Chú thích: Phong tranh có nghĩa là con diều
Thượng Quan Mẫn Hoa lẳng lặng làm thính giả, có điều trong giọng nói vui vẻ của Chu Thừa Tuyền lại ẩn chứa chút chua xót. Linh Lung ở một bên lộ ra vẻ mặt hiểu rõ thì liền nháy mắt với nàng ta, bảo nàng ta giải thích. Linh Lung lén lút dùng khẩu hỉnh nói hai chữ: “Thị thiếp.”
Chu Thừa Tuyền thấy sắc mặt Thượng Quan Mẫn Hoa đột nhiên thay đổi thì vội vã giải vây cho Thượng Quan Xá: “Phu quân tình thâm ý trọng với ta, đến nay mới nạp thị thiếp, so với nhà người khác có thị thiếp đầy nhà đã là nam tử vĩ đại rồi. Ta cũng sợ hắn vất vả nên mới tặng Noãn Nhi cho hắn.”
Thì ra cũng là cô chủ động chuẩn bị cho hắn, thế thì còn kêu khổ cái nỗi gì. Thượng Quan Mẫn Hoa vừa nảy sinh ra chút bất bình trong lòng lập tức bị dập tắt. Nàng lạnh lùng quét mắt qua, Chu Thừa Tuyền kia không chịu nổi liền cúi đầu, nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng, Thượng Quan Mẫn Hoa lại không đành lòng, tùy tiện nói: “Nếu trong lòng thấy khó chịu thì kiếm ít chuyện mà làm đi.”
“Thế, thế ta đi làm túi thơm được không?” Chu Thừa Tuyền vội ngẩng đầu, khoa tay múa chân nói cho Thượng Quan Mẫn Hoa là nàng ta muốn đến Sơ Thiện Đường giúp đỡ, giống như Thượng Quan phu nhân, Tào phu nhân, Lâu phu nhân vậy, tích thiện cầu phúc cho cục cưng.
Thượng Quan Mẫn Hoa hơi thảng thốt, nhớ lại ngày nàng sắp vào cung kia, đã nói với Thượng Quan phu nhân mềm yếu mảnh mai kia những gì. Kia chỉ là mấy câu nói trấn an nàng tùy tiện lấy ra để an ủi nàng ta thôi, người phụ nữ chỉ biết rơi lệ kia lại kiên trì như vậy, còn khuyên được những phu nhân quan lại mà nàng quen biết. Đây có khác gì các quý bà giàu có đi làm từ thiện thời hiện đại đâu?
Nàng cười rộ lên, thấy Chu Thừa Tuyền còn đang chờ nàng đáp thì nói: “Chuyện này tất nhiên là tốt, đỡ cho chị dâu phải ở trong phủ buồn bã tổn hai thân thể.”
Đôi mắt to của Chu Thừa Tuyền sáng lên, nơi đáy mắt nàng ta có một vẻ kiên cường độc đáo.
Trước khi rời đi, nàng ta còn nói: “Lão thái thái nói phải mở tiệc ba ngày ba đêm để ăn mừng Tử Du ca ca có cục cưng, đến lúc đó ngay cả phụ hoàng cũng đến chúc mừng nha.”
Thượng Quan Mẫn Hoa cũng tỏ vẻ vui mừng cho hắn, đáy lòng lại cẩn thận nhấm nháp tin tức mà Ngũ công chúa mang đến: Thượng Quan Tuyết Hoa đã bắt đầu hành động rồi!
Bọn họ đang tranh thủ sự giúp đỡ của Lâu gia. Chỉ tránh phe phái Bạch gia và Tấn Sơn Vương mà thôi. Khóe môi Thượng Quan Mẫn Hoa không khỏi nhếch lên, chân mày cong cong, người ngoài nhìn không thấy. Nàng nói với Lã Minh Vọng: “Nói cho chủ tử của người, chuyện ta đồng ý với hắn đã xong rồi. Hắn nếu không có mạng hồi cung, đấy là ý trời không cho thôi!”
