Tinh Quang Quán tọa lạctại vị trí đắc địa để ngắm nhìn cảnh đêm hai bên bờ Tịnh Giang từ trên cao, bênngoài là màu xanh lam nhạt, nhấp nháy ánh sáng dìu dịu, từ xa nhìn lại, trônghệt như một vì sao lấp lánh. Bên trong nào nhà hàng, phòng họp, khu vui chơi đủcả, An Tín theo Chính Nam bước vào, còn tưởng là nhà quyền quý. “Đây rốt cuộclà nơi nào?” Cô túm tay áo Chính Nam hỏi. Chính Nam đẩy đẩy gọng kính râm,nhoẻn miệng cười: “Club(1) gia tộc, có điều không phải là của tôi”. Nói rồi đưaquần áo thể thao đã chuẩn bị sẵn ra, bảo cô thay vào.
(1) Câu lạc bộ
An Tín lần đầu đến clubtư nhân, không tránh khỏi mắt tròn mắt dẹt ngó nghiêng khắp nơi. Cô không thấycó gì là mất mặt cả, từ lúc bước qua lối đi trang hoàng tinh xảo, còn không kìmđược sờ sờ đường viền thủy tinh, bộc lộ nguyên vẹn vẻ hiếu kỳ và ngố tàu. ChínhNam mắt nhìn thẳng, nhịn cười theo sau cô gái dáng cao gầy dẫn đường, lấy túiđựng vợt bóng gõ gõ đầu tóc xoăn: “Bám sát vào, đừng có để lạc”. Hai người tớitrước sân bóng quần(2) lấp lánh ánh sáng. Chính Nam nhét bóng với vợt vào tayAn Tín: “Nhìn thấy quả bóng này không? Cô cứ coi nó là kẻ mà cô ghét nhất, vụtthật lực vào. Xả hết ra là sẽ vui lại ngay”.
(2) Môn thể thao chơivới vợt và một quả bóng cao su nhỏ mềm rỗng, trong sân có tường bao và mái che.
An Tín chưa chơi bóngquần bao giờ, đón lấy bán tín bán nghi nhìn vách tường trống trơn. Chính Namphát bóng đi, thị phạm động tác mấy lần, rồi vỗ vỗ đầu cô: “Ngoan, tự chơi đi”.
Cậu ngồi xuống góc cạnhcửa, nhét Walkman vào tai, múa may ngón tay trên đầu gối đang chống lên, biểudiễn động tác đánh đàn, tay trái nắm vợt bóng, chốc chốc lại giơ lên, chống đỡnhững trái bóng bị “ngố tàu” vụt lung tung loạn xạ, nhàn nhã phong độ vô ngần.
An Tín thì chẳng thảnhthơi nhàn tản như thế, cô bị câu “vụt thật lực trái banh đáng ghét” của ChínhNam làm rung động, dồn hết sức đứng giữa sân bóng trống trơn vung vợt điêncuồng. Bóng quần linh hoạt hơn cô nhiều, bay qua bay lại, cô để đuổi kịp bóng,cũng phải chạy tới chạy lui.
Sau cùng không phải ngườiđánh bóng, mà thành ra là bóng đánh người. Chính Nam cười thầm: “Đúng là cô béngoan”.
An Tín bị bóng đập chongã lăn ra sàn, nằm ngửa hình chữ đại. Chân tay mỏi rã rời, quần áo ướt sũnghết cả. Quay lại nhìn điệu bộ bận rộn mà vẫn thong dong của Chính Nam, tronglòng cô rất không hài lòng.
Cô bắt đầu lén lút bò raphía cửa.
“Đi đâu đó?” Chính Namquay mặt sang hỏi.
“Đi uống nước”.
“Đây này”. Cậu giơ chainước lên, thò tay túm lấy mắt cá chân cô, “xoạch” cái lôi cô trở lại.
“Tôi không uống nước tinhkhiết, tôi muốn uống nước quả”. Cô ra sức bò dậy.
Cậu không mảy may do dựlại lôi cô lại: “Đợi chút”.
