Giống như người ngoài nói, hoàng đế hành sự tàn nhẫn, hung ác, lại có mấy phần là vì tên tuổi của hoàng hậu, hơn nữa ở địa phương, chỗ nào cũng có người tạo điều kiện thuận lợi cho Sầm Lĩnh Nam, thành ra đoàn thương nhân chạy tới biên cảnh phía Nam thuận lợi đến mức làm người khó có thể tưởng tượng.
Thượng Quan Mẫn Hoa cũng hiểu rõ trong lòng, nàng cũng không muốn vào đất Nam Lương, khổ nỗi bị chuốc thuốc mê lại trói buộc, thời gian tỉnh táo của nàng ít đến đáng thương, người cũng không có tí sức lực nào để kêu cứu cả. Cũng may, Lạc Thành kiểm tra hà khắc đến mức người người phải kêu ca oán thán, làm nàng cũng nảy sinh suy nghĩ muốn chạy trốn.
Bọn bắt cóc Nam Lương đóng giả làm đoàn thương nhân buôn bán bị giữ ở đây mấy ngày, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng. Bọn bắc cóc phái người ra ngoài tìm hiểu tin tức, lại móc ra càng nhiều tiền và quà cáp đi quan hệ với quân đội đóng tại đó, để lúc kiểm tra thùng hàng có thể giản lược thủ tục, mau chóng thông quan.
Ngày hôm đó, khi đến lượt đoàn thương nhân này, bởi vì thời gian các xe hàng bị ngăn lại kiểm tra quá dài, lúc đến giờ cho nàng uống thuốc mê lại không có ai đến, Thượng Quan Mẫn Hoa há mồm, cắn chặt môi, dùng từng chút từng chút ý chí ép buộc mình cử động được từng đầu ngón tay, kích hoạt sức sống của cơ thể, tích góp sức lực của mình.
Bên ngoài ôn ào, đám quan binh phụ trách kiểm tra và ông chủ cùng hộ vệ của đội buôn đang xô đẩy, tranh luận, cộng thêm có người cố tình kích động trà trộn vào, bầu không khí căng thẳng giữa quan phủ ngang ngược và những người làm ăn bị chèn ép quá mức bắt đầu bùng nổ, tình thế có vẻ sắp mất khống chế.
Thượng Quan Mẫn Hoa đang giành giật từng giây bắt mình phải cử động, đúng lúc này, nàng nghe thấy ngoài kia vang nên một giọng nói có vẻ hơi non nớt, đó là con trai nàng, Chu Quảng Hoằng đang nói chuyện. Mặc dù nó còn rất nhỏ, cũng đang rất sốt ruột và nóng nảy, nhưng nó đang kiên nhẫn hơn rất nhiều những đứa trẻ đồng trang lứa, giọng nói trong trẻo vang lên, át cả những tiếng huyên náo và tức giận bất bình bốn xung quanh.
“Toàn bộ giữ trật tự, không được phép nhốn nháo! Hoàng hậu của Đại Chu bị người bắt cóc, quang vinh lắm à?”
Không có người lên tiếng, bầu không khí chung rất ngột ngạt, thiếu niên ấy lại tiếp tục nói: “Hoàng hậu bị giấu ngay trong những hàng hóa đợi thông quan này của một số phần tử phạm pháp các ngươi! Chẳng lẽ các ngươi đồng ý để cho quốc mẫu của quốc gia mình bị nước thù địch bắt cóc, độc chiếm, để cho sử sách ghi lại nhục nhã này của chúng ta mà Nam Man ban cho, chẳng lẽ muốn người trong thiên hạ đều chế giễu nam nhi Đại Chu ngay cả một nữ nhân cũng không bảo vệ nổi à? Tiếp tục tra cho tiểu vương. Bất cứ đội buôn nào chưa mở hết thùng hết rương để kiểm tra, không cho phép thông quan!”
Trong yên tĩnh, tiếng vó ngựa lại gần, một giọng nói vương giả trầm ổn mà đầy bá khí khác vang lên, hoàn toàn toát ra sự quyết đoán sát phạt của quân chủ một nước: “Kẻ nào có ý kiến, ấn tội phản quốc mà xử!”
Tốt lắm, Khánh Đức Đế và thái tử đương triều đều chạy đến Lạc Thành tọa trấn rồi!
