Cô nghĩ người đàn ông này sẽ đau lòng nhưng giờ phút này lại dựa vào vai của cô ngủ ngon lành.
Cố Tiểu Ngải nhịn không được giơ tay vuốt lên mí mắt của anh, nước mắt lại rơi xuống lọt vào trong miệng mặn chua sót, tay cô dừng lại trên mi anh, chậm rãi di chuyển xuống cái mũi anh tuấn của anh………………..
Ở khoảng cách gần như vậy, đầu ngón tay của cô nóng lên làm cho cô run sợ.
"A Tu, từ nay về sau đừng nhíu mày lại nữa."
Cố Tiểu Ngải nói thì thầm bên tai anh nhưng Sở Thế Tu không có tỉnh giấc, tựa vào vai của cô nhắm mắt ngủ yên.
Cố Tiểu Ngải không có chút buồn ngủ nào, nhìn ra biển xa xa trong đêm đen, màu nước biển không còn xanh như ban ngày, tiếng sóng biển cứ vỗ rì rào......
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời trên bầu trời dần dần hiện ra, biển rộng khôi phục màu sắc như mọi ngày, màu xanh rất đẹp, giống như là tơ lụa.
Cố Tiểu Ngải vẫn ngồi yên không nhúc nhích, mắt to tròn nhìn mặt trời dần dần mọc lên phía biển rộng.
......
Người đàn ông nho nhã trên vai lúc này mới tỉnh lại, mở mắt nâu nhìn phía mặt trời bắt đầu mọc, không khỏi vui vẻ đánh thức Cố Tiểu Ngải, "Ngải Ngải, em mau tỉnh lại, xem mặt trời mọc này."
"Đừng đụng em. ——"
Cố Tiểu Ngải đau đến mức kêu lên một tiếng, Sở Thế Tu kinh ngạc nhìn cô, "Em làm sao vậy?"
Khóe môi Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng gợi lên một chút tươi cười, chỉa chỉa cánh tay bên vai của mình, "Vai em đã tê rần rồi."
"......" Lúc này, Sở Thế Tu mới nhớ tới mình đã dựa vào cô ngủ, mi lại áy náy cụp xuống, "Thực xin lỗi, Ngải Ngải, anh thực xin lỗi...... tối hôm qua, anh......"
"Anh đã nói xin lỗi với em rất nhiều lần rồi, không cần nói nữa đâu." Cố Tiểu Ngải xoa xoa bả vai mình nói.
Thật sự không cần nói xin lỗi với cô nữa.
Anh không có làm gì sai phải nói xin lỗi với cô cả.
Cô vui vẻ chịu đựng.
"Anh xoa bóp giúp em." Sở Thế Tu thật cẩn thận nâng lên cánh tay của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn cánh tay nơi bả vai từ trên tới dưới cho cô, giống như anh sợ làm đau cô, mỗi một cái đều rất cẩn thận.
Cả đêm, Cố Tiểu Ngải đều ngồi yên ở tư thế đó, cả người đều nhanh chóng cứng ngắc rồi.
Sở Thế Tu ngước mắt nhìn chăm chú vào hốc mắt đỏ ửng của cô, kinh ngạc hỏi, "Tối hôm qua em không ngủ sao? Có phải bởi vì anh......"
"Không phải, đương nhiên không phải." Cố Tiểu Ngải nhanh chóng cắt đứt lời của anh, nhìn anh cười cười, mặt mày rạng rỡ hơn, dịu dàng nói, "Em chỉ là ngủ không được thôi."
"Thật không?"
Mắt Sở Thế Tu ảm đạm, nhìn theo tầm mắt của cô ở phía xa xa, phía đường biển kia, giống như mặt trời mờ sáng chậm rãi dâng lên, như chiếm một nửa bầu trời, thật sự rất to......
"Mặt trời mọc rồi kìa." Đáy mắt Sở Thế Tu cười ấm áp.
Chín năm qua, anh rốt cục cũng được cùng Cố Tiểu Ngải xem mặt trời mọc.
Lúc trước...... cũng không nhớ rõ là bao lâu, khi đó bọn họ còn rất nhỏ, sáng tinh mơ anh tính toán thời gian đánh thức cô, hai người đứng ở trên ban công xem mặt trời mọc......
Ở nhà xem mặt trời mọc cùng ở bờ biển xem...... là hoàn toàn không giống nhau.
"Dạ, mặt trời mọc rồi." Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng, chuyển mắt nhìn về phía mặt Sở Thế Tu đang mỉm cười ôn hòa, "Sở Thế Tu, em phải đi rồi."
......
Em phải đi rồi......
Mặt Sở Thế Tu đang tươi cười, nhìn về nơi xa mặt trời mọc thật lâu cũng không có nói chuyện, chỉ trầm mặc ngồi im lặng.
Rốt cục cũng phải đi rồi.
Cô không thể vĩnh viễn cùng anh đứng ở bờ biển xem mặt trời mọc.
Cô không thể vĩnh viễn...... ở bên cạnh anh.