An Tín nhớ lại lúc đả hổ,cậu cũng nhân lúc cô ngã ra đất, coi cô như tấm da hổ mà kéo qua kéo lại khôngkhách sáo gì. Vừa nghĩ đến đó, cô lập tức duỗi chân định đứng dậy, nào biếtChính Nam căn bản không chịu hợp tác, thẳng tay túm chặt gót chân phải cô, rấtnể nang lôi tuột một cái, cô rất nhanh la oai oái dán mặt xuống sàn, như câylạp xường bị xách trở lại, hai má ma sát với mặt sàn bóng loáng thành tiếng“xoèn xoẹt”.
An Tín biết Chính Namlòng dạ đen tối, muốn khóc mà không khóc nổi, ngoan ngoãn đứng dậy nhận lại vợtbóng tiếp tục chiến đấu. Uể oải đánh một lúc, sau lưng bỗng vang lên giọng lànhlạnh của Chính Nam: “Thời gian cũng tương đối rồi. Cô nghỉ một lát đi, tôi đilấy nước quả”. Trước khi ra khỏi cửa, An Tín chợt thấy Chính Nam cúi đầu, gươngmặt đượm chút đơn côi, cô túm mớ tóc xoăn, lập tức cảm thấy trượng nhị hòathượng sờ không tới đầu(3). Đúng lúc đang nghi hoặc, cậu quay đầu lại toétmiệng cười với cô, không còn kính râm che chắn, những vật lộn tranh đấu trongđôi mắt đẹp lộ hết ra ngoài.
(3) Ý nói không biếttrong đầu cậu ta đang nghĩ gì.
“Lại giở trò gì nữa đây?”An Tín lẩm bẩm, không để ý tới đường bay của trái bóng quần, bóng đen đập cáithình rồi nảy ngược trớ lại, nhằm trúng ngay sau đầu An Tín. Cô kêu lên thảmthiết, đổ phịch xuống sàn, mặt tiếp xúc với một lớp lạnh băng, cảm giác rấtsảng khoái hưng phấn, nhất là trong không khí còn lẫn mùi gỗ thông thoangthoảng, mùi hương này khiến cô nằm ỳ trên sàn chẳng muốn đứng dậy.
Một bóng người nhanh nhẹntừ bên cạnh chạy tới, đôi giày thể thao giá không hề rẻ lọt vào tầm mắt cô. Côuể oải nằm bò ra, chân tay dang ra như đạp nước, miễn cưỡng động đậy. “Nhanhthế đã về rồi à? Tôi còn chưa nghỉ xong mà”.
Người kia chẳng nói chẳngrằng, khom người đưa cho cô một chiếc khăn mặt ấm, cô hiểu ý đón lấy lau mồhôi.
“Hôm nay chơi có vuikhông?” Khoảng không trên đầu bỗng xuất hiện một giọng nói quen thuộc, như sấmvang chớp giật khiến cô bừng tỉnh.
“Dụ Hằng” An Tín cuốngcuồng chân tay chống xuống sàn, hổn hển bò dậy. Vừa đứng dậy, cô gặp ngay đôimắt đen mà mình ngày đêm mong nhớ, trong nháy mắt, toàn thân như có dòng điệnchạy qua, hơi nóng bốc ngùn ngụt.
Dụ Hằng mặc bộ đồ thểthao màu đen pha trắng, lần đầu xuất hiện trước mặt An Tín với bộ dạng thoảimái đến vậy. Cô thường ngày quen nhìn anh trong trang phục tề chỉnh lịch sự,tối nay bị thân hình anh tuấn tuyệt mỹ của Dụ mỹ nhân phóng cho luồng điện. Côchỉ còn biết trợn tròn mắt nhìn, không thốt nên lời.
Dụ Hằng nhìn vẻ mặt củacô, mỉm cười: “Cô đi một mình sao?”
An Tín ngỡ ngàng nhìn bốnxung quanh, rì rầm: “Còn một người nữa!” Cô nắm chặt khăn mặt đang lạnh dầntrong tay, vẫn đang quệt ngang quệt dọc lau mồ hôi.
“Sao cô lại ở đây?”
Cô dần dà tỉnh ra: “ChínhNam đưa em đến, cậu ấy nói nơi này có thể khiến em vui lên”.
Dụ Hằng thoáng lặng im,rồi lại nhìn cô cười, cả khóe môi lẫn chân mày đều dịu lại: “Vậy cô đã vuichưa?”
