An Tín trước khi rời khỏi thành phố quyết định giảithích rõ ràng với Dụ Hằng, cô gọi lại vào máy điện thoại cũ của mình, không cóngười nhấc máy, lên tầng đỉnh hỏi thư ký, mới biết anh bỏ giữa chừng cuộc họpchủ quản, ra khỏi Dực Thần, đang đi dự hội đàm kinh doanh.
Cô tìm số của Chính Nam trước, trong đường dây cá nhânnày của Dụ Hằng, số liên lạc được lưu không nhiều, số Chính Nam đương nhiênkhông có, song Nguyễn Hoành anh cậu ta thì có lưu.Cô xin được số, gọi đi, bênkia mãi không thấy động tĩnh gì.
“Không đen đủi đến thế chứ, một người cũng không liênlạc nổi sao?”
An Tín gọi lại, lần này có giọng nói lạnh nhạt nhấcmáy hỏi: “Tìm ai?”
“Chính Nam…” cô vừa lên tiếng, bên kia bỗng cướp lời:“An Tín?”
“Đúng đúng đúng, là tôi”. Cô gật đầu lia lịa.
Nhưng trong điện thoại lại im bặt, cô cẩn thận dịchngón tay sang chỗ không nạm kim cương, nắm chặt rồi, ghé sát tai lại lắng nghekiểu tiểu thị dân(1), chỉ nghe có tiếng thở phập phồng từ đầu dây bên kia vọnglại.
(1) Dân nhà quê.
Cậu ấy vẫn ở đó, sao không nói gì nữa nhỉ?
An Tín gọi tên Chính Nam, vài giây sau, tiếng ChínhNam đột nhiên lại vút lên như sấm vang chớp dội, đùng đùng đoàng đoàng ném đávề bên này: “Tại sao lại là Dụ Hằng nhận điện thoại của cô? Tại sao anh ta nửađêm nửa hôm vẫn còn bắt máy của cô? Tại sao điện thoại của cô lại ở nhà anh ta?Tại sao cô lại đổi số điện thoại?”
Giọng nói đó lạnh băng như dội một thùng nước lạnh, tuyếtrơi ào ào, làm An Tín luống cuống hết cả chân tay, không cẩn thận trượt taykhỏi chiếc Toshiba cao cấp. Cô vội vàng loạng choạng lao người về phía trước,túm lại chiếc điện thoại, còn chưa hết hoảng sợ đáp: “Đừng gào nữa, đừng gàonữa, chúng ta gặp rồi nói”.
Địa điểm gặp mặt của hai người là nơi tổ chức showquảng bá của Chính Nam, An Tín kéo thấp vành mũ, đeo khẩu trang, nhưng cứ cóngười nhìn cô bằng ánh mắt sắc như dao quét qua quét lại trên người cô, ánh mắtsắc bén đó khiến cô toàn thân ớn lạnh.
Cô lập tức cúi đầu, giơ trán ra, ngón tay ngọc ngà củaA Joe quả nhiên lại ra sức chọc lấy chọc để: “Tôi nói cô tỏ ra có đầu óc mộtchút có được không hả? Chơi cái gì không chơi lại thích chơi với tin đồn, chơixong là vỗ đít đi thẳng, bỏ lại Chính Nam của chúng tôi như thằng thần kinhngày ngày chạy theo người ta hỏi xem cô đi đâu, không có được câu trả lời thìbỏ diễn, cô có biết hai mươi ngày qua tôi lao tâm khổ tứ thế nào không? Anh đâylăn lộn vì miếng cơm manh áo có dễ dàng đâu cơ chứ?”
“Em sai rồi, là em sai rồi”.
A Joe chọc đỏ cả trán cô, mới thu lại hoa lan chỉ, giơtay nói: “Muốn tìm Chính Nam của chúng tôi hả? Cũng được, bên kia cũng có quầnáo hoạt hình, cô qua đó COS(2) mấy bộ, tham dự xong xuôi rồi hãy đi”.
(2) COS: Cosplay: các hoạt động, trò chơiphỏng theo các nhân vật truyện tranh, game,…
An Tín đưa mắt nhìn, góc sân khấu quả nhiên có mấy bộáo liền quần và đầu nhân vật hoạt hình, từng bộ từng bộ bày la liệt cả ở đó.Bên dưới đã có một vài linh vật đã bắt đầu đi lại, đang đón khách và hâm nóngkhông khí. Cô thu lại ánh mắt, bán tín bán nghi hỏi: “Anh A Joe chắc không định“chỉnh” em nữa đấy chứ”. A Joe hừm một tiếng quay đầu định đi. Cô vội xông lênníu cánh tay anh nói: “Vậy thống nhất thế này, em vào vai mèo máy, anh cho emmượn Chính Nam hai hôm”.
An Tín khoác lên mình bộ đồ mèo máy tròn ủng đi lạikhắp nơi, giúp phát truyền đơn và bông tua cổ vũ. Một lát sau các tiết mục bắtđầu, MC đầu tiên nói lời cảm ơn sự ủng hộ, giúp đỡ nhiệt tình của chuỗi công tytrang phục thiếu nhi lớn nhất thành phố, rồi chọn mấy chủ đề hot phỏng vấnChính Nam.
“EVER, anh có thích cô gái nào chưa?”
Chính Nam hôm nay ăn vận rất thoải mái, đậm vẻ anhhàng xóm cao ráo sáng sủa, áo phông với quần bò được khoác lên người anh toátlên một dáng vẻ khác. Anh lại gần micro mỉm cười: “Có”, rồi không nói gì thêm.
MC tò mò gặng hỏi, bông tua cổ vũ phía dưới vẫy tánloạn. An Tín lặng lẽ uống một ngụm nước, chụp lại mũ lên đầu, đứng dựa vào mộtgóc nghỉ ngơi.
Chính Nam đưa mắt nhìn khắp toàn cảnh, ánh mắt thoángdừng lại chỗ cô, rồi quay đi. Khi không khí trong hội trường gần lên đến đỉnhđiểm, anh cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi yêu thầm cô ấy mười hai năm rồi”.
“Woah, hóa ra EVER chung tình thế sao”. MC khuấy độngfan phía dưới hò hét, châm ngòi không khí hội trường nóng lên đến đỉnh điểm. AnTín giơ ngón tay gãi gãi sau lưng, nhẩm đếm dưới bàn tay tròn ủng: Mười hai nămtrước thì là lúc cậu ta mới có chín tuổi, oắt con hóa ra yêu sớm như thế… khôngbiết con gái nhà ai xui xẻo bị cậu ta nhắm trúng… Nghĩ lại, cậu và cô gặp nhauchưa quá hai tháng, xem ra cậu chỉ thích chọc cô chơi, chứ không thực sự thíchcô, vậy là cô yên tâm rồi.
MC theo lịch trình sắp sẵn yêu cầu Chính Nam giao lưuvới fan, Chính Nam nhìn đám đông nhiệt tình cao trào, bỗng nhiên nói: “Mèo máythần kỳ cũng có mặt ở đây, tôi muốn mời bạn ấy hoàn thành tâm nguyện của tôitrước đã, các bạn có đồng ý không?”
Lý do gì thế hả trời!
An Tín nhổ nước bọt suýt thì ngập tràn trong miệng,quay người dán vào tường chầm chậm di chuyển ra ngoài, đám fan quá khích đươngnhiên là đồng ý rồi, còn cô thì không muốn. Song có hai cô em rất đáng yêu đãtiến tới, mỗi người xách một bên cánh tay, đẩy cô lên sân khấu. Trong quá trìnhlôi kéo, họ cũng không để yên, nhét vào túi trước ngực bộ quần áo hoạt hình mộtđống đồ, nào bản đồ, nào thước, nào hoa hồng, thậm chí còn có cả chiếc kẹo mútđã cắn dở nữa...
An Tín chụp lại cái đầu mèo máy béo ú lên, quan sátthế giới bên ngoài qua hai hốc mắt kính đen, ngây ngô đứng bên Chính Nam. MCđưa micro cho cô, bảo hai người họ chơi trò chơi.
Chính Nam quay mặt sang, miệng cười tươi như hoa,trong đôi mắt đẹp đầy ắp ý cười. Cậu nhìn An Tín mặt ngây như ngỗng, nói: “Đầutiên chúng ta mời chú mèo ú này tự giới thiệu về mình”. An Tín vẫn chưa phảnứng gì, cậu lại nhân lúc phủi lông hạ giọng nói: “Toàn bộ tiền thu được từ shownày được quyên góp cho quỹ nhi đồng Mầm Xanh của thành phố đấy, cô liệu mà phốihợp cho tốt, để đơn vị tổ chức vui lòng. Chỉ cần giúp họ gây thanh thế, sếptổng sẽ quyên càng nhiều tiền”.
An Tín giơ bàn tay béo tròn lên, cầm chắc micro, độtngột đổi giọng nói một câu tiếng Nhật: “みんなさん, わたしは ドラエモンです!”(3)
(3) Xin chào mọi người, tôi là Doremon.
“Quả nhiên không làm tôi thất vọng” Chính Nam đứng bênmỉm cười.
Đám fan phía dưới chủ yếu là nữ sinh chừng mười bốn,mười lăm tuổi, là thế hệ lớn lên cùng chú mèo máy Doremon, sau khi An Tín giảgiọng giống hệt phối âm nguyên gốc, chúng lúc đầu ngây ra, sau lập tức khuabông tua cổ vũ la hét ầm ĩ.
An Tín kiềm chế cơn co giật của bắp thịt nơi yết hầu,tiếp tục phỏng theo cách phát âm của bà Nobuyo Oyama(4) giơ bàn tay lên nói: “みんな みんな みんな 助け てくれる!”(5).
(4) Người lồng tiếng cho nhân vật Doremontrong phim hoạt hình cùng tên.
(5) Các bạn các bạn cùng giúp tôi nào.
“Ye ye ye!”, đám fan nữ phối hợp không chê vào đâuđược, có được tất cả những điều đó phần nhiều nhờ công Chính Nam đứng bên mỉmcười vỗ tay. Cậu khẽ hỏi: “Đến tiếng Nhật mà cô cũng biết sao? Tôi đúng là đãđánh giá thấp cô rồi”.
An Tín dịch đầu lại gần, tránh micro ra đáp: “Hoạthình Nhật Bản xem nhiều rồi, cũng nói được đôi ba câu đơn giản”.
“Nhảy đi nào, hâm nóng hội trường lên”.
“Tôi thế này đã đủ nóng lắm rồi, mồ hôi đang chảy ròngròng trong người đây này”.
Chính Nam đẩy đẩy cái đầu lông lá của An Tín, bỗngnhiên nói: “Mèo máy có thể đáp ứng nguyện vọng của Nobita, hôm nay bạn từ NhậtBản đến Trung Quốc chúng tôi, cũng đáp ứng một nguyện vọng của tôi nhé, như mọingười vẫn hy vọng đó”.
An Tín cứng đơ người nhìn cậu: “Cậu định làm gì?”
