Đợi đến lúc Tư Không Cao đưa Thượng Quan Mẫn Hoa về Thượng Thư phủ, xe ngựa của nàng lập tức bị đưa đến nhà ông bà nội.
Trong đêm không ngủ này, tất cả già trẻ của Thượng Quan gia lại một lần nữa tề tụ. Địa điểm không phải là phòng khách để ăn cơm, mà là từ đường rộng lớn đầy âm khí đáng sợ của Thượng Quan gia.
Bà nội, ông nội, các trưởng lão đứng trước tầng tầng lớp lớp bài vị, mặt ai nấy đều cứng ngắc và nghiêm khắc, lại cộng thêm làn khói nhang phảng phất, trông như cương thi khiến người sợ hãi. Sắc mặt Thượng Quan Thành tràn đầy vẻ giận dữ, cầm roi da, đứng trước tất cả mọi người, quát: "Quỳ xuống!"
Mẫn Hoa quệt miệng thầm nghĩ: "Đáng đời!"
Sợi roi của Thượng Quan Thành cứ thế quất mạnh lên tấm vai gầy của Thượng Quan Cẩm Hoa, rất nhanh đã thấm ra vết máu đỏ sậm. Thượng Quan Cẩm Hoa một thân kiêu ngạo đang gắng gượng mà quỳ thẳng giữa đám người, tròng mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Thành, chết cũng không chịu cúi đầu.
Không một ai dám lên tiếng cầu xin cho Thượng Quan Cẩm Hoa, ngay cả Thượng Quan Tuyết Hoa mà hắn thương yêu nhất cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh trưởng của mình bị phụ thân trách phạt ngay trước mặt tất cả mọi người.
"Nghịch tử, cho ngươi học những thứ kia là để cho ngươi lấy đối phó với người nhà hay sao? Vũng nước đục tranh giành ngôi thái tử mà ngươi cũng dám xông vào, ngươi chỉ biết dùng lời lẽ yêu tà để trừ khử muội muội ruột của ngươi, đã từng nghĩ đến nó sẽ mang đến tai họa cho cả Thượng Quan gia chưa?"
"Nghịch tử, vi phụ cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần, cách thất hoàng tử xa một chút, ngươi ngàn lần không nghe, hôm nay nếu không có Tây Nam đại tướng quân cũng quốc sư cùng nhau trợ giúp thì căn cơ hơn trăm năm của Thượng Quan gia này đã phải chôn vùi trên tay ngươi rồi! Sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy hả?"
Đáng thương là sự trách cứ của từ phụ cũng không đánh tỉnh được lý trí của Thượng Quan Cẩm Hoa, vị vô song công tử lúc này chính thức biểu hiện ra bản tính của một thiếu niên, gào lên với nghiêm phụ: "Con còn chưa đủ hiểu chuyện à? Từ lúc Tuyết Nhi sinh ra, ngài ngay cả ôm cũng chưa từng ôm lấy một cái liền đi châu khác nhậm chức, một lần đi là ba năm không về, con với mẹ thủ giữ ở chỗ này, không một ai dám làm loạn!"
"Chờ ngài về thì lại dẫn thêm một phu nhân mới, con với Tuyết Nhi không nháo; mẹ vừa qua đời, ngài liền muốn đưa người mới lên ghế chính thất, con không nháo; đến bây giờ, ngài đem cả con tiện chủng kia vào gia phổ, vào tổ trạch, ngài không thấy đã phụ lòng mẫu thân đã quá cố à? Con mà còn tiếp tục hiểu chuyện nữa thì cái nhà này còn có chỗ yên ổn cho con với Tuyết Nhi không?"
Thượng Quan Thành bị chọc cho tức giận đến toàn thân run rẩy, nắm chặt cây roi, lại là một trận mưa roi giáng lên thân Thượng Quan Cẩm Hoa, vừa đánh vừa mắng: "Nghịch tử! Nghịch tử! Chỉ vì chút tư tâm vớ vẩn này mà ngươi muốn hủy toàn Thượng Quan gia à? Hành vi cử chỉ của ngươi bây giờ mới thực sự là phụ công nhịn nhục nuôi lớn của mẫu thân ngươi!"
