Nụ cười trên mặt Cố Tiểu Ngải trở nên cứng ngắc.
Là Sở Thiên Minh.
Ba của Sở Thế Tu.
"Bác Sở." Cố Tiểu Ngải tiến lên lễ phép chào.
"Ừ." Sở Thiên Minh thản nhiên lên tiếng, nhìn không ra là vui hay giận, chuyển mắt nhìn du thuyền trên mặt biển, "Theo ta nhờ một chút?"
"Dạ."
Cố Tiểu Ngải không dám hỏi lại liền đáp ứng, có chút lo lắng đi theo phía sau Sở Thiên Minh đến du thuyền.
Bác Sở là một người thực nghiêm túc, từ nhỏ cô cũng rất ít nhìn thấy ông ấy cười, trừ bỏ một ít xã giao tất yếu.
Khác xa với tính hài hước của ba cô.
Trước đây cô còn hỏi mẹ, tính tình của bác Sở cùng ba khác xa nhau, làm sao có thể trở thành bạn tốt được?
Mẹ cũng không trả lời vấn đề này......
Đi lên du thuyền, trên boong thuyền đã được bày một bàn ăn nhỏ, mặt trên đã bày đầy bữa sáng theo cách thức Tây Âu.
Ánh mặt trời, sóng biển, du thuyền, bữa sáng...... bốn thứ này có thể đủ cho người ta hưởng thụ.
Sở Thiên Minh ngồi thẳng vào trước bàn ăn, không có nụ cười liếc mắt Cố Tiểu Ngải vẫn đứng một cái, giọng điệu cứng nhắc mà đứng đắn, "Ngồi đi, cũng đã lâu rồi chúng ta cũng không có ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm."
"Dạ, bác Sở."
Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, thế này mới ngồi vào trước bàn ăn, nhìn Sở Thiên Minh cầm lấy dao nĩa cắt bánh mì ăn, cô mới cầm dao nĩa.
Cô ăn thật nghiêm túc.
"Mấy năm nay sống tốt chứ?" Sở Thiên Minh không có bất cứ tia cảm tình nào hỏi, một bộ dáng giống như đang làm công việc.
Cố Tiểu Ngải buông dao nĩa xuống, kính nể gật đầu, "Dạ, rất tốt. Bác thì sao ạ?"
"Đáng lẽ không tệ, tôi có một đứa con trai rất ngoan ngoãn, mà nó có một mối hôn sự rất tốt, chỉ là hiện tại không còn nữa." Sở Thiên Minh thần sắc nghiêm túc nói.
"......"
Mắt Cố Tiểu Ngải lập tức âm u xuống, không hiểu nên nói cái gì.
Lần này Sở Thiên Minh xuất hiện rõ ràng là hướng đến cô.
Tiếng sóng biển tập cuốn lỗ tai, Bỉ Sóng ngoan ngoãn ngồi ở bên chân cô......
"Không cần căng thẳng như vậy." Sở Thiên Minh uống sữa xong lại nói, "Không phải con đem kế hoạch công kích của E.S giao cho Thế Tu sao, Sở thị chúng tôi giải trừ được nguy cơ khủng hoảng. Ta muốn cám ơn con."
"......" Cố Tiểu Ngải mím môi, vẫn là không nói chuyện.
Không phải cô không lễ phép, mà là cô không biết nên ở trước mặt người nghiêm túc như bác Sở nói cái gì......
Mỗi câu của ông ấy đều giống như có chút cố ý nhằm vào cô.
Làm cho cô cảm giác được khí thế bức người.
Bác Sở hiện tại cùng trong trí trước kia của cô cả ngày xụ mặt, cũng chưa từng tức giận với bọn cô......
Để ly sữa xuống, Sở Thiên Minh xoa xoa tay, từ trong túi tây trang lấy ra một cái thẻ để qua trước mặt cô.
Cố Tiểu Ngải khó hiểu nhìn về phía ông ấy.
"Trong này có năm trăm vạn, nếu chê ít ta sẽ cho thư ký chuyển tiếp cho con." Sở Thiên Minh không ăn cái gì nữa, hai mắt nghiêm túc nhìn cô, không có nửa phần ý tứ nói giỡn.
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm cái thẻ trên bàn mà sửng sốt, sắc mặt trở nên trắng bệt, "Con không rõ ý của bác."
"Rời khỏi Thế Tu."
Sở Thiên Minh nói trực tiếp.
"......" Cố Tiểu Ngải mím môi không nói gì.
