửa lại.
Lệ Tước Phong ở bên đường đứng như bức tượng điêu khắc, nhìn chằm chằm về phía cô, vẫn không nhúc nhích.
Xe khởi động chạy về phía trước, bỏ lại bóng dáng của hắn ở phía sau......
"Tiểu thư, bạn trai cô còn đuổi theo phía sau kìa." Tài xế chạy xe đi ra ngoài một đoạn đường lại cố ý thả chậm tốc độ lại, có chút đồng tình nói, "Vợ chồng son có lời gì tốt nói là được, cô xem bạn trai cô đuổi theo phía sau đáng thương lắm......"
......
Lệ Tước Phong đuổi theo ở phía sau?
Cố Tiểu Ngải có chút dại ra nhìn phía trước, không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói, "Hắn uống rượu, không cần phải quan tâm đến hắn, đi thôi."
"Ây, các người thật trẻ con......"
Tài xế thở một hơi thật dài rồi tăng tốc độ xe lên.
Thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới quay đầu nhìn liếc mắt một cái, trên đường vội vội vàng vàng sớm đã không còn bóng dáng Lệ Tước Phong, chỉ còn lại có ngọn đèn mê mông......
*************************
Về đến nhà, ba đã ngủ rồi, Cố Tiểu Ngải lập tức ngã vào trên giường, lờ đờ nhìn trời mà suy nghĩ.
Giơ tay lên, trên tay cô còn mang nhẫn cầu hôn của Sở Thế Tu, một chiếc nhẫn biểu thị tâm đầu ý hợp.
Nhưng Cố Tiểu Ngải, lòng của ngươi đã muốn trôi đến đâu vậy?
Trạng thái này, ngươi kết hôn đơn giản là tìm cái cảng tránh gió dựa vào mà thôi......
Vì sao ngươi lại yêu Lệ Tước Phong, từ nhỏ đến lớn ngươi đã yêu mến Sở Thế Tu mười mấy năm rồi, còn quen biết Lệ Tước Phong được bao lâu chứ......
Cố Tiểu Ngải, ngươi thật sự điên rồi.
Ngày hôm sau, Cố Tiểu Ngải tắt di động chạy đến nhà trọ của bạn thân Chu Chỉ Nghi, ngẩn người ngồi ở ngoài ban công phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Chu Chỉ Nghi đem nhẫn bảo thạch ‘Yêu em lợi chi lệ’ đưa lại cho cô, "Sớm bảo bồ tới lấy nhẫn rồi, chiếc nhẫn kia đáng giá như vậy, bồ bỏ lại trong phòng mình chính là mê hoặc mình cầm đi bán đó!"
Cố Tiểu Ngải cười khổ, không có tiếp nhận nhẫn bảo thạch.
"Ôi này!" Chu Chỉ Nghi liếc mắt một cái đến nhẫn kim cương trên tay cô, "Cố Tiểu Ngải thật có năng lực nha, vẫn là cái tên họ Lệ đưa sao? Hay là...... lại có số đào hoa cái gì nữa?!"
......
Cố Tiểu Ngải chuyển nhẫn trên ngón áp út, lần đầu tiên ở trước mặt Chu Chỉ Nghi nói về chuyện phát sinh trong một thời gian ngắn, bao gồm cùng Sở Thế Tu từ nhỏ quen biết đến chuyện sau đó......
Chu Chỉ Nghi nghe thế miệng bắt đầu càng ngày càng mở to, hoàn toàn là một bộ dạng giống như bị sét đánh, kinh ngạc đến ngây người ngay cả xen mồm vào đều không có.
Chờ Cố Tiểu Ngải nói xong, Chu Chỉ Nghi lấy tay gõ gõ đầu của mình, liên tục sợ hãi than lên, "Oh my god! Tiểu Ngải, bồ thật sự trải qua chuyện nguy hiểm thật chứ?!"
......
Nói cô trải qua chuyện nguy hiểm sao?
Cố Tiểu Ngải không nói gì, Chu Chỉ Nghi đột nhiên lại cảm khái nói, "Bồ có thể cam chịu đi làm tình phụ của người khác...... Chỉ là cái tên Lệ Tước Phong kia thật sự rất đẹp trai, nếu là mình cũng giữ không được, nói không chừng đầu cũng mất luôn ấy chứ."
"......"
Cố Tiểu Ngải có chút ứ đọng nhìn về phía bạn thân.
Cô nói một đống chuyện như vậy, Chu Chỉ Nghi chỉ chú ý trọng đến dung mạo của Lệ Tước Phong thôi sao?!
Cô có phải tìm lầm đối tượng để nói hết chuyện hay không?
"Một là nhẫn bảo thạch, một là nhẫn kim cương." Chu Chỉ Nghi lắc lắc nhẫn bảo thạch trên tay, thở dài, "Thật sự rất khó chọn, nếu có thể chọn cả hai thì tốt rồi, Tiểu Ngải bồ cũng thật lời quá rồi đó, hai người chồng quả thực cũng rất hoàn mỹ, một vợ hai chồng......"
"......"
Cố Tiểu Ngải đau đầu nhìn bạn tốt nhất Chu Chỉ Nghi này, "Tiểu Nghi, chúng ta có thể bình thường một chút không?"
"Được được, mình sẽ tận lực, cố gắng bình thường." Chu Chỉ nghi cười nhún vai, cầm lấy một ly trà lài đưa cho cô, "Uống trà đi."
Cố Tiểu Ngải tiếp nhận ly trà, trong trà tỏa ra vị trà nồng đậm, làm cho cô không thoải mái nhíu mi lại.
"Trà lài này bồ pha như thế nào......"
Nói còn chưa xong, một cỗ buồn nôn lại đột nhiên xuất hiện, vọt thẳng ra yết hầu.
Cố Tiểu Ngải đặt ly trà xuống, chạy trối chết vọt vào trong phòng rửa tay nôn như điên, toàn bộ điểm tâm bị nôn cả ra, lại muốn nôn, toàn bộ dạ dày đều nhanh chóng trống không......
Thật khó chịu.
Nôn toàn bộ xong, Cố Tiểu Ngải súc miệng, tinh thần không phấn chấn đi trở về ngoài ban công......
Chu Chỉ nghi ngồi ở trên ghế vẻ mặt thần bí cười cười nhìn cô, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên bụng bằng phẳng của cô, có chút cằn nhằn hỏi han, "Bao lâu rồi không có tới?"