Thượng Quan Mẫn Hoa hít sâu một hơi, nàng vất và di chuyển cánh tay. Cố gắng hết sức mới làm ngón tay dần lại gần thành rương, móng tay nàng nhẹ nhàng lướt qua tấm ván gỗ, gần như không có tiếng động gì. Nàng không thở nổi, nặng nề thở dốc mấy hơi, lại giơ cổ tay lên lặp lại động tác vừa rồi.
Kỳ thật chút tiếng động nhỏ mà nàng làm ra này không to hơn tiếng chuột gặm gỗ là bao nhiêu. Ở cửa khẩu ầm ĩ này, tiếng động đó hoàn toàn có thể bị bỏ qua. Nhưng có lẽ là mẹ con đồng tâm, Thượng Quan Mẫn Hoa nghe được tiếng Chu Quảng Hoằng, nó đang ở cách nàng rất gần, nàng nghe thấy nó hỏi: “Tiếng động gì vậy?”
“Thái tử điện hạ, có thể là dây thừng buộc không chắc làm thùng hàng bị xô lệch mới phát ra tiếng động ạ.” Dường như hiệu quả của thuốc mê đang dần tan đi, Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy mình càng ngày càng có sức, nàng dùng hết sức mình có mà hoạt động. Có bước chân dừng lại. Tiếng Chu Quảng Hoằng ra lệnh: “Mở ra!”
“Bệ hạ! Có tin tức của nương nương!”
Một tiếng reo hò hoan hỉ đất trời phá vỡ cơ hội mà Thượng Quan Mẫn Hoa đang nín thở chờ đợi. Người báo tin vội vàng lớn tiếng báo cáo: Ở Trú Mã Than và năm thành phía Bắc báo về, ở thành Đào Y có phát hiện thuốc và đạn tín hiệu mà Thượng Quan Mẫn Hoa từng dùng, gần đó còn có chôn mấy ngàn hài cốt, bờ sông còn có quần áo nhuốm máu nằm rải rác, đã có thị nữ bên người nàng xác định, thực sự là quần áo của hoàng hậu.
Theo các tướng lĩnh ở phương Bắc là Hùng Vạn Lý và Liễu Tử Hậu phán đoán thì bởi vì người Mạc tộc Bắc Mạc thua trận, mới bắt cóc hoàng hậu Đại Chu lần nữa để trả thù.
“Không thể nào…” Chu Quảng Hoằng vẫn đang nghi ngờ: “Tiểu vương tự tay chém đầu Vũ Mông Đạt, trong Mạc tộc Bắc Mạc không còn kẻ nào có thực lực bắt đi mẫu hậu như thế!”
Chu Thừa Hi không nói gì, nhưng chính vì hắn yên lặng như vậy mà bốn phía đều đằm chìm trong uy áp mãnh liệt. Người báo tin trả lời nghi vấn của thái tử, hắn nói tin tức là do đại tướng quân Liễu Tử Hậu mang đến, tuyệt đối không sai được!
“Tại sao mẫu hậu lại đi về phía Bắc?”
“Ngay cả mi nàng cũng từ bỏ, phía Nam hay phía Bắc thì khác gì nhau?” Chu Thừa Hi mỉa mai, giọng lạnh như băng. Chu Quảng Hoằng buồn khổ đến mức không thể phản bác, hai người họ cũng không dặn dò gì cả, trực tiếp nhảy lên ngựa phi lên phía Bắc, tiêu diệt dư nghiệt của Mạc tộc Bắc Mạc mà cứu người thôi.
Thượng Quan Mẫn Hoa lại cứng họng, một lần nữa không thể thốt lên lời, cơ hội gần trong gang tấc, vậy mà vụt tan như thế đấy.
Cuộc kiểm tra hàng hóa chờ thông quan lại tiếp tục. Lúc này có một đội buôn khác chen ngang, lấy danh là sứ thần Nam Lương mua quà về cho gia quyến của quan lại Nam Lương, người đứng đầu đội hàng này đang cố gắng đút lót phí hành lang để quan binh thủ thành dàn xếp.
“Phải kiểm tra chính là hàng của đám Nam Man chúng mày đó! Tra, kiểm tra nghiêm ngặt vào, tra đến cùng!”
