A Yên bị Tạ Thận Chi “vật lộn” đến thiếp đi, lúc tỉnh lại nói chuyện giọng cũng khàn đặc.
“Công tử có việc ra ngoài rồi.” Bảo Trân coi như không nhìn thấy bất kỳ dấu vết yêu thương nào trên làn da trắng nõn của A Yên, nhẹ nhàng nói.
A Yên nghe Tạ Thận Chi đã rời phủ, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng trước kia táo bạo dụ dỗ công tử, nhưng hiện tại không biết nên đối mặt với công tử như thế nào.
Nghĩ đến những chuyện hoang đường buổi chiều, A Yên liền cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
Nàng vẫn luôn cho rằng công tử là người có có tấm lòng rộng mở, làm sao có thể tưởng tượng được công tử lại dày vò người khác như vậy, nàng vừa khóc vừa van xin đến khản cả giọng nhưng công tử vẫn không buông.
Nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy, Bảo Trân lẽ nào không biết nàng thẹn thùng, khóe miệng cũng cong lên.
Không trách được công tử đã giày vò người, mỹ nhân như A Yên nam nhân nào nhìn thấy mà có thể không yêu thích.
“Nô tì hầu hạ cô nương tắm rửa thay đồ.” Bảo Trân cười nói.
A Yên sửng sốt, sau đó có chút căng thẳng cùng lo lắng nói: “Tỷ tỷ hãy cứ gọi ta là A Yên như trước đây, cô nương cái gì, ta nghe không quen.”
Bảo Trân thấy nàng không vì có được sự sủng ái mà ra vẻ, trong lòng lại càng thêm yêu mến A Yên.
Nàng ấy cười cười rồi nói: “Sao có thể như vậy được, cô nương giờ đã là người của công tử, chúng nô tì gọi một tiếng cô nương cũng là đương nhiên.”
Nàng ấy nhìn A Yên rồi lại nói: “Đợi công tử đưa cô nương về kinh thành, nhất định sẽ cho cô nương một danh phận.”
Bảo Trân nói xong, không đợi A Yên đáp lại đã đỡ nàng về sau tấm bình phong.
Sau tấm bình phong đặt một thùng tắm lớn, hơi nước mờ mịt, tỏa ra hương thơm vô cùng dễ chịu.
A Yên hít một hơn, đúng là hương hoa ngọc lan.
Bảo Trân dìu nàng bước lên chiếc ghế đẩu thấp để bước vào bồn tắm. A Yên có làn da trắng nõn, lông mày thanh tú, lông mi dài như chiếc quạt nhỏ, đôi mắt xinh đẹp trong sương nước càng thêm quyến rũ.
Bảo Trân từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành, xưa nay cũng gặp rất nhiều vọng tộc quý nữ tự nhận mình tướng mạo xuất chúng, nhưng nhìn A Yên lúc này lại không khỏi cảm thấy nàng còn đẹp hơn nhiều so với những vọng tộc quý nữ kia. Vẻ đẹp của A Yên là hoàn toàn tự nhiên, có thể hút hồn người khác mà không cần đến tô son trát phấn, song vẫn lộ ra vẻ trong sáng và thuần khiết.
Nơi nhỏ bé như Hoài An lại có thể sinh ra một mỹ nhân như vậy, chắc hẳn đợi đến khi đến kinh thành phải dẫn tới một phen náo động.
Chỉ là thân phận A Yên hèn mọn, không biết liệu lão phu nhân có thể chấp nhận nàng không.
Tuy là những năm nay uy nghiêm của công tử càng được nâng cao, lại vì công trạng nên được Hoàng Thượng phong làm Bình Tuyên Hầu, đến lão phu nhân cũng phải cố kỵ mấy phần, nhưng lão phu nhân dù sao cũng là đích mẫu của công tử, nếu bà muốn dạy dỗ nữ tử thân phận như A Yên, sao có thể không nghĩ ra cách.
Không biết A Yên trời sinh khuôn mặt như vậy theo công tử về kinh, rốt cuộc là phúc hay là họa.
Nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn tốt hơn là ở lại Hoài An và bị những người trong Châu gia và Giang gia thèm muốn với những suy nghĩ xấu xa.
Bảo Trân âm thầm nghĩ trong đầu, ánh mắt vẫn nhìn A Yên, lại nghĩ đến tình cảnh của A Yên như vậy mà gặp được công tử, công tử còn sẵn lòng cứu nàng, biết đâu ông trời sẽ tiếp tục chiếu cố nàng, cho nàng một tương lai tốt?
