Nghe nữ nhi nói vậy, Khấu lão phu nhân muốn cho người gọi A Yên đến.
Bà ta chưa kịp nói thì bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân, là đại phu nhân Thích thị và nhị phu nhân Phương thị.
Hai người lần lượt đi vào, cúi người thỉnh an lão phu nhân.
Khi nghe lão phu nhân nói sẽ cho người gọi nữ nhân mà Tạ Thận Chi mang về, đại phu nhân Thích thị có chút sửng sốt, sau đó liếc nhìn Tạ Vân Tương đang ngồi ở đó, rồi quay ra nói với Khấu lão phu nhân: “Nàng ta có thân phận gì, đáng để lão phu nhân người đích thân gặp mặt?”
“Hơn nữa vị đó vừa đi một chặng đường xa mệt mỏi bặm bụi, bây giờ đã vội vàng gọi đến chẳng phải sẽ xúc phạm đến người sao? Dù là có muốn gặp mặt đi nữa thì hôm nay cũng không nên. Người sốt ruột gọi nàng ta đến như vậy, người ngoài không biết lại tưởng rằng lão phu nhân coi trọng nàng ta rất nhiều.”
“Hơn nữa, một cô nương đến từ nơi nhỏ bé như Hoài An có thể hiểu được những quy tắc gì? Dù cho có ở lại phủ Quốc Công ta thì cũng phải gọi ma ma đến dạy bảo quy tắc.”
Lời lão phu nhân cũng chỉ là câu nói lúc tức giận, nghe Thích thị nói vậy bà ta liền gật đầu: “Vậy thôi, chuyện này ngươi nhớ kỹ, kêu ma ma dạy dỗ nàng ta quy củ, để sau này không làm mất thể diện của phủ ta.”
“Vâng, con nhớ rồi.” Đại phu nhân đáp.
Tạ Vân Tương ngồi đó, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại có chút không vui.
Đại tẩu thật là nhiều quy tắc, mẫu thân muốn gặp A Yên đó thì kêu người gọi đến là được rồi, sao phải nói nhiều như vậy chứ. Lẽ nào những lời mà người ở phủ Quốc Công nói ra đều đúng, ngay đến cả mẫu thân cũng phải nghe theo?
Hơn nữa, vừa rồi mẫu thân cũng nói muốn gặp thử A Yên đó xem thế nào, mà đại tẩu lại nói như vậy, chẳng khác nào đang tát vào mặt mẫu thân trước mặt đám nha hoàn kia?
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tạ Vân Tương cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại là cười nói: “Vẫn là đại tẩu suy nghĩ chu toàn, đổi lại nếu là ta thì chỉ muốn gặp thử mỹ nhân mà tam đệ mang từ Hoài An về.”
Nghe vậy, Thích thị cũng nở nụ cười: “Dù sao cũng đã vào phủ rồi, còn nhiều cơ hội gặp. Trừ khi tam đệ cố ý giữ kín, không muốn đưa người đến cho chúng ta gặp.”
Vừa nói ra những lời này, tất cả nha hoàn trong phòng đều bật cười, ngay cả Khấu lão phu nhân cũng nở nụ cười trên mặt, không còn trầm ngâm như trước nữa.
Nhị phu nhân Phương thị nhìn màn kịch này mà trong lòng chua xót, bà ấy là cô nương thứ của Phương gia, gả đến phủ Ngụy Quốc Công làm nhị phu nhân vốn đã thấp kém hơn, lại bởi chỉ có một nữ nhi nên lão phu nhân lại càng có vài phần bất mãn với bà ấy, nửa tháng trước lại đưa đại nha hoàn Khởi Nguyệt tới, vì chuyện này bà ấy cảm thấy rất mất mặt, cũng cảm thấy có nhiều chuyện không nên can thiệp, chỉ nghe thôi là được rồi.