Đám fan phía dưới tự khắc biết lên tiếng hỗ trợ. ChínhNam giơ ngón tay cái lên, ra vẻ suỵt một cái, cười với cả hội trường. “Bạn lấytrong túi ra một món đồ gì đó, cho chúng tôi xem đã rồi nói”.
Mèo máy trong truyện đúng là có cái túi to trước ngực,vừa rồi được hai cô em nhét cho một đống những thứ linh tinh, An Tín trong cáiđầu mèo to tướng ngoài sức tưởng tượng, cô chỉ có thể thò bàn tay tròn xoe vàotrong túi khua khoắng thật lực, tự cho rằng rất an toàn lôi ra thứ to nhất dễcầm nhất - một tấm bàn đồ toàn cảnh.
Chính Nam nhanh như chớp liếc thấy, khóe môi đã lộ ýcười: “Tôi muốn mời mèo ú cùng tôi dạo một vòng thành phố, làm clip tuyêntruyền”.
An Tín xát hai tay vào nhau, khẽ nói: “Chuyện này hơikhó”.
“Vậy ước lần hai vậy, bạn lại móc lần nữa xem thếnào”.
An Tín vội vàng thò tay vào túi móc lấy móc để, bàntay bọc vải chạm phải một cái thước và một bó hoa mềm mại. Cô ngẫm nghĩ, rồi mòlấy hoa tươi kẹp giữa ngón tay, nói ồm ồm sau cái đầu hoạt hình dầy cộp: “Cáinày tặng cậu”.
Chính Nam không chịu nhận bó hoa hồng đang đung đưagiữa không trung, chắp tay sau lưng mỉm cười: “Hoa tươi tặng người đẹp, chỉ cócô gái của tôi mới tặng hoa hồng cho tôi”. Vừa dứt lời, bàn tay nịnh nọt kianhanh chóng rụt lại. Cậu nhìn rồi vẫn tiếp tục cười nói: “Vậy mèo ú đáp ứngnguyện vọng thứ hai của tôi đi, tặng tôi một cô bạn gái”.
An Tín theo thói quen đưa tay quệt mồ hôi, đáplại luôn: “Có thể trả lại bản đồ cho tôi không, tôi muốn xem lại điều ước thứnhất”.
Chính Nam xua tay: “NO, NO, qua rồi là không thể thayđổi được”. An Tín nghiến răng lôi ra món quà thứ ba, cái thước kẻ, xem cậu tacòn nói được gì. “Bạn ước đi”.
“Thành phố chúng ta có tỷ lệ trẻ em thất học ở nhà lêntới 23%, mà bọn trẻ được tới trường cũng rất thiếu đồ dùng học tập, cây thướcnhỏ này là lô văn phòng phẩm đầu tiên của “Công ty văn phòng phẩm Tiến Sĩ Nhỏ”quyên góp, có ý nghĩa kỷ niệm rất quan trọng…” Chính Nam kéo dài giọng nhìnquanh hội trường, bước tới dưới ánh đèn rực rỡ, đối diện với khách mời trưng ranụ cười dịu dàng nhất, nói “Không biết mèo ú có phép màu này không, có thểkhiến thêm nhiều người ra tay giúp đỡ những em nhỏ đó?”
An Tín thầm ngợi khen trong lòng, khen cho sự tài tìnhkhéo léo, khen cho hành động “nhất cử lưỡng tiện” của cậu. Cô thấy cậu hướng vềphía đám khách mời đang vỗ tay rần rần cúi người cảm ơn, tay trái giấu sau lưngra hiệu. Trong chớp mắt sân khấu vang lên tiếng trẻ em đồng ca bài “Lỗ BăngHoa”, một bầy trẻ nhỏ như bồ công anh mùa xuân, ùa ra từ mọi góc sân khấu, taynắm tay hát vang.
An Tín thuận thế lùi lại sau cùng, nắm tay hai đứatrẻ, bước chân chầm chậm theo nhịp tiết tấu, nhảy múa cùng lũ trẻ. Ánh đèn sânkhấu quét qua gương mặt đám trẻ, trong sáng rõ ràng, bất kể ai trông thấy cũngkhông thể cứng rắn từ chối đám tiểu yêu dễ thương này, tiếng hát của chúng, nụcười của chúng, thực ra đều rất giản đơn, hệt như ước mong được đến trường củachúng.
An Tín biết Chính Nam thành công rồi, con người nàymột khi đã nghiêm túc làm việc gì thì trên người luôn có một ma lực thần kỳ.
Chính Nam nắm tay đứa trẻ ở hàng đầu, cất tiếng hát mởđầu: “Em biết ánh sao nửa đêm biết hát, những đêm nhớ nhà, nó lại cùng em cấttiếng hát…”, bóng lưng cậu đón lấy quầng sáng chiếu xuống, bờ vai trông mớivững chãi và bình yên làm sao, An Tín nhìn cậu, lắng nghe âm thanh trong trẻobên tai, chầm chậm chìm vào suy nghĩ miên man.
Trong ký ức, khoảng thời gian du học ở Hàn Quốc, côchẳng phải cũng như lời bài hát kia, hằng đêm ngước nhìn trời cao, tìm một ngôisao để gửi gắm nỗi lòng mình sao? Cô đã ngốc nghếch thế đấy, đối diện với mànđêm mà khản cổ hét cái tên “Dụ Hằng”, “Dụ Hằng”…
Đang nghĩ ngợi, Chính Nam đã lùi đến cạnh cô từ lúcnào, nhường toàn bộ sân khấu lại cho lũ trẻ. “Này, An tóc xoăn, đáp ứng điềuước cuối cùng của tôi đi”. Cậu cười giật giật cái đầu hoạt hình của cô.
“Được thôi”. Nể tình cậu thể hiện tốt như thế,cô miễn cưỡng đồng ý.
Chính Nam hai tay ôm vòng trước ngực, nghiêng đầu nhìncô, như đang nghĩ ngợi gì. Cô trùm kín trong lốt hoạt hình nóng muốn chết, đợimột lúc không thấy cậu nói tiếp, sốt ruột giục: “Nói mau nói mau, tôi vội lắm”.
Anh xoa cằm phá lên cười: “Tôi muốn vợ…”
Thấy chưa, thấy chưa, biết ngay là cậu ta không nghiêmtúc mà, nói câu nào là đem cô ra đùa giỡn câu ấy. An Tín suýt nữa thì nhảy dựnglên, thò tay lôi phắt cái đầu mèo máy ra, khinh bỉ nhìn cậu: “Cậu vừa rồi cònnói thầm thương trộm nhớ con gái nhà người ta, giờ đã đòi lấy vợ rồi, trở mặtcũng nhanh quá nhỉ”.
Chính Nam vòng ôm hai tay, hơi cúi đầu, sáp lạigần gương mặt lấm tấm mồ hôi của cô, thốt ra một chữ chắc chắn: “…bánh”. Cậutrề môi, nhoẻn miệng cười: “Là tôi đói rồi thôi”.
An Tín thừa nhận có một thoáng xao động, đành giữ tưthế ngửa mặt cứng đờ, không động đậy. Ánh đèn flash dưới sân khấu vang lên táchtách, đánh thức người bị sét đánh cứng đơ. An Tín chụp lại mũ, khom người chuồnxuống cánh gà sân khấu. A Joe quả nhiên đang đợi cô, không buông tha cho thânhình bé nhỏ nhảy qua nhảy lại của cô, giơ ngón tay ngọc ngà chọc lấy chọc đểlên trán cô: “Cô An Tín, cô có phải đầu óc cũng đơ luôn rồi không, lại để mặcChính Nam tiết lộ thầm yêu một cô gái, cô cũng không xem xem đám fan vừa nãy tụlại một đống, còn có mấy người khóc lóc rời đi nữa…”
An Tín bị lay lùi lại sau, nghĩ bụng hướng dương điểmhuyệt thủ của ông anh A Joe này đúng là lợi hại thật, cách một lớp da vẫn thấyđau thấu xương, miệng không kìm được “mưa xuân” phơi phới bay: “Anh Joe, anhJoe, anh cũng không thể trách em được, cô gái Chính Nam thầm yêu chẳng liênquan gì tới em cả, em căn bản không biết cậu ấy lại nói vậy, làm sao mà xông rangăn được chứ”.
A Joe “dào ôi” một tiếng, như nghe được câu trả lời lykỳ nhất quả đất. Cô ngó thấy anh không để ý, khom lưng chuồn mất dạng. Chạy đếnphòng chờ lấy bình uống nước. Cô theo thói quen lấy điện thoại ra xem, khôngngờ kim bồ tát được bảo vệ cẩn thận trong túi nhung có hai cuộc gọi nhỡ thật,là “Ứng cứu An tóc xoăn” gọi.
Cô rất tò mò không hiểu Dụ Hằng tại sao lại lấy cáitên như thế, hoạt hình có bộ “Ứng cứu Trạch Điện Tiện”, lẽ nào ý anh muốn nóicô là tiểu ma nữ?
“Em đang ở đâu?” Điện thoại vừa thông, liền vọng lạichất giọng đều đều của Dụ Hằng, khiến cô nghe không ra hỷ nộ ái ố, “Show củaChính Nam, còn anh?”
“Anh muốn nhắc em một chuyện”. Anh không trả lời câuhỏi của cô, chỉ trầm giọng nói, “Giữ khoảng cách thích hợp với Chính Nam, đừngtùy tiện biến mình thành trung tâm tin đồn, em không nhận ra báo chí liên tiếpcông bố ảnh của hai người hết lần này đến lần khác, hơn nữa đương sự là cậu Nguyễnđó lại cứ giữ thái độ ngầm thừa nhận là sao?”
An Tín kinh ngạc đến nỗi suýt đánh rơi điện thoại. Côvội vàng cuống cuồng túm lấy, dè dặt đáp: “Dụ Hằng, em cũng có chuyện muốn nóivới anh – Hai ngày tới em không thể rời xa Chính Nam được, bởi mẹ em còn đangđợi cậu ấy đến cấp cứu nữa…”
Hơi thở của Dụ Hằng trở nên nặng nề. Một cơ số giâysau mới lạnh lùng nói: “Hoạt động vừa rồi của em và Chính Nam là tường thuậttrực tiếp, dưới sân khấu có biết bao con mắt chứng kiến tư thế hai người mặtđối mặt như muốn hôn nhau, em nhất định phải khiến anh tức điên lên mới chịuthu tay hay sao?” Như có vầng sáng thần kỳ bổ vào đầu, An Tín bỗng nhiên tỉnhra. Lúc bị nhà báo hay paparazzi bao vây, Chính Nam thường chẳng tránh hiềmnghi, khi thì tạo ra không gian mờ ám, lúc lại ôm luôn lấy cô, hoàn toàn khôngđể tâm đến sự bài xích của cô và hiệu quả chấn động hiện trường, điều đó chỉchứng minh mục đích của cậu ta rất rõ ràng: tạo tin đồn, kéo cô xuống nước, đểmọi người tưởng cô là bạn gái của cậu.
Song đối với một ngôi sao đang ở đỉnh cao như mặt trờigiữa trưa mà nói, gây tin đồn với dân thường chẳng khác nào vết thương chímạng, sao cậu ta không nghĩ đến điều này chứ?