Suy cho cùng, tương lai của A Yên cũng đặt hết trên người công tử, trời sinh nàng rất ưa nhìn, tính tình lại tốt, chỉ cần sau này không tự mình tìm đến cái chết, công tử nhất định sẽ sủng ái nàng hơn một chút.
Đến tối, mọi người trong viện đều biết công tử sủng hạnh A Yên.
Người ngoài cũng không cảm thấy lạ, dù sao thân phận của công tử như vậy, sủng hạnh nữ tử cũng là điều bình thường, hơn nữa A Yên tướng mạo xinh đẹp, công tử nhìn thấy động tâm cũng là có.
Chỉ riêng Hổ Phách khi nghe được tin này thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, không kìm được bình tĩnh, đập vỡ tách trà trên tay.
Tách trà vỡ vụn, vang lên một tiếng giòn tan.
“Dựa vào cái gì chứ. Đó là thư phòng, nàng ta sao có thể không biết xấu hổ mà quyến rũ công tử ở thư phòng?”
Đại Mạo ở bên cạnh, không có vẻ gì là lạ khi nghe thấy điều này. Từ khi công tử đưa người về biệt viện, nàng ta đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày như vậy.
Chỉ là nàng ta không ngờ lại nhanh đến thế. Một người tính tình lạnh lùng như công tử mà cũng không chịu nổi sao?
Nhìn thấy Đại Mạo im lặng, sắc mặt của Hổ Phách càng thêm khó coi, nàng ta lại lên tiếng: “Đừng tưởng công tử đụng vào người nàng ta thì nàng ta có thể hơn người khác, trở về kinh thành lão phu nhân chưa chắc đã chấp nhận.”
“Nàng ta đúng là từ nơi bẩn thỉu như Vạn Xuân phường mà ra, cũng không tự coi lại mình, như vậy có xứng để theo công tử về kinh, ở trong quốc công phủ hay không?”
Đại Mạo những ngày này sớm đã nghe và hiểu nhiều điều mà Bảo Trân nói, cũng nhận rõ thân phận của mình, cho nên khi nghe mấy lời này của Hổ Phách, nàng ta cũng không còn oan ức thay, bất bình thay đến mức không quan tâm gì hết mà đi tìm A Yên.
Khi nghe những lời của Hổ Phách, nàng ta cảm thấy Hổ Phách tự cho mình quá cao và đã quên mất thân phận của mình.
Hèn gì hôm đó công tử lại trách phạt, nếu nàng ta cứ tiếp tục như vậy có thể khiến công tử nổi trận lôi đình, ngay cả chút tình cảm tích tụ bao năm cũng trở nên vô dụng.
Suy cho cùng mình cũng chỉ là phận nô tì, quản nhiều chuyện của chủ tử làm gì? Cho dù có ái mộ chủ tử thì cũng không nên làm như vậy.
Đại Mạo đang làm việc riêng của mình, không nói những lời an ủi như trước nữa.
Hổ Phách đưa mắt nhìn về hướng nàng ta, bờ môi khẽ mấp máy, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ hờn dỗi trong lòng.
Đợi khi trở về kinh thành, nàng ta phải để A Yên thấy! Kiểu gì cũng sẽ nghĩ cách đuổi A Yên khỏi công tử.
Công tử bây giờ cũng chỉ là thích gương mặt của A Yên, ngày dài tháng rộng dù xinh đẹp cỡ nào cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, đến lúc đó nàng ta không tin không đuổi được A Yên.
Hổ Phách nghĩ như vậy, bèn đứng dậy thu dọn những mảnh chén bị vỡ, chỉ là trong lúc thu dọn trong lòng khó tránh khỏi có chút không vui. Những chuyện như vậy trước kia đều do Đại Mạo làm, nhưng bây giờ thấy công tử giận nàng ta thì không còn để nàng ta vào mắt nữa, may mà trước kia có chiếu cố nàng ta, nên chưa bao giờ nghĩ cũng là người vong ơn bội nghĩa.
A Yên thay đồ xong liền trở về viện tự mà mình ở trước đó.
Nàng mặc áo màu vàng nhạt thêu hoa dành dành, bên dưới là chiếc váy Hồ Nam màu xanh lá dịu dàng tám mảnh, dưới chân là một đôi giày trắng thêu hoa sen, nhìn nàng như biến thành một người khác, không còn một chút dáng vẻ như lúc còn là nô tì.
Ăn mặc kiểu này A Yên có chút không thoải mái, nhưng Bảo Trân lại dùng ánh mắt không cho nàng từ chối, nói: “Cô nương bây giờ đã là người của công tử, sao có thể ăn mặc như trước đây được.”
