Hoắc ma ma nghĩ vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, nhất thời hoảng loạn tột độ.
Bà ấy vội vàng che đậy cảm xúc của mình, nghĩ bụng sẽ tự lén lút dò la trước, để mất công lại vô cớ hụt hẫng, ngược lại sẽ khiến công chúa chịu không được mà tổn thương thân thể.
Vì vậy, ngày hôm sau, Hoắc ma ma phái người âm thầm nghe ngóng phủ Ngụy Quốc Công và Tạ Thận Chi.
Sau khi nghe ngóng mới biết được Tạ Thận Chi đã dẫn theo một nữ tử từ Hoài An cùng về kinh và rất sủng ái nàng ta. Nữ tử kia tên A Yên, khuôn mặt xinh đẹp, khiến một người vốn không gần nữ sắc như Tạ Thận Chi phải thích thú như bị mê hoặc, không chỉ vì nàng ta mà tranh cãi với lão phu nhân, mà còn ban thưởng cho nàng ta rất nhiều, thậm chí còn tự mình đưa nàng ta đến Pháp Thanh tự để dâng hương.
Hoắc ma ma nghe được tin tức này, liền biết nữ tử mình gặp chính là A Yên.
“Là từ Hoài An đến sao, có biết được nàng ta đã từng làm gì hay là cô nương nhà nào không?” Hoắc ma ma hỏi.
Người vừa hồi bẩm khoảng 40 tuổi, họ Trịnh, khuôn mặt dài và dáng người hơi bầu bĩnh, bà là đồng hương của quản sự Lục ma ma ở phủ Ngụy Quốc Công, lần này chính là nghe ngóng từ bà ấy.
Trình ma ma nghe Hoắc ma ma hỏi vậy, vội trả lời: “Nguyên là nô tì của Giang gia ở Hoài An, về sau không biết vì sao lại đến hầu hạ bên cạnh Bình Tuyên hầu, bởi vì dung mạo xinh đẹp nên được Hầu gia yêu mến.”
“Cụ thể ra sao thì đồng hương kia của lão nô cũng không biết, e là phải phái người đến Hoài An dò la một chuyến.”
Hoắc ma ma trong lòng cũng hiểu rõ, ngay cả những người xung quanh Yên di nương cũng sẽ không bô bô cái miệng nói về xuất thân của chủ tử nhà mình, nên không nghe ngóng được tin tức cũng là chuyện bình thường.
Hay là phái người đến Hoài An? Hoắc ma ma trong lòng thầm nghĩ.
“Được, ta hiểu rồi, làm phiền muội muội đến đó một chuyến.”
Trịnh thị nghe được lời này, hàng lông mày nhướng lên, miệng tươi cười đáp: “Xem tỷ nói gì kìa, là chuyện tỷ phân phó, muội đều sẽ thay tỷ làm tốt.”
Qua lại khách khí với nhau vài câu, Trịnh thị liền cáo từ rời đi.
Bên này.
Khương Uyển trở về phòng, trên mặt có chút bực bội, nha hoàn Ngọc Bính thấy nàng ta như vậy thì không kìm được nhẹ giọng nói: “Hoắc ma ma là lão nhân bên cạnh công chúa, bà ấy đương nhiên quan tâm đến công chúa nhiều hơn rồi, người hà cớ phải mang nỗi bực dọc trong mình, nếu như ảnh hưởng đến thân thể thì thật không đáng.”
Khương Uyển bình tĩnh lại, nhưng vẻ mặt vẫn có chút tức giận: “Đúng rồi, trong phủ này ai mà chẳng biết bà ta là người thân cận nhất với mẫu thân. Nhưng ta cũng chỉ muốn nói chuyện với mẫu thân thêm vài câu thôi cũng không được sao, lẽ nào ta nói gì làm gì đều phải được sự đồng ý của một nô tài?”
“Ta còn đang muốn nhắc đến chuyện của Tạ Thận Chi, lại bị một câu của bà ta nói rằng phải đến thỉnh an lão phu nhân, liền không nói được lời nào.”
“Ta biết, trong mắt bà ta căn bản không coi ta là quận chúa, rõ ràng vì ta là cháu gái của Khương gia mà tỏ ra khinh thường ta như vậy.”
“Nếu đổi lại là Bùi Chiêu, bà ta nào dám…” Khương Uyển vừa mở miệng liền dừng lại, nhận ra lời không nên nói, nhất thời sắc mặt cũng thay đổi, trong mắt lại có chút buồn phiền.