An Tín ngây ra tại chỗ, kinh ngạc đến độ không nói nênlời. Giọng lạnh nhạt của Dụ Hằng thu hút sự chú ý của cô: “An Tín, nhớ là saunày phải để ý đến tình hình”.
Cái này thì cô nghe hiểu, vội vàng giải thích: “DụHằng, anh nghe em nói đã, cả ba tấm ảnh tin đồn ấy đều có nguyên do cả, anhnhất định phải tin em”.
Dụ Hằng thoáng sững lại, hình như đang suy nghĩ về độtin cậy trong lời nói của cô. Cô lại tiếp tục: “Lần thứ nhất anh cũng có ở đó,anh biết chuyện là thế nào mà, Chính Nam thấy em bị bỏ rơi, mới đến tìm em nóichuyện, tiện thể nhắc đến quá khứ của anh với Lan Nhã; lần thứ hai là em tìmcậu ấy ký hợp đồng, bị người quản lý làm cho phát khóc, cậu ấy vì muốn bảo vệem nên mới ôm em, không để phóng viên chụp được thẳng mặt; còn cả chuyện hômnay - rõ ràng là ngoài ý muốn mà”.
“Người quản lý của cậu Nguyễn là ai?” Dụ Hằng độtnhiên hỏi.
An Tín trở nên hoảng hốt: “Không liên quan đến anh AJoe, em không cho phép anh gây chuyện với người ta”.
Anh không nói không rằng, giọng nói cũng dịu lại: “Khinào em về?”
“Em chưa biết”, cô buột miệng đáp, “Có điều anh có thểđổi điện thoại trước cho em được không, không thì những ngày tới em không biếtsống sao nữa…”
“Được. Tiền đề là em trở về bên anh”.
An Tín tắc nghẹn, bên kia quả quyết cúp máy. Cô cúigằm mặt ngồi ngả ra sau, kết quả là tấm áo hoạt hình trơn quá, cô phịch cáitrượt luôn xuống đất. “Chết tiệt! Đến cái ghế cũng bắt nạt mình!”
Cảm giác lái xe từ trung tâm thành phố về viện điềudưỡng là cảm giác gì? An Tín đang lắc lư giữa không trung có thể cho bạn biếtđáp án. Chính Nam lái chiếc Audi R8 ra khỏi cửa, chạy được nửa đường thì xechết máy, gọi điện thoại bảo A Joe đến lôi về, đứng bên đường không muốn độngvào. An Tín dỗ dành cậu đi thêm mười phút nữa là tới rồi, cậu khoanh hai taynhìn dãy núi nhấp nhô trùng điệp xa xa, thổi phù cái về phía cô: “Một giờ trướccô bảo tôi viện điều dưỡng cách trung tâm thành phố 600 dặm(6), giục tôi phảixuất phát sớm, giờ lại nói còn không đến 100 dặm, vậy tôi hỏi cô, 500 dặm ởgiữa đi đâu rồi?”
(6) 1 dặm = 0.5km
“Cô biết cả rồi sao?”
“Ừm”. Thực ra là có người nhắc cô.
Chính Nam đột nhiên dừng lại, đối diện núi xa lặng imkhông nói, tịch dương ngả bóng phía tây, ráng chiều màu hổ phách bồng bềnhquanh cậu, phủ lên bóng lưng cậu làm thành bức tranh thủy mặc. Cậu đứng lặngim, hồi lâu sau mới đáp: “Cô gái mà tôi thầm yêu chán ghét giới giải trí, tôimuốn rời bỏ nó, công ty và A Joe đều không đồng ý, lòng tôi chán chường, cứ làmtrái ý, gây thêm áp lực cho họ, hy vọng họ có thể chủ động buông tha tôi”.
An Tín âm thầm tiêu hóa câu trả lời chấn động ấy, lạinói: “Cậu bây giờ đang lên, tiền đồ sáng sủa, cứ thế rời bỏ không thấy đángtiếc chút nào sao?”
Chính Nam đẩy gọng kính râm trên mũi, bước đến trướcmặt cô, cúi nhìn cô: “Tôi chỉ biết, nếu tôi còn chần chừ thì cô gái ấy sẽ chạytheo người đàn ông khác mất”.
An Tín vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu: “Người cậu thầmyêu không biết sao?”
Khóe môi Chính Nam nhếch ra một nụ cười, lạnh nhạtnói: “Cô ấy là một chú heo con, cái gì cũng không biết”.
An Tín nhớ lại câu thầm yêu mười hai năm cậu nói trênsân khấu, cảm thán: “Cô gái đó thật may mắn mới được cậu coi trọng như thế”.
Cậu lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu bước đi.
Hai người tiếp tục bước trên đường núi, trời tối dần.Chính Nam làm mặt lạnh bắt An Tín giải thích chuyện điện thoại, An Tín kể mộtlượt từ nguyên nhân đến kết quả, cậu nghe xong bèn cười chế nhạo: “Kể ra LanNhã cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài nhỉ, cô cũng không biết mà đề phòngtrước”.
Cứ nhắc đến chuyện này An Tín lại bực, cô đứng tại chỗthở hổn hển một lúc lâu lấy lại tinh thần, mới đáp lại: “Tóm lại người phụ nữđó chính là tai họa, Dụ Hằng không thể thích cô ta được”.
Cậu vẫn nguyên nụ cười chế nhạo: “Boss của các côtrước nay vẫn thích người đẹp, làm sao cô biết lần này anh ta đổi khẩu vị rồi?”
“Tôi đương nhiên là biết chứ, bởi anh ấy đã nhận tôilàm bạn gái rồi”.
Chính Nam chợt quay đầu lại, khuôn mặt ánh lên bóngtịch dương còn sót lại, gọt đi chút hanh hao. Cậu kéo đầu An Tín lại, dắt côbước về trước, cũng không bận tâm xem cô bị ghì đến đau cả cổ, ba lô sau lưngxiêu vẹo đập lên cánh tay họ.
“Này, cậu tự nhiên lên cơn gì thế hả, tôi sắp bị ghìchết rồi đây này”.
“Vẫn lớn tiếng nói được như vậy, chứng minh cô cònkhỏe lắm”. Chính Nam lạnh lùng túm chặt gáy cô, bắt cô bốn mắt nhìn nhau vớicậu, “Hay là cõng tôi đi, đúng lúc tôi hết hứng đi tiếp rồi”.
Một con chim núi kêu cạc cạc bay qua đầu họ, một látsau, một con khác cũng cạc cạc bay qua.
Hai người họ vẫn bất động. Là bởi cậu đang đè lên lưngcô không cho động đậy.
Đúng lúc ấy, một giọng già nua chen ngang vào, giọngto át cả tiếng nổ động cơ. “Tôi bảo này chàng trai, sao lại thiếu hiểu biết đếnthế? Vợ thì mỏng manh thế kia, sao có thể để cậu ép thành trái lê được chứ?”
Ông bác cưỡi trên chiếc máy kéo cũng đã “cótuổi”, xình xịch chạy tới, vẫy họ lên xe.
Chính Nam nhìn cả xe rơm rạ với nửa thùng lá cảitrắng, ngẩn tò te. An Tín đoán chắc cậu chưa ngồi phương tiện giao thông cơgiới hóa kiểu này bao giờ, bèn trèo lên trước, giơ tay về phía cậu: “Xem ra saunày tôi phải đổi tên mới được, đổi thành Áp Lê Sơn Đại”(7).
(7) Ngôn ngữ mạng, “áp lê” đồng âm với “áplực”, đều là /yali/, áp lê sơn đại: áp lực lớn tựa núi.
Xe nông lại xình xịch lên đường, ống khói phía trướcnhả khói cuồn cuộn, phả vào người hai kẻ ngồi sau, mặt mũi chân tay lấm lem bẩnthỉu. An Tín mở mắt xem phản ứng của Chính Nam, khẽ nói: “Cố chịu một chút, sắptới rồi”.
“An Tín, cô có thể nói cho tôi biết không? Đây rốtcuộc là quái vật lôi ra từ xó xỉnh nào thế, đã xóc suốt dọc đường thì chớ, lạicòn phải rửa mặt bằng khói đen nữa là sao?”
Xe va phải đá kêu rầm một tiếng, hai người ngồi saunảy lên không trung. An Tín đợi mông rớt xuống tấm chắn sắt, vội túm chặt lấymép không buông, ấp úng nói: “Xe cũ là thế đấy”.
Chính Nam bên kia vẫn bị ném lên không trung, chưa rớtxuống. Cậu thò tay túm hàng rào sắt, An Tín nhắc: “Chỗ đó xa quá, túm lấy tấmchắn trước đã”. Cậu đợi rớt xuống ghế, túm chặt tấm chắn, cô lại tốt bụng nhắc:“Đừng giẫm lên rơm rạ, dễ ngã lắm đấy”. Nghe cô nói vậy, cậu vội vàng thu chânra sức túm chặt, bác trai đằng trước lại xóc nảy lên, cậu thủ thế không vững,trượt thẳng vào đống rơm rạ.
Soái ca ngã vào đống lá cải với rơm rạ, An Tín nhìn màphá lên cười ha ha. Chính Nam một tay khua đống rơm rạ bay tứ tung ra, lạnhlùng nói: “An tóc xoăn, hôm nay mà không lột được da cô thì tôi không phải làngười họ Nguyễn!”
Cậu giơ tay kéo người cô, gáy cô đập xuống ghế xe kêucái “cộc”, đau đến độ cô không ngừng kêu ui da ui da. Sắc mặt cậu trở nên hốthoảng, xoay đầu cô lại xem khắp một lượt, còn lấy tay lần sờ xung quanh.
“Đừng, đừng cử động, xem xem có chảy máu không nào”.
Xe lại tròng trành nghiêng ngả, hai người họ cùng nảytung lên, rồi lại rớt xuống bịch bịch. Sau cùng hai người tôi nhìn anh, anhnhìn tôi, rồi cùng nhau cười phá lên.
Bảy giờ tối, chiếc xe bay trên mây xanh qua chặngđường bôn ba cuối cùng cũng đến Viện điều dưỡng Sơn Thôn. Tới trước cửa, ChínhNam kéo An Tín lại hỏi: “Mẹ cô thích con trai thế nào?”
“Như cậu đó, giả bộ ngoan ngoãn chút là được”. AnTín... vô tư đáp: “Chúng ta đi tắm rửa, thay quần áo trước đã”.
Hai người toàn thân ám khói lần tìm về khu nhà tậpthể, gặp viện trưởng đi tới, nhìn họ một lượt từ đầu tới chân: “Ở đâu ra haicông nhân mỏ thế này?”
Trang bị phòng tập thể rất đơn giản, An Tín đểChính Nam đi tắm trước, bản thân cũng rửa ráy một chút rồi thay bộ đồ ở nhàbước ra, thấy cậu vẫn đứng tần ngần trước giường. “Sao thế?” cô lau tóc hỏi.