Kỳ thực bà ấy thấy, tiểu thúc tử đã được Hoàng thượng phong Bình Tuyên hầu, không phải chỉ là mang về một nữ tử thôi sao, có gì mà hiếm lạ. Những năm này lão phu nhân không ưa gì tiểu thúc, Thích thị đã quen với việc nhìn sắc mặt để gây chia rẽ, nhưng bà ta không nghĩ thử xem, tiểu thúc cũng sẽ không sống trong phủ Quốc Công này cả đời, vậy đắc tội với ai đó thì có ích lợi gì? Đáng vì chút vui thích của lão phu nhân mà làm loại chuyện này sao? Bây giờ tiểu thúc được Hoàng Thượng tin cậy và trọng dụng như vậy, không chừng sau này còn gặp vận may, khách sáo gì mà phải nhún nhường chịu sỉ nhục, đúng là không biết đại tẩu thông minh hay đang hồ đồ nữa.
Lúc Phương thị đang lẩm bẩm trong đầu thì có tiếng nha hoàn bên ngoài hồi bẩm, nói rằng Hầu gia đến thỉnh an lão phu nhân.
Nhất thời, nụ cười trên mặt mọi người đột ngột dừng lại, bầu không khí trong phòng trở nên có chút lúng túng.
Ý cười trên khuôn mặt Khấu lão phu nhân hơi nhạt đi, bà ta nói “Gọi hắn vào đi.”
Nha hoàn đó vâng một tiếng, xoay người đi ra ngoài, chốc lát liền nhìn thấy Tạ Thận Chi từ cửa đi vào.
Hôm nay Hầu gia mặc cẩm y màu xanh lá trúc, tóc búi ngọc quan, lông mày như liễu, thân như ngọc thụ, cả người toát lên vẻ uy nghiêm.
Không thể không nói, bây giờ phủ Ngụy Quốc Công còn có hai vị lão gia, thậm chí ở dưới còn có mấy vị thiếu gia, tất thẩy dung mạo đều rất bình thường, khí chất còn kém xa Tạ Thận Chi.
Cũng chính vì điều này mà Khấu lão phu nhân đã chán ghét vị thứ tử này từ nhỏ. Chứng kiến Hầu gia lớn lên từng ngày và được lão gia yêu thương, quý trọng, trong lòng Khấu lão phu nhân khó chịu vô cùng, không thể không suy nghĩ đến việc giết chết đứa con của ngoại thất này.
Người trong phủ đều thì thầm to nhỏ với nhau rằng Tạ Thận Chi một chút cũng không giống lão Hầu gia hành quân đánh trận.
Nhưng lão phu nhân không chỉ một lần cảm thấy, không chừng Tạ Thận Chi không phải con cháu nhà họ Tạ, mà có thể là do ngoại thất bỉ ổi kia đã dùng thủ đoạn để lừa dối phu quân mình.
Năm đó khi lão Hầu gia còn tại thế, bà ta đã tung ra một tin đồn, khiến trong phủ dị nghị ầm ĩ về thứ tử này. Nhưng đã làm cho lão Hầu gia tức giận, một gậy mà đập chết mấy nô tài nhiều chuyện, về sau cũng không ai dám nhắc đến.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy thứ tử này, trong lòng bà ta lại cảm thấy tức giận bất bình, nhất là khi hắn được phong làm Bình Tuyên hầu, bà ta càng không thấy được sự cao quý và uy nghiêm của hắn.
Có điều cũng chỉ là một thứ tử mà thôi, cho dù là Bình Tuyên hầu thì cũng nên an phận đi, nhưng một hai lại nhúng tay vào chuyện trong cung, sợ rằng người ta không biết hắn được Hoàng thượng coi trọng.
Thứ tử của bà ta được Hoàng thượng coi trọng như vậy, nhưng người ngoài đâu biết sau lưng đã cười chê đích mẫu như bà ta như thế nào.
Nói dễ nghe thì là đích mẫu như bà ta không thể áp chế được thứ tử, còn khó nghe hơn thì chính là bà ta sinh ra hai người con trai, Ngụy quốc công của hiện tại cùng nhị lão gia trong phủ đều không thể so sánh với thứ tử của thê thiếp bên ngoài.
