Lo lắng Lệ Tước Phong sốt ruột chờ sẽ xảy ra chuyện, Cố Tiểu Ngải lau nước mắt chạy nhanh đến khu dùng cơm, nhưng trên bàn lại không thấy Lệ Tước Phong.
Cố Tiểu Ngải cảm thấy cả kinh, chẳng lẽ cô cùng Sở Thế Tu ở trong hành lang lâu lắm sao, Lệ Tước Phong đã phát hiện?!
Cố Tiểu Ngải có chút kinh hoảng nhìn mọi nơi xung quanh, bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc tiến vào tầm mắt của cô.
Chỉ thấy bóng lưng Lệ Tước Phong đứng ở trước kính thiên văn, mặt nghiêng đường cong hoàn mỹ, chuyên chú điều chỉnh thử kính viễn vọng......
Cố Tiểu Ngải vỗ vỗ gương mặt của mình, mới đi qua, khó hiểu hỏi, “Anh đang nhìn cái gì?”
Sao? Mặt trăng? Hệ ngân hà?!
Nghe được giọng nói của cô, Lệ Tước Phong đầu cũng không nâng một chút, tiếp tục điều chỉnh kính, giọng nói lại lạnh lùng, “Sao cô không ngủ ở toilet một giấc rồi hãy đến?!”
Đầu óc cô có vấn đề mới có thể ngủ ở toilet......
Lệ Tước Phong nói mười câu thì chín câu đều có thể bức chết người.
Cố Tiểu Ngải lười cùng hắn so đo, thấy hắn không ngừng đùa nghịch kính viễn vọng, chỉ có thể im lặng đứng ở một bên.
Một hồi lâu, Sở Thế Tu trong hành lang đi ra, trên mặt tái nhợt giống như sinh bệnh, như là cảm giác được cái gì giống nhau, Sở Thế Tu bỗng nhiên hướng cô bên này nhìn lại......
Bốn mắt nhìn nhau, cùng đứng ở xa nhìn qua.
Tầm mắt của ai cũng đều không có dời đi, Sở Thế Tu dừng bước.
“Cố Tiểu Ngải, mau nhìn này!”
Lệ Tước Phong bỗng nhiên thô lỗ một phát bắt được cô nhỏ bé và yếu ớt đem cô ấn đến trước kính thiên văn, tiếng nói từ tính có vẻ hưng phấn, “Thấy được sao?”
“Nhìn thấy cái gì?” Cố Tiểu Ngải nghĩ một đằng nói một nẻo theo lời của hắn hỏi, chuyển mắt lại nhìn phía Sở Thế Tu.
Sở Thế Tu vẫn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Bị dừng giống như hình ảnh một bức họa.
“Cố Tiểu Ngải cô thật xuẩn ngốc!” Lệ Tước Phong tức giận vỗ đỉnh đầu cô một cái, “Tôi không phải đã điều chỉnh vị trí tốt rồi sao, có nhìn thấy sao Thiên Lang không?”
Trong tầm mắt, Sở Thế Tu nhìn bọn họ, thật lâu, mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác, rời đi, không quay đầu lại.
Lệ Tước Phong góc độ thủy chung là nghiêng đưa lưng về Sở Thế Tu.
Cô không hiểu Sở Thế Tu có nhìn thấy mặt Lệ Tước Phong hay không, có nhận biết Lệ Tước Phong hay không.
Nếu nhận biết được, anh có thể nghỉ ngợi lung tung e. s đả kích Sở thị cùng cô có liên quan hay không......
Nếu là như thế, anh có thể...... bắt đầu chán ghét cô hay không.
“Cố Tiểu Ngải cô rốt cuộc đang nhìn cái gì?!”
Lệ Tước Phong thế này mới phát hiện tầm mắt của cô căn bản không ở trên kính viễn vọng, lập tức nổi trận lôi đình quát, chuyển mắt theo tầm mắt của cô nhìn lại.
Trên hành lang của khách sạn đều rỗng tuếch.
Chỉ có vài cái bình hoa lập thức.