"Từ nhỏ, Thế Tu đã được giáo dục tốt nhất, theo ta được biết, con chỉ ở bậc trung cấp, văn hóa hai người sai biệt rất lớn, không thích hợp cùng một chỗ." Sở Thiên Minh nghiêm túc nói, mặt mày nghiêm túc cực kỳ.
Sắc mặt Cố Tiểu Ngải càng ngày càng tái nhợt.
Hai tay cô để ở trên đầu gối càng ngày càng nắm chặt, dường như là phá hỏng.
"Ta nói trực tiếp, hi vọng con bỏ qua cho."
Sở Thiên Minh nhìn bộ dáng của cô, tiếp tục nói, "Nghề nghiệp của con là chó săn, cả ngày chiwr đơn giản là chạy theo các ngôi sao lấy một ít chuyện xấu khó coi, sau đó nói ngoa viết một bản thảo khó coi cho mọi người.”
"......"
Cố Tiểu Ngải rất muốn đứng lên rời đi, thân mình cũng đã cứng ngắc ở ghế trên, yết hầu cứng ngắc nói không ra một chữ nào.
Mà bác Sở nói...... là sự thật.
Cô đích xác chỉ học đến trung cấp, xác thực cùng Sở Thế Tu có văn hóa khác biệt rất lớn, cô ngay cả tiểu thuyết tiếng Anh đều xem thực gian nan......
Cô cũng thật là chó săn, mỗi ngày đi theo phía sau ngôi sao không đạo đức lấy tin riêng tư của người khác......
Bác Sở nói...... Không có một người nào, không có một từ nào là bẻ cong sự thật.
"Trước đây, con đa tài đa nghệ, học rất nhiều nghi lễ của xã hội thượng lưu, cũng học khiêu vũ, âm nhạc, vẽ tranh......" Sở Thiên Minh trầm mặc chỉ chốc lát lại bắt đầu nói, "Nhưng dù sao cũng chỉ là trước đây, bây giờ con còn nhớ rõ bao nhiêu?"
"......"
"Ta nhìn thấy một ít bài con viết trên tạp chí, trong đó cách dùng từ không phải thuộc tầng lớp thượng lưu." Sở Thiên Minh dùng giọng điệu nghiêm túc công kích cô, "Dùng từ thô tục không chịu nổi."
......
Ông ấy dùng khẩu khí nghiêm túc nhất làm cho cô thương tích đầy mình.
"Thực xin lỗi, bác Sở, con muốn rời đi một chút."
Cố Tiểu Ngải lại nghe không vô nữa, đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Cầm thẻ theo đi." Sở Thiên Minh ngăn cản cô rời đi, "Ta chỉ là hi vọng con nhận rõ con cùng Thế Tu khác biệt."
"Con không biết là chúng con có cái gì sai biệt." Giọng Sở Thế Tu túc giận truyền đến.
Cố Tiểu Ngải chuyển mắt qua, chỉ thấy Sở Thế Tu bưng salad đi tới.
Sở Thế Tu đứng ở bên cạnh cô đem Cố Tiểu Ngải kéo đến phía sau mình, yên lặng nhìn Sở Thiên Minh, "Cha, không có bản thảo thô tục của Ngải Ngải thì Sở thị của chúng ta không vượt qua nguy cơ khủng hoảng nhanh như vậy."
"Cô ấy là phụ nữ của Lệ Tước Phong, không có cô ấy, Lệ Tước Phong sẽ không đả kích Sở thị." Đổi lại mà nói, cho dù là cô cứu Sở thị, cũng không còn cái gì tốt để cảm tạ.
"Cha." Sở Thế Tu có chút tức giận, nhưng vẫn duy trì lễ nghi tốt nhất không có phát hỏa, "Cha háy tôn trọng đối với Ngải Ngải một chút đi."
"Cha không có không tôn trọng cô ấy." Sở Thiên Minh trấn định thong dong ngồi ở chỗ kia, nhìn con trai đem Cố Tiểu Ngải bảo vệ ở sau người, dùng từ không khỏi trở nên càng thêm kịch liệt chói tai, "Thế Tu, hiện tại con chỉ là nhớ tình nghĩa trước đây, thật làm cho các con cùng một chỗ, con cho là các con có thể hòa hợp sao?"
"Tất nhiên."
"Lúc con ở nước ngoài học, cô ấy đã phải chạy đôn chạy đáo ngoài xã hội; lúc con tham dự các buổi yến tiệc, cô ấy suy nghĩ tất cả biện pháp đi chụp hình giường chiếu ngôi sao."
"Cha......"
"Con là công tử nhà giàu trong mắt đại gia, mà cô ấy ở trước mắt bao người bị bộc lộ rõ thân phận tình phụ của Lệ Tước Phong...... tư tưởng các con căn bản không ở cùng cấp bậc, cuộc sống sẽ như thế nào?"
Thân mình Cố Tiểu Ngải không khỏi run lên.
Lúc Lương Noãn Noãn, Liễu Tử Mật chỉa thẳng về cô mà mắng cũng không kham khổ như thế này.
Cô như là đồ ăn giá rẻ trên bàn, xen lẫn trong sa hoa bên cạnh, bị người khác công kích lại phản bác không được.
"Như thế nào mới gọi là cùng cấp bậc?"
Sở Thế Tu nắm tay Cố Tiểu Ngải, cảm giác được ý chí chiến đấu của cô không khỏi nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt bác bỏ Sở Thiên Minh, "Có ba làm quan chứ ở trung ương, giống Noãn Noãn, cô ấy mới là cùng cấp bậc với con sao?"
Sắc mặt Sở Thiên Minh nhất thời biến đổi, đứng lên, "Tại sao con có thể nói chuyện như vậy với cha?!"
Thấy Sở Thiên Minh tức giận, Sở Thế Tu nói chuyện không có bén nhọn nữa, chỉ nói, "Con chỉ là bàn luận thôi."
"Chuyện con bàn luận chỉ là về một người không xứng đôi ở cùng một chỗ. Hiện tại, chuyện con cùng Noãn Noãn chia tay khiến dư luận xôn xao, nếu các ngươi quan hệ bị yêu sách, để chó săn biết có bên thứ ba chen chân, hình tượng của Sở thị sẽ bởi vì con lại rối tinh rối mù."
Lại là hình tượng của Sở thị......
Ở trong mắt của cha, Sở thị quan trọng hơn tất cả, bao gồm cả đứa con trai này.
"Cha." Sở Thế Tu nhìn ông ấy, một chữ một chữ nói, "Cha là một thương nhân thành công, nhưng con của cha không phải."
Nói xong, Sở Thế Tu đem thẻ đẩy trở về.
Lôi kéo Cố Tiểu Ngải liền rời đi, đi xuống du thuyền, Sở Thế Tu áy náy nói, "Anh không biết cha anh lại đột nhiên đến đây, chúng ta quay về biệt thự ăn điểm tâm."
"Không cần, em muốn quay về nhà cậu."
Cố Tiểu Ngải cúi đầu thản nhiên nói.
Cô còn chưa thông được chuyện như vậy.
"Ngải Ngải......" Sở Thế Tu nắm chặt tay cô, "Thực xin lỗi, anh không biết sẽ như vậy......"
"Không có gì, bác ấy là vì tốt cho anh mà thôi." Cố Tiểu Ngải gian nan xả ra một chút tươi cười, "Đưa em về nhà đi."
"Được."
Xe Sở Thế Tu dừng ở cửa khu chung cư, Cố Tiểu Ngải cởi bỏ dây an toàn nói, "Lần sau, em lại mời anh tới đây."
Sở Thế Tu trầm mặc, lo lắng hỏi, "Một mình em có thể được không?"
"Dạ, em có thể." Cố Tiểu Ngải gật gật đầu.
Đem điện thoại của mình giao cho cô, Sở Thế Tu vuốt vuốt mở ra cho cô, "Số điện thoại thứ nhất là một số khác của anh, có việc thì gọi cho anh."
"Được."
Trong lời nói Cố Tiểu Ngải có một chút mất mát.
Mắt Sở Thế Tu ảm đạm, đi xuống xe đến thay cô mở cửa xe, "Buổi tối, anh tới đón em đi ăn cơm nhé?"
"Em muốn nghỉ ngơi thật tốt hai ngày." Lời nói Cố Tiểu Ngải dịu dàng cự tuyệt.
"Em còn để ý lời nói của cha anh sao?"
"chỉ là em cảm thấy tâm tình rất loạn, muốn nghỉ ngơi một chút." Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng nói.
Có thể không để ý sao?
Bị một người bác mà cô tôn kính từ nhỏ khéo léo làm cho cô nhục nhã.
Mà ông ấy...... thậm chí không có nói sai một chữ.
Cô cùng Sở Thế Tu sai biệt từ khí chất đến văn hóa......
"Cha anh là thương nhân đặt lợi ích lên trên hết, đừng nghỉ ngợi lời của ông ấy." Sở Thế Tu vỗ vỗ vai của cô, "Em là cô gái tốt nhất."
Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng mỉm cười, cùng Sở Thế Tu nói tạm biệt bước vào chung cư.