An Tín ngơ ngác nhìn DụHằng. Bình thường anh rất hiếm khi để lộ nụ cười, thần sắc lúc nào cũng lạnhlùng xa cách, khiến người ta có cảm giác như khoảng cách an toàn tiếp cận anhlà có hạn. Hôm nay khi không có người ngoài, anh lại cười dịu dàng đến thế, côkhông bị mê hoặc đến thất điên bát đảo mới là lạ. “Vui”.
Cô như bị thôi miên, nhìnthẳng vào cặp mắt đen ấy nói thấy nó thoáng lóe lên thứ ánh sáng khác thường.
Vả lại không thấy Lan Nhãbám nhằng nhẵng theo anh, cô thật sự rất vui.
An Tín cười ngọt lịm,gương mặt trắng trẻo ửng hồng, mặt nở hoa đào. Dụ Hằng đợi một lúc, xem chừngcô vẫn chưa thôi mơ màng, cũng bật cười. “Cô An định làm gì tiếp theo?” Một câu“Cô An” khiến cô tỉnh lại không ít. Cô lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn chỗ khác,không để ý tới nụ cười của anh nữa, như thế nói chuyện cũng dễ dàng hơn. “Khôngbiết”. Cô có sao nói vậy.
Nhìn sang chỗ khác, AnTín mới phát hiện có bóng người màu đen đứng ngoài sân bóng quần, chiều cao xấpxỉ Dụ Hằng, tướng mạo anh tuấn bắt mắt, chỉ có điều một màu đen từ đầu đến châncủa anh toát lên vẻ lạnh lùng trọn vẹn, so với Dụ Hằng thì còn “người lạ miễnlại gần” hơn.
Anh chàng này trông rấtquen, cô chắc chắn đã từng gặp ở đâu đó.
An Tín bước qua vai DụHằng, nghiêng đầu ngó nghiêng anh chàng đẹp trai lạnh lùng kia, mặt lộ vẻ bốirối. Dụ Hằng gọi cô, cô vẫn đang lục lại trí nhớ, không đáp lời. Sau cùng, anhđưa bàn tay đỡ lấy sau vai cô, nhẹ nhàng dẫn cô ra.
“Cậu ấy tên Cố Dực, làbạn của tôi”. Dụ Hằng giới thiệu họ với nhau, “Đây là An Tín con gái của thầyAn, lập trình viên hàng đầu của Dực Thần”.
Cố Dực lãnh đạm gật đầu.Dụ Hằng nhìn anh vẫn nguyên vẻ lạnh nhạt, lại thêm câu: “Con gái thầy An TửHàm, người có sở trường về Hành Thư(4)”.
Cố Dực cuối cùng cũngđộng đậy. Anh cúi người nói: “Có thể mời cô An viết một bản “Lan Đình Tập Tự(5) không? Tôi muốn tặng cho một người bạn”.
(4) Hay còn gọi là chữHành, một kiểu viết chữ Hán.
(5) Một trong những tácphẩm nổi tiếng của nhà thư pháp nổi tiếng đời Đông Tấn trong lịch sử Trung QuốcVương Hi Chi, tác phẩm ra đời vào mùa hè năm 355, khi ông cùng một số nhà văn,nhà thơ tụ tập ở núi Cối Kê tại Lan Đình cùng nhau uống rượu, làm thơ. Khi đóVương Hi Chi cao hứng, lấy bút lông chuột viết lên giấy lụa, đó chính là tácphẩm Lan Đình. Lan Đình Tập Tự được người đời ví như mặt trăng, mặt trời giữabầu trời, được mệnh danh là “Thiên hạ đệ nhất hành thư”.
An Tín nhìn anh hồi lâu,không nói gì. Dụ Hằng thở dài, đột nhiên xa cách lạ thường vỗ vỗ đầu cô. Cô mớibất thình lình reo lên kinh ngạc: “Tôi biết anh là ai rồi! Anh từng lên mục“Nhân vật trong tuần”! Có bài phỏng vấn ngay kỳ sau sếp của chúng tôi!”
Cố Dực đưa mắt sang nhìnDụ Hằng, trên mặt rõ ràng không có chút biểu cảm gì, nhưng lại khiến người tacảm giác như đã nói rất nhiều. Dụ Hằng trao đổi ánh mắt với anh trong một giây,lên tiếng: “Được rồi, được rồi, tôi biết phải làm gì tiếp sau đây rồi”.