“Cố Tiểu Ngải!” Lệ Tước Phong bất mãn rống cô, tiếng hô táo bạo làm cho người bên cạnh đang dùng cơm liên tiếp quay đầu.
“Đang nhìn.”
Cố Tiểu Ngải đành phải thu hồi tâm thần, chuyên chú nhìn trong kính viễn vọng, Lệ Tước Phong điều chỉnh thử phương hướng sang hướng Nam.
Bầu trời đêm đen tịch, lóe ra mấy ngôi sao lúc sáng lúc tối.
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu lên vẻ mặt mờ mịt, “Thế nào là sao Thiên Lang?”
“Cố Tiểu Ngải cô thực ngốc!”
“......”
Sau khi ghét bỏ mắng cô xong, Lệ Tước Phong mới bố thí nói câu, “Ngôi sao sáng nhất đó.”
Cố Tiểu Ngải một lần nữa xem qua, quả nhiên có một ngôi sao tỏa ra ánh sáng chói mắt, đang nhìn trong kính cũng rất đẹp, nhưng cùng cái ngôi sao khác cũng không khác biệt lắm, cô xem không ra có cái gì đặc biệt.
“Thấy được rồi.” Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, hướng hắn báo cáo nhiệm vụ hoàn thành.
“Sao Thiên Lang vào...mùa này rất khó tìm.” Tay Lệ Tước Phong từ sau ôm lấy hông của cô, thân dán lên mặt của cô đắc ý nói.
“Thật không?”
Cố Tiểu Ngải phản ứng một chút cũng không lớn, hắn không phải muốn cho cô xem bản lĩnh tìm sao chủa hắn chứ?
“Nhưng mà......” Lệ Tước Phong ở khóe mắt cô hôn một cái, “Người xưa nói, nhìn thấy sao Thiên Lang là điềm xấu.”
“......”
Đang nhìn chằm chằm kính viễn vọng Cố Tiểu Ngải nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, quay đầu dùng một loại ánh mắt xem thường liếc Lệ Tước Phong.
Hắn ở trên kính viễn vọng tìm nửa ngày để tìm một ngôi sao mang điềm xấu sao?!
Nam nhân này đầu có vấn đề sao......
“Cố Tiểu Ngải! Cô lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi sẽ đem cô bóp chết tại đây!” Lệ Tước Phong hung tợn nói, tay làm bộ muốn bóp cổ cô, nhưng không có xuống tay.
“Sao điềm xấu thì xem nó làm cái gì?” Cố Tiểu Ngải không rõ hỏi lại.
“Cô hướng nó ước nguyện, xem có thể thực hiện hay không?”
Hướng một ngôi sao điềm xấu ước nguyện?
Vậy có phải sẽ làm chuyện của cô càng thêm tệ hại hay không? Hẳn là không có khả năng chứ, người của cô sinh ra đã không may mắn rồi nếu còn tệ hại hơn thì gay go.
“Ta không có gì để ước nguyện cả.”
“Ước đi!” Lệ Tước Phong miệng bá đạo không cần phản kháng.
“......” Còn có người bắt buộc ước nguyện, Cố Tiểu Ngải khép lại kính viễn, bình thản nói, “Tôi thật không có cái gì muốn ước cả.”
Không có nguyện vọng gì muốn ước sao?
Mới vừa rồi còn ở trong thang máy khóc thành thế kia, hiện tại không có nguyện vọng gì?
Hay là nói, cô đã muốn yên phận?
Lệ Tước Phong nhìn về phía ánh mắt của cô có loại kỳ quái thâm thúy, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.
Tùy tiện dùng một chút cơm cách thức tiêu chuẩn đại tiệc, hai người liền chuẩn bị về nhà.
Còn chưa đi lên sân thượng, Cố Tiểu Ngải trong dạ dày bỗng nhiên một trận buồn nôn, ngồi ở bên tường chảy như điên đi ra, phía trước ăn trúng đồ ăn cay độc lúc này ói ra, như là tra tấn dao găm cháy sạch yết hầu của cô......