Cô nghĩ rằng, cô nhất định có thể làm một đạo diễn nổi danh quốc tế. Cô nghĩ rằng, tương lai của mình nhất định có thể ở trong một biệt thự thật to sát bờ biển. Mỗi đêm, lúc ngủ có thể nghe âm thanh của sóng biển......
Bây giờ nhớ lại, trước đây mình không nên tự tin như vậy.
Cảm thấy có rất nhiều chuyện khi cô lớn lên là có thể làm được.
Nhưng nhiều năm trôi qua, cô không có một người nào, không có một giấc mộng nào có thể hoàn thành, ngay cả học đạo diễn cũng chưa bắt đầu được.
Đừng nói là ở trong một biệt thự lớn bên bờ biển, mấy năm nay...... cô ngay cả bờ biển đều chưa từng tới.
"Vù ——"
Xa xa nước biển đánh xô vào đá, một trận bọt nước bắn tung tóe lên, âm thanh dễ nghe làm cho lòng người ta cảm thấy thích thú.
"Làm sao anh có thể nghĩ đến dẫn em tới bờ biển?"
Cố Tiểu Ngải thắc mắc, anh còn nhớ cô thích biển rộng thật sao?
Sở Thế Tu nhỏ giọng cười cười, phụ giúp cô đi tới trên bờ cát, "Hôm nay, anh không phải dẫn em đến ngắm biển."
Vậy thì xem cái gì?
Cố Tiểu Ngải nhìn phía mặt biển yên tĩnh, hải âu giương cánh bay lượn trên bầu trời. Thỉnh thoảng, phát ra âm thanh bén nhọn của gió biển mang tới không khí làm cho lòng người thoải mái.
Cố Tiểu Ngải có chút dùng sức hít thở không khí biển. Sở Thế Tu bỗng nhiên dừng lại.
"Tại sao lại dừng......" Cố Tiểu Ngải quay đầu vừa định hỏi, trước mặt lại hiện ra một biệt thự to màu trắng, lại không thể rời mắt, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.
Trước mắt, biệt thự màu trắng chiếm diện tích khổng lồ.
Ngôi nhà màu trắng được tu bổ cây xanh rất xinh đẹp làm cho biệt thự thêm một không khí lãng mạn.
Sở Thế Tu đi tới phía trước, mở hàng rào trắng ra. Ánh mặt trời ở trên mặt anh tỏa ra ánh hào quang, khí chất tao nhã, một tay giơ lên chỉ về phía biệt thự, nụ cười trên mặt nhẹ nhàng, môi nhợt nhạt mở ra.
"Hoan nghênh đến thăm...... Dreamhouse của Cố Tiểu Ngải!"
Tiếng nói Sở Thế Tu dịu dàng vang lên trong gió.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn bộ dáng vui vẻ của anh. Nhìn biệt thự màu trắng sau lưng anh, cô không có phản ứng gì.
Cho đến khi một dòng nước ấm áp rơi hai bên má.
Cố Tiểu Ngải giơ tay lên sờ soạng, mới phát hiện mình đã khóc.
Nụ cười trên mặt Sở Thế Tu vì những giọt nước mắt kia mà mất đi, lo lắng nhìn cô, "Ngải Ngải, em không thoải mái sao? Làm sao vậy?"
"Không, không có."
Cố Tiểu Ngải nghẹn ngào lắc đầu, bối rối cúi đầu lau nước mắt, nhìn biệt thự nghi hoặc hỏi, "Thế này là sao?"
"Từ lâu anh đã có ý tưởng, muốn thay em xây dựng một Dreamhouse." Sở Thế Tu đi tới phụ giúp đẩy xe lăn của cô đi vào trong biệt thự, "Anh nghĩ em đã sớm xây dựng cho riêng mình một biệt thự to cạnh bờ biển, nhưng vẫn muốn dẫn em đến đây xem."
Cô làm sao có thể xây cho mình một biệt thự cạnh bờ biển.
Cô căn bản không có năng lực......
Sở Thế Tu nhấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau cửa lớn được mở ra.
Một người quản gia tóc đã bạc mặc trang phục màu đen cười khanh khách cúi đầu xoay người, "Thiếu gia. Anh đã lâu không trở lại."
"Ừ, công ty có chút việc." Sở Thế Tu ôn hòa nói, nhìn Cố Tiểu Ngải phía sau giới thiệu, "Vị này là chú Hách, lúc anh không ở đây đều do chú ấy quản lý biệt thự."
"Chào chú Hách." Cố Tiểu Ngải lễ phép mỉm cười gật đầu.
"Chào cô." Chú Hách nhìn qua đã biết là một quản gia chuyên nghiệp, là một người chu đáo, tiến lên định tiếp nhận xe lăn nhưng bị Sở Thế Tu ngăn lại.
"Tôi có thể làm được, chuẩn bị cho chúng tôi một ít thức ăn." Sở Thế Tu phụ giúp Cố Tiểu Ngải đi vào biệt thự, bỗng dưng lại nói thêm một câu, "Dạ dày cô ấy không tốt lắm, không được làm đồ ăn cay và nguội."
"Vâng, thiếu gia."
Chú Hách lên tiếng, liền rời đi khỏi tầm mắt của bọn họ.
Đi vào trong, Cố Tiểu Ngải liền phát hiện cách bố trí của căn biệt thự này giống như nông thôn ở nước Mỹ, Điền Viên mà ấm áp, sạch sẽ mà giản lược......
Giống như biệt thự bên bờ biển trong tưởng tượng của cô.
Biệt thự màu trắng bên bờ biển, có một cửa sổ lớn đón hương vị gió biển, nghe tiếng sóng biển rì rào...... Là một loại cuộc sống hưởng thụ đặc biệt.
Cố Tiểu Ngải nhìn khắp nơi, bỗng nhiên, thấy một chú chó lông xù màu trắng chạy tới bên cô, là giống chó Samoyed, lông trắng thuần túy.
“Em còn muốn nuôi một con chó màu trắng, lúc em không đi đóng phim sẽ mang nó đến bờ biển vui đùa.”
......
Cố Tiểu Ngải nhìn kinh ngạc đến ngây người.
Làm sao Sở Thế Tu có thể nhớ từng câu nói của cô như vậy......
Cô đều không muốn nhớ đến, cô không thực hiện được giấc mơ, nhưng anh lại thay cô thực hiện.
Chú chó Samoyed nhào thẳng vào trong lòng Sở Thế Tu, Sở Thế Tu cười cười ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó, "Bỉ Sóng, đến chào hỏi cô chủ nào."
Thân hình Samoyed to lớn ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất, giơ chân phải lên vẫy vẫy trước mặt cô, biểu cảm đáng yêu có vài phần ngây thơ.