Hình đại diện trên điện thoại hiện lên hình Lệ Tước Phong.
Cuộc gọi đến ghi chú rõ: Lệ.
Người đàn ông này......
Cố Tiểu Ngải bấm nhận điện thoại, theo thói quen nói, "Alo, tôi là Cố Tiểu Ngải."
Nói xong lại hối hận, lần trước chỉ là nói theo thói quen như vậy lại bị Lệ Tước Phong nổi trân lôi đình.
Có đôi khi, lời hắn nói ác độc khiến cô buồn bực.
"Cố Tiểu Ngải, trong vòng 10 phút đến sân thượng."
Giọng nói Lệ Tước Phong kiêu ngạo vừa nói xong điện thoại đã bị cúp......
Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn chằm chằm màn hình di động, buổi tối kêu cô lên sân thượng làm cái gì? Ăn không khí sao?
Trên màn hình di động là hai ảnh chụp.
Phía trên là ảnh chụp lúc hắn ôm cô vào ngày hắn nấu cơm cho cô ăn.
Phía dưới là ảnh chụp lúc hắn hôn cô trong xe.
Hai ảnh chụp được chỉnh sửa theo phong cách nghệ thuật, không cần phải nói, nhất định lại là công lao của thư ký Lệ Tước Phong. Thư ký của hắn...... quả thực rất vạn năng.
Di động bỗng nhiên lại vang lên, vẫn là ảnh chụp Lệ Tước Phong.
Lại gọi tới làm cái gì?
Cố Tiểu Ngải cau mày nghe điện thoại, "Này......"
"Lấy áo khoác ngoài treo trong tủ quần áo mặc vào!"
Tiếng cuồng vọng của Lệ Tước Phong vang lên, điện thoại lại bị cắt đứt.
......
Cố Tiểu Ngải tức giận đến mức cắn răng, tên này như thế nào mỗi lần đều là như vậy!
"Bảo mẫu, Lệ Tước Phong kêu tôi lên sân thượng."
Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ xuống giường, đi đến trước tủ quần áo mở ra tìm cái áo khoác ngoài, là một cái áo khoác dài màu hồng nhạt, rất ít nữ tính, nhưng kiểu dáng lại mang chút cảm giác tao nhã nhợt nhạt.
Mặc vào hẳn là sẽ không lạnh.
"Được, tôi đem cháo hâm nóng, chờ cô trở về ăn." Bảo mẫu từ phòng bếp truyền đến.
"Dạ." Cố Tiểu Ngải lên tiếng, đem áo khoác dài mặc lên người, mở cửa đi ra ngoài.
Bốn bảo tiêu lập tức không lên tiếng theo sau lưng cô, vẫn duy trì khoảng cách hai thước trái phải.
Loại bị người đi theo này cảm giác làm cô rất không thoải mái, cô không cảm giác được bảo vệ, lại có cảm giác bị giám sát.
Cho dù là đối với bảo mẫu, cảm giác của cô cũng giống như vậy, cô cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều bị báo cáo nhanh cho Lệ Tước Phong.
Cô hơi có một chút không an phận, tính tình Lệ Tước Phong chắc là không muốn buông tha cô.
Đi vào khúc cua chỗ thang máy, Cố Tiểu Ngải liền nhìn thấy Lương Noãn Noãn đứng ở chỗ rẽ, Lương Noãn Noãn vẫn mặc váy tráng dài như ban sáng, ánh mắt phức tạp lại mang theo tức giận nhìn mình lom lom.
Giống như đã ở chỗ này chờ thật lâu.
Cố Tiểu Ngải cảm thấy cả kinh, Lương Noãn Noãn bay thẳng đến cô.
Không thể để cho bọn vệ sĩ phát giác cô cùng Lương Noãn Noãn quen biết nhau. Nếu Lương Noãn Noãn nói ra cái gì đó, Lệ Tước Phong sẽ không bỏ qua cho cô, cũng sẽ không bỏ qua cho Sở thị.
Liếc liếc mắt bốn vệ sĩ phía sau một cái, Cố Tiểu Ngải trong cái khó ló cái khôn, bỗng dưng làm ra động tác trật chân, cả người ngã vào trên người Lương Noãn Noãn.
Thấy cô đảo lại, Lương Noãn Noãn vội vàng lui ra sau, căn bản không có ý định đỡ cô.
"Nếu cô không muốn Sở gia gặp chuyện không may tốt nhất làm bộ như không biết tôi, đừng nói lung tung."
Cố Tiểu Ngải nói rất nhanh, giọng nói nhỏ nhất có thể, lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Lương Noãn Noãn sửng sốt, ánh mắt của cô nhìn về vệ sĩ phía sau đi tới, bỗng nhiên hiểu ra cái gì.
"Tin túc trên tạp chí《ak》 là cô phát phải không? Cô muốn làm cái gì?" Lương Noãn Noãn đứng tại chỗ cũng cố ý đè thấp giọng nói, cực lực nhẫn nại tâm tình của mình, "Cô đừng nói với tôi Lệ Tước Phong đả kích Sở thị cũng có liên quan đến cô."
Ở buổi bán đấu giá từ thiện của Tô Hiên Hiên, cô nghe được Liễu Tử Mật cùng Quan Nana nói qua. Cố Tiểu Ngải là người của tòa soạn báo《ak》.
Người phụ nữ họ Cố này lại dám đăng ảnh chụp gièm pha cô!
"Lệ Tước Phong không biết tôi cùng Sở Thế Tu có quan hệ, nếu cô náo loạn ở đây, hắn rất nhanh sẽ biết, khi đó Sở thị sẽ chính thức gặp khủng hoảng."
Bước chân người đến ngày càng gần.
Cố Tiểu Ngải sốt ruột nói nhanh xong, lập tức không đợi Lương Noãn Noãn có phản ứng, hai tay cắm vào trong túi áo khoác, như không có việc gì đi qua Lương Noãn Noãn, nhấn thang máy lẳng lặng chờ đợi.
Lương Noãn Noãn không có đuổi theo.
Này đủ để chứng minh, Lương Noãn Noãn thực sự yêu Sở Thế Tu, nếu không làm sao có thể nghe cô.
Sở thị là tâm huyết của Sở gia, là tương lai của Sở Thế Tu tương, Lương Noãn Noãn sẽ không hủy nó.
Đứng trước thang máy, Lương Noãn Noãn còn đứng nguyên vị trí kia nhìn cô, ánh mắt thập phần phức tạp.
Thang máy chậm rãi khép lại, hình ảnh Sở Thế Tu nho nhã xuất hiện ở trong tầm mắt Cố Tiểu Ngải.