Cố Dực rời đi trước, AnTín nhíu mày nhìn theo bóng lưng anh ta vẫn không đáp lời Dụ Hằng. Dụ Hằng bướcra, chặn lại ánh mắt dõi theo của cô, khẽ gọi: “An Tín, An Tín”.
“Ừm, sao thế?” An Tín bịtiếng gọi của anh thu hút sự chú ý, buột miệng, “Sao không gọi là cô An nữa?”
Dụ Hằng mím môi ngừng lạimất mấy giây, mới mở miệng: “Là tôi gọi nhầm, thật ngại quá, sau này cứ gọi côlà cô An đi”.
“Ừm”. Cô lập tức trở nênbuồn buồn, cũng không phản đối.
Vẻ mặt Dụ Hằng có phầnthất vọng, kiểu như không nhận được phản ứng như mong đợi, sắc mặt từ từ đanhlại, không lâu sau, lại khôi phục hình tượng cấp trên công việc là công việc.
An Tín chứng kiến cả quátrình biến đổi, miệng O thành một vòng cung sửng sốt, coi như được mở rộng tầmmắt. Cô đánh liều giơ tay ra, hai ngón tay ấn ấn lên mặt Dụ Hằng, hỏi đầy nghihoặc: “Nụ cười đâu?”
Lạ lùng ở chỗ Dụ Hằngkhông hề né tránh, anh chỉ hờ hững nhìn cô, thình lình hỏi: “Hoàn hồn rồi sao?”
Gì chứ! An Tín trợn trònmắt, không biết anh có ý gì nữa. Dụ Hằng lùi ra một bước, tránh khỏi ngón taythò ra nhưng không nỡ buông của cô, nhíu mày: “Cần tôi đưa về không?”
Oh my God! Dụ mỹ nhân hạlệnh đuổi khách, An Tín sau khi tỉnh ra cuối cùng cũng nắm được tình hình thựctế, quay lại tìm anh bạn đã đưa cô đến. Chính Nam nói là đi lấy nước, đến giờvẫn chưa quay lại, cô cũng suýt nữa thì quên mất.
Có điều “nơi khiến côcười” mà Chính Nam nói đúng là linh nghiệm thật, tối nay tới đây, cô chơi cũngchơi rồi, sờ cũng sờ rồi, nụ cười ước ao bấy lâu cũng có rồi, được gặp Dụ Hằng,tâm trạng cô thay đổi đến kỳ diệu. Còn về gương mặt lạnh lùng lúc sau của DụHằng, kẻ đang chết ngập trong hạnh phức là cô hoàn toàn không trông thấy nữa.
Trước khi bị Boss Dụ mặtlạnh như tiền đẩy ra khỏi sân chơi, cô bám lấy chút ít minh mẫn còn sót lạihỏi: “Dụ... tổng, nghe nói giám đốc Nguyễn của Tam Khai muốn điều tôi sang côngty con, anh quyết định thế nào rồi?”
“Có điều động công tác sẽthông báo cho cô”
Dụ Hằng buông một câungắn gọn, quay người bước vào sân bóng quần, nhanh nhẹn bắt đầu đánh bóng. Anhkhông cần người đi cùng, hoàn toàn coi đây như hoạt động rèn luyện thân thể,từng tư thế, động tác đẹp mà mạnh mẽ. An Tín đứng sau lưng anh ngất ngây mấtmột lúc, vỗ vỗ cái mặt đỏ lựng, hớn hở xuống lầu.
Chính Nam ngồi trước quầybar đợi cô, trên tay cầm ly chân cao, lắc lắc chất lỏng màu xanh lam. Trước mặtanh còn có một ly rượu trống không, trong suốt, lặng yên, như hiu quạnh cùnganh, dưới ánh đèn lờ mờ lóe lên ánh sáng màu lạnh. An Tín đi tới, đến gần sátmặt cậu: “Cậu uống bao nhiêu rồi?”
Chính Nam đặt ly xuống,toàn thân phả ra hơi rượu lành lạnh. Cậu chống đầu nhìn An Tín một lúc, mớinói: “Đi thôi, tôi đưa cô về”.