Một tiếng gầm cuối cùng rốt cục đã đánh tỉnh Thượng Quan Cẩm Hoa, chỉ thấy thiếu niên này dập mạnh đầu một cái xuống nền nhà: "Hôm nay Tử Du đã lỗ mãng, xin dập đầu nhận sai với liệt tổ liệt tông, nhưng Tử Du tuyệt đối không thừa nhận hai mẹ con kia."
Thượng Quan Thành mắng: "Ngươi tưởng là chỉ có mỗi sự lỗ mãng của ngươi à? Xem ra lão phu đánh không chết cái thứ không có đầu óc này thì không được, bị người khác tính kế còn thay đối phương chịu tiếng xấu? Đương kim thánh thượng, quốc sư, với Tây Nam đại tướng quân cùng bái một thầy, năm xưa được xưng tụng là Tề Chu Tam Anh Kiệt, chỉ có một phép toán lũy tiến mà có thể làm khó được bệ hạ à?"
"Lời của thánh thượng hôm nay chữ nào chữ nấy giấu diếm sát cơ, ngươi rõ ràng một chút cũng không xem xét cho kĩ, ngươi có phải muốn lão phu tức chết hay không? Nghịch tử, đến bây giờ ngươi còn chưa tỉnh ra sao?"
"Ngươi cũng không thèm nghĩ xem, thất hoàng tử vì sao lại phát hiện ra chứng từ có vấn đề, rồi hắn vì sao không đi tìm quốc sư mà lại đi tìm cái thứ trẻ trâu như ngươi? Nghịch tử, nói cho ngươi nghe nhé! Thất hoàng tử là tuân theo thánh ý mới dẫn ngươi đi làm sát chiêu! Ngươi hết lòng đối đãi với hắn, nhưng ngươi không được quên, hắn lớn lên trong nhà đế vương, thứ hắn học là cái gì! Ngươi quỳ cho ta, quỳ đến khi tỉnh lại mới thôi!"
Mẫn Hoa âm thầm nhíu mày, Thượng Quan gia này không ngờ đã phất tới trình độ khiến Hoàng đế lúc nào cũng có thể nổi sát tâm rồi cơ à? Vốn có vài chuyện đang nghĩ không ra, nghe một hồi giải thích của lão cha râu dê nàng liền hiểu thấu đáo, chỉ sợ đồng chí vô song công tử Thượng Quan Cẩm Hoa này ngay từ đầu đã bị người tính kế rồi, giờ hắn mới là đáng thương. Tình bạn tiêu tan, ám ảnh về sự phản bội, đế vương tuyệt tình. . . Quả thực là báo ứng.
"Tuyết Hoa, quỳ xuống!"
Thượng Quan Tuyết Hoa mặt cắt không còn một giọt máu, bịch một tiếng quỳ xuống bên cạnh Thượng Quan Cẩm Hoa, dáng vẻ mềm mại nhu mì, cùng với nước mắt đảo quanh hốc mắt càng tăng thêm sức mạnh làm người ta thương tiếc. Thượng Quan Thành lại không mềm lòng, bắt nàng xòe tay ra, rút thước, đánh đủ hai mươi cái mới tha cho Thượng Quan Tuyết Hoa.
Giọng Thượng Quan Thành rất lạnh lùng: "Còn tái phạm hồ đồ nữa, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ như thế!"
Thượng Quan Tuyết Hoa càng khóc nức nở không thôi, cùng huynh trưởng quỳ một chỗ, giống như chỉ còn lại đối phương để dựa vào vậy. Mẫn Hoa ngẫm lại, những kẻ đáng giận này cũng đáng thương, từ bé đã không còn mẫu thân, lại còn lo lắng mẹ kế rồi em cùng cha khác mẹ cướp đi chút tình thương còn lại của cha. . . Nàng cũng chẳng muốn so đo thêm với hai đứa bé không có mẹ làm gì, chỉ mong hai người này tốt nhất nhớ cho kĩ, đừng có lại chọc đến mình nữa là được!
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe lão cha râu dê gọi: "Mẫn Nhi, tới đây!"
Vẫn là đến lượt mình rồi.