Như vậy làm sao bà ta có thể chào đón?
“Thận Chi thỉnh an lão phu nhân.” Tạ Thận Chi lên tiếng nói.
Thần sắc của hắn lạnh lùng, trong giọng nói ẩn chứa chút xa cách không thể che giấu.
Thích thị và Phương thị cũng đã quen cách mà tiểu thúc và lão phu nhân sống chung với nhau, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.
Khấu lão phu nhân cau mày, giọng nói châm biếm, “Hiếm khi ngươi còn nhớ đến đích mẫu này, nhớ cánh cửa viện tự này mở ra hướng nào.”
Những lời nói châm chọc lẽ ra phải làm cho người ta khó xử và xấu hổ, nhưng Tạ Thận Chi lại thờ ơ nói: “Nếu người không có việc gì khác, Thận Chi xin cáo lui.”
Khấu lão phu nhân mắc nghẹn một hơi, sắc mặt lập tức tệ đi, trầm giọng nói: “Sao hả, bộ có chuyện gì quan trọng đến nỗi một khắc cũng không thể chậm trễ? Hay là nói, đến thỉnh an đích mẫu này là do ngươi miễn cưỡng làm? Nếu như ngươi không muốn đến, không ai bắt ngươi phải đến.”
“Hơn nữa, ta nghe nói ngươi đem một nữ tử từ Hoài An về, còn sắp xếp cho nàng ta ở trong phủ? Sao hả, có người không đâu đến phủ, lẽ nào không nên phái người đến nói với ta một tiếng sao? Hay là bây giờ ngươi được Hoàng thượng coi trọng, thì một chút cũng không coi đích mẫu ta ra gì?”
Mọi người vốn tưởng rằng Tạ Thận Chi sẽ yên lặng khi nghe lời này, thế nhưng hắn lại nhướng mày, cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Nếu lão phu nhân cảm thấy không thanh tịnh sạch sẽ, Thận Chi có thể chuyển đến Bình Tuyên hầu phủ.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Khấu lão phu nhân xám xịt lại, cầm chén trà trên bàn ném về hướng Tạ Thận Chi.
Tạ Thận Chi nghiêng người sang một bên né tránh, thiếu chút nữa là va vào người.
Nhưng ngay cả như vậy, Tạ Thận Chi vẫn đưa tay ra phủi quần áo của mình.
“Ngươi! Ngươi dám…” Lão phu nhân chỉ tay vào Tạ Thận Chi, nửa ngày không nói nên câu.
Lúc này, Tạ Vân Tương đột nhiên nói: “Mẫu thân đừng nóng giận, tam đệ thẳng tính, không giống với cô nương gia nhà chúng ta, đệ ấy từ nhỏ đã như vậy, người cũng không phải không biết, tại sao phải tức giận.”
“Hơn nữa, tam đệ giờ đã là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, không còn là một đứa trẻ nữa, nói chuyện hành động dù sao cũng có chừng mực. Đệ ấy đã đưa cô nương A Yên kia về sắp xếp ở trong phủ, thiết nghĩ cô nương đó cũng không tồi.”
“Người không phải rất sốt ruột về hôn sự của đệ ấy sao? Trong kinh thành này, nhân gia phú quý nào mà chẳng có thông phòng thê thiếp, nếu người lo lắng thì cẩn thận chọn cho đệ ấy một cô nương tài đức vẹn toàn, hiền lương thục đức là được.”
Tạ Vân Tương nói xong, liền tiến đến ngồi cạnh Khấu lão phu nhân, giật giật gấu áo bà ta.
Khấu lão phu nhân biết bà ấy cố ý để Tần Di gả cho Tạ Thận Chi, trước giờ lão phu nhân luôn thương yêu đứa con gái này, nhưng chuyện này đến cùng vẫn không thể cho bà ấy mặt mũi được, thế là bèn nói với Tạ Thận Chi: “Được rồi, không có chuyện gì nữa, ngươi lui trước đi.”