"Được, anh đưa em về." Sở Thế Tu dìu dắt cánh tay của cô kéo cô đứng lên, đem cô trên lưng cõng đi đến xe lăn.
Bước chân anh thong thả, có chút cố ý thong thả.
Cố Tiểu Ngải cũng không nói gì, tùy ý để anh cõng mình chậm rãi đi tới.
"Em có lạnh không?" Sở Thế Tu quan tâm hỏi.
"Không lạnh." Cố Tiểu Ngải lưu luyến nhìn liếc mắt biển rộng một cái, gió biển thổi qua hai gò má, thực thích ý, "Sở Thế Tu, đưa em đến chỗ đón taxi là được rồi."
"Không được." Sở Thế Tu cự tuyệt, "Nhà em ở đâu, để anh đưa em về nhà, hay là anh đưa em quay về bệnh viện nha?"
Quay về bệnh viện, ít nhất anh còn có thể nhìn thấy cô.
"Không cần, em còn muốn đến một nơi khác." Cố Tiểu Ngải cười khéo léo từ chối.
Sở Thế Tu muốn nói gì, cuối cùng cái gì cũng không nói nữa.
Chú Hách quản gia làm bữa sáng rất ngon, Cố Tiểu Ngải không ăn bao nhiêu, nhưng lại cho Bỉ Sóng ăn rất nhiều.
Bỉ Sóng được ăn thực hăng hái, ở bên người cô cọ cọ.
"Tin —— Tin ——"
Sở Thế Tu gọi cho cô một chiếc xe đang chờ ở bên ngoài.
Đang xem cô này Bỉ Sóng ăn cái gì Sở Thế Tu đứng ở bên tường, mắt nhợt nhạt buông xuống, có chút bất an.
Cố Tiểu Ngải cũng hiểu được đã đến giờ phải đi, cố gắng nở một nụ cười, xoa đầu Bỉ Sóng, "Bỉ Sóng, ta phải đi rồi."
"Gâu gâu......"
Bỉ Sóng như là nghe hiểu được lời cô, dùng đầu cọ cọ trong lòng cô.
"Tin —— tin ——"
Xe ở bên ngoài bóp kèn inh ỏi.
"Em phải đi rồi." Thấy Sở Thế Tu không nói lời nào, Cố Tiểu Ngải điều khiển xe lăn đi ra cửa.
Sở Thế Tu vẫn đứng bất động lúc này mới đi đến bên người cô, trầm mặc phụ giúp cô đi ra biệt thự, Bỉ Sóng đi theo ở phía sau bọn họ.
"Tiểu thư."
Chú Hách quản gia đi theo tới, chú mang một đôi bao tay màu trắng cầm một cái khay, phía trên đó là cái chìa khóa.
Cái chìa khóa được thiết kế rất độc đáo, đầu chìa khóa là một cái vương miệng được thiết kế rất tinh xảo, phía trên có gắn vài hạt pha lê lấp lánh, làm cho chiếc chìa khóa giống như một cái đèn phát sáng.
"Đây là sao?" Cố Tiểu Ngải nghi hoặc ngẩng đầu nhìn chú Hách.
"Đay là chìa khóa của dreamhouse, về sau nơi này thuộc về em." Sở Thế Tu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, dịu dàng mở lòng bàn tay của cô ra, đem chìa khóa bỏ lên.
Cái chìa khóa hình vương miệng ở trong lòng bàn tay cô tỏa ra hào quang.
Rõ ràng không nặng, lại làm cho lòng cô cảm thấy nặng nề.
Chỉ là một cái chìa khóa nho nhỏ, chỉ là Sở Thế Tu thực hiện giấc mộng cho cô…….nhưng lại thật sự rất nặng.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng muốn giật tay lại nhưng bị Sở Thế Tu ngăn lại.
Giống như biết cô sẽ nói gì, Sở Thế Tu nhìn cô, ánh mắt cố chấp, "Nếu em không nhận, anh sẽ không để cho em rời đi."
"Sở Thế Tu......" Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào mặt của anh, không biết làm như thế nào để cự tuyệt.
"Lên xe đi."
Sở Thế Tu ôm lấy cô, thật cẩn thận bỏ cô xuống nơi ghế phụ, nhìn tài xế cùng số điện thoại của tài xế ghi trên xe, quay đầu nói với chú Hách, "Ghi số điện thoại cùng biển số xe lại."
"Vâng, thiếu gia."
Sở Thế Tu dịu dàng cẩn thận làm cho Cố Tiểu Ngải hiểu ý mỉm cười.
Xe lăn được bỏ lên phía sau xe, Cố Tiểu Ngải đóng cửa xe, nhìn Sở Thế Tu cùng chú Hách vẫy vẫy tay, "Bye bye."
"Tiểu thư đi cẩn thận." Chú Hách mỉm cười nhìn cô xoay người cúi đầu.
"Đi cẩn thận một chút." Sở Thế Tu nhíu mày lại, nhìn thẳng vào ánh mắt cô nói, "Có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh."
"Dạ."
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong xe cười gật gật đầu, tài xế chậm rãi lái xe rời đi.