Chính Nam lái chiếc xeđua màu trắng, phía sau có gióng bảo vệ có sức mạnh khiến người ta yên tâm hệtnhư chính cậu vậy. An Tín đi một vòng quanh xe, ngẩng đầu hỏi: “Đổi xe rồisao?”
Chính Nam mở cửa xe, ngồivào trước: “Ừm. Loại xe này tính năng tốt, có lực hoãn xung, thích hợp để chởphụ nữ”.
“Cậu nghĩ chu đáo thậtđấy”.
Xe thì đúng là tốt thật,nhưng chủ nhân lái vừa lái đã dẫn động tất cả mã lực, xé gió lao đi như trong“Initial D”(6) vậy. An Tín sợ xanh mặt, bấu chặt ghế ngồi la oai oái: “ChínhNam cậu bị bệnh à? Lái nhanh như thế làm gì chứ?” Chính Nam mắm môi xoáy vôlăng, trôi chảy với phong độ của Jay Chou(7). Cậu không nói không rằng xôngthẳng vào đường bờ sông, rồi đột ngột dừng lại cái rẹt, nhét xe vào chỗ trướccon đê chừng 1 mét.
(6) Initial D: bộ phimkể về những tay đua đường phố dựa trên cuốn truyện tranh Nhật Bản cùng tên.
(7) Châu Kiệt Luân: casỹ nổi tiếng Trung Quốc, diễn viên chính phim Initial D.
Chỉ tiến lên trước mộtchút nữa thôi, là cả chiếc xe đã lao xuống sông. An Tín hoảng hồn nhìn cậu.
Chính Nam quay mặt sang,lặng im nhìn ngắm gương mặt bị gió thổi đỏ ửng, mái tóc tung bay, khóe miệngcăng ra nụ cười, nói: “An tóc xoăn, làm thế nào đây? Tôi bây giờ hình như rấtkhông vui”.
“Cậu sao lại không vui?”Cô bị cậu nhìn chằm chằm như thế, đành bị động hỏi.
Chính Nam giơ ngón taylạnh như băng ra, chầm chậm trượt theo từng đường nét trên gương mặt cô, giọngđiệu cực kỳ thờ ơ: “Tại sao ư? Phải rồi, để tôi nghĩ đã nhé, tại sao cảm giáchứng khởi khi gặp cô biến đâu mất nhỉ?”
Giọng cậu trở nên vừalạnh vừa trầm, không khác nhiệt độ nơi ngón tay là bao. An Tín muốn gạt cô ra,cậu bỗng lấy hai bàn tay áp khẽ vào má cô, ép đôi môi hồng của cô dẩu ra.
“Cô biết không, An tócxoăn”, Chính Nam bấu má cô vặn vẹo, “Thấy cô không vui, tự trong lòng tôi cũngthấy buồn phiền, chỉ muốn làm cho cô vui lên, nên đã đưa cô đến club của DụHằng. Cái “Tinh Quang” đó chính là của Dụ Hằng mở ra, nghe Tiểu Sảnh kể đó cũngcó nguồn gốc của nó, có điều đó không phải điều quan trọng, điều quan trọng làở sân bóng quần, đã biết lát nữa thôi anh ta sẽ tới, tôi còn luyến tiếc cái conmẹ gì chứ, không nỡ cứ thế bỏ đi, để cô gặp đượcanh ta. Vì sao ư? Bởi cô là đứa đầu óc bã đậu, cứ thấy người đàn ông đó là quênsạch sành sanh, cũng không biết tôi đã đứng trước thang máy đợi cô bao lâu. Tôinghĩ có lẽ đấy chính là số mệnh của tôi, đứng sau lưng cô, nhìn cô đứng saulưng ngây ngô nhìn theo anh ta...”
An Tín ngẩn ngơ hỏi:“Tiểu Sảnh là ai?”
Chính Nam bỗng hung tợncúi đầu, cắn chặt môi cô. An Tín đau quá, gắng sức gạt tay cậu ra, xoay ngườitrèo ra ngoài xe. Cậu túm được cổ áo cô, lôi cô trở lại. “Tôi còn chưa vui, côđã muốn đi rồi sao?”