Tạ Thận Chi thản nhiên đáp lại một tiếng rồi quay người rời đi.
Khấu lão phu nhân vô cùng tức giận, nhìn những người trong phòng cũng cảm thấy khó chịu, nên xua tay nói: “Ta mệt rồi, các người lui xuống hết đi, Tương nhi ở lại đây.”
Đại phu nhân Thích thị và nhị phu nhân Phương thị nghe lời, đứng dậy cúi người rồi cáo lui.
Đợi ra đến ngoài viện tự, Thích thị mang theo mấy phần oán trách nói: “Tam đệ thật là không hiểu quy tắc, lão phu nhân đã lớn tuổi như vậy rồi, hắn cũng không có hiếu một chút, chỉ biết làm cho người tức giận.”
Phương thị cười liếc mắt nhìn bà ta, Thích thị có chút không thoải mái trước ánh mắt này, bèn hỏi ra tiếng: “Đang yên đang lành đệ muội nhìn ta như vậy làm gì, ta nói có chỗ nào không đúng sao? Là tam đệ không hiếu thuận, chẳng lẽ còn không cho phép người ta nói?”
Phương thị không tiếp lời này, nhưng thay vào đó lại nói, “Vừa rồi đại cô nãi nãi thay tam đệ cầu tình, thật là mặt trời mọc đằng tây mà. Mấy năm nay đâu có thấy bà ấy chào đón thứ đệ của mình.”
“Đại cô nãi nãi của chúng ta nhìn thì có vẻ mềm yếu vô hại, nhưng lại là người rất khôn khéo, ta chính là thắc mắc, tam đệ có gì mà để bà ấy phải lo nghĩ vậy?”
Thấy Thích thị đang nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, Phương thị đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy ai, bà ấy mới hạ giọng nói: “Ta nghe nói đại nãi nãi của chúng ta muốn để cho tiểu cô tử của Tần gia gả cho Tạ Thận Chi. Nói không chừng về sau, Tần gia là muốn cái vị trí Bình Tuyên hầu phu nhân.”
Thích thị mở to mắt, trong mắt hiện lên một chút hoài nghi. Tiểu cô tử của Tần gia Tần Di? Không phải là bà ta không coi trọng Tần gia, mà là bây giờ Tạ Thận Chi được Hoàng thượng coi trọng phong Bình Tuyên hầu, phu nhân của hắn sao có thể là người của Tần gia đã bị Hoàng thượng phế truất được? Nói khó nghe thì Tần Di kia là nữ nhi của tội thần.
Tuy Tạ Vân Tương cũng hay vì lấy lòng lão phu nhân mà nói Tạ Thận Chi chỉ là thứ tử bên ngoài, nhưng làm sao bà ấy có thể không hiểu rằng đó chính là Bình Tuyên hầu được Hoàng thượng đích thân phong tặng. Tiểu cô tử như bà ấy cũng thật ảo tưởng, mình và nữ nhi ngày nào cũng ở trong phủ thì cũng thôi đi, còn muốn thay người khác mưu tính đoạt tiền đồ. Cũng không hề nghĩ tới, bây giờ Tần gia ở cái kinh thành này thì có địa vị gì?
Phương thị từ từ đảo mắt rồi lại tiếp tục nói: “Vị nãi nãi này của chúng ta vì tiểu cô tử nhà chồng mà lao tâm khổ tứ như vậy, thiết nghĩ nếu là chuyện của con gái mình chắc càng tốn tâm tư hơn, đại tẩu cũng nên đề phòng một chút, đừng để đến lúc Tần gia có một Bình Tuyên hầu phu nhân, rồi lại thế tử phu nhân.”
Phương thị nói xong liền quay người rời đi.
Thích thị nhìn bóng lưng của bà ấy, thật lâu mới nói ra một câu: “Dựa vào nàng ta cũng xứng nghĩ đến Hoài ca nhi của ta sao?”
–
Thứ tử: con của vợ lẽ, con của vợ kế.
Tiểu cô tử: em gái của chồng, cô em chồng.