A Yên không thể khống chế được cơ thể đang run rẩy, đưa tay bịt kín miệng mình, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.
Tiếng bập bùng cháy của ngọn nến càng làm cho bầu không khí yên tĩnh trở nên quỷ dị hơn.
Hai chân nàng mềm nhũn, nhưng cũng không dám do dự, vội vàng đi tới đẩy cửa ra.
Cánh cửa đã đóng chặt, A Yên không thể mở được dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa.
“Cô nương đừng cố hao phí sức lực nữa, hôm nay là ngày cô nương và công tử động phòng hoa chúc, lão phu nhân và phu nhân đã quyết tâm để hai người xung hỉ rồi, cô nương đã mặc bộ y phục này thì nên chấp nhận số phận đi.”
Giọng của một nữ tử vọng vào từ ngoài cửa.
Nghe đến đây, sắc mặt của A Yên trở nên tái nhợt, trong lòng dâng lên một cơn sóng tuyệt vọng.
Nàng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng bước chân vào cửa và tiếng thỉnh an: “Lão nô thỉnh an cô nương, muộn như vậy rồi sao cô nương còn đến đây?”
Người đến là Châu Như, nàng nhìn nữ tử kia một chút, nói: “Ta từ phòng của tổ mẫu đến, muốn xem xem huynh trưởng thế nào rồi, ngươi mau mở cửa ra.”
“Cô nương, như vậy không được, ngộ nhỡ người bên trong chạy…”
Châu Như trầm giọng, sắc mặt lạnh tanh nói: “Nếu như chạy mất thì Châu phủ còn giữ lại các ngươi làm gì? Chi bằng gọi người đến bán đi cho rồi. Ta chẳng qua là lo lắng cho huynh trưởng, muốn vào trong thăm huynh ấy một chút, lẽ nào ngươi dám cản sao?”
Châu Như là cô nương duy nhất của Châu phủ, thường ngày rất được Chương thị phu nhân yêu chiều, cho nên tính tình có chút tự cao tự đại, nàng ta tức giận nói những lời này khiến nữ tử kia cũng không dám cản lại nữa, đành phải lấy chìa khóa ở thắt lưng và mở khóa cửa.
“Cô nương vào đi, có điều hôm nay là động phòng hoa chúc của công tử, cô nương cũng đừng lưu lại quá lâu.”
Châu Như gật đầu một cái rồi nhấc chân đi vào.
Nhìn thấy Châu Như đi vào, trên mặt A Yên lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ đề phòng.
Sau khi nàng tỉnh dậy, nghe được lời nói của người bên ngoài, đã biết được chuyện nàng bị đưa đến xung hỉ tất cả là do toan tính của Châu Như.
Châu Như ái mộ công tử, không muốn để nàng ở bên cạnh người, nên đã nghĩ ra cách để hủy hoại, khiến nàng không còn hầu hạ công tử được nữa.
“Thật là một khuôn mặt đầy cám dỗ, một chút đoan trang và thận trọng của tân nương tử ngươi cũng không hề có, cũng không biết Hầu gia rốt cuộc xem trọng ngươi ở điểm nào.”
“Ngươi dùng vẻ bề ngoài này để câu dẫn người khác sao?” Châu Như tiến lên một bước, giơ tay nhéo cằm A Yên.
A Yên bị nàng ta làm đau, chịu không được hét lên một tiếng, dùng sức thoát ra, lùi về phía sau dựa vào chân tường.
“Ngó xem bộ dạng đáng thương của ngươi này, ngươi tưởng ta sẽ thương cảm ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi ra nông nỗi này cũng là do tự mình chuốc lấy thôi. Nếu không phải do ngươi không cần mặt mũi câu dẫn công tử, chọc ta tức giận, thì đời nào ta phải hao tâm tổn trí nghĩ cách đối phó với ngươi?”
“Ngươi còn không rút ra được bài học từ cái tát trước sao? Vậy còn lần này thì sao? Nếu lần này huynh trưởng không tỉnh lại, ngươi sẽ phải ngày ngày hầu hạ bên cạnh. Ngươi cho rằng mình đủ xinh đẹp để có thể bám víu vào Bình Tuyên Hầu sao? Đừng mơ tưởng nữa, nhìn tình hình bây giờ xem? Chỉ đợi qua đêm nay thôi, ai ai cũng sẽ biết ngươi đã xung hỉ cho huynh trưởng rồi. Hầu gia từng coi trọng bề ngoài này của ngươi liệu còn xem trọng ngươi sao? Đừng có nằm mơ!”
Nói dứt lời xong, A Yên chưa kịp phản ứng, Châu Như đã cười một tiếng, liếc nhìn huynh trưởng đang bất tỉnh nằm trên giường, rồi nói với A Yên: “Ngươi hãy cầu trời phù hộ cho huynh trưởng ta có thể tỉnh lại đi, nếu không ngươi cũng sẽ phải xuống đất nằm cùng huynh ấy!”
“Ta không tranh giành được với Tiết Ngọc Châu, lẽ nào còn không trừng trị được tiện tỳ nhà ngươi sao?”
Sau khi Châu Như nói xong, nàng ta nhìn A Yên thật sâu với vẻ mỉa mai, sau đó xoay người rời đi.
Cửa lại bị khóa lại.