Lã Minh Vọng mặt mũi nghiêm trọng, đợi đến khi hắn hiểu rõ hám ý trong câu nói của Thượng Quan Mẫn Hoa, nam tử lạnh như băng này buông thanh kiếm trong tay ra, quỳ hai đầu gối, dập đầu ba cái. Lập tức biến mất như gió xoáy, đi truyền tin.
Linh Lung thấy hắn vui vẻ thì cười đến cổ quái. Thượng Quan Mẫn Hoa lại bắt đầu tính toán mưu kế, nàng thực không dám để mình rảnh rỗi.
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, ngoài cung đao quang kiếm ảnh, trong cung đổ máu khắp nơi. Bụng của Chu Thừa Tuyền ngày càng tròn xoe, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng theo đó mà cảm thấy máy thai càng nhiều, vì thế, lòng của nàng càng thêm trầm trọng. Nỗi khát khao tận đáy lòng nàng đang tra tấn nàng ngày đêm: Rời đi, nhanh chóng rời đi.
Ngày mười chín tháng năm, năm Chính Đức thứ hai mươi mốt, Thượng Quan Mẫn Hoa chạy thoát.
Khổ luyện Hồ Tuyền Vũ ba năm, chính là rèn luyện phản ứng nhanh và thể lực cho bản thân.
Mở rộng thông thương hai miền Nam Bắc là để có được bản đồ địa hình toàn bộ Đại Chu.
Bảo mấy người Như Ý mở cửa hàng, là để có thể tạo ra một cái thân phận mới, một tuyến đường mới, còn có bạc để chạy trốn. Ba năm. Nàng chuẩn bị đầy đủ như thế, nàng không tin nàng chạy không thoát cái nhà giam này. Cầm lệnh bài của Duyên Khánh Cung, không chần chừ mà đi thẳng ra khỏi Nam Đại Môn, rẽ vào khu phố Đông, cửa thành phía Tây Sơn ở ngay cuối phố.
Trên ngã tư đường ồn ào, Thượng Quan Mẫn Hoa thẳng lưng, bước chân trầm ổn, nàng tin lúc này sẽ không có người cản trở. Linh Lung quấn quýt lấy Lã Minh Vọng, chưa đến hoàng hôn chắc chắn sẽ không đi quấy rầy nàng. Cung nhân trong cung đa số vẫn nghĩ nàng có tật ở chân không muốn ra khỏi phòng, mà ngoài Linh Lung ra cũng không có ai được vào trong phòng của nàng.
Trong cung còn ai có thể chú ý đến một người đã cô quạnh, im lặng quá lâu chứ?
Truyện được chỉ được dịch và cập nhật liên tục tại bachngocsach.com, mời các bạn đăng nhập đọc truyện để like như một lời tri ân dịch giả. Xin cảm ơn!!!
Nàng tự tin bước ra khỏi cửa thành, ánh nắng đương lúc rực rỡ nhất, trông như ánh sáng của hi vọng tràn ngập con đường mới. Nàng hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi, bước đi nhẹ nhàng về phía nông trại mà nàng đã gửi tiền bạc, lương thực, thuốc men và giấy tờ.
Sau khi leo lên một con lừa, Thượng Quan Mẫn Hoa lại thầm khen mình làm quá tốt, không quay đầu lại mà đi thẳng về trước. Chạng vạng, nàng tìm được một cái quán nhỏ có chỗ ngủ trọ ở ven đường, sau khi nói cho chủ quán bảo cơm chiều mang vào phong cho nàng thì đóng cửa lại, lấy tấm bản đồ bằng da trâu ra nghiên cứu một phen, tâm trí đã bay thẳng đến Lạc Thành rồi.
Cải trang thành tiểu nha đầu bán mình chôn mẹ, chờ người nọ đi qua, lấy thân báo đáp?