An Tín bị cổ áo ghì chophát ho, cô túm lấy cánh tay mạnh mẽ của cậu mà kêu: “Được rồi được rồi, tôirất cám ơn cậu hôm nay đã giúp tôi vui lên. Tôi vô cùng cảm kích ơn đức củacậu. Nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, tôi giờ chỉ thích Dụ Hằngthôi, không thể nào phát điện với cậu được”.
Chính Nam buông tay, lạnhlùng hừ một tiếng. An Tín không đoán nổi tính khí của cậu, dè dặt cười hùatheo, nói: “Có thể đi được chưa? Sắp tới giờ giới nghiêm của mẹ tôi rồi”.
Chính Nam mặt lạnhnhư băng đưa An Tín về đường Tinh Tinh, tới đầu đường, cậu dừng xe, để cô tự đivề.
“Chỗ này có người quen,để họ bắt gặp thì không hay đâu”
An Tín trước lúc xuống xemới sờ đến bàn thỏa thuận trong ba lô, nuốt nước bọt ngập ngừng: “Cái đó... ChínhNam, Dực Thần chúng tôi muốn mời cậu làm người phát ngôn..”
“Miễn bàn”. Cậu bắt đầuquay xe. Đáp không mảy may do dự.Cô cuống lên, lao thẳng tới, túm chặt kính chắn gió của cậu. “Chính Nam, ChínhNam tốt bụng của tôi, chúng ta từ từ thương lượng đã nào!”
Khóe môi cậu hiện ra nụcười chế giễu: “Sao hả, nghĩ lại rồi muốn nhờ tôi sao?”
Cô trịnh trọng gật đầu.
Nụ cười của Chính Nam chỉlộ ra một nửa, rồi lập tức hãm lại. Cậu vào số xe đua, buông lại một câu: “Vậylàm cho tôi vui trước đi đã”.
An Tín đứng ở đầu phố,trơ mắt nhìn chiếc xe đua màu trắng lao đi như bay, có chút e ngại. Cô ngẩngđầu nhìn bầu trời đêm, trông thấy một vài vì sao đang lấp lánh, trong lòng dầnấm lại. Vô duyên vô cớ quấy rầy cả buổi tối, thứ cuối cùng cô ghi nhớ lại chínhlà bầu trời đêm trên đầu, nhắc cô nhớ đến màn đêm lung linh ánh sao như cái têncủa club kia.
Cái nơi có thể khiến côcười.
Nhiệm vụ công ty giao phóvẫn chưa hoàn thành, An Tín cảm thấy vô cùng áy náy. Cô lật qua lật lại bản hồsơ ngôi sao công bố trên mạng, nhặt ra trọng điểm ghi nhớ một vài sở thích củaNguyễn Chính Nam. Người quản lý của Chính Nam, A Joe là anh chàng không dễ đốiphó, bất luận An Tín lấy tên Dực Thần hay với danh nghĩa cá nhân hẹn gặp ChínhNam, anh ta đều từ chối.
“Xin cô An thứ lỗi, lịchhẹn Chính Nam kín cả rồi”. A Joe có đôi mắt sắc, dài mà mảnh, dường như khôngchuyện gì qua mặt được, lúc nào cũng lạnh lùng nhìn đời bằng nửa con mắt.
An Tín cứng họng, cố vớtvát: “Tam Khai cũng cần cậu ấy, đó là công ty của anh cậu ấy”.
A Joe đội khăn trùm đầuhoa văn xoắn ốc, đeo khuyên tai, bộ dạng cực kỳ hình sự. Anh ta cúi đầu áp sátgương mặt sợ sệt buông một câu “Cô chính là thuốc độc phòng bán vé của ChínhNam, quan điểm tân thời giống nhau”.
Trong sân người qua ngườilại rất đông, nhưng không thấy Chính Nam. An Tín đối diện với gương mặt u ámlạnh tanh của A Joe, A Joe từ đầu đến cuối nhìn cô mỉa mai. Anh ta giơ ngón trỏcó đeo hai cái nhẫn lên, ra sức chọc lên trán cô: “Cô An nghe tôi nói này, côcứ sống chết bám lấy Chính Nam làm gì chứ. Cậu ấy giờ là ngôi sao chạm vào làbỏng, chỉ cần dính chút tin đồn tình cảm với cô thôi, sự nghiệp cậu ấy coi nhưtiêu tan. Cô xem cô có vóc dáng không, mặt mũi không, kể cả có nuy hết cả ra đểsánh với Chính Nam, thì gương mặt cậu ấy cũng bị cô phung phí rồi”.
