Đông Cung Chi Chủ

Chương 78 A: Thái Viêm



Trong này, Thượng Quan Mẫn Hoa đang do dự, ngoài kia, gió lốc tranh đoạt ngôi vị đông cung đã lặng lẽ quét qua trong ngoài Đại Đô.

Lúc nàng nhận được tin, Chu Thừa Tuyền đã hấp hối, người truyền tin nói Ngũ công chúa chỉ còn lại một hơi tàn, nói nếu không được gặp Mẫn Hoa muội muội của nàng thì nàng chết không nhắm mắt. Thượng Quan Mẫn Hoa đuổi tới trước giường người bệnh ngay trong đêm, nhìn Chu Thừa Tuyền đã suy yếu, mu bàn tay lộ ra khỏi góc chăn đầy vết máu bong da tróc thịt, trong lòng nàng có cả phẫn nộ lẫn buồn đau đan xen.

Đây đâu phải bạo bệnh, rõ ràng là bị người hại chết.

“Chị dâu.” Nàng gọi hồi lâu, Chu Thừa Tuyền mới mở mắt ra, gọi Thượng Quan Mẫn Hoa cúi lại gần, nói cho muội muội một cái tin tức mà nàng liều chết nghe được. Tấn Sơn Vương ủ mưu động thủ, Bạch gia đã đưa bản đồ bố trí quân sự tuyến Đông Nam cho Nam Lương.

“Mẫn, Mẫn Hoa muội muội, xin muội hãy nói cho phụ hoàng, đừng để người Nam Man đoạt mất non sông Đại Chu. Còn nói cho phu quân ta, Tuyền Nhi không trách hắn.” Nàng chưa kịp đáp lời, Chu Thừa Tuyền đã hương tiêu ngọc vẫn.

Yết hầu của Thượng Quan Mẫn Hoa nuốt giận đến phát đau, thị nữ xung quanh đều nhịn không được mà khóc rống lên, nàng phẫn nộ buông bàn tay lạnh như băng của Chu Thừa Tuyền xuống, xoay người mắng to: “Khóc cái gì mà khóc! Vì sao không đi mời thái y? Thượng Quan Xá chết ở đâu rồi?”

Người trong phủ này không một kẻ nào dám đáp lời, vẫn là do Cát Tường nói cho nàng, người của phủ Tể Tướng đã bị thay bằng người của thế tử Tấn Sơn Vương, lúc Chu Thừa Tuyền bị nâng từ trong cung về đã thương tích đầy mình rồi.

Mẫu thân của Thượng Quan Xá, tức là trưởng nữ trước kia của Thượng Quan gia, đầu phục vào phe Nhị hoàng tử, hòng đổi lấy hứa hẹn gả Lục công chúa cho Thượng Quan Xá. Thượng Quan Xá thì bị mẫu thân của hắn giam lỏng rồi. Trước khi chết, Chu Thừa Tuyền muốn gặp con và trượng phu của mình một lần cũng không được.

Thượng Quan Mẫn Hoa giận quá mà cười. Người do Thượng Quan gia nuôi nấng quả nhiên là kẻ nào kẻ nào kẻ nấy đều bản lĩnh đầy mình. Đại cô mẫu dựa vào chút thương hại của Thượng Quan Thành mới có thể sống sót kia, thế nhưng có gan lớn đến mức như thế! Hoặc là ngu xuẩn đến mức không cách nào cứu chữa!

Lúc này, mẫu thân của Thượng Quan Xá mang theo bộ mặt đau khổ giả tạo, đi vào trong phòng này. Coi Thượng Quan Mẫn Hoa là kẻ thất bại không cách nào nhúng tay vào cuộc tranh đoạt hoàng quyền, nói khách sao mấy câu xong liền đuổi nàng về cung để còn lo hậu sự cho Ngũ công chúa.

Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn khuôn mặt già nua lạnh như băng và dối trá kia, nhất thời cảm thấy mắng nhiều cũng vô dụng. Nàng dẫn người đi ra khỏi phủ Tể Tướng xong liền lạnh lùng ra lệnh: “Linh Lung, hồi cung giết hắn, không từ thủ đoạn!”

Linh Lung kinh hoàng sửng sốt. Lại nghe Thượng Quan Mẫn Hoa chia Cát Tường với Bát Bảo ra, phái Cát Tường đi truyền tin cho Thượng Quan Thành hoặc là Chương Triều Sinh, chuẩn bị cho sớm đi.

“Tiểu thư, cô thì sao?”

Thượng Quan Mẫn Hoa sải bước lên gnuwaj, không nhìn Linh Lung, mắt nhìn về phía trước, nói: “Ta có chuyện quan trọng hơn phải làm!”

“Bát Bảo, đi!”

Vút một tiếng, hai người một ngựa chạy như bay về phía cửa thành. Thủ vệ cửa thành ngăn hai người lại. Thượng Quan Mẫn Hoa ném lệnh bài ra, thủ vệ lập tức mở cửa cho đi. Có điều, mới chạy được hơn một dặm đường, thì mười người của Phiêu Kỵ Doang đã đuổi theo sát nút.

“Huuuuuuuu! Thượng Quan Mẫn Hoa thu cương ngựa, hai mắt không khỏi co rút lại, kẻ thủ lĩnh đứng đối diện lại là Tuyên Sở. Nàng từng bị tên này truy đuổi đến thê thảm không chịu nổi.