Ngọc Bính lại càng sợ hãi, tiểu quận chúa trước nay luôn là điều cấm kị nhắc trong phủ, không ai dám nhắc đến dù một câu, quận chúa của bọn họ sao vậy, tức giận mấy thì tức giận lại đi nhắc đến tiểu quận chúa.
Ngọc Bính không dám lên tiếng, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.
Một lúc sau, Khương Uyển mới nói: “Được rồi, ta cũng thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi lui xuống trước đi.”
Ngọc Bính gật đầu, do dự một chút lại nói: “Cô nương vẫn chưa hồi bẩm với trưởng công chúa chuyện biểu cô nương đến phủ, có cần nô tỳ bây giờ đi báo một tiếng không?”
Khương Uyển đáp: “Có gì quan trọng đâu, ngày mai ta sẽ đến nói với mẫu thân.”
Ngọc Bính nghe giọng Khương Uyển có vẻ rất sốt ruột, vội vâng một tiếng rồi rời đi.
Phủ Ngụy Quốc Công.
Lúc A Yên cùng Tạ Thận Chi từ Pháp Thanh tự dâng hương trở về, trời cũng đã chạng vạng tối.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tạ Thận Chi cầm một cuốn sách xem qua, A Yên nhìn hắn mấy lần rồi mới lấy ra một chiếc túi thêu tinh xảo từ trong giỏ, thì thầm: “Hầu gia.”
Tạ Thận Chi ngước mắt nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi trong tay A Yên.
“Đây là chiếc túi thiếp thân đích thân làm cho Hầu gia.” Mặt A Yên bỗng đỏ lên, nàng đưa chiếc túi về phía Tạ Thận Chi.
Tạ Thận Chi mỉn cười nhận lấy, nhìn chăm chú một hồi rồi nói với A Yên: “Trình độ thêu thùa của nàng cũng khá đấy.”
Lời khen của Tạ Thận Chi khiến A Yên cảm thấy ngượng ngùng, nhưng nàng cũng rất đắc ý, không kìm được nói: “Ngày trước ở Hoài An tay nghề của tổ mẫu rất tốt, thiếp thân cũng là từ nhỏ theo học từ người.”
“Nếu Hầu gia thấy được thì về sau hãy mang theo nó trên người.”
Nàng suy nghĩ một chút rồi lấy hết can đảm nói: “Như vậy coi như thiếp thân luôn luôn ở bên cạnh Hầu gia.”
Tạ Thận Chi bị lời nói táo bạo của nàng làm cho sững sờ, sau đó gật đầu cười khẽ: “Được.” Tiếp đó lại bồi thêm một câu nói đùa: “Có phải Yên nhi cảm thấy thời gian bản hầu bên cạnh nàng quá ít không?”
A Yên nào ngờ tới Tạ Thận Chi sẽ hỏi lại như vậy, mặt nàng lúc này càng đỏ thêm.
Nàng ấp úng nói không nên lời, ngay sau đó lại bị Tạ Thận Chi kéo vào trong vòng tay.
“Hầu gia.” A Yên cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người Tạ Thận Chi, cảm nhận được Hầu gia sẽ làm chuyện gì đó, nàng vô thức đẩy người ra.
“Hầu gia, thiếp thân có hơi mệt.”
Tạ Thận Chi không nhịn được cười: “Bản hầu cũng mệt rồi, vậy nên chúng ta nằm nghỉ một lát. Sao hả, nàng nghĩ ta sẽ làm gì?”
Nghe Tạ Thận Chi hỏi như vậy, A Yên mặt càng thêm đỏ lên.
“Không có gì, thiếp thân cũng định nói muốn cùng Hầu gia nằm nghỉ một lát.” Nói xong nàng liền vùi đầu vào trong ngực Tạ Thận Chi, không nói gì nữa.
Tạ Thận Chi cũng không tiếp tục trêu ghẹo nàng nữa, cứ như vậy hai người nằm trên sập nghỉ ngơi.
Mấy người Bảo Trân sớm thấy động tĩnh nên đã lui xuống hết.
Hai người ngủ đến tận khuya, sau khi A Yên tỉnh dậy, nàng dùng nửa bát canh gà nhỏ, sau đó cũng không ngủ tiếp được, liền cùng Tạ Thận Chi đánh cờ.
Đương nhiên A Yên chơi cờ không giỏi, cũng chưa từng thắng một lần, có lúc không khỏi tiếc nuối ván cờ, Tạ Thận Chi cũng để cho nàng đi lại, vì vậy không khí giữa hai người họ rất tốt, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười của A Yên.
Bảo Trân đứng bên cạnh, nhìn thấy hai người họ như vậy, ánh mắt cũng mang theo ý cười.