An Tín xém chút nữa bịanh ta chọc cho ngã nhào, cứ xiêu vẹo bước lùi mãi ra sau. Khi thấy ngón tay AJoe dừng giữa không trung không điểm tựa, cô lại cuống quýt đưa đầu ra, khomlưng khuỵu gối A Joe khẽ ho một tiếng, thu lại hướng dương điểm huyệt thủ nói:“Thôi được rồi, có chọc nữa cũng chẳng chọc ra được hoa loa kèn, cô muốn tìmChính Nam, thì chiều tới bảo tàng tượng sáp đi”.
An Tín vui mừng khônxiết, xoa xoa chỗ đó giữa trán, cũng chẳng bận tâm đến nụ cười dị thường trênkhuôn mặt A Joe nữa.
Năm giờ chiều, cô rời DựcThần sớm hơn thường lệ, đi thẳng đến chỗ Chính Nam quay phim.
A Joe thấy cô đến, dẩumôi ra, ra hiệu cô tự vào lều mà tìm. Cô đẩy cánh cửa khép hờ, thấy trong phòngtối thui tối mò, chần chừ một lúc. Sau lưng vang lên tiếng thư ký trường quay gọimọi người thu dọn đạo cụ, cô cắn răng, bất chấp xông vào.
Ánh đèn trong lều tù mù,từ giếng trời trên đỉnh lọt xuống một vầng sáng vàng vàng, vương vãi trên mìnhcác bức tượng sáp đủ hình dạng, tư thế, trông rõ là cổ quái. Cảnh tượng này rấtgiống với trường quay trong bộ phim kinh dị “Ngôi nhà sáp”, An Tín gọi mấy lầntên Chính Nam, không nghe thấy đáp lại, trong lòng có chút hoảng sợ.
Một bức tượng sáp bêntrái hình như cử động, cô sợ hãi lùi lại phía sau, thò tay lén vặn mở khóa cửa,đột nhiên phát hiện cửa đã bị khóa trái lại rồi. Cạch một tiếng, bức tượng sápđang nhúc nhích trái kia đứng im, đến lượt chú lùn trắng bệch trong góc độngđậy, chú ta cạch cạch giơ ngón tay lên, hệt như xác chết khô, nhỏ tong tỏngtừng giọt chất lỏng màu vàng xanh.
An Tín ôm đầu la hét,nhảy loạn lên trong căn lều chưa đầy mười mét vuông, tìm lối ra theo bản năngsinh tồn của động vật. Sau khi vấp ngã, cô như con lợn chờ chọc tiết kêu la vừabò vừa lăn lộn vòng theo cửa lăn ra ngoài phía ánh sáng. Bên ngoài là ánh đèndìu dịu, càn khôn sáng tỏ lặng im, cô đã nước mắt đầm đìa.
A Joe cùng những ngườitrong tổ công tác đứng bên cạnh cười ồ, nhìn cái đầu xoăn lấm lem đất đang thútthít, nói: “Sao có thể gặp Chính Nam của chúng tôi dễ dàng thế chứ, cô em cònphải cố gắng nhiều hơn nữa. Đương nhiên, nếu cô không chịu nổi, vẫn có thể biếtkhó mà lui”.
Từng câu từng chữ của anhta đã nói rõ mục đích.
An Tín hoảng sợ quá mức,khuỵu xuống đất nức nở mãi không thôi. Bên tai chợt vang lên tiếng “Chính Namtới rồi”, cô còn chưa hoàn hồn, bỗng nghe bịch một tiếng, liền sau đó, thânhình cao gầy của A Joe cũng ngã lăn xuống cạnh cô.
An Tín ngước đôi mắt đỏngầu lên, lấy ngón tay chọc chọc khăn đội đầu của A Joe, nói. “Sao anh cũng tớiđây?”
A Joe ngã ra đất, bưngmặt, hừ một tiếng: “Tiểu tử chết dẫm cứ nhớ lấy”.