Ngược lại đội buôn mà Thượng Quan Mẫn Hoa đang bị nhốt lại chỉ bị quan binh lật qua loa mấy thùng hàng là cho đi, sau đó lại chạy sang giày vò đoàn sứ thần Nam Lương. Kết quả, cũng làm cho nữ nhân bị nhốt trong rương hàng không thấy ánh mặt trời là nàng mất đi cơ hội cuối cùng.
Qua biên giới, tốc độ đoàn xe tăng vọt, bọn bắt cóc cũng không cho Thượng Quan Mẫn Hoa uống thuốc nữa, lúc thời tiết tốt, còn cho phạm nhân ra ngoài hít thở không khí nữa. Khoảng nửa tháng sau, lúc Thượng Quan Mẫn Hoa tỉnh lại lần nữa, đã phát hiện mình nằm trên giường, được bọc trong chăn gấm đệm tơ. Nàng chậm rãi nhin lướt qua bài trí trong phòng, rường cột được chạm trổ tinh xảo, bài trí lịch sự, tao nhã mà thanh tú đến quá mức. Đó là ấn tượng ban đầu
Chủ nhân nơi này cũng không cho nàng bao nhiêu thời gian để mà thăm dò. Chẳng bao lâu, có người mở cửa phòng ra. Tám cô tỳ nữ xinh đẹp nhưng lạnh băng nối tiếp đi vào, giúp nàng rửa mặt, thay quần áo, trang điểm, xoay qua xoay lại đến giày vò, chuẩn bị xong xuôi, bên ngoài lại có tám cô tỳ nữ mặc trang phục khác màu đi vào, người dẫn đường, kẻ nâng đỡ, dìu nàng vào một tòa cung điện.
Trên tấm biển có viết: “Vĩnh Thọ Cung”. Nàng bước vào, trong phòng có một cái lò bát quái bằng đồng cao khoảng năm trượng, lửa trong lò cháy bừng bừng, khiến cho cả cung điện ngập trong sương mù, tản ra mùi thảo dược nồng đậm. Mặc dù mùi này không dễ ngửi, nhưng Thượng Quan Mẫn Hoa ở lâu trong này lại cảm thấy thuốc mê trong người đã tiên tán không ít, cơ thể cũng dần tìm về một ít sức lực, chí ít đi đường đã không cần tỳ nữ dìu nữa rồi.
Phía sau lò bát quái là lớp lớp màn che, nơi sâu nhất trong cung điện kia hình như lộ ra bóng người thấp thoáng. Thật lâu sau, trong đó truyền ra một tiếng ho nhẹ, thế là trong đó bắt đầu ồn ào lên, có người đứng lên, có người đưa đồ, còn có người xốc lên màn che, từ tốn nói câu: “Nguyên Thù con đã đến rồi.”
Ban đầu Thượng Quan Mẫn Hoa còn nghĩ trên đời này số người hoặc việc có thể khiến nàng đổi sắc mặt quá ít, chỉ có điều, khi ở đây nhìn thấy người này, nàng đã hoàn toàn mất đi thần thái thong dong vốn có.
Vẫn là vầng trán rộng với cặp lông mày thanh tú lạnh lẽo, vẫn là đôi mắt sáng như vì tinh túy lấp lánh, vẫn là phong thái thanh nhã, một bộ quần áo trắng như tuyết, mái tóc đen dài rũ xuống hai vai như nét vẽ trên đồ sứ tráng men, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, ôn nhuận, làm người mê say, cũng khiến lòng người kinh hãi.
“Chủ nhân ta sao rồi?” Bên cạnh nàng truyền đến tiếng hỏi han đầy lo âu của Sầm Lĩnh Nam, nhỏ giọng mà cẩn thận.
“Trúng độc quá sâu, không dễ giải hết!” Tần Quan Nguyệt trả lời tùy ý, thần thái của hắn đạm mạc như vậy, cũng không để ý đến thái độ cẩn thân của Sầm Lĩnh Nam.
Thượng Quan Mẫn Hoa liếc qua liếc lại giữa hai người này, trong lòng nàng dâng lên một mối nghi hoặc cực kì nồng đậm, bọn họ hợp mưu đưa nàng tới đây là định làm gì vậy?