Ngày hôm sau, Tạ Thận Chi cũng dùng bữa sáng ở Thanh Đại viện.
Vừa mới dùng bữa sáng xong, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, nha hoàn Mộc Hương sắc mặt tái nhợt đi vào, nhìn thấy Tạ Thận Chi ngồi ở đó lại không dám nói.
Vẫn là Bảo Trân hỏi: “Sao vậy, nhìn ngươi có vẻ gấp gáp?”
Mộc Hương chần chờ một lát, lúc này mới run rẩy trả lời: “Trong phủ, trong phủ đều đang đồn, nói di nương là, là, xuất thân kỹ nữ, thân phận hèn mọn.”
Mộc Hương nói xong lời này liền cúi đầu, một câu cũng không dám nói tiếp.
A Yên nghe thấy lời này, sắc mặt trắng bệch đi, mang theo vài phần hoảng hốt cùng bất an nhìn Tạ Thận Chi.
Tạ Thận Chi đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn: “Nói bậy!”
Mộc Hương sợ co rúm người lại, trong lòng không khỏi thay di nương kêu oan, rõ ràng di nương được đích thân Hầu gia đưa về từ Hoài An, tính Hầu gia lại cẩn thận, sao có thể đưa nữ tử thân phận thấp hèn về được. Vì vậy những lời đồn đại này nàng ta đều không tin.
Nhưng không hiểu vì sao chuyện này từ sáng sớm đã lan truyền khắp trong phủ.
Mộc Hương đang suy nghĩ vậy, lại thấy người của lão phu nhân phái đến nói rằng muốn gọi Yên di nương qua tra hỏi.
A Yên nghe thấy lời này, lòng càng thêm bất an.
Tạ Thận Chi lúc này lại đưa tay vỗ vỗ tay nàng rồi nói: “Nàng không cần đi, để bản hầu đích thân qua đó một chuyến.”
A Yên nghe lời này của Hầu gia, vành mắt đỏ lên, nước mắt kìm không được mà rơi xuống.
Tạ Thận Chi đưa tay vỗ vỗ bờ vai của nàng như trấn an, lại hướng về phía Bảo Trân phân phó: “Chăm sóc tốt cho chủ tử ngươi.”
Nói xong lời này liền đứng dậy sải bước ra ngoài.
……
Bên phía Khấu lão phu nhân, từ sáng sớm trong phòng đã chật kín người.
Đại phu nhân Thích thị, nhị phu nhân Phương thị, mấy vị cô nương, biểu cô nương, còn có đại cô nãi nãi Tạ Vân Tương đều có mặt.
Khấu lão phu nhân trầm mặt, thấy Tạ Thận Chi tiến đến, lúc này liền ném chén trà trong tay về phía hắn.
Tạ Thận Chi thân thủ vô cùng tốt, thản nhiên nghiêng người qua một bên né tránh, không một chút trà nào dính vào người.
“Nghịch tử nhà ngươi! Phủ Quốc công chúng ta là nơi nào mà ngươi dám đưa một kỹ nữ về đây, còn sắp xếp cho nó ở Thanh Đại viện. Nếu không phải có người nói cho ta biết chuyện này, lão bà ta còn bị ngươi lừa gạt đến bao giờ đây.”
“Nếu hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích, thì tự mình quỳ trước tổ đường mà thỉnh tội với tổ tông đi.”
“Còn nữa, tại sao chỉ có một mình ngươi qua đây, chuyện tới nước này ngươi vẫn còn muốn bao che cho nó sao?”
Khấu lão phu nhân tức đến xanh mặt: “Ta đặt nói lời này ở đây, một nữ tử thấp hèn như vậy, phủ Quốc Công ta không chấp nhận dung thứ. Nếu trong mắt người còn có đích mẫu ta, thì ngay ngày hôm nay đuổi ả ra khỏi đây!”
Tạ Vân Tương ngồi bên cạnh, ánh mắt đắc ý, tin tức này là do bà ấy tìm hiểu được ở chỗ Hổ Phách, bèn lợi dụng một phen.
Bằng không thứ đệ này lại cho rằng bản thân nhiều năng lực, được phong Bình Tuyên hầu liền tự cao, không coi đích tỷ này ra gì.
Bà ấy muốn xem xem thứ đệ có bản lĩnh gì mà có thể tiếp tục giữ Yên di nương ở lại trong phủ?
Tạ Vân Tương nói: “Ta nghe nói, Yên di nương kia là người từ Vạn Xuân Phường ở Hoài An ra.”