Mẫn Hoa bước liền ba bước về trước, nhìn thước trong tay lão cha râu dê, muốn chạy cực kì nhưng mà biết kết cục của việc không nghe lời còn bết bát hơn.
Lại gần rồi, sợ hãi vươn tay ra. "Đét!" một tiếng, lòng bàn tay trái bỏng rát lên, Mẫn Hoa không bao giờ muốn chịu thêm cái thứ hai, liều mạng rụt tay lại, nhưng lão cha râu dê túm được rất nhanh, cứng rắn cho nàng năm đòn để khiển trách xong mới buông tay.
Thượng Quan Thành đánh xong, cười tủm tỉm hỏi: "Mẫn Nhi, biết sai chỗ nào không?"
Mẫn Hoa nước mắt giàn dụa gắt lên: "Không biết!"
Thượng Quan Thanh lại chẳng tức giận, vuốt vuốt chòm râu dê chướng mắt, cười gian như hồ ly: "Không trách con, con còn nhỏ quá. Từ giờ Mẫn Nhi phải nhớ thật kĩ vào, từ nay về sau không được làm sai chuyện gì nữa. Nếu không làm sai, thì phụ thân sẽ không đánh con. Vi phụ không biết con dùng cách gì lại khiến quốc sư hôm nay trong cung giúp đỡ con, nhưng mà con phải nhớ cho kĩ, mọi chuyện đều phải có giới hạn, đừng có cố thử những chuyện mà bây giờ mình còn chưa có sức làm!"
Tần Quan Nguyệt ư? Mẫn Hoa ngoài miệng thì thút thít kêu đau, trong lòng lại nhớ đến bị Đế Sư phu tử mặt ngoài thì vinh quang chói lọi, thực tế là bị quản chế khắp nơi này, chỉ tiếc đầu óc rất nhanh chuyển hướng sang người bạn tốt chí giao của Tần Quan Nguyệt –Tây Nam đại tướng quân.
Nàng nghĩ, uống nước phải nhớ nguồn, ân cứu mạng hôm nay, mặc dù không cần lấy thân báo đáp thì mình cũng phải lấy ân báo ân. Nghĩ, nghĩ lại nghĩ, ngay cả mình rời tổ trạch về phủ Thượng Thư thế nào cũng không biết.
"Mẫn Hoa tiểu thư, mặt người thật là đỏ, có phải tay còn đau không? Ta bôi cao lạnh cho người!"
Mẫn Hoa bị dọa đến giật thót, vội vàng dừng lại mạch suy nghĩ, nghe ra đó là giọng của thằng bé họ Liễu, mình cũng đã trở về phòng. Nàng nhẹ nhàng ừ một tiếng, cảm thấy thả lòng, cầm chén trà trong tay, trong đầu tiếp tục nghĩ đến vị Đại tướng quân uy vũ bất phàm kia, với một nhân vật xuất chúng như thần là hắn thì nên báo ân như thế nào đây?
Thằng nhóc nhà họ Liễu tiếp tục lượn lờ bên người nàng cằn nhằn: "Mẫn Hoa tiểu thư, ta ném hết quần áo của tên người xấu Trương Giản kia vào hầm cầu rồi, người có vui không?"
Hầm cầu? Mệt tiểu tử này nghĩ ra. Mẫn Hoa thu hồi suy nghĩ, nói: "Hắn lại đánh ngươi à?"
"Không phải, hắn không bảo vệ tốt tiểu thư, để người ngã xuống vũng bùn, lại bị lão gia đánh, cho nên xấu!"
Ặc, không biết vú nuôi dạy con thế nào vậy? Mẫn Hoa nói với hắn hai câu liền bảo hắn rời đi, để mình nghỉ ngơi. Lại nghĩ, tự nhiên lại giật mình, vì sao cứ phải nghĩ đến nam tử kia không ngừng chứ? Ngẫm lại thì kế hoạch hôm nay của mình đã toàn thắng, ngày mai không cần lại phải chịu sự bắt nạt của đám trẻ con kia, nên vui vẻ mới phải chứ!
Đấu trí suốt một ngày, đến lúc này đã chẳng còn chút sức lực nào, mơ mơ màng màng, Mẫn Hoa cứ thế là ngủ thiếp đi. . .