Mớ tóc xoăn ướt đẫm như lá cây xấu hổ(8) phủ lấy gươngmặt cô, cộng thêm nước da trắng bóc, dáng vẻ cô giống hệt cô búp bê sứ bàytrong tủ kính. Chính Nam bước đến định lấy khăn lông giúp cô lau tóc, cô vộilùi một bước ngăn lại.
(8) Còn gọi là cây trinh nữ.
“Hừm, heo tóc xoăn”. Anh ngoái đầu lại vẻ xem thường.
Sắc mặt cô có phần hốt hoảng: “Ơ, cái tên này hình nhưcó người từng gọi, nói tôi giống con heo sứ trên giá trong cửa hàng”.
Chính Nam mím môi, khoanh tay nhìn từng bộ quần áo bàytrên giường, không nói gì nữa. An Tín lại gàn hỏi: “Sao thế sao thế, có thể điđược chưa?”
Cậu không vì thế mà phân tâm, chân mày cau lại: “Cônói xem mặc bộ nào thì được? Mẹ cô thường thích con trai ăn mặc thế nào?”
Haizz, hóa ra là thế. An Tín còn tưởng cậu gặp chuyệngì khó khăn, chọn cho cậu một cái áo cổ tim và quần vải, chỉ vào bộ áo ngủ củacậu bảo cậu thay. Thấy tay Chính Nam đã di chuyển đến đai áo ngủ, cô vội bịtmắt hét tướng: “Này, đợi tôi ra ngoài rồi hãy thay chứ!”
Chính Nam cười khì khì, xoạch cái kéo vạt áo ra, vẻmặt ung dung cởi áo tháo đai. An Tín đã quay lưng lại từ lâu, lấy khăn lôngquấn kín đầu kêu gào? “Sao cậu biến thái thế cơ chứ, lúc nào cũng thích cởi đồ,lần trước nhảy cùng cô em trong bar cũng thế”.
“Cô nhìn thấy rồi sao?”
Cô ngẩn ra: “Thấy cái gì cơ? Nhảy á?”
Bất thình lình một luồng hơi ấm lướt qua sau cổ cô,làm cô giật nảy mình. Hóa ra nãy giờ, Chính Nam đã thay xong quần áo bước đếnsau lưng cô. “Vậy cô phải chịu trách nhiệm với tôi”.
An Tín cứng đờ, bất động: “Bất luận cậu nói gì thì tôicũng không thấy gì cả, tôi không phải chịu trách nhiệm gì hết”.
Chính Nam xoay đến trước mặt cô, chạm vào chiếc khănlông đang quấn trên đầu cô, bóp má cô: “Tôi mặc kệ, cô rõ ràng đã nhìn thấy tôibán nuy rồi, cô phải chịu trách nhiệm”.
Cô vùng khỏi tay cậu chạy ra cửa: “Mau đi thôi, mau đithôi, đừng đùa nữa, hồi mẫu giáo tôi nhìn bọn con trai trần như nhộng cả đống,cũng đâu thấy bọn họ đòi lấy tôi đâu”.
Dù Chính Nam rất coi trọng ấn tượng ban đầu của bà Anvới mình, song cậu ăn vận chỉnh tề đi thăm người bệnh rõ ràng không đem lại nhiềuhiệu quả, bởi bà An chỉ nhìn cậu một cái, rồi quay mặt vào tường, lẩm bẩm: “Đồgiả chứ gì”.
Ông An xoa xoa tay, thở dài: “Cô hơi bị lơ mơ mộtchút, cháu đừng để ý”.
Ngày hôm sau Chính Nam chủ động ở lại, cầm ô, đưa bàAn vào rừng tản bộ, họ dạo chơi hơn một tiếng đồng hồ, không cần người đi theo.An Tín mài xong mực, tiếp tục viết chữ dưới sự dặn dò của bố, tâm trạng dần dầnthả lỏng.
Bố yêu cầu cô bất luận gặp phải chuyện gì cũng phảikiên trì luyện thư pháp, để tu thân dưỡng tính. Mười ba năm nay, cô nhận raphương pháp này rất hiệu quả. Như bây giờ, cô dọn dẹp xong thiếp chữ, rửa sạchtay, đang chuẩn bị đón mẹ về thì nhận được cuộc gọi lạ từ điện thoại của DụHằng.
Số máy này từ hôm qua đã nháy mấy lần, cô đau đầu nhìnđiện thoại hát hết bài, không định bắt máy. Nhưng hôm nay còn không nhấc máy,pin đến cạn hết mất thôi.
An Tín không còn cách nào khác, tìm một nơi an toàn ratay, cầm hai bên điện thoại áp sát tai. Câu a lô còn chưa thốt ra đã nghe tiếngthút thít của Lan Nhã vọng lại, khàn khàn, hình như đang ốm.
“Dụ, Dụ, anh hãy nghe em nói, đừng ngắt máy”. Lan mỹnhân nức nở, hoảng loạn chưa từng thấy, không quan tâm xem người bắt máy cònchưa lên tiếng, chỉ cuống cuồng trách móc, “Em thừa nhận chuyện này là em quáđáng, nhưng cũng là em bị khiêu khích mà. Nếu không phải Helen động viên em tớinhà họ An, em nhất định sẽ không làm bà An giận đến đổ bệnh, anh sẽ không - sẽkhông chán ghét em như thế chứ - đến Tinh Quang cũng không cho em vào - em - emthật sự rất - không có anh - em không còn dũng khí tiếp tục sống nữa...”
Nghiêm trọng đến thế sao, không có Dụ Hằng, cô takhông sống nổi? An Tín nhớ lại vẻ mặt vênh váo hung hăng của Lan Nhã mỗi lầnxuất hiện, một lúc lâu không biết phải nói gì.
Lan Nhã vẫn đang nghẹn ngào, tiếng khóc như đang cốnén uất ức, từng chút từng chút một vọng lại, không dám to tiếng.
An Tín không kìm được lên tiếng: “Tôi không phải là DụHằng”.
“Vậy cô là ai? An Tín?”, bên kia lập tức lên giọng,hét lên the thé: “Sao cô cứ bám lấy Dụ Hằng không biết ngượng thế chứ? Đến điệnthoại của anh ấy mà cô cũng muốn cướp?”
An Tín vội tránh lỗ tai ra xa, giơ điện thoại cách 1thước(9), đợi tiếng chửi bới nhỏ bớt, cô mới quay lại nói: “Cô Lan, cô bị lừalà đáng đời nhà cô, tôi không đồng cảm chút nào đâu”.
(9) 1 thước = ⅓ m
Lan Nhã dường như không muốn thất thế, điều chỉnh lạigiọng nói gấp gáp rồi lại chửi bới một hồi nữa. An Tín cúi đầu nhìn màn hình,chán nản nói: “Cô giữ lại chút sức đi, phí cả pin của tôi”. Cô kiên nhẫn đợi côta lên hết cơn điên như thế, đương nhiên là có nguyên do của nó. Đợi Lan Nhãgào khản cả tiếng xong, An Tín mới mở miệng: “76614911, gọi vào số đó mà tìm DụHằng, sau cùng tôi khuyên cô một câu, làm việc gì cũng phải suy nghĩ, đừng cứgiơ cái bộ dạng vô dụng ra mãi như thế”.
Cô quả quyết ngắt máy, pin cũng đồng thời báo cạn.
Ngồi ngây ra một lúc trên bậc thềm, bố đi tới hỏi:“Con sao thế?”
An Tín kể sơ sơ món nợ đào hoa của Dụ Hằng, chau màynói: “Một cô Lan Nhã chưa xong giờ lại đến lượt Helen, bố, con bắt đầu thấyphiền rồi”.
Bố cười khà khà: “Đừng sốt ruột con gái, lúc đầu TiểuDụ từng nói cậu ấy cần một thời gian để xử lý những chuyện cũ rồi mà, con khóclóc vật vã khiến cậu ấy loạn cả tâm trí, kết quả là đón nhận con trước thờihạn. Giờ con cũng phải thử cho cậu ấy một cơ hội, để cậu ấy xoa dịu tình hình,coi như trả nợ ân tình chứ”.
Nhưng ân tình đâu có dễ trả như thế, mẹ đến giờ hễnghe thấy cái tên Dụ Hằng là vẫn kiên quyết bài trừ, cái radio điện duy nhấttrong phòng cũng bị đập vỡ rồi, nhắc đi nhắc lại chỉ mỗi một câu “Con gái tôikhông phải kẻ thứ ba”, “Con gái tôi không phải kẻ thứ ba”, An Tín dỗ dành rấtlâu cũng không thể làm yên lòng bà, đành để mặc bà kéo tay áo mà ngủ.
Tương lai của cô với Dụ Hằng, chỉ một từ, khó!
Chính Nam dìu mẹ trở về, An Tín nhìn kỹ một lượt, nhậnra khí sắc của mẹ đã khá hơn, vẻ u ám trên mặt lập tức bay biến, cô không ngừngcười với bà, chỉ sợ bà thần trí không minh mẫn, lại không thể nói được chuyệngì.
Mẹ rõ ràng cũng rất vui, đã nhớ được tên của ChínhNam, còn hỏi phim của cậu lúc nào thì chiếu.
Chính Nam cúi đầu tỉ mẩn gọt vỏ táo: “Cô đang nói bộphim Bích huyết Tình Thiên Đỗ Phong Truyền mà An Tín tham gia diễn xuất đúngkhông? Haizz, cháu cũng không rõ nữa, đạo diễn của chúng cháu mang phim ra nướcngoài tuyên truyền rồi, lúc về nước đã lấy tên khác. Nghe nói ở Nhật Bản được dịchlà “Đỗ Phong (yamida)”, ở Hàn Quốc được dịch thành “Đỗ Phong (sumita)”, ở Ngathì là “Đỗ Phong Kovsky”, ở Hồng Kông là “Đỗ Phong Đạt Minh Nhất Phái”, ở ĐàiLoan là “Đỗ Phong Đạt Đạt”, đến thành phố này, thì thành “Đỗ Phong Đạt NhânTruyền”...”
Bà An bị chọc cho cười phá lên.
Lúc An Tín tiễn Chính Nam về thành phố, trong lòng vôcùng cảm kích: “Cảm ơn cậu”.
“Chỉ nói cảm ơn thôi mà được à? Lòng cảm kích của côcũng hơi bị rẻ mạt đấy nhé”.
Chính Nam mặc xong bộ đồ màu trắng, đeo kính râm, đứngtrước cổng viện cười nghiêng nước nghiêng thành. Điệu bộ cậu đã trở lại bộ dạngcôn đồ hư hỏng, An Tín chả mong cậu thốt ra được câu nào tử tế.
Quả nhiên, cậu kéo thấp kính râm, một đôi mắt lay độnglòng người từ trên quét xuống, đón lấy ánh sáng ban mai rực rỡ sắc màu. “Lấythân báo đáp thì thế nào nhỉ?”
An Tín chưa cần đáp lại, thì tiếng mô tơ rền vang quenthuộc lại ùa tới. Bác trai ngồi trên xe kéo xình xịch lái đến, nói: “Nhóc con,cậu may thật đấy, lại gặp được bác đây rồi!”
