Khi Thượng Quan Mẫn Hoa khoác triều phục của hoàng hậu đội mũ kim quan cửu phượng theo Khánh Đức Đế bước vào Việt Dương Điện thì biểu hiện của cả triều đình có thể nói là kinh hoàng thất thố. Hai vị lão tiên sinh còn sót lại trên Ngự Sử Đài đã quỳ xuống, khẩn cầu Khánh Đức Đế đưa hoàng hậu rời khỏi nghị sự đường của văn võ bá quan – nơi mà từ trăm ngàn năm qua chưa từng có giống cái đặt chân đến.
Chu Thừa Hi đi xuống đế tòa, nâng hai vị lão tiên sinh dậy mà rằng: “Thì ra Cố tiên sinh, Trần tiên sinh kính trọng hoàng hậu như vậy, quả là hiếm có. Người đâu, dọn chỗ cho hai vị tiên sinh.”
“Không phải, thưa bệ hạ! Từ xưa…”
Chu Thừa Hi trừng mắt, trên mặt lập tức lộ vẻ giận dữ, ngăn lại những lời còn chưa kịp thốt ra của hai người. Hai vị lão tiên sinh bị chặn lại, hiển nhiên là bị sát uy của Khánh Đức Đế dọa nghẹn, khiến hai người họ nói không ra lời. Hai người định dùng mạng can gián, lại thấy Khách Đức Đế một câu tiên sinh, hai câu tiên sinh. Còn tự mình bước xuống đế tòa nâng hai người dậy, thái độ chiêu hiền đãi sĩ như vậy quả nhiên bất đồng hoàn toàn với ngày xưa.
Đây chẳng phải là công lao của hoàng hậu khuyên giải an ủi còn gì? Còn đang do dự, lại thấy Đế sư Tần Quan Nguyệt mỉm cười chắp tay chào Thượng Quan hoàng hậu thì lập tức hiểu được thái độ của quốc sư, lão ủng hộ hoàng hậu.
“Cố lão, Trần lão!” Chu Thừa Hi không phát giận vẫn có uy, hai vị lão tiên sinh biết vị hoàng đế trẻ tuổi hiếu sát này đã sắp hết nhẫn nại, nếu bọn họ có chết cũng không thay đổi được hiện trạng, vậy thì tốt nhất vẫn nên giữ lại mạng để buộc tội quan viên khác đi thôi. Thấy hai lão già bảo thủ nhất đã lui ra, Chu Thừa Hi thấy chuyển biến tốt cũng thu lưới, quay trở lại trên đế tòa, mắt hổ uy phong lẫm lẫm nhìn khắp triều đình xem có kẻ nào còn dám chạm vào cái vảy ngược của hắn không?
Ngay cả hai vị xương cốt cứng nhất của Ngự Sử Đài còn bị thái độ ngang ngạnh và cứng rắn của Khánh Đức Đế bức lui thì những quan viên trẻ khác do mấy người Tần Quan Nguyệt đề bạt đôn lên đương nhiên sẽ không nói lời phản đối.
Thượng Quan Mẫn Hoa lẳng lặng nhìn đoạn kịch nhỏ này, không bày tỏ bất cứ chút cảm xúc nào, nàng thi lễ với Chu Thừa Hi một cái liền đi đến một gian nhỏ sau đế tòa, yên lặng ngồi đằng sau bức rèm sa. Triều thần lại nhỏ giọng bàn tán, coi như vừa lòng với thái độ hiểu biết đại thể của hoàng hậu. Bắt đầu lâu triều, mọi người cật lực quên đi phía sau đế tòa còn có hoàng hậu đương triều đang ngồi, chuyên tâm báo cáo công việc của bản thân. Đề tài thảo luận hôm nay chủ yếu là về việc trừng phạt những kẻ chủ mưu lần phản loạn vừa rồi: “Chu Xương - thế tử cũ của Tấn Sơn Vương, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Lục công chúa.”
Sau khi thảo luận xong việc định tội cho các chủ mưu, lại nói đến tòng phạm và những kẻ xúi giục, rồi thì đến tịch thu tài sản như thế nào, tịch thu xong thì giải quyết thế nào, cực kì rườm rà và dài dòng làm cho người phía sau ngai vàng nghe mà buồn ngủ. Thượng Quan Mẫn Hoa quả thực là đang ngủ, nàng hiện giờ đã có bầu đến tháng thứ năm, giai đoạn trước do không biết mà để thân thể bị thương tổn, vì vậy thời gian này phải tranh thủ bù lại.