Hay là, trên được gặp kẻ bắt cóc, sau khi được anh hùng cứu mỹ nhân thì tình đầu ý hợp, kết duyên trăm năm?
Hay là, giả làm Hoa Mộc Lan tòng quân, lúc đánh trận thì nhảy đến đỡ cho hắn một mũi tên, sau đó vạch trần thân phận thế là mọi thứ đều thành giai thoại đẹp?
Rõ ràng là phải dùng mê dược, gạo nấu thành cơm luôn mới không phụ lòng nàng khổ sở tương tư!
Nàng còn đang lung tung phán đoán xem đâu là Nam đâu là Bắc thì lại nghe đến tiếng chủ quán cầu xin: “Quan gia, chỗ tiểu nhân chỉ làm ăn nhỏ, không dám chứa chấp phạm nhân.”
“Nói ít thôi, quân gia hỏi ngươi, từng có thiếu niên nào trên dưới mười tuổi đến đây ngủ trọ không?”
“Không có mà, trong quán chỉ có hai khách, một tên thư sinh thi rớt, nghèo kiết hủ lậu, cùng với một lang trung lang bạt giang hồ, cả hai đều ở sương phòng phía Đông.”
Thượng Quan Mẫn Hoa không rối, không vội thu tấm bản đồ lại, lấy râu với cái bớt đen trên mặt xuống, lấy quần áo mặc vào. Thu thập xong, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa sổ nhìn ra sau nhà, nhìn thấy con lừa của mình thì nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nào, nàng leo lên lưng ngựa chậm chạp chạy đi.
Chỉ chốc lát sau, cái quán nhỏ kia bắt đầu xôn xao ồn ào, vài tên Phiêu Kị Doanh cưỡi tuấn mã cao to, nhanh chóng chạy theo hai đầu đường cái. Trong đó có một người xoay người, dừng lại hỏi: “Xin hỏi lão bá, đã từng thấy một thiếu niên chừng hơn mười tuổi, khuôn mặt thanh tú, giọng nói dễ nghe không?
Thượng Quan Mẫn Hoa giả câm giả điếc, ngây ngô ờ ờ mấy tiếng, sau đó đáp như rống: “Tai ta tốt lắm, con vịt ở trong sông!”
Người hỏi cũng không thèm dây dưa nhiều, kéo cương ngựa chạy theo quân về phía trước truy đuổi. Thượng Quan Mẫn Hoa kéo con lừa, đổi hướng, đi chậm rì rì cũng tìm được một cái thôn nho nhỏ. Đêm nay nàng liền ở lại cái nông trại hiếu khách này vậy.
Trời vừa sáng, trong thôn có tiếng gà trống gáy sáng, còn có tiếng chó sủa rất bất an. Thượng Quan Mẫn Hoa vội dậy, thay quần áo ra, thắt chặt đai lưng, đóng giả một anh nông dân trong thôn. Vô cùng thân thiện và quen thuộc mà chảo hỏi các bác gái, đi hết được thôn. Đến cuối thôn tìm một con ngựa già, nhảy lên, còn quay lại nói tạm biệt với đám quân lĩnh đến quấy nhiễu thôn xóm kia.
“Hắn là ai vậy?”
“Ta còn tưởng người quen nhà bà, ngay cả nhà bà mới sinh đứa cháu tên là Cẩu Đản hắn cũng biết mà?”
Người của Phiêu Kỵ Doanh nghe được đối thoại như vậy, lập tức thúc ngựa điên cuồng đuổi theo. Con ngựa già mà Thượng Quan Mẫn Hoa đang cưỡi không thể sánh được sức người sức ngựa của đám quân nhân. Để không bị bắt về, nàng quẹo vào đường nhỏ, chỗ nào nhiều cây nhiều cỏ dại thì nàng cắm đầu thúc ngựa chạy về chỗ đó.