Hai tay Cố Tiểu Ngải nắm thật chặt, sau khi hít thật sâu mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào trong mắt tối tăm của hắn, "Tôi không thương anh! Một chút tôi cũng không thương anh! Lệ Tước Phong, anh nghe rõ không? Làm đàn ông đừng gây khó dễ cho phụ nữ quá! Sẽ chỉ làm người khác phiền chán mà thôi!"
Gây khó dễ?!
Hắn - Lệ Tước Phong, đời này chưa từng gây khó dễ cho phụ nữ, ngoại trừ cô - Cố Tiểu Ngải!
Cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ nói ra ba chữ kia với bất cứ một người phụ nữ nào, hắn tỏ tình cũng chỉ làm cô phiền chán thôi sao?
Ngực như bị một lưỡi dao tàn nhẫn cắt qua đau đớn.
Loại đau đớn này...... khác xa so với đau đớn khi bị dao cắt trong lòng bàn tay...... Đau đến mức làm cho hắn hít thở không thông, làm cho hắn nói không được.
Không có tiến lên đánh cô, cũng không có mắng cô, một đôi mắt đen của Lệ Tước Phong trừng mắt cô.
Cố Tiểu Ngải không có nói nữa chỉ liếc hắn một cái, xoay người đi......
Trong mắt của hắn có khiếp sợ, chịu nhục, khó xử, bi thương...... giống như cô thấy được toàn bộ.
Cô nghĩ Lệ Tước Phong sẽ hành hung cô ở bên đường, trên thực tế lại không có.
Ngay cả khi cô đi, hắn cũng không có đuổi theo.
Thật lâu, cô nghe được hắn rống lên ở sau lưng cô, "Cố Tiểu Ngải! Cô sẽ hối hận!"
Cố Tiểu Ngải không quay đầu lại, vẫn đi nhanh lên phía trước.
Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn bóng lưng cô không lưu luyến chút nào, đột nhiên rất muốn đánh chính mình một quyền, hắn rốt cuộc là tới đây làm cái gì? Tự rước lấy nhục sao?
Vì cô mà hắn làm qua những chuyện trước nay hắn chưa bao giờ làm......
Đổi lấy chỉ là phản ứng như thế của cô thôi sao?!
Cố Tiểu Ngải! Cô sẽ hối hận! Ngày nào đó cô sẽ khóc cho mà xem!
*************************
Cố Tiểu Ngải kéo lê từng bước nặng nề về đến nhà, không quá 2 phút đã có người đem hồ sơ của tòa án đưa tới.
Theo tính cách của Lệ Tước Phong, hẳn là hắn sẽ xé phần văn kiện này, sau đó ngầm làm cho cô thua kiện......
Không thể ngờ hắn lại cho người mang văn kiện này tới.
Mở văn kiện ra, thời gian mở phiên toà chính là...cuối tháng này.
"Đúng đúng, tôi có thể nhận phỏng vấn,......" Cố Tân từ trong phòng ngủ vừa nghe điện thoại vừa đi ra, nhìn thấy Cố Tiểu Ngải thì cười cười.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn ông, đợi ba nghe điện thoại xong mới vội hỏi, "Phỏng vấn cái gì?"
"À...... Hôm nay đã có hai đài truyền hình cùng năm tòa báo muốn phỏng vấn ba, nhằm vào chuyện con bị Lương Noãn Noãn mưu sát bất thành." Cố Tân lấy tay lấy văn kiện từ trong tay cô vừa nói.
"Ba đồng ý rồi sao?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên.
"Đúng vậy."
"Chúng ta không nhất định có thể thắng kiện."
"Không sao cả, quan trọng nhất là làm cho Lương gia bị dư luận làm cho sinh tồn không được là đủ rồi." Cố Tân nhún vai, ở tuổi trung niên diện mạo vẫn mang theo vài phần anh tuấn.
"Nếu chúng ta không thể thắng được thì lời của ba sẽ biến thành phỉ báng."
"Con gái, ba chưa bao giờ làm chuyện gì nếu không nắm chắc phần thắng." Cố Tân ôm lấy vai của cô trấn an, "Ba đã ở trong tù chín năm rồi, chẳng lẽ còn ngu ngốc đến mức tự đâm đầu xuống hố sao?"
"Ba......"
"Được rồi, được rồi. Tại sao đã lâu không gặp như thế rồi, con gái vẫn còn dài dòng như vậy." Cố Tân đi đến bên tường, từ ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện, "Báo cáo kiểm tra của con này. Ba trở về phòng nghỉ ngơi."
"Dạ, được."
Cố Tiểu Ngải đành phải gật đầu, lấy báo cáo kiểm tra mở ra, vừa đi vào phòng ngủ, cả người đã ngã vào trên giường.
Báo cáo kiểm tra đều tốt lắm, thực bình thường......
Thật không biết bác sĩ kia vì sao còn muốn cô đi kiểm tra định kỳ.
......
"Cố Tiểu Ngải! Tôi yêu cô!"
"Cố Tiểu Ngải! Tôi yêu cô! Cô có nghe hay không?!"
......
Lệ Tước Phong bá đạo tỏ tình lại hiện ra ở trước mặt, Cố Tiểu Ngải đem báo cáo kiểm tra để qua một bên, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà......
Lệ Tước Phong...... yêu cô......
Đau đầu muốn vỡ ra, Cố Tiểu Ngải lập tức ngồi dậy, đi đến bên ngoài cầm lấy bút lông chấm mực, ở trên tờ giấy trắng viết xuống một chữ "Phiền"......
Ba đã từng nói qua, "Thư pháp có thể làm cho lòng người tĩnh tâm, con muốn cái gì cứ viết ra giấy, một lần lại một lần, viết đến cuối cùng, con sẽ phát hiện mình có thể an tĩnh lại."
Cố Tiểu Ngải viết khắp cả mặt giấy...... hiện tại cô cần tĩnh tâm, tâm cô đang nặng trĩu......
Cô không thể suy nghĩ miên man nữa.
Không thể có một chút suy nghĩ miên man nào nữa.
Sau khi lấy tờ giấy bỏ qua, Cố Tiểu Ngải mới phát hiện mình viết tất cả đều là "Lệ Tước Phong"......
Lệ Tước Phong......
Lệ Tước Phong......
Vô số chữ Lệ Tước Phong.
Cố Tiểu Ngải một tay lấy bút lông ấn trên giấy, một tay ôm đầu đau đớn.
Đây là không phải biểu hiện......
Cái tên Lệ Tước Phong này không thể xóa khỏi cuộc sống của cô sao?
Cho dù cô cố gắng muốn quên đi một tháng kia, quên đi Lệ Tước Phong...... Nhưng rõ ràng cô căn bản không thể quên được.
Cái tên Lệ Tước Phong này đã muốn khắc sâu vào trong cô......
Cô càng muốn quên, lại càng nhớ rõ, càng phiền lòng......
Cố Tiểu Ngải ôm một đống giấy lớn vò lại bỏ vào sọt rác, cuối cùng quăng vào thùng rác ngoài hiên nhà.
Cho dù không thể quên, cô cũng phải quên.
Cô cùng với Sở Thế Tu sắp kết hôn rồi, không thể để cho Lệ Tước Phong ảnh hưởng đến cô...... Không thể.
Liếc mắt cái thùng rác ở xa xa một cái, Cố Tiểu Ngải mở cửa đi vào nhà.
Chỉ mong phiền lòng của cô có thể vứt bỏ đi như túi rác kia......
*************************
Cùng đi ăn cơm chiều với ba xong, Cố Tiểu Ngải đón xe đi đến biệt thự ở bờ biển. Từ xa, Cố Tiểu Ngải chỉ thấy một mảnh tối đen, ngay cả đèn biệt thự cũng không có mở.
Bờ biển cũng chỉ có một vài mảng sáng loang lỗ của ánh trăng.
Cố Tiểu Ngải xuống xe taxi, bên tai truyền đến âm thanh của sóng biển, lộ ra một chút lo lắng......
"Gâu gâu......"
Một con chó to màu trắng lao ra từ trong bóng đêm, chạy đến trước mặt cô rung đùi đắc ý.
"Bỉ Sóng."
Mỗi lần nhìn thấy Bỉ Sóng, Cố Tiểu Ngải luôn hiểu ý, đưa tay sờ sờ đầu nó, "Sở Thế Tu đâu?"
"Gâu gâu......"
Như là nghe hiểu được, Bỉ Sóng bắt đầu chạy lên phía trước, chạy một lúc lại dừng lại chờ cô, giống như là chuẩn bị dẫn cô đi đến một nơi nào đó.
Cố Tiểu Ngải câu môi cười cười, đi theo Bỉ Sóng tới bãi biển.
Gió biển thổi đến thực ấm áp, ánh trăng chiếu vào trên mặt biển dao động.
Bỗng nhiên, Bỉ Sóng ngừng lại, không có đi nữa.
"Làm sao vậy? Bỉ Sóng."
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc hỏi, vừa dứt lời, bên chân liền sáng lên một ngọn đèn nhỏ, ngọn đèn màu vàng thực nhu hòa rất đẹp......
Giây tiếp theo, hai, ba ngọn đèn nhỏ trên bờ biển sáng lên, liên tiếp các ngọn đèn chạy dài ra xa......
Rất nhanh, toàn bộ bãi biển tối đen trong nháy mắt được thắp sáng lên, sáng ngời cả bãi biển.
Một ngọn đèn to nhất sáng lên, vẫn kéo dài đến nơi rất xa.
Cuối cùng, Sở Thế Tu lẳng lặng đứng ở ngọn đèn cuối cùng, thấy không rõ khuôn mặt, trên người anh mặc một bộ tây trang màu trắng, tản ra vẻ nho nhã điềm tĩnh......
Cố Tiểu Ngải hiểu ý cười cười.
Anh lại tạo lãng mạn cho cô sao?
Chắc chắn Sở Thế Tu sẽ là một người đàn ông rất lãng mạn.
"Đi thôi, Bỉ Sóng." Cố Tiểu Ngải vỗ vỗ Bỉ Sóng, một người một chó đi tới chỗ ngọn đèn ở cuối.
Sở Thế Tu khoanh tay ở sau người, cũng đi tới cô từng bước một.
Càng ngày càng gần, Cố Tiểu Ngải nhìn thấy khuôn mặt Sở Thế Tu ôn hòa tươi cười, không khỏi mỉm cười.
Cúi đầu cẩn thận nhìn liếc mắt một cái, Cố Tiểu Ngải mới phát hiện các ngọn đèn nhỏ trên bờ biển liên kết thành một hình —— biệt thự màu trắng.
Các ngọn đèn tạo thành Dreamhouse.
"Thật đẹp." Cố Tiểu Ngải khen tự đáy lòng.
"Quay mặt về hướng phòng ngủ, nhắm mắt lại, anh đếm tới ba mới mở mắt nha." Sở Thế Tu cười nói.
Cố Tiểu Ngải quay một vòng, buồn bực hỏi, "Nơi nào là phòng ngủ?"
"Đương nhiên là em tưởng tượng ra rồi." Sở Thế Tu cười đến mức không dừng được, đáy mắt lại tràn ngập cưng chìu.
Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, đứng ở một ngọn đèn trên bãi biển tạo thành phòng ngủ trong biệt thự, chỉ là vẽ một vòng tròn lớn rồi tưởng tượng làm phòng ngủ.
"Được rồi."
Cố Tiểu Ngải nhắm mắt lại nói.
"Một."
"Hai."
"Ba."
......
Lời nói dịu dàng của Sở Thế Tu vang lên, Cố Tiểu Ngải mở to mắt, chỉ thấy trong phòng ngủ trống trơn chợt sáng lên một loạt ngọn đèn ——
Marry me. (Gả cho anh)
Chữ tiếng Anh bên cạnh, một hình trái tim chợt lóe sáng lên.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn, Sở Thế Tu bên cạnh bỗng nhiên quì một gối trước cô, trên tay mở ra một cái hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, thiết kế thành hai trái tim......
Loại thiết kế này rất hợp với không khí cầu hôn.
"Ngải Ngải, gả cho anh, được không?" Sở Thế Tu cười nhìn cô, giọng nói nhu hòa, đứng giữa những ngọn đèn trên bãi biển anh giống như một hoàng tử, nói xong lời nói êm tai, trong mắt mang theo ý chờ mong......