Mùi hương hoa trà thoangthoảng từ trên trời rơi xuống, nửa thân trên của An Tín được che bởi tấm áokhoác ngoài màu trắng, cản trở tầm nhìn của cô. Cô chỉ cảm nhận thấy đôi tayrắn chắc dìu cô đứng dậy vừa vòng vừa ôm, kéo cô vào lồng ngực ấm nóng.
An Tín nghe tiếng tim đậpthình thịch, và cả giọng Chính Nam lạnh lùng: “A Joe, anh đùa quá đáng rồi”.
An Tín cuối cùng cũng đợiđược Chính Nam hiện thân, vui mừng khôn xiết. Cô lôi cổ áo vest ra, để lộ gươngmặt đỏ ửng vì khóc, vui mừng khấp khởi nói: “Chính Nam, chúng ta ký hợp đồngđi”.
“Vẫn còn ký sao, cô tỉnhlại cho tôi”. Tay trái Chính Nam ôm chặt eo cô, tay phải đè mớ tóc xoăn của cô,dúi đầu cô vào trong lòng, “Yên nào, phía sau có phóng viên”.
An Tín lập tức im re,quan sát tình hình bốn chung quanh qua khe hở giữa vòng tay và quần áo. Cô thấyA Joe vẻ mặt châm chọc đứng bên cạnh, khoanh tay nhướn mày, trên má phải có vếtmàu hồng hồng, kiểu như vừa bị xơi một đấm. Đám nhân viên lác đác còn lại bấtmãn rời đi, năm phóng viên tay lăm lăm máy ảnh và máy quay phim đang thò đầu ranhìn, hướng về phía họ bấm lia lịa.
An Tín đẩy đẩy Chính Nam,muốn rời khỏi vòng tay anh: “Để tôi trùm đầu chạy đi, cứ đứng mãi ở đây cũngkhông ổn”.
Chính Nam ôm cô khôngnhúc nhích, khóe miệng A Joe khẽ nhếch lên, cười nhạt nói: ‘Sao đây Chính Nam,những tin đồn về cậu dạo trước còn ít hay sao, chuyến này còn ôm chặt cứng cônàng tóc xoăn đứng đực ngay ra trước mặt phóng viên. Cậu định đập bể bát cơmcủa người quản lý là tôi đây hay sao? Muốn đuổi người cũng phải nói rõ với anhđây sớm chứ”.
Chính Nam vỗ vỗ cái đầubọc chặt cứng của An Tín, thở dài: “Vào phòng chờ đợi tôi, tôi họp báo xong sẽtới”.
An Tín ba chân bốn cẳngchạy theo lối cửa ngách, vẫn nghe tiếng Chính Nam hờ hững nói với A Joe: “Anhyên tâm, tôi tự xử lý được”.
“Cậu xử lý kiểu gì? Họpbáo được nửa chừng thì chạy tới đây, để phóng viên ngồi trơ trong hội trường,chuyện này là thế nào chứ!” Tiếng A Joe rõ ràng là đang rất bực.
“Tôi đã nói trước với anhrồi, cô tóc xoăn đó anh không thể đùa, ai bảo anh không nghe lời?”
“Ôi chao tiểu tử thốikia, giờ đủ lông đủ cánh rồi, dám nói như thế với anh hả?”
“Thôi thôi, cùng lắm látnữa tôi nói rõ với giới truyền thông đó là trò đùa thôi, anh còn nói nữa, bọnhọ lại có luôn tin người quản lý sao bất hòa bây giờ”.
“Cậu…”
An Tín chạy một mạch vàophòng chờ liền kề, vỗ vỗ lồng ngực vẫn đang nện trống thình thịch, lần đầu tiênthấy Chính Nam cũng rất đáng yêu. Cậu cùng cô gây chuyện, cùng cô cười, chọccho cô vui, vì cô đến thế vai, vì cô làm rất nhiều điều. Đương nhiên là cậucũng hay bắt nạt cô, thấy cô luống cuống chân tay thì cười rất sung sướng, cóđiều đó mới chính là con người thật của Chính Nam, không che giấu bất cứ điềugì, thẳng thắn thể hiện tất cả mọi thứ trước mặt cô. Cô cũng từng tò mò hỏi cậuvì sao lại phải khổ sở như thế, cậu kéo mớ tóc xoăn của cô thờ ơ đáp: “Tronggiới giải trí rất mệt mỏi, trước