Phúc Nhi thấy thật phiền.
Nàng vốn không muốn tiến vào Đông Cung nhưng lại không thể không đến.
Mà đến cũng được nhưng hết lần này tới lần khác bốn người họ đều mang tâm tư riêng, nàng chỉ cần nghĩ đến sau này còn phải cùng những người này đấu tâm nhãn, cùng những người khác đấu mưu đấu trí, nàng liền cảm thấy chán ghét.
Nàng không thích so mưu đấu trí, đây chính là nguyên nhân trước kia nàng thích động thủ, chính vì vậy nên rước vào không ít họa. Sau khi tiến vào Ngự Thiện Phòng thì tốt hơn nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết việc các nương nương lục đục với nhau hay lục đục giữa các cung nữ khác.
Nhất là những vị nương nương kia, lần nào tranh đấu không phải đều gió tanh mưa máu, liên lụy đến rất nhiều người sao? Có lẽ đến cuối cùng, các nương nương phần lớn đều có thể an ổn vô sự, nhưng các cung nữ thái giám phía dưới lại liên lụy rất nhiều.
Phúc Nhi không chỉ một lần gặp qua cảnh tượng cung nữ bị liên lụy, bị xử lý, bị trượng chết hoặc có trường hợp trực tiếp biến mất vô tung vô ảnh, ngay cả nữ quan các cục cũng kiêng kị không nhắc đến nhiều.
Nàng nghĩ đến năm đó có tiểu cung nữ Hoa Tử cùng một nhóm tiến cung với nàng, cũng cùng nàng có quan hệ coi như không tệ.
Hoa Tử so với nàng có lòng cầu tiến, cho nên không muốn vào lục phòng làm một tiểu cung nữ làm việc nặng nhọc chịu khổ. Ở Ngự Thiện Phòng hơn nửa năm, nàng ấy liền chịu không nổi, tìm cơ hội đi Thượng Phục Cục, nhưng tiểu cung nữ Thượng Phục Cục cũng phải ngày ngày làm thêu thùa may vá, luyện nữ hồng. Về sau nàng ấy lại tìm cơ hội điều đến bên cạnh một quý nhân hầu hạ.
Khi đó, quan hệ giữa nàng và Hoa Tử đã không còn gần gũi nên đối với chuyện của nàng ấy cũng không biết nhiều lắm, nhưng nàng lại biết Hoa Tử cuối cùng chết như thế nào.
Là bị trượng chết rồi kéo ra khỏi cung.
Nàng đến nay vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Hoa Tử bị chiếu cỏ che, bị kéo ra khỏi cung. Cũng từ lúc đó, nàng mới ý thức được, ở trong cung này quá có chí cầu tiến cũng không được, không biết lúc nào liền phạm phải điều kiêng kị mất mạng.
Mà tranh đấu giữa các cung phi lại càng đáng sợ, hậu viện của Thái Tử chính là hậu cung thu nhỏ, một khi nàng bước vào nơi này, liền đại biểu cho cuộc tranh đấu vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Nàng e ngại mối ân tình, đồng thời cũng biết là trốn không thoát nên mới đi tới nơi này nhưng trong lòng thực ra vô cùng mâu thuẫn. Một mặt, nàng không thể không ở lại nơi này, tính toán vì những ngày tháng sau này; một mặt lại rất chán ghét, muốn rời khỏi nơi này, ước có cái cớ có thể thuận lý thành chương mà rời đi, cho dù là chịu phạt một chút cũng được.
Nhưng Tử Tiêu không tin Phúc Nhi thật sự nỡ rời khỏi Đông Cung, cho rằng nàng sợ, cố ý nói như vậy.
Nàng ta đã sớm nhìn ra Phúc Nhi cùng Thục Nguyệt có giao tình. Lúc này vọt tới bắt Phúc Nhi, không chịu buông tha nói: "Ngươi hù ai? Ngươi nghĩ ta sẽ tin điều đó sao? Nếu đã muốn đi gặp Trần tổng quản, vậy ngươi cũng phải đi! "
Câu sau này là hướng về phía Thục Nguyệt nói.
Thục Nguyệt bị chọc cười.