Chính Nam vừa quay lại nhìn quân dung đã biến sắc, vộivàng trốn ra sau lưng An Tín, cười giả lả: “Chú hiểu nhầm rồi, cháu hôm naykhông đi đâu hết”.
Chính Nam về thành phố đã năm ngày, bệnh tình bà Ancũng dần chuyển biến tốt. An Tín và bố vẫn cùng mẹ sống cuộc đời cách biệt vớithế sự, kỳ lạ là không thấy Dụ Hằng đến nữa, cô thấy điện thoại hết pin, cũngkhông gọi đi.
Chiều, An Tín lấy con sư tử đá chặn giấy Tuyên, đứnggiữa bầu không khí trong lành của khoảng sân nhỏ vận khí đưa bút, suôn sẻ hoànthành một bức Lan Đình thiếp. Bố như thấu hiểu tâm tư cô, vỗ vỗ đầu cô nói:“Chữ này viết có hồn hơn lần trước nhiều rồi, là tâm thái đã hồi phục rồi phảikhông?”
An Tín cười hề hề: “Quả nhiên không gì giấu nổi An đạisư”. Cô thu dọn ba lô và mũ, cẩn thận đặt bức tranh chữ vào hộp giấy, khẽ nói:“Bố, con muốn đem chữ đi bồi”(10).
(10) Đóng khung và gắn trục cho tranh vẽtrên giấy hoặc vải.
Bố vẫn thế nghe cái hiểu ngay: “Đi đi, đi đi, muốn vềthành phố không phải viện cớ. Tiểu Dụ lâu thế không thấy tới, con nên về xemthế nào”.
An Tín về thành phố tìm tiệm thư họa bồi tranh chữ,xong là đến tầng đỉnh Dực Thần. Dương Thụy Trân lần này trông thấy cô, ánh mắtcó vẻ kỳ quái, dường như sau ánh nhìn sắc lạnh còn thấp thoáng cả sự xemthường, nói chung là giọng điệu lạnh nhạt: “Dụ tổng ra nước ngoài rồi, khôngnhắn lại gì cả”.
“Vậy phiền chị chuyển cho anh ấy hộp giấy này, trongđó là Lan Đình thiếp mà anh ấy cần”.
Miss Dương hình như bắt đầu nổi hứng, xán lại gần hơn:“Nghe nói cô là cao thủ hành thư? Có thể cho tôi xem mặc bảo(11) một chút đượckhông?” An Tín đành mở trục cuốn ra cho chị ta xem thỏa thích. Chị ta xem xongvô cùng tán thưởng, nói luôn: “Tôi tuy không hiểu nhiều về thư pháp, song tôicảm thấy cô viết rất đẹp”.
(11) Chỉ tác phẩm tranh chữ đẹp mà quýgiá.
An Tín vội khiêm tốn cúi người.
Miss Dương giơ tay vuốt vuốt tóc mai, bỗng nhiên nói:“Cô lịch sự hơn cái cô Helen kia nhiều, cô ta đến tổng bộ được hai lần, lần nàocũng nhìn người bằng nửa con mắt. Chuyến này cô ta dứt khoát kéo Dụ tổng đibằng được, mời hẳn anh đi Đức tham gia hội thảo y học gì gì đó, nghe nói phải ởlại một tuần”.
An Tín nghe hiểu “ý tại ngôn ngoại” của chị ta,khách sáo cám ơn, rồi quay người rời đi.
“Cô An cứ thế mà đi sao?” Miss Dương khẽ nói sau lưng,“Hôm Dụ tổng đi hình như rất giận, hay là cô đích thân giao tranh chữ cho anhấy thì hơn”.
An Tín rất nhanh đã tìm ra nguyên nhân khiến cho DụHằng tức giận, bắt nguồn từ một trang bìa, phát hành ngày hai mươi ba, trướchôm anh ra nước ngoài một hôm.
Tấm ảnh trang bìa in hình hai người, chính diện nổibật gương mặt của Nguyễn Chính Nam, cậu cúi đầu bên tai một cô gái khẽ cười gìđó, vẻ say đắm. Mờ ám hơn nữa là bàn tay anh, ba ngón xòe ra, thò nghiêngnghiêng vào đầu váy lụa chữ U của cô gái đang đứng quay lưng lại, vuốt ve môngcô, tựa như chỉ cần trượt vào sâu thêm chút nữa, là đưa con người ta bước vàovực sâu tươi đẹp.
An Tín ngó chăm chăm cô gái trong bức hình, sắc mặttrắng bệch.
Cũng khó trách Dụ Hằng, Miss Dương hiểu lầm nhân cáchcủa cô, chỉ bởi cô gái trong tấm hình quả thực quá giống cô, cô tin rằng bất cứai quen biết cô chẳng phải An Tín sao?
Đúng là “An Tín”, bản thân cô cũng không thể khôngthừa nhận.
Tóc xoăn, độ dài mái tóc y chang, cánh tay quàng cổChính Nam vừa dài lại vừa trắng, tay trái đeo vòng cừu vui vẻ y hệt cô, thứ đồtrang sức ấy là cô mua trên mạng, chắc các cửa hàng bình thường cũng có bán; ănmặc rất kiệm vải, để lộ tấm lưng trần, cho dù có mảnh vải che trước ngực cũngtrong tình trạng “chỉ mành treo chuông”, chết người ở chỗ chính bởi cô gái cởinhiều, che ít, nhìn từ sau lưng trông đến là thanh cởi nhiều, che ít, nhìn từsau lưng trông đến là thanh mảnh dẻo dai, hợp với cảm nhận về thân hình thườngtập luyện dã ngoại của cô.
An Tín cuối cùng cũng hiểu thế nào là “có trăm cáimiệng cũng khó giãi bày”. Cô đòi thư ký Dương tìm pin dự phòng điện thoại củaDụ Hằng, thay xong liền gọi thẳng cho Chính Nam. Chính Nam rất lâu sau mới bắtmáy, cô lạnh lùng nói: “Giải thích chuyện tấm ảnh”.
“Uống say, tưởng người con gái khác là cô”. Giọng cậucực kỳ thờ ơ.
“Nguyễn Chính Nam!” An Tín hét toáng lên, nổi cơn tambành gào thét, “Cậu còn định lừa tôi đến bao giờ nữa? Cậu dám nói tấm ảnh đókhông phải cậu bày mưu đặt kế không? Cậu nhìn bối cảnh xem, ở bên hồ bar DạĐiếm, là chỗ lần trước cậu đưa tôi tới! Là nơi cậu bắt tôi nhảy điệu hồ thiênnga! Tôi thật sự không ngờ đấy, cậu vì muốn rời công ty mà không ngại tạo dựngtin đồn trắng trợn như thế, không ngại tự hủy hoại danh tiết như thế! Thế cậucó nghĩ đến cảm nhận của tôi không, có nghĩ xem tôi có muốn hay không không?”
“Việc gì phải tức tối như thế, cô không phải đã chuẩnbị tâm lý rồi sao?” Chính Nam lạnh lùng buông một câu, thứ giọng điệu vô tìnhấy khác một trời một vực so với thường ngày, “Hai lần trước là ảnh của cô, lầnnày theo quy luật đương nhiên vẫn phải dùng cô rồi”.
“Cậu đúng là ngang ngạnh cố chấp”. An Tín bực bội cườikhẩy, “Có phải vì tôi cứ một mực nhượng bộ cậu nên cậu mới dám lấn tới như thế?Được, giờ tôi nói trắng cho cậu biết, cậu chết đi, từ nay về sau đừng xuất hiệntrước mặt tôi nữa!!!”
Cô vò đầu bứt tai chán nản ngồi xuống, lật giở qua loatờ tạp chí có tin đồn. Qua ảnh chụp chung “vu vơ” của “EVER và cô gái thần bí”hai lần trước, bức ảnh “nuy” lần này nhiều khả năng khiến công chúng tin vàotính chân thực của nó, cô lật giở hồi lâu tìm chỗ sơ hở, rồi đau xót nhận ra:Chính Nam bày binh bố trận quá hoàn mỹ, không để lộ một chút thiếu sót nào.
Dù có bị cô nhìn ra bối cảnh chụp hình, tờ tạp chíđược anh ủy quyền còn thêm chú thích sinh động như thật: Theo một nguồn tinđáng tin cậy cho biết, cô gái thần bí này từng cùng EVER xuất hiện tại một sốtụ điểm ăn chơi, tối hôm đó có rất nhiều cô gái trong quán bar có thể chứngminh tình cảm giữa họ không hề đơn giản.
Nói cách khác, Chính Nam đã tính đến chuyện cô pháthiện ra sẽ nhảy dựng lên phủ nhận, song anh căn bản không quan tâm đến sự phảnkháng và tranh đấu của cô, bởi đúng là cô từng cùng anh đến bar DIVA, rất nhiềungười đều trông thấy cô lau mồ hôi cho anh, cô chọc anh cười. Có nhiều nhânchứng như thế, tấm ảnh cô ở trong lòng anh chẳng qua chỉ là “việc đã rồi”.
An Tín mất hết ý chí. Cô cẩn thận giở tìm trang bìatrong cuốn tạp chí, phát hiện nhà phát hành thuộc một tòa báo dưới trướng LanNhã. Nhìn ảnh bìa lung linh sắc màu, cuối cùng cô hiểu ra một chuyện: Lan mỹnhân chuyến này có đầu óc rồi, đã biết mượn gió bẻ măng, lấy danh nghĩa là quảngbá hình ảnh Chính Nam để mở rộng tầm ảnh hưởng cho người phát ngôn của DựcThần, thực chất là ngấm ngầm bôi nhọ thanh danh cô, vô hình tấn công cô.
Cô còn nhớ điều kiện ở phần phụ lục hợp đồng ký vớiChính Nam, yêu cầu anh cố gắng phô trương thanh thế hết mức có thể. Cô cũng nhớLan Nhã nhiệt tình theo sát hoạt động quảng bá của Dực Thần đến thế nào, trongtay còn có cả lịch làm việc của Chính Nam.
Hóa ra Lan Nhã mới là người bám riết không buông.
Nhưng cô chẳng muốn tranh đấu thêm nữa, bởi chẳng có ýnghĩa gì hết.
An Tín tính hôm sau là ngày Dụ Hằng về nước, tối đó vềngủ căn hộ nhỏ gần Dực Thần. Đang xắn tay áo lau nhà, thay ga giường làm vệsinh thì chuông cửa reo, mở ra xem, ngoài cửa là A Joe mặt sắt đen sì.
An Tín lùi lại một bước: “Anh Joe, sao anh biết em ởđây?” phải nói thêm là cô hôm nay mới về đây cơ mà.
“Tôi phái trợ lý trong công ty ngày nào cũng phục ởđây đợi cô”. A Joe khí thế hệt như bà An, hung hổ đẩy cánh cửa sắt, bước mộtbước dài vào trong nhà.