Tạ Thận Chi nghe lời này lại là không hề tức giận, chỉ nói: “Nàng ấy vốn là nô tỳ của Giang gia, bị người ta bán đến Vạn Xuân phường, sau lại bị Châu gia mua lại coi như lễ vật tặng cho ta, thời điểm đi theo ta nàng ấy hoàn toàn trong sạch.”
Lão phu nhân nghe vậy tức giận nói: “Đã từng ở nơi dơ bẩn đó thì không thể trong sạch được, ngươi đừng hòng lừa gạt ta.”
Tạ Vân Tương cũng hùa theo: “Đúng vậy, tam đệ chớ để nữ tử kia lừa gạt, đến nơi đó nửa ngày, dù kiên cường đến đâu cũng liều lĩnh đâm đầu vào, nào có đợi được đến khi Châu gia mua lại. Nhìn Yên di nương kia cũng đúng là không biết liêm sỉ, thực chất cũng chỉ là một kẻ hèn mọn. Tốt hơn hết tam đệ đừng để bị tiêm nhiễm, lại khiến trên dưới trong phủ đều dị nghị sau lưng. Ngươi không biết đấy thôi, chuyện này sáng nay đã truyền khắp kinh thành, bây giờ bên ngoài bàn tán rất nhiều.”
“Yên di nương kia nếu đã có xuất thân không trong sạch như vậy, tam đệ nên đuổi ả ra khỏi phủ càng sớm càng tốt vì tiền đồ của bản thân, sau đó mẫu thân sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt đẹp hơn.”
Tạ Thận Chi cười lạnh một tiếng: “Hôn sự tốt? Đó là người của Tần gia sao? Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, người kia đừng nói là làm chính thê của bản hầu, dù có làm thiếp ta cũng không để vào mắt đâu. Chưa gả đi mà lại sảy thai, không biết tiểu cô tử của Tần gia liêm sỉ đến mức nào?”
“Bản hầu không cần phải hỏi câu này, người vẫn còn sống đó, còn muốn làm Bình Tuyên hầu phu nhân, đương nhiên tới ngày đó không đập đầu cũng tự chết.”
Nghe vậy, Tạ Vân Tương đỏ mặt, nhìn Tạ Thận Chi với vẻ mặt không tin nổi.
Làm thế nào mà Tạ Thận Chi biết được những bí mật này?
Vốn dĩ là buổi chất vấn, nhưng bởi vì Tạ Thận Chi lại nói đến chuyện tiểu cô tử của Tần gia bị sẩy thai nhiều năm trước, Khấu lão phu nhân nhất thời không kịp hoàn hồn.
Đến khi kịp phản ứng thì lại nghe Tạ Thận Chi nói: “Hôm nay ta sẽ dọn đến Hầu phủ ở, về sau chuyện Yên di nương cũng không phiền Quốc Công phủ quan tâm.” Nói xong, Tạ Thận Chi quay người rời đi.
Khấu lão phu nhân sắc mặt tái xanh, chỉ vào bóng lưng của Tạ Thận Chi, nửa ngày vẫn không nói ra được một từ.
Chuyện Bình Tuyên hầu Tạ Thận Chi nạp nữ tử xuất thân kỹ nữ làm thiếp, hơn nữa còn vô cùng sủng ái, từ sáng sớm đã lan truyền khắp thành, đương nhiên chuyện cũng truyền đến tai Hoắc ma ma.
“Nghe nói, Yên di nương kia vốn là nha hoàn của Giang gia, về sau vì Giang đại thiếu gia coi trọng mà bị đại nãi nãi ghen ghét mới đem bán đến Vạn Xuân Phường, dù sao nàng ta cũng tốt số, bởi vì xinh đẹp nên tú bà cũng không gọi nàng ta đi tiếp khách mà lại bán đến Châu phủ, nghe nói là bán với ba ngàn lượng bạc.”
“Rồi sau đó bị Châu gia coi như lễ vật đưa đến trước mặt Bình Tuyên hầu, Bình Tuyên hầu trước nay không gần nữ sắc mà gặp nàng ta cũng phải động tâm, về sau còn đưa người về sắp xếp cho ở Quốc Công phủ.”
“Phải không vậy, thật là may mắn.”
“Cũng không biết, nghe nói Yên di nương kia vốn không cha không mẹ, là được một ma ma trong Giang phủ nhặt được, coi như cháu ruột và nuôi lớn. Bằng không nàng ta đã sớm chết đói chết rét rồi.”
Hoắc ma ma nghe tiếng bàn tán cách đó không xa, tim đập thình thịch, vô thức siết chặt chiếc khăn trong tay. Suy nghĩ một chút rồi đi về hướng chính viện.