“Cô nương người phải nhớ kỹ, mặt mũi của người cũng là mặt mũi của công tử, nếu người coi kinh chính mình, lẽ nào công tử sẽ thấy vui vẻ? Cô nương trời sinh đã tốt bụng, từ nay về sau người ăn mặc như vậy xem còn ai dám khinh thường.”
“Cho dù hiện tại không thoải mái thì cũng phải giả bộ thoải mái, từ từ rồi quen, bằng không khi trở về kinh thành, làm sao có thể đối mặt với người trong kinh thành?”
Nghe Bảo Trân nói những điều này, tim A Yên như thắt lại, cất tiếng hỏi: “Tỷ tỷ có thể kể cho ta nghe về những người trong phủ Quốc công được không? Để tránh khi cùng công tử về kinh lại không biết gì mà đắc tội với mọi người.”
Nghe A Yên hỏi như vậy, trong lòng Bảo Trân cũng có chút vui mừng, đến bản thân mình không lo được cho mình, sợ rằng sau này cùng công tử về kinh cũng không được bao lâu, sớm muộn cũng bị những người kia giày vò đến chết.
Nha đầu này nhìn đơn thuần nhưng cũng rất thông minh.
Bảo Trân cười nói: “Tổ tiên Ngụy quốc công phủ của chúng ta đã cùng với Hoàng Thượng lập nhiều chiến công lớn, lão quốc công gia bây giờ càng được coi trọng hơn. Lão quốc công gia chỉ có một chính thê là lão phu nhân, trong phủ cũng không có thê thiếp. Vì vậy nên quốc công gia, nhị lão gia và đại cô nãi nãi bây giờ đều là lão phu nhân sinh ra. Quốc công gia đã lấy đích nữ Thích thị của Hiển quốc công phủ, chính là Quốc công phu nhân, bây giờ lão phu nhân cũng đã lớn tuổi rồi nên chuyện lớn nhỏ trong phủ bây giờ hầu hết đều do Quốc công phu nhân lo. Nhị lão gia trước kia có một người vợ là Khang thị, chỉ là Khang thị thân thể yếu đuối, lúc sinh vì mất máu quá nhiều mà chết, thậm chí không thể giữ lại được đứa bé nào cho nhị lão gia. Về sau lão phu nhân làm chủ cho nhị lão gia lấy thứ nữ của Phương các lão gia làm thiếp, chính là nhị phu nhân Phương thị.”
“Còn đại cô nãi nãi, nhiều năm trước đã gả đến Thọ Ninh hầu phủ, chỉ là những năm gần đây hầu phủ vì đắc tội mà bị tước vị, nên đại cô nãi nãi thường về Quốc công phủ ở. Lão phu nhân cũng chỉ có một nữ nhi, đương nhiên là đau xót, người trong phủ không ai dám nhìn sắc mặt đại cô nãi nãi, thậm chí thường ngày đại phu nhân cũng phải nể đại cô nãi nai ba phần.”
Nàng ấy do dự một chút, sau đó nói: “Còn về Hầu gia của chúng ta, không phải do lão phu nhân sinh ra. Mà là từ lúc lão quốc công gia hơn 40 tuổi đã ôm về từ bên ngoài, nghe nói là ngoại thất sinh ra, người đó sinh hạ Hầu gia xong thì cũng mất, lão quốc công gia đem hài tử trở về, rất yêu thương và tự mình nuôi dạy, về sau đem Hầu gia cùng hành quân đánh trận, còn coi trọng Hầu gia hơn trưởng tử của mình mấy phần. Bởi vậy nên lão phu nhân không thích Hầu gia của chúng ta cho lắm, mà lão phu nhân đã không thích, thì những người khác càng…”
“Vì vậy, Hầu gia không thân thiết lắm với quốc công gia, nhị lão gia và đại cô nãi nãi. Thật ra sau khi Hầu gia nhận được tước vị cũng tính dọn ra khỏi Quốc công phủ, nhưng lão phu nhân lại lâm bệnh, Hầu gia lại đi Tây Bắc, thế nên việc này cũng hoãn lại.”
A Yên vừa nghe vừa nghĩ đến những người kia, nàng đã từng thấy qua bọn họ khi nhập thân vào chuỗi hạt phật châu trên tay công tử kiếp trước, từ từ ghép lại những mảnh kí ức, trong lòng cũng hiểu rõ hơn.
Còn Châu phủ lúc này, bịch một tiếng, cửa phủ bị đạp tung ra, một đám người mặc phi ngư phục màu bạc lao vào, người dẫn đầu mặc mãng bào màu xanh đậm, bên hông thắt đai lưng ngọc, chính là tổng chỉ huy sứ Bùi Thứ của Cẩm y vệ.