An Tín tinh mắt thấy tay anh nắm chặt tờ tạp chí cótin đồn, vội vàng lấy tay che trán và mặt, nói liền một mạch: “Anh Joe, anhJoe, anh đừng giận, lần này thật sự không phải em gây chuyện. Anh nhìn cô gáitrên ảnh mà xem, tấm lưng ấy nhẵn nhụi thế cơ mà, đâu có như làn da thiếu nướccủa em; anh xem đây, cô ấy ăn ảnh thế này, chuẩn dáng minh tinh, cứ như là ngôisao trong Dạ Yến vậy, chân tay em quắt queo thế này, làm sao sánh được chứ…”Chân cô lùi tới trước giường, khoeo chân cùng đường, cả người ngã ngồi xuống.
A Joe đột ngột nhảy dựng lên, cuộn tròn tờ tạp chí gõbịch bịch bịch lên đầu cô: “Nhóc con tóc xoăn này rốt cục định làm gì hả? Tôixin cô buông tha cho Chính Nam nhà chúng tôi có được không hả? Mấy tuần nữathôi là cậu ấy phải tham dự Fesstival điện ảnh Pháp rồi, giờ tự dưng chẳng nóichẳng rằng đi mất, công ty tìm tôi đòi người, tôi lấy ở đâu ra được? Gọi điệnthoại thì tắt máy, hỏi thì anh cậu ta bảo không thấy về, giờ chỉ còn sót lạimỗi chỗ cô, mà cũng không có! Vậy cô nói xem, cậu ấy rốt cuộc đi đâu rồi, hả?Cô nói đi xem nào!”
An Tín ôm đầu, lăn lên giường tránh những cú nệncủa A Joe.
A Joe đánh mệt rồi, đứng chống nạnh, hừ một tiếng:“Tôi nói toẹt ra cho cô biết nhé, cô em tóc xoăn, bất luận cô có muốn haykhông, cô đều phải tránh xa Chính Nam ra cho tôi, cậu ấy còn hai năm nữa mớihết hạn hợp đồng, trong hai năm ấy không cần biết cậu ta nổi tiếng thế nào, đềulà người của công ty. Liên tiếp gây ra mấy tin đồn, riêng tỷ lệ ủng hộ trênmạng đã giảm đi không ít rồi. Sếp tổng lần này nổi cáu ra hăm dọa, nếu ChínhNam còn tiếp tục giở trò, ông ấy sẽ phong tỏa vô thời hạn”.
An Tín nghe rất rõ, bàn tay ôm đầu cứng đờ mấy phút.“Em biết rồi, em sẽ khuyên cậu ấy quay về, thực ra là, anh Joe à, em rất mongnhững điều tốt đẹp đến với cậu ấy, mỗi lần trông thấy cậu ấy, em toàn có cảmgiác như đã quen từ lâu lắm rồi, trong lòng cảm thấy cực kỳ gần gũi”.
Anh Joe bất chợt lại giơ tay lên, cô vội vàng tránhné, nói mà như hét: “Ôi, anh đừng hiểu lầm thế chứ, là em nói em không ghét cậuấy, không phải muốn dây dưa lằng nhằng với cậu ấy. Em còn lớn hơn Chính Nam haituổi cơ mà, sao có thể ăn cỏ non của cậu ấy được, anh cứ yên 100 lần tâm đi!”
“Nói lời phải giữ lời đấy nhé!” A Joe hừ lạnh mộttiếng, quay ngoắt đầu đi luôn. An Tín theo sau tiễn khách, ra đến cửa, thấy anhta lại quay đầu lại, nhìn cô kỳ lạ.
“Sao thế?”, để dự phòng, cô lùi lại sau một bước.
Quả nhiên, A Joe quay lại, giơ ngón trỏ chọc lấy chọcđể lên trán cô: “Cô cô cô… thật là vô lương tâm, uổng công cậu ấy nhớ nhung côlâu như thế”.
An Tín cảm thấy không sao hiểu nổi, muốn cách ly cô làanh, nói cô vô lương tâm cũng là anh nốt, vậy cô phải làm thế nào?
A Joe có được lời đảm bảo tránh xa Chính Nam của cô,vừa lòng thỏa ý rời đi, bỏ lại cô ngỡ ngàng đứng bên cửa.
Không hiểu nổi, chả muốn nghĩ.
An Tín nhẩm tính giờ chênh lệch, căn đến tối gọi điệncho Dụ Hằng. Ba lần không có người nhấc máy, đến quá mười một giờ đêm, chiếcđiện thoại cổ lỗ sĩ của cô mới thong thả nối thông.
“Dụ Hằng, lúc nào thì anh về?”
“Sao thế?”, đầu bên kia khá là ầm ĩ, đều là thứtiếng nước ngoài mà cô nghe không hiểu.
“Em đến đón anh”.
“Không cần đâu, anh ở đây có bạn đi cùng”.
An Tín nghiến răng: “Em đón cả bạn anh luôn”.
Dụ Hằng chưa kịp trả lời thì đã có mấy câu líu lo nhưchim hót lọt vào ống nói, trong đó có một giọng nữ rất trong trẻo đang cười nóigì đó, sau cùng, như sợ An Tín nghe không hiểu, bèn đổi thành tiếng Trung: “DụHằng, buổi nhạc hội vừa rồi không tồi chứ, tiến sĩ Smith cũng thích nghe, ôngấy muốn biết thời gian còn lại anh có kế hoạch gì không”.
Tiếng Dụ Hằng mất hút trong vài phút, rồi trở lại lãnhđạm nói: “Mai đến Dực Thần tìm anh, anh cúp trước đây”.
An Tín trằn trọc mãi không sao chợp nổi mắt, sang sớmhôm sau, cô nóng lòng trực sẵn ở phòng chờ mòn mỏi mong ngóng. Dòng người xuốngmáy bay đi làm mấy tốp, cô nén cơn đói trông về phía cửa đến, cuối cùng, đúnglúc cô đói đến hoa mắt chóng mặt, Dụ Hằng cũng xuất hiện cùng Helen.
Dáng người cao ráo của anh nổi bật giữa đám đông, tìmanh cũng không khó khăn gì, khó ở chỗ bên cạnh anh còn đeo theo một mỹ nữ. Haingười sóng đôi bước tới, nghiêng đầu rù rì to nhỏ, mặt tươi như hoa, bước chânchạy tới hàng rào bảo vệ của An Tín khựng lại.
Cô quay người dựa vào hàng rào, mím chặt môi. Ngoàicơn đau như búa bổ nơi dạ dày, trong lòng cô cũng khó chịu nói không ra. Saulưng có tiếng người lướt qua, men theo cầu thang xoắn xa dần, cô vẫn không muốndi chuyển.
Theo suy tính ban đầu của cô, Lan Nhã nhất định đã nóichuyện của Helen với Dụ Hằng, nhưng giờ trông thấy Helen vừa khéo đi cùng, DụHằng lại không xa cách người bên cạnh, cô biết Lan quý nhân đã bại trận trướcnữ vương Helen rồi.
Đang rầu rĩ, đột nhiên có người đập vào mũ của cô, côlàm mặt lạnh quay sang nhìn, hóa ra là Dụ Hằng lặng lẽ xuất hiện sau lưng từbao giờ, anh đứng đủ gần, một hương thơm quyện trên áo quần quen thuộc áp vàoáo khoác ngắn của cô, đương nhiên còn lẫn cả mùi nước hoa nữ đắt tiền.
“Có chuyện gì?” Vẻ không vui của cô hiện cả lên mặt,cô vẫn đang vặn vẹo.
“Đi thôi”. Anh hờ hững nói, khoanh tay đứng im.
An Tín quay người lại, đối diện trực tiếp với Helen.Cô đeo ba lô cừu vui vẻ, vai treo nghiêng bình nước cừu vui vẻ, đầu đội mũ vànhin hoa, hệt như nhóc Maruko phiên bản lớn. Người đẹp Helen trước mặt thì váydài phối với bốt cao cổ thời trang, làm nổi bật lên vẻ quê một cục của cô, cóđiều cô chả sợ.
“Không đi được”. An Tín nói luôn.
Dụ Hằng đột nhiên giơ tay đỡ lấy eo cô, bế cô từ hàngrào ra, người đi ngang qua dừng lại nhìn, anh cẩn thận đặt cô xuống đất, quaysang nói với đôi ba người còn đang sửng sốt: “Xin thứ lỗi”.
An Tín cười cười với Helen, sắc mặt Helen trắnghơn chút. Lúc lên đường về công ty, Dụ Hằng mở cửa xe cho Helen, mời cô ngồibên cạnh anh. An Tín chần chừ không đi, anh vòng qua, vỗ sau đầu cô một cái,làm bình nước trên người cô kêu lách cách.
Anh không nói gì, tự cô ngoan ngoãn trèo lên ghếtrước.
Yên ắng suốt dọc đường. An Tín quan sát sắc mặt Helenqua gương chiếu hậu, bị liếc xéo mấy cái, cô cũng không bận tâm, lôi MP4 ranghe, lúc chán quá còn rống lên mấy câu. “Tối qua vừa hay gặp một em búp bêNhật ở Đông Cấp(12), đôi mắt to là to, còn cả cái cằm nhòn nhọn… Hello kom banwa(13) cô em có khỏe không…”
(12) Một địa danh ở Hồng Kông.
(13) Hello, chào buổi tối (tiếngNhật: こんばんは).
Lái xe đạp trượt phanh. Dụ Hằng ngồi sau nhắm mắtdưỡng thần mở choàng mắt, xoa trán nói: “Đưa Helen về trước đã”.
An Tín theo đuôi Dụ Hằng về tầng đỉnh Dực Thần, đồ đạc“ngụy trang” cũng không thay, dù sao cũng đi ra từ thang máy riêng, chỉ có thưký trưởng Dương Thụy Trân có thể trông thấy. Dụ Hằng đi đằng trước không đoáihoài gì tới cô, coi cô như người vô hình, còn cô ngẩng đầu hiên ngang kiênquyết không rời, không ngoài dự đoán nhận được ánh mắt khinh thường của MissDương.
Vừa vào cửa, Dụ Hằng liền thả áo khoác trên cánh tayra, nới lỏng cà vạt ngồi tựa xuống sofa, thần sắc uể oải.
An Tín lặng lẽ cởi “vũ trang” ra, đứng trước mặt anhchuẩn bị mở miệng.
“Nói đi, có chuyện gì”. Căn phòng chìm trong yên lặng,anh nhắm mắt ngửa cổ dựa lên thành sofa, hoàn toàn giữ được bình tĩnh. Cô lôira tờ tạp chí, giơ trang bìa hồn tiêu cốt tán kia ra, đặt cạnh tay anh.
Anh mở mắt liếc nhìn, quẳng sang một bên. “Thì sao?”
Đối diện với sắc mặt lạnh lùng và giọng điệu thờ ơ củaanh, cô căng thẳng mồ hôi rịn đầy trán. “Dụ Hằng, cái này không phải là thật,em có thể giải thích”.
“Không cần đâu”, anh u ám ngồi đó, mặt mày không chúthứng thú.
An Tín quan sát tỉ mỉ thần sắc của Dụ Hằng, không dámlơ là một chút nào. Cô bên ngoài đương nhiên vẫn tỏ ra như không có chuyện gì,nhưng khi chỉ có hai người ở cùng một chỗ, cô mãi mãi là người bị đánh bại,thậm chí là khi anh chưa cần nói gì cả.