"Ngươi sẽ không cho rằng là kéo nàng theo thì chúng ta sẽ không đi cáo trạng chứ?"
"Dù sao muốn cáo trạng thì cùng đi." Tử Tiêu quyết tâm, giống như điên rồi, gắt gao bắt lấy Phúc Nhi, bóp đến cánh tay nàng đau đớn.
Phúc Nhi đau đến hít thở: "Ngươi buông tay! "
"Nếu muốn cáo trạng, vậy thì cùng đi!"
"Ngươi rốt cuộc có buông lỏng tay hay không?''
Đừng thấy Phúc Nhi nàng trời sinh mang khuôn mặt tròn nhỏ, mắt to, luôn tươi cười với mọi người, lớn lên trông rất lấy lòng nhưng khi nàng lạnh mặt vẫn là có chút dọa người.
Bích Ngọc thấy náo loạn thành như vậy, nhất thời có chút sợ hãi, nhịn không được nhìn Thục Nguyệt một cái, Thục Nguyệt lại có chút hứng thú nhìn Tử Tiêu, tựa hồ đang chờ nhìn nàng ta xui xẻo.
"Nếu ngươi không buông tay, vậy ta sẽ không khách khí!"
Lời còn chưa dứt, Phúc Nhi trở tay nắm lấy tay Tử Tiêu, cũng không biết nàng dùng sức như thế nào, Tử Tiêu đau đớn kêu lên một tiếng, ngã xuống đất.
Bích Ngọc hoảng sợ giật nảy mình, Thục Nguyệt lại tựa hồ sớm có dự liệu.
"Ngươi dám động thủ với người lực lớn như trâu này, chỉ sợ không biết bao nhiêu người ở dưới tay nàng chịu thiệt."
Thục Nguyệt gần như lẩm bẩm, Bích Ngọc cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được không thể cùng Phúc Nhi động thủ, khi nàng bừng tỉnh, chỉ thấy trong nháy mắt tình thế bên kia đã kịch liệt chuyển biến.
Sau khi Tử Tiêu ngã xuống, cũng không cam lòng, nhào tới muốn đánh Phúc Nhi, mà lúc này Phúc Nhi không nhường nàng, trực tiếp đem nàng đè xuống đất, cũng không thấy rõ nàng đánh Tử Tiêu như thế nào, đối phương rốt cục không phản kháng nổi.
Nhưng là nàng ta khóc thảm rồi, nằm trên mặt đất đau đớn đến gào khóc.
Phúc Nhi vỗ vỗ xiêm y bị nhăn, đứng lên nói: "Ta đã sớm nói, các ngươi ầm ĩ kệ các ngươi, đừng kéo ta! Mau cáo trạng đi! Nếu có thể đuổi ta ra khỏi Đông Cung, ta sẽ cám ơn tám đời tổ tông nhà ngươi! "
Lại cười lạnh: "Ngươi thay vì nhìn cắn chằm chằm ta, không bằng nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng các nàng, để cho các nàng đừng cáo trạng ngươi. Bản thân là một kẻ ngu xuẩn, còn thích làm bậy. Lần này, trước tiên cho ngươi một chút giáo huấn nhỏ, lần sau lại chọc ta, ta sẽ để cho Tử Tiêu ngươi biến thành giấy vụn! "
Mắng xong, Phúc Nhi rời đi.
Thục Nguyệt lưu lại vẻ mặt lộ vẻ kiêng dè, Bích Ngọc giật mình, còn Tử Tiêu dần dần ngừng khóc như có mang điều suy nghĩ.
Bốn người cũng không có phát hiện, ngay sau bụi hoa cách nơi này không xa, mơ hồ lộ ra một góc áo, hiển nhiên phía sau có người nào đó đứng nhìn.
Sau bụi hoa, có hai người đang đứng.
Một cao, một thấp.
Người cao là một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng cổ tròn màu vàng hạnh, đầu hắn đội kim quan, dáng người thon dài, cao ngất, bên hông đeo đai da khảm bạch ngọc, trong tay cầm một cái quạt gấp.
Còn người thấp bé mang một thân màu nâu tương, đầu đội mũ đen, nghiễm nhiên là một tiểu thái giám.