“Hoàng hậu!”
Không biết hoàng đế ở phía trước đã gọi đến mấy tiếng, tiếng Chu Thừa Hi gầm lên đánh thức Thượng Quan Mẫn Hoa, nàng cẩn thận giấu đi cơn buồn ngủ nặng trĩu mà trả lời: “Bệ hạ, mời nói!”
“Thủ phạm vụ mưu nghịch kia theo luật là xử trảm, hoàng hậu có ý gì khác không?”
“Dựa theo luật ấy à, quá dễ dàng cho bọn chúng, trẫm không đồng ý, chúng thần cũng không đồng ý, dân chúng lại càng không tha thứ!”
“Quốc sư có đề nghị gì không?”
“Giờ trẫm đang hỏi cô! Nói mau!”
Thượng Quan Mẫn Hoa trả lời: “Luật pháp là tiêu chuẩn của mọi hành vi, nếu bất cứ ai đều tùy ý gạt bỏ sẽ làm lung lay gốc rễ của quốc gia, đặt quốc gia vào tình thế nguy hiểm.”
Mấy lão thần trong triều không khỏi gật đầu, hoàng hậu này khuyên bảo cũng nhiều đạo lý lắm. Nhưng mà mọi người đều biết rằng với tính tình của Khánh Đức Đế thì hắn chắc chắn sẽ không nghe, nếu bị can ngăn có lẽ còn động thủ giết người không biết chừng.
Chu Thừa Hi dùng sức vỗ rầm rầm vào đầu rồng trên tay dựa của ngai vàng quát: “Trẫm đang bảo cô có ý tưởng gì tra tấn bọn chúng, đừng để bọn chúng chết quá đơn giản, quá nhẹ nhàng! Chứ không phải để cô kéo đông kéo tây!”
Thượng Quan Mẫn Hoa không nói gì, thế này chẳng phải bảo nàng đóng vai ác à? Nàng nghĩ một lát rồi đề nghị: “Trời cao có đức hiếu sinh, không bằng đày mấy kẻ này lên vùng núi, suốt ngày khai khẩn canh tác, cùng nếm trải nỗi khổ với lê dân bách tính, cùng ăn thức ăn của bách tính, như vậy nhất định có thể giáo hóa người khác, cũng để cảnh tỉnh sĩ tử trong thiên hạ!”
“Ý kiến của hoàng hậu quả nhiên hợp lòng trẫm. Giang ái khanh, viết chỉ. Tất cả bọn nghịch tử phản loạn sung quân đến Canh Châu, Vân Châu, ban ngày canh tác, ban đêm dùng hình. Phải để bọn chúng sống thật lâu vào, để bọn chúng trồng trọt càng nhiều cho trẫm. Quốc sư, ngài xem ý chỉ này thế nào?”
“Bệ hạ khoan hồng nhân đức, luôn niệm tình huynh đệ chân tay, đây quả thực là hi vọng của hoàng gia và dân chúng ạ!”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười lạnh, Tần Quan Nguyệt này vỗ mông ngựa cũng đến là nghiêm túc.
Chu Thừa Hi lại bảo: “Hoàng hậu!”
Thượng Quan Mẫn Hoa ở phía sau nhỏ giọng thưa: “Vâng!”
“Gia quyến của bọn phản loạn xử lý như thế nào?”
“Bệ hạ, thiếp thân chưa từng nghiên cứu “Luật Đại Chu”, việc này vẫn mời Đại Lý Tự Khanh xử lý mới thỏa đáng được ạ!”
“Hừ, trẫm lệnh cho cô, ngay từ hôm nay phải xem xong “Luật Đại Chu trong vòng 3 ngày!”
“Bệ hạ!” Thượng Quan Mẫn Hoa nói lớn tiếng hơn một chút, sau khi xác định cả Chu Thừa Hi lẫn quần thần đều đang nghe mới nói tiếp: “Luật pháp hữu vân, Tam Tỉnh Lục Bộ đều có chức vụ nắm giữ và thi hành luật pháp này, lại có Cửu Tự Ngũ Giám phân công hợp tác, văn võ bá quan cũng đang phụ trách, tất cả đều vì duy trì Tân Chính này, quốc gia này. Thiếp thân chưởng quản hậu cung, thực không nên tham dự chính sự.”