Anh lúc nào cũng tỏ ra điềm tĩnh, lạnh lùng, khiến côkhông sao đoán được anh đang nghĩ gì, lần này đến khóe môi cũng không thèm độngđậy, không cho cô một chút gợi ý nào cả.
Cô bắt đầu hốt hoảng: “Em có thể bảo bố đứng ra làmchứng, tối nào em đi đâu ông cũng biết”.
“Không cần đâu”.
Đối diện với Dụ Hằng lù lù không động đậy, cô mất hếtcả tự tin. Im lặng mất một phút, tư thế ngồi hờ hững của anh vẫn không có gìthay đổi, tròng mắt cô đỏ dần.
An Tín nhặt lại tờ tạp chí, vuốt phẳng, một lần nữađặt trước mặt Dụ Hằng, rồi bắt tay vào cởi áo. Cô nhanh chóng cởi áo khoácngoài, cởi cúc áo sơ mi, quay lưng về phía sofa.
Dụ Hằng lạnh lùng quát một câu: “Em đang làm cái trògì vậy hả!”
“Chỉ có cách này mới có thể chứng minh em trong sạch”.Nói xong, cô cởi hết áo ở nửa thân trên, giơ tấm lưng mượt mà trắng ngần ratrước mắt anh, “Anh xem kỹ đi, bọn em không giống nhau mà”.
An Tín ôm trước ngực, giọng nói có phần run run.
Có giống nhau thật không thì phải chờ vào lòng tin ởanh. Thực ra cô không dám chắc có thể thuyết phục anh, dẫu sao người trong tấmhình và cô cũng giống nhau đến thế.
Run rẩy mất mấy giây, một tấm áo vest ấm áp trùm phủlấy thân người cô, bao bọc lấy cô, hơi thở dịu dàng thoảng hương thơm dịu, nhưnước biển ùn ùn kéo đến bao trùm tất cả.
Dụ Hằng từ đầu đến cuối không quay ra phía trước, chỉđứng sau lưng trầm giọng nói: “Sau này không được làm thế nữa”. Anh đi rangoài, đến tận cuối ngày cũng chưa quay lại.
An Tín mặc lại đồ, nhanh chóng treo bình nước lên, cúiđầu ủ rũ ngồi trong văn phòng. Thư ký trưởng có vào một lần, mang cho cô bánhvà sữa, nhân tiện tặng thêm cú lườm cháy mặt, chẳng nói chẳng rằng đóng sập cửalại.
An Tín càng chán nản, không biết nên làm thế nào.
An Tín cuối cùng không đợi được Dụ Hằng quay lại, cũngkhông đợi được bất cứ chỉ thị nào của anh, mắt đỏ hoe rời khỏi Dực Thần. Lúc ởđại sảnh, hình như Chương Tiểu Muội có gọi cô, cô cũng chẳng còn hơi sức đâu màđáp lời.
Chuyện đen đủi vẫn còn ở phía sau. Do cô ăn vận nhưhọc sinh tan học về nhà, chú lái xe nhìn cô hồi lâu, rồi không kìm được nói:“Tôi bảo này, cô bé cũng phải mua vé chứ! Kể cả là trẻ con thì cũng vẫn tínhnửa giá vé mà!”
Hành khách trên xe buýt đều phá lên cười. An Tín tỉnhra, móc tiền, mặt đỏ bừng chen ra phía sau xe, tìm một góc đứng. Qua một trạmcó người lên xe, cô đột nhiên cảm thấy đau đau.
An Tín ngẩng đầu nhìn, đập ngay vào mắt là một gươngmặt ngây thơ nhưng lạnh băng, tay người đó vẫn để trên nút thắt ba lô của cô,trong đó là những viên kim cương mà giá thị trường của nó có thể lấy mạng cô,hao mòn cũng phải đền một nửa.
Cô vội vã chen ra phía cửa, hóa giải tai họa.
Về tới căn chung cư nhỏ kiểm tra lại ba lô, vẫn maychưa mất điện thoại. An Tín rũ rượi ngả xuống giường, đoán thế nào cũng khôngra Dụ Hằng có ý gì. Trong lúc chán chường, cô nhớ đến game online.
“Phi Tiên” vẫn nhộn nhịp như thế, cách nửa thángmới online, cột bạn bè và hộp đối thoại không ngừng hiện ra tin tức, nào là tinnhắn từ trước, nào là lời hỏi thăm mới gửi, làm cô bận cuống cả chân tay.
Hệ thống nhắc cô nhận được gói quà siêu cấp, nhận vềgiở ra xem, hóa ra là hoa hồng và trang bị Tướng Công gửi cho cô, trên tấmthiếp màu hồng ghi lại lời nhắn của anh: Sinh nhật vui vẻ An tóc xoăn.
Ôi, hóa ra là gửi đúng ngày mẹ xảy ra chuyện.
Tướng Công Nửa Đêm, người mà cô chưa từng gặp mặt đểlại rất nhiều lễ vật, lúc này cột phu thê hiển thị anh đang trong trạng tháioffline. Song anh thông qua game còn để lại rất nhiều tin nhắn, khác hẳn vẻ dèdặt thận trọng trước đây.
Lời nhắn của Tướng Công phủ kín màn hình: “Em đi đâurồi? Sao mãi không thấy online?”
“Rốt cuộc là sao rồi, nói cho anh biết! Anh rất lolắng!”
“Đọc được thư thì hồi âm!”
…
An Tín thở dài, tắt luôn game. Trước sinh nhật TướngCông đại nhân đã từng mất tích, đến lúc anh quay về thì cô lại bận chăm sóc mẹ,họ luôn để lỡ mất nhau. Trong Phi Tiên, anh là cứu cánh của cô, cô là An tócxoăn của anh.
Đợi đã! Anh gọi cô là An tóc xoăn!
Làm sao anh biết cô có mái tóc xoăn không dài khôngngắn? Cô chưa bao giờ công khai ảnh của mình cơ mà!
An Tín bừng tỉnh ra, rất nhanh ngồi dậy, thái dươngcòn đập cái “thình” vào bàn máy tính. Va một cú, đầu óc như tác động nhiều điểmhoài nghi - Tướng Công nói anh là diễn viên, đang diễn vai cậu thiếu niên họĐỗ; Tướng Công biết cô không vui, ngày hôm sau Chính Nam liền tới Dực Thần đưacô đi chơi; Tướng Công mất tích gần mười lăm ngày trời, vừa hay Chính Nam cóchuyến tuyên truyền lưu động nửa tháng…
Có quá nhiều, quá nhiều điều chỉ chứng minh mộtchuyện: Người con trai có ID Tướng Công Nửa Đêm kia chính là Nguyễn Chính Nam.
Là cậu đã bầu bạn bên cô hai năm qua, tuy số lần gặptrong game không nhiều, song cậu hết lần này đến lần khác vì cô mà xông phakhói lửa. Cậu lúc nào cũng âm thầm không nói, song lại dùng hành động thực tếđể bảo vệ cô.
An Tín xúc động rất lâu, tới tận khi tiếng chuông điệnthoại làm cô tỉnh lại. Cô theo thường lệ cẩn thận bấm nút nghe, nhìn số điệnthoại quen thuộc kia mà đau đầu.
Nhắc Chính Nam, Chính Nam liền xuất hiện, A Joe hômqua còn yêu cầu cô thề độc là sẽ tránh xa con người này, bảo đảm con đường minhtinh xán lạn của cậu ta.
An Tín không thể không nghe, bởi hiện giờ không aibiết cậu ấy đang ở đâu. “A lô, Chính Nam à?”
“Đến bar DIVA, mười phút”. Giữa bầu không khíhuyên náo quẳng lại một câu, lạnh băng, cứng rắn như tiếng kim loại quẹt qua,rồi không nói lời thứ hai, dứt khoát cúp máy.
An Tín đấm thùm thụp vào gối: “Chuyện gì nữa thế này?Bản thân tôi cũng có vui vẻ gì, sao tôi phải nghe cậu chứ?” Oán thán thì oánthán, cô vẫn ngoan ngoãn nhận lệnh.
Trước khi ra khỏi cửa cô còn điện thoại cho A Joe, bảoanh ta cho xe đi đón Chính Nam. A Joe dặn dò: “Chỗ tôi còn đang chụp ảnh mẫu,cô cứ đi trước an ủi cậu ấy, kéo dài thời gian… Vì sao cô phải làm vậy hả? Bởitiểu tử thối kia rất cứng đầu, chỉ chịu nghe lời cô thôi - À phải rồi, cô hóatrang đi một chút, bọn paparazi nhận ra”.
Thế là An Tín đội mũ bóng chày, đeo khẩu trang, mặcquần áo thể thao, cải trang thành con trai đến bar DIVA. Chính Nam tựa trướcquầy bar uống rượu, mắt lim dim, gương mặt anh tuấn ửng hồng, còn chưa cười màtừng đóa, từng đóa hoa đào đã chen nhau chạy ra khóe môi.
Trước mặt cậu ngổn ngang một đống nào ly nào chairượu, cũng may mùi trên người cậu chưa đến độ khó ngửi, chỉ sực hương hoa tràvà mùi rượu mát rượi.
“Cậu ta uống bao lâu rồi?” An Tín hỏi người phục vụquầy rượu, tiện tay cầm điện thoại trên bàn lên, nhét vào túi áo khoác ngoài củaChính Nam. Ngón tay sờ phải mặt sau thô ráp, cúi đầu nhìn, lật lại hóa ra làmột tấm dán rất Q.
Là món quà nhỏ cô tặng cậu buổi tối nhảy hôm nọ. Khiấy cậu đã quẳng cái vèo tấm dán lên khay hoa quả, tỏ vẻ chẳng đáng quan tâm, côcòn vì thế mà tiu nghỉu. Nhưng giờ nó đang yên ổn ngự trị ở mặt sau điện thoại,còn thành lớp bảo vệ cho chủ nhân.
Cô cúi đầu nhìn tấm dán, Chính Nam cúi đầu nhìn cô.
“Đi thôi”. Cô cuối cùng vẫn cất điện thoại, dìu cậuđứng dậy, từng bước từng bước lê ra cửa đã hẹn trước với AJoe.
Gió đêm mát rượi phả vào mặt, tiếng nước róc rách từđâu đó không xa vọng lại. Chính Nam nãy giờ ngả trên vai An Tín đột nhiên lêntiếng: “Nơi này cách “Tinh Quang” không xa”.
An Tín đẩy đẩy nửa thân mình nặng trịch của cậu: “Phảirồi”.
Chân tay cậu dường như đang run rẩy, cô hoảng hồn,không dám đẩy nữa.
“Vừa rồi tôi đã gọi điện cho Dụ Hằng, bảo anh ấy đếnđón tôi”.
Lưng An Tín cứng đờ, hình như đã hiểu ra cậu ta đangnói gì.
Chính Nam tiếp tục nói: “Tôi tính giờ rồi, anh ta láixe qua đây cùng lắm là bảy phút”.