A Yên nhìn về hướng Châu Như rời đi, trong lòng lạnh lẽo.
Nàng chỉ có thể chấp nhận số phận của mình như vậy sao? Không, nàng không chấp nhận, cũng không thể chấp nhận.
Ánh mắt nàng nhìn Châu Quần, rồi lại nhìn quanh phòng, do dự một lúc, nàng đi tới cầm cây nến hỉ trên bàn, siết chặt trong tay.
Nàng cầm cây nến đi vào phòng trong, đốt một góc màn trướng ở phần giường không có người nằm.
Ngọn lửa từ từ sáng lên, làm xong mọi thứ, nàng vội vàng chạy ra cửa ngoài đập cửa, hoảng sợ nói: “Không hay rồi, cháy rồi, trong phòng cháy rồi!”
Người giữ cửa thoạt đầu không tin, tưởng A Yên đang lừa mình, nhưng sau đó thấy trong phòng phát hỏa, lúc này mới sợ hãi nhảy dựng lên, nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa, hô lớn: “Người đâu, người đâu, hỏa hoạn, mau dập lửa!”
Theo tiếng hô hào, rất nhiều người cầm theo thùng nước chạy tới, đám đông nhốn nháo ồn ào, tất cả đều nhanh chóng đi cứu đại công tử, chẳng ai đoái hoài đến một nô tì hèn mọn như A Yên.
Nhân cơ hội này, A Yên nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy đến tận viện nơi Tạ Thận Chi ở.
Nàng liều mình bỏ chạy, giống như cái ngày mà nàng bị Địch thị phu nhân bán đi, nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng gần như lại nuốt chửng nàng một lần nữa.
Nàng oán hận bản thân tại sao không thể có một thân phận tốt hơn, cứ để cho người khác tùy ý chà đạp mình, dường như bất luận nàng có trốn thế nào đi nữa cũng sẽ có người đuổi theo và kéo nàng xuống vực sâu.
Nước mắt giàn giụa chảy ra, làm nhòe đi tầm nhìn, nhưng nàng vẫn liều mạng chạy về phía trước. Trong màn sương mù chợt có một bóng người xuất hiện trước mặt, chưa kịp phản ứng thì nàng đã đụng phải vòng tay ai đó, một mùi hương Bạch Não quen thuộc xông thẳng vào mũi.
Là công tử!
Không quan tâm đến đau đớn, nàng dùng hai tay siết chặt ống tay áo của công tử, cất giọng run rẩy nói: “Công tử cứu A Yên! A Yên dù có chết cũng không muốn xung hỉ cho người khác!”
“Công tử hãy mang A Yên theo đến kinh thành đi, A Yên sẽ hết lòng báo đáp!”
Càng về sau giọng A Yên càng nhỏ dần, cơ thể mềm nhũn rồi ngất lịm.
Tạ Thận Chi có chút sửng sốt, ôm người đứng lên.
“Công tử.” Thanh Mạch nhìn bộ đồ màu đỏ tươi của A Yên, sau đó lại nhìn vẻ mặt của công tử, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng.
Những ngày qua, hắn ít nhiều cũng biết công tử đối với A Yên có chút khác thường, nhưng cũng chỉ là một chút, song vẫn đủ để hắn coi trọng A Yên một phần. Nói cho cùng, những năm này công tử chưa từng gần phụ nữ, đây là lần đầu tiên đối xử có chút khác biệt với ai đó.
Châu gia sao có thể dám làm ra chuyện như vậy!
Vừa mới đưa A Yên đến chỗ công tử, nghĩ cách để A Yên leo lên giường của công tử, sau đó lại để A Yên xung hỉ cho Châu Quần đang bệnh nặng.
Đây rõ ràng là không coi công tử là gì, đem mặt mũi công tử ném xuống đất mà giẫm lên.
Thanh Mạch đang nghĩ ngợi, chợt thấy Tạ Thận Chi ôm A Yên đi ra ngoài cửa.
Thanh Mạch vội vàng đi theo, nhìn thấy dáng vẻ này của công tử là không có ý định tiếp tục ở lại Châu phủ này nữa. Cũng đúng, biệt viện sớm đã được dọn xong, lẽ nào còn muốn ở lại đây?
Thanh Mạch tự mình đánh xe đưa người đến biệt viện, lại phái người đến Châu phủ thông báo với đám người Bảo Trân, kêu bọn họ thu dọn đồ rồi đến đó.
Châu phủ vì chuyện hỏa hoạn ở hỉ phòng mà náo loạn một phen, kinh động đến cả Châu lão phu nhân.
Khi ngọn lửa được dập tắt, Châu lão phu nhân biết được A Yên đã không còn ở đó, sắc mặt xám xịt lại, “Đúng là đồ tiện tỳ, ta đã xem thường nàng ta rồi.”
“Phái người đi tìm! Nếu tìm được thì trói người lại! Ta muốn cho nàng ta biết chuyện gì sẽ xảy ra khi dám phóng hỏa Châu gia ta!”
Lời nói vừa dứt, một nữ tử hốt hoảng chạy vào, không kịp thỉnh an đã vội hồi báo: “Lão phu nhân, những nha hoàn bên cạnh Bình Tuyên Hầu đã thu dọn đồ đạc rời khỏi Châu phủ rồi, bây giờ trong viện đều trống không.”