Nam tử trẻ tuổi ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng mơ hồ mang theo một tia ngây ngô của tuổi ở giữa thiếu niên và thanh niên. Lúc này, đôi mày tuấn tú của hắn nhíu chặt, môi mỏng mím lại, trong mắt tràn đầy lửa giận, nắm chặt quạt gấp trong tay.
"Cung nữ này quả thực quá to gan, nàng ta dám nói không thèm ở Đông Cung của chúng ta, không thèm làm cung nữ thị tẩm gì đó, còn nói chủ tử ngài như vậy!"
Mãi cho đến khi mấy cung nữ kia đều đi rồi, Tiểu Hỉ Tử mới oán hận nắm chặt nắm tay nói.
"Chủ tử, ta liền đi đuổi theo cung nữ kia, nhất định phải làm cho nàng hối hận vì đã nói ra loại lời này."
Hắn nhấc chân định đi lại bị người kéo cổ áo xách về.
"Ngươi đi đuổi theo nàng để làm gì?" Còn ngại không đủ... Mất mặt!"
Vệ Phó chỉ cần vừa nghĩ đến cung nữ mặt tròn vừa rồi vẻ mặt khinh thường nói không muốn hầu hạ Thái Tử bỏ đi kia, liền đầy bụng lửa giận.
Sao nàng dám?
Nàng dám!
Nhưng Vệ Phó cũng không muốn cho người ta biết - hắn đường đường là Thái tử thế nhưng nghe lén mấy cung nữ nói chuyện.
Cũng trùng hợp, hôm nay hắn từ bên ngoài trở về, không đi cửa cung phía trước mà ngược lại chọn đi qua cửa Lệ Viên phía sau, ai ngờ đi qua đây thì nghe thấy mấy cung nữ đang cãi nhau, nhất thời tò mò liền dừng bước nghe vài câu, trăm triệu lần không nghĩ tới lại gặp phải chuyện như vậy.
"Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho nàng?"
Tiểu Hỉ Tử vừa nói vừa nhìn trộm thần sắc chủ tử nhà mình, "Cung nữ mặt tròn kia cũng quá xấu, nhìn nàng dung mạo thành thật, lại dám nói năng đại nghịch bất đạo như vậy, còn dám đánh nhau với người khác, xuống tay tàn nhẫn, nô tài vừa mới thấy nàng đối với cung nữ kia bóp nhéo chân tay..."
Nói tới đây, hắn nhịn không được rùng mình một cái, phảng phất như chính mình cũng bị nhéo một phen.
"Chỗ đó bị bóp đau bao nhiêu, trách không được cung nữ kia khóc thành như vậy!"
Tiểu Hỉ Tử có thể nhìn thấy, Vệ Phó tất nhiên cũng nhìn thấy.
Hắn mặc dù không biết sự tình của cung nhân dưới đáy cung, nhưng nhìn ra được cung nữ mặt tròn kia rất biết đánh nhau, chỗ bị nhéo kia không chịu được lực lại đủ kín, là một chỗ khiến đối phương ăn thiệt thòi, nhưng sau đó lại không dễ dàng tìm được chỗ vết thương.
Mà loại vị trí như này hắn còn biết vài chỗ, đều là lúc trước sư phụ chuyên môn võ nghệ dạy hắn, không nghĩ tới một tiểu cung nữ vậy mà cũng biết loại chiêu thức hạ âm thủ này.
Việc cung nữ thái giám tầng dưới chót đánh nhau, từ trước đến nay không hiếm thấy, phần lớn là bởi vì cãi vã động thủ, các cung nữ đánh nhau bình thường đều là đánh nhỏ náo loạn, cũng chỉ có mấy cái túm tóc tát vào mặt, chiêu số của các thái giám thì nhiều hơn, biết các loại hạ âm thủ.
Nhưng bởi vì ở trong cung, sợ bị tầng trên biết sẽ trách phạt, cho nên có đánh người cũng sẽ không lưu lại vết thương rõ ràng cho đối phương, phòng ngừa sau đó bị truy cứu.
Mới vừa rồi Phúc Nhi cũng bị Tử Tiêu dây dưa đến phiền, mới có thể sử dụng một chiêu trí thắng của "đòn sát thủ".