“Cậu định làm gì?” Cô buông tay dìu đỡ ra, lớn tiếngchất vấn. Không có câu trả lời, cô sốt ruột gọi điện cho A Joe.
Đúng là ruột nóng như lửa đốt. Nhưng A Joe sao vẫnchưa đến chứ?
Chính Nam mềm rũ trượt xuống, xem ra đã say đến lơ mơcả rồi. Cậu đưa tay chống vào cột đèn phía bên An Tín, giữ vững người, khóemiệng vẽ ra nụ cười kỳ quái: “Chẳng làm gì cả”.
An Tín không dám đến dìu cậu. Sau khi đưa mắt nhìn rađường, cậu đột nhiên ôm chặt lấy eo cô, gỡ khẩu trang của cô ra, một tay kẹpchặt cổ tay không cầm điện thoại của cô, cúi đầu hung tợn bổ nhào về phía môicô.
An Tín vội lùi lại, đầu đập vào cột đèn, phát ra tiếngkêu nặng nề. Sau đầu cô đau điếng, môi bị Chính Nam cắn chặt, cũng đau khôngkém. Chính Nam như đang đấu sức với cô, nâng mặt cô không cho tránh, cứ một mựchôn ngấu nghiến.
“Nguyễn Chính…” cô hét không ra tiếng, lo lắng đếnngừng cả hít thở.
Cảm giác dày vò ấy tiếp diễn trong một phút, trong khiđó tay cô vẫn nắm chặt điện thoại của Dụ Hằng, không dám buông lơi. Cùng vớitiếng sập cửa xe cực mạnh, một luồng hơi quen thuộc đang tới ngày càng gần, ántù của cô cũng đã chấm hết.
Cô biết Dụ Hằng đã đến, cô biết cô và Chính Nam đềuchết chắc rồi.
Một sức mạnh to lớn tách hai người đang dính chặt lấynhau ra, cô đưa mắt nhìn sang, bắt gặp đôi đồng tử lạnh đến tột cùng của DụHằng. Sắc mặt anh chưa bao giờ đáng sợ như thế, dù anh không nói gì, cô cũngcảm thấy không rét mà run.
“Cô ấy không thích cậu chạm vào cô ấy, cậu không thấysao?” Dụ Hằng lạnh lùng buông một câu, đột nhiên giơ tay bóp cổ Chính Nam, dồnsức lôi cậu ta ra, đẩy tới cột đèn sơn màu đồng.
Chính Nam lờ đờ dựa vào, trên mặt hiện ra điệu cườinhạt, nhìn anh vẻ bất cần.
Ngón tay Dụ Hằng co lại, gấu áo sơ mi lộ ra ngoài gấuáo vest, hàng cúc bạch kim trên đó cũng đang khẽ rung rung: “Tôi hận không thểgiết cậu”. Anh trầm giọng, nguy hiểm tiến lại gần một bước, “Đừng hết lần nàyđến lần khác thử thách sự nhẫn nại của tôi”.
An Tín nhìn ra Dụ Hằng từng học võ, động tác cản taycủa anh không giống người thường. Song chưa cần nói là đàn em bao vải như ChínhNam, thanh mảnh yếu ớt, kể cả là người từng học võ phòng thân cơ bắp rắn chắc,ở trước mặt Dụ Hằng đang trong cơn thịnh nộ như bây giờ, thực sự là rất khóchống chọi.
An Tín liều mạng xông lên, ra sức kéo tay Dụ Hằng:“Anh buông ra! Anh buông ra! Môi cậu ấy trắng bệch ra rồi!”
Chính Nam hôm nay đúng là đã uống rất nhiều rượu, bướcchân loạng choạng run rẩy. Cậu bị Dụ Hằng đẩy ra cột đèn, như mất đi toàn bộsức lực, sắc mặt xanh xao liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Tôi cần để tâm đến anh sao?Tôi chỉ cần cô ấy!”
Cánh tay Dụ Hằng cuối cùng cũng được kéo xuống, songđôi mắt đen thì lạnh thấu xương, An Tín nhảy lên gõ đầu Chính Nam một cái: “Đồheo chết tiệt, cậu đừng có nói nữa!”
Dụ Hằng đột nhiên quay người bước đi, bước chân kéotheo một cơn gió. An Tín nãy giờ không rời mắt khỏi anh, thấy anh đi như thế,cô nghĩ cũng chẳng kịp nghĩ liền bám theo. Mới đuổi được một bước, một sức mạnhlại lôi cô lại.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn Chính Nam: “Buông tay!”
Chính Nam nhìn tròng mắt đỏ hoe của cô, sững sờ: “Côgiận thật sao?”
An Tín dứt khoát đá cho cậu ta một phát: “Chính Nam,tôi nhận ra cậu rất ích kỷ. Tôi không biết cậu âm mưu gài bẫy tôi để làm gì, lẽnào để thể hiện rằng cậu quan tâm đến tôi, muốn cướp tôi từ chỗ Dụ Hằng? Không,cậu thật sự hiểu sai rồi, người theo đuổi Dụ Hằng là tôi, là tôi suy thiệt tínhhơn sợ anh ấy rời xa, là tôi muốn suốt đời bám chặt lấy anh ấy không buông. Tôinói thế cậu đã rõ chưa? Tôi sẽ khôngđồng ý với cậu, tôi sẽ không đồng ý bất cứ chuyện gì với cậu, hôm nay không,sau này cũng không, mãi mãi không bao giờ. Cậu thích gây chuyện thì cứ gây mộtmình đi, tôi không có ý tháp tùng cậu đâu!”
Cô thoáng thấy Dụ Hằng chỉ còn cách xe chừng 5 mét,lòng càng cuống lên, vùng thoát tay ra định chạy tới. Sắc mặt Chính Nam trở nênlạnh lùng, ra sức kéo chặt cô, nói: “Rõ ràng là tôi đến trước, cô dựa vào đâumà lại chọn anh ta”.
An Tín nghe không hiểu câu này, quay đầu lại tiếp tụcgiằng co. Thấy có nói nữa với cậu ta cũng chẳng ích gì, cô dứt khoát giơ chân,nhằm thẳng vào khoeo chân cậu, nhân lúc cậu đang đau mà dốc toàn lực đuổi theo.Xe của Dụ Hằng đã khởi động lăn bánh, cô lên dây cót tinh thần chạy một mạchtới đầu xe, nhào người ra trước.
Con phố vắng lặng vang lên tiếng phanh xe chói tai. AnTín bị văng ra lăn tròn 1 mét.
Dụ Hằng đẩy cửa lao ra, bế xốc cô dậy, nhấc tới trướcmặt mình rống lên: “Em điên rồi sao!”
Chỗ thái dương hình như chảy máu, tràn cả xuống mắtcô, song cô chẳng buồn quan tâm nữa. Cô kéo chặt cánh tay anh, thân người khôngbiết là căng thẳng hay sợ hãi, run lên cầm cập. “Dụ Hằng, Dụ Hằng, anh đừng đi,anh đừng đi có được không?”
“Buông tay ra nào, em đang chảy máu đấy”. Chân mày anhvẻ nghiêm nghị như đông cứng lại.
An Tín đưa tay sờ trán, chùi qua quýt mấy cái, vẫnnguyên bàn tay dính máu lôi kéo Dụ Hằng. Đáy mắt anh ánh lên lửa giận, sắc mặtkhông thấy chuyển biến gì tốt đẹp, cô ngây người, lập tức lơi tay. “Xin lỗi,xin lỗi, tay em bẩn quá, em lau ngay bây giờ đây”.
Cô cuống quýt lật giở túi tìm khăn tay, lôi ra nhìn,nhận ra là chiếc khăn kẻ ca rô, thoảng hương thơm dịu, chất vải lại mềm mại, côsững ra không cựa quậy.
Đó là khăn tay của Dụ Hằng, đưa cho cô lau vết son môitừ lâu lắm rồi, cô giữ gìn coi nó như bảo bối, không dám làm dây bẩn. Dụ Hằngthấy cô do dự, giật lấy khăn tay ấn lên thái dương cô. “Anh đã nói với em thếnào hả?”, giọng anh lạnh băng hệt như ánh mắt, tình cảm dịu dàng ngọt ngàothường ngày hạ về điểm 0, cơn giận ẩn giấu dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soátcủa anh.
“Tránh xa Nguyễn Chính Nam, tự bảo vệ mình - Em muốnanh phải nói bao nhiêu lần nữa?”
An Tín nhìn vào mắt anh, đứng ngơ ngác. “Dụ Hằng, anhgiận như thế có phải vì không tin em không? Nhưng hôm nay em thật sự là vô tộimà, lẽ nào anh không nhận ra đó đều là cái bẫy?”
“Không, anh nhận ra”. Anh nói lạnh băng, cúi đầu nhìncô đăm đăm, hơi thở áp bức người cũng theo đó mà nguôi, “Điều khiến anh bực làthái độ của em, thái độ không chịu hiểu gì hết của em!”
Anh kiên quyết quay người bước lên xe, mở máy lái đi,không do dự một giây.
An Tín đứng bên đường đón gió lạnh, nước mắt như chuỗihạt đứt dây cứ thế tuôn rơi, nỗi đau nóng bỏng khiến cô quên cả cái lạnh trờiđêm. Cô ngây ra một lúc mới tỉnh lại, cất bước chạy về hướng xe rời đi.
“An Tín!”, phía sau có người gọi đứt ruột đứt gan.
Cô đầu cũng không ngoảnh lại lao vào màn đêm.
Bóng xe màu bạc men theo ánh đèn đường quanh co lướtđi, An Tín dán mắt theo cái đuôi xe quen thuộc, dốc hết sức lực đuổi theo. CáchDụ Hằng đối xử với cô tối nay không như trước đây, cô dù có không lanh lợi cũngcó thể cảm nhận được một số chuyện đã khác trước rồi.
Trong lòng như có tiếng nói cứ văng vẳng bên tai cô,đuổi theo, đuổi theo đi, nếu không đuổi theo, Dụ Hằng của ngày mai sẽ trở nêncàng xa lạ.
Nhưng xe không hề giảm tốc, ngược lại càng lúc càngnhanh, cho tới khi hòa vào dòng xe mất hút.
Mũ không còn, khẩu trang cũng mất, táp vào mặt chỉ cógió lạnh, cô khóc nức nở, mọi thứ trước mắt là một đống hỗn độn, cái gì cũngkhông thấy, cô vẫn đang đuổi theo.
Giữa trời đất mịt mù, An Tín bỗng nhớ lại, ngày mưahai năm trước, cô ôm ô của Dụ Hằng, cũng đuổi theo xe anh thế này, cũng tuyệtvọng ngã gục bên đường thế này.
Chỉ khác là khi đó cô vì muốn đưa ô để anh không bịmưa ướt; chỉ khác là khi đó cô đứng từ xa nhìn anh, không dám để anh biết tấmlòng mình; chỉ khác là khi đó cô ngốc nghếch hồ đồ, tưởng rằng yêu một người làcó thể mặc kệ tất cả dũng cảm tiến lên.