“Nhưng những người này kẻ thì từ chối, kẻ thì bao che, hoặc chỉ biết rong chơi không làm việc. Tên nào tên nấy đều vô dụng, phải giết hết mới hả giận!”
“Xin bệ hạ hãy dựa theo Ngự Sử Đài mà đề ra chức vụ Nghiêm Hành Sử, Giám Sát Sử, thưởng phạt phân minh. Người có năng lực nổi trội, thành tích xuất sắc thì đề bạt trọng dụng. Kẻ lười biếng tranh công thì hãy giết để răn đe.” Thượng Quan Mẫn Hoa chậm rãi nói, giống như đang đề đạt với Chu Thừa Hi. Nhưng mà ở đây ít nhất cũng phải có năm người biết, từ hồi Khánh Đức Đế còn là một thiếu niên đã bắt tay vào xây dựng Giám Sát Tư, bí mật theo dõi quốc khố, dòng chảy lương thực và tiền bạc.
Ít nhất có mười người nhìn thấu màn diễn xuất này, Khánh Đức Đế chẳng qua là mượn lời hoàng hậu để đưa vũ khí bí mật của hắn đặt lên mặt bàn.
Tân đế đăng cơ được hai năm, mấy lão thân sót lại từ thời tiên đế bị đánh đánh giết giết, đuổi đuổi đày đày, chỉ giữ lại ở Đại Đô những kẻ thức thời cùng với những quan viên trẻ tuổi tài tuấn mang trong mình khát vọng đổi mới. Giám Sát Tư có quyền lực hành động độc lập – cũng có ý nghĩa tân đế rốt cục muốn xuống tay thực sự, bắt đầu thi hành Tân Chính.
Nhìn thấu tình đời, vui buồn đầy vơi.
Diễn trò với Chu Thừa Hi một lúc là Thượng Quan Mẫn Hoa lại ngáp, khi cung nhân hô bãi triều nàng ngắt lời hắn và nói: “Bệ hạ, thiếp thân thân thể không khỏe, xin bệ hạ miễn cho ngày mai không phải lâm triều.”
“Ừ, từ giờ trở đi cứ đúng giờ đến đây!” Cuộc hội thoại này rơi vào tai chúng thần lại càng thêm yên tâm: Xem hoàng hậu nhà Thượng Quan gia này đi, hiền thục ôn nhu, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, an phận thủ lễ, nếu có thể trở thành dầu bôi trơn giữa chúng thần và Khánh Đức Đế nóng tính hiếu sát thì vẫn là chuyện may mắn ấy chứ.
Thượng Quan Mẫn Hoa tao nhã hành lễ, lúc xoay người, nhìn thấy bộ dạng sắp phát tác lại cố gắng nhẫn nhịn của Thượng Quan Mẫn Hoa thì trong lòng cười lạnh, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như trước. Nàng theo bước người hầu đi về Uyển Tư Điện. Trước điện, Lã Minh Vọng đang chỉ huy mọi người đổi bảng hiệu mới.
Nàng hơi ngẩng lên nhìn qua, Vị Ương (1) Cung.
Lã Minh Vọng tưởng nàng không hài lòng, xoa xoa tay xấu hổ trả lời: “Trưởng công chúa ban thưởng chữ, hoàng hậu nương nương, ngoài ra thì từ này không có ý gì khác đâu ạ!”
Thượng Quan Mẫn Hoa thu hồi tầm mắt đáp: “Thực ra ta càng thích tên Trường Môn Cung(2) hơn”
Lã Minh Vọng run lên, những cung nhân khác lập tức quỳ rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy trong gió lạnh. Chỉ chốc lát sau, chuyện này liền rơi vào tai Khánh Đức Đế, hắn tự tay viết một bộ ngự tứ đưa lại đây: “Vĩnh Lạc”
Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn hai chữ này, trong lòng than thở lại không nói gì thêm chỉ để cung nhân treo nó lên cửa cung. Có điều mỗi khi đi qua dưới cái bảng hiệu này nàng lại có một cảm giác gai người.
(1)Vị Ương là một từ xuất ra từ Kinh Thi: “Dạ như hà kỳ? Dạ vị ương” . Vị Ương là chưa hết là sớm, không có ý nghĩa sâu sắc.
(2) Trường Môn Cung: Do Hán Cao Tổ Lưu Bang xây dựng khoảng năm 200 TCN. Cung này chuyên dùng cho các phi tần cung nga thất sủng hoặc bị ruồng bỏ ở. Mẫn tỷ quả nhiên cao thâm. :cuoichet:)