Thấy chủ tử vẫn nghiêm mặt không hé răng, Tiểu Hỉ Tử suy nghĩ một chút nói: "Điện hạ, có muốn nô tài đi đem việc này bẩm báo Trần tổng quản hay không? "
Vệ Phó nhăn mi nhướng mày, liếc hắn một cái: "Ngươi bẩm Trần Cẩn làm cái gì? "
"Để Trần tổng quản ra mặt quản một chút, mấy người kia hình như là cung nữ thị tẩm do Thượng cung cục đưa tới lần này, lại lén cãi nhau còn đánh nhau..."
Vệ Phó nhíu đôi mày tuấn tú, lộ ra thần sắc chán ghét: "Quản các nàng làm cái gì? Nữ nhân ở cùng nhau có tình huống không đấu đá? "
Có vẻ như không!
"Vậy cung nữ kia thì sao?" Tiểu Hỉ Tử tức yếu nói.
"Có đáng hay không vì một, hai câu nói mà đi đối phó với một tiểu cung nữ?" Vệ Phó Vi nâng cằm lên, kiêu căng nói.
Nhưng tay hắn nắm chặt quạt xếp, hiển nhiên là ghi nhớ thù này.
Tất cả những gì phát sinh trong âm thầm này, Phúc Nhi đều không biết.
Sau khi nàng trở về, liền ngủ một giấc. Khi thức dậy thấy ba người kia đều trở về, cũng không hỏi chuyện cuối cùng giải quyết như thế nào.
Ngày hôm sau, ba người vẫn đi Tiểu Trai như thường lệ, sắc mặt Mã ma ma có chút khó coi, nhưng cũng không nói gì, mà là tiếp tục giảng giải những gì còn dang dở hôm qua.
Hôm nay Mã ma ma giảng giải thập phần tỉ mỉ, đâu chỉ là chi tiết, nếu như nói lúc trước nghe qua Mã ma ma giảng giải, mấy người hiểu được thị tẩm là có ý gì, đại khái quá trình là như thế nào thì hôm nay nói càng xâm nhập sâu thêm một chút, trong đó còn nói một ít thủ đoạn lấy lòng nam nhân.
Thấy ba người đều đỏ mặt, Tử Tiêu ngược lại bộ dáng không cảm thấy kinh ngạc, hiển nhiên lúc trước Mã ma ma mấy lần lưu nàng, chính là nói những chuyện này.
Mã ma ma không chỉ nói, còn lấy ra hiện vật.
Đó là một thanh Giác tiên sinh - ông Sừng.
Phúc Nhi đã gặp qua thứ này, còn nhớ rõ lúc đó nàng mới mười mấy tuổi. Trong một lần tranh đấu trong cung, liên lụy đến một thái giám cùng một cung nữ. Lúc trước, khi tra xét phòng cung nữ kia, nàng cùng mấy tiểu cung nữ cùng tuổi chui vào trong đám người xem náo nhiệt, nhìn thấy cái rương tra ra bị ném ở trong viện, đồ vật bên trong rải rác khắp nơi.
Trong đó có hai thanh Giác tiên sinh, một lớn một nhỏ.
Lúc ấy nàng nhìn thứ kia hình dáng kỳ quái, không hiểu đó là cái gì, liền vụng trộm hỏi Trần Tư Thiện.
Trần Tư Thiện tính tình tốt, rất ít khi thần sắc nghiêm túc giáo huấn người khác, lần đó lại giáo huấn nàng vài câu, sau đó mới che giấu nói cho nàng biết đó là cái gì, cũng nói thứ này là cấm phẩm trong cung, tuyệt đối không thể cất giấu.
Mã ma ma lấy ra thanh Giác tiên sinh này, so với hai cái nàng nhìn thấy trước kia càng tinh tế hơn, tựa hồ cũng càng chân thực hơn, dù sao khi Phúc Nhi nhìn thấy cũng kinh hồn bạt vía không thôi.
"Các ngươi cũng đừng e lệ! Lúc trước nói lão thân không muốn dụng tâm dạy các ngươi, hiện giờ lão thân chính là đem đáy hòm đều lấy ra. "
Trên mặt Mã ma ma mang theo oán khí nhàn nhạt.
Lúc trước, Phúc Nhi có cảm giác hôm qua sau khi nàng đi, Thục Nguyệt, Bích Ngọc cùng Tử Tiêu hẳn là đã đạt được sự đồng thuận, hai người nàng không đi tố cáo nữa, Tử Tiêu thì phụ trách thuyết phục Mã ma ma không giấu diếm nữa, hành động này của Mã ma ma, hiển nhiên chứng thực suy nghĩ của nàng.
Xem ra, nàng cũng coi như được việc. Phúc Nhi thầm nghĩ trong lòng.
...
Hai canh giờ sau, bốn cung nữ đỏ mặt rời khỏi Tiểu Trai.
Hai canh giờ dài đằng đằng này đối với các nàng mà nói, cũng coi như lật đổ nhận thức trước kia, chi tiết ở giữa khó có thể miêu tả, tóm lại đây là lần cuối cùng Mã ma ma dạy các nàng.
Lúc trước Phúc Nhi đang suy nghĩ, rõ ràng Mã ma ma dạy qua dạy lại cũng chỉ là những thứ đó, vì sao lại kéo dài lâu như vậy, lúc này xem ra kỳ thật một ngày cũng có thể dạy toàn bộ, sở dĩ kéo dài lâu như vậy, đại khái cũng là tồn tại tâm tư muốn tư thụ Tử Tiêu.
Hiện giờ đã bị vạch trần, Mã ma ma phỏng chừng cũng không muốn ở lại lâu nữa, thầm nghĩ nhanh chóng chấm dứt công việc để tránh gặp rắc rối.
Quả nhiên, các nàng trở lại tiểu viện không bao lâu, liền có người đến thông báo cho các nàng, muốn dời chỗ ở cho các nàng, từ tiểu viện này chuyển đến phía sau Đoan Bản cung.
Đoan Bản cung là chỗ ở của Thái Tử.
Cái gọi là Đông cung, cũng không phải là cung điện thái tử ở gọi là Đông Cung, mà là chỉ toàn bộ quần thể cung điện. Lấy Đông Cung hiện tại làm ví dụ, từ cửa chính Đông Cung đến cửa Lệ Viên nằm ở phía sau, tất cả đều thuộc phạm vi của Đông Cung.
Lúc trước Phúc Nhi các nàng từ cửa Lệ Viên tiến vào, tiểu viện các nàng ở gần cửa Lệ Viên, mà Đoan Bản cung ở trục chính đông cung, nằm ở giữa tiền đình cùng hậu đình.
Đông cung mặc dù không lớn bằng hoàng cung, lại ở trong hoàng cung, nhưng đại khái kết cấu cùng hoàng cung không sai biệt lắm, đều phân chia tiền đình cùng hậu đình, cung nữ thái giám bình thường nếu không cần thiết thì không cho phép đi tiền đình.
Ngày hôm sau, bốn cung nữ tràn đầy vui mừng thu thập đồ đạc, được người sai dẫn đi đến một dãy phòng phía sau Đoan Bản cung.
Vẫn là một người một gian phòng, phòng này so với phòng trước lớn hơn một chút, trong ngoài hai gian, trang trí cũng hoa lệ hơn một chút.
Mấy người vốn tưởng rằng đi tới nơi này thì sẽ bắt đầu công việc của mình, ai ngờ mấy ngày trôi qua, một chút động tĩnh cũng không có. Mấu chốt nơi này gần Đoan Bản cung, cung nhân lui tới cũng nhiều, cấp trên phân phó các nàng vô sự không được đi lung tung, lại không tự do bằng ở tiểu viện.
Điều duy nhất làm cho Phúc Nhi vui mừng chính là, vẫn là Tiểu Yên Tử phụ trách giúp các nàng đưa bữa, cũng không bạc đãi miệng nàng, nàng cũng lẳng lặng chờ phía trên xử trí.
Phúc Nhi đoán sở dĩ các nàng được đặt ở đây không ai để ý, rất có thể là bởi vì Thái Tử không thích những người như các nàng.