“Thiếu hoàng tử phi. Mời hồi cung!”

“Tuyên đại tướng quân!” Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng cười nói: “Thất hoàng tử mệnh đang ở sớm tối!”
Truyện được chỉ được dịch và cập nhật liên tục tại bachngocsach.com, mời các bạn đăng nhập đọc truyện để like như một lời tri ân dịch giả. Xin cảm ơn!!!
Thừa dịp Tuyên Sở thất thần, nàng tung thuốc mê ra. Trừ nàng ra thì ngay cả Bát Bảo lẫn con ngựa của nàng cũng khó tránh được vận rủi. Nàng lấy giải dược làm Bát Bảo với ngựa tỉnh lại, nói: “Dẫn hết toàn bộ ngựa theo!”

Hai người lại đi, ngày đi một ngàn dặm, đêm đi tám trăm đường, liên tiếp đổi ngựa, điên cuồng chạy về phía Lạc Thành. Trên đường xuôi Nam cũng không có binh lính đuổi theo, lệnh bài mà Chương Triều Sinh cho nàng là lệnh bài do cấm quân đặc cách cấp nên việc thông hành không bị ngăn trở. Đi qua Lạc Hà Sơn, khi Tấn Hà đang ở xa xa trước mắt, hai người cùng với rất nhiều lữ khách khác bị nhốt trong An Thành không thể nhúc nhích.

Thì ra, chủ thành này là Tấn Sơn Vương mà thiên hạ đều biết, tay cầm trọng binh, nắm giữ đại thành Nam Quan!

Thượng Quan Mẫn Hoa nhảy xuống ngựa, mệt mỏi phong trần sớm đã giấu đi vẻ tao nhã của nàng, nàng nói với Bát Bảo: “Trước tìm cái khách sạn nghỉ ngơi đã.”

Vừa mới bước vào khách sạn đã được cả chưởng quầy lẫn tiểu nhị đồng thanh nhắc nhở: ban đêm đừng có ra ngoài. Gần đây trong thành không được an toàn, tối hôm kia trong phủ thành chủ còn có ba vị khách quý chết, giới nghiêm toàn bộ An Thành.

Phật tổ phù hộ, nàng lẩm bẩm. Bát Bảo hỏi nàng tiếp theo đi thế nào, Thượng Quan Mẫn Hoa trầm ngâm rồi nói: “Án binh bất động!”

Hôm sau, nàng cải trang đi đến một quán trà gần đó, rót nước ngồi chơi. Vuốt bát trà, nàng suy nghĩ làm thế nào để có thể chuồn êm ra khỏi thành mà không kinh động đến người khác.

Mặt trời dần lên cao, khách khứa trong trà lâu cũng dần nhiều lên. Giọng cô gái hát rong ơi a rên rỉ khiến người ta buồn ngủ.

“Thiếu gia, con nhóc này bộ dạng không tồi.” Một tên lâu la nịnh hót dẫn một tên nam tử mập mạp đến trước mặt cô gái hát rong yếu ớt kia, càng không ngừng cúi đầu khom lưng. Tên thiếu gia bén như lợn kia cũng nảy sinh hứng thủ với cô gái hát rong thanh tú, cô gái này không chịu đi theo, ông lão đang đánh đàn cũng không ngừng dập đầu xin tha thứ.

Trong trà lâu bắt đầu trình diễn vở kịch thiếu gia nhà giàu háo sắc chiếm đoạt dân nữ nghèo khổ, tất nhiên cũng xuất hiện hiệp sĩ muốn bênh vực kẻ yếu.

“Dừng tay, trong mắt ngươi có còn vương pháp hay không?” Một anh trông có vẻ là nông dân vạm vỡ cầm một cái đòn gánh, lên tiếng quát. Đám lâu la kia lại cười càng thêm vui vẻ. Tên thiếu gia béo như lợn thu cái quạt thiếp vàng trên tay lại, kiêu ngạo đáp lời: “Ở An Thành này, bổn thiếu gia chính là vương pháp!”

Nghe xong câu này, cả trà lâu lặng ngắt như tờ. Tên thiếu gia hư đốn này là trưởng tử của Tấn Sơn Vương, Chu Đạm, tự Thịnh Lâm.

Anh nông dân vừa hùng hùng hổ hổ ra mặt kia, lập tức nín thở ngồi xuống không dám hé răng nữa. Cô gái hát rong cũng thông minh, thừa dịp bọn lâu la chưa chuẩn bị vội vọt tới cái bàn có một chủ hai tớ đang ngồi, ôm lấy chân của thanh niên một thân khí thế cao quý kia, càng không ngừng khẩn cầu quý nhân cứu giúp. Người này mặt mày như ngọc, thần sắc lạnh lùng, trong mắt có loại khí phách giống như nàng đã từng gặp ở đâu rồi.

Chỉ nghe hắn lạnh lùng hừ một tiếng, hộ vệ hai bên quăng hết lâu la xung quanh ra khỏi cửa sổ, rơi vào trong sông Tấn Hà. Tên Chu Đạm chỉ giỏi hiếp đáp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh kia vội lùi lại mất bước, nam tử quý tộc kia phất nhẹ ống tay áo một cái, con lợn béo phì này cũng bay ra ngoài, ngã phịch xuống mặt đá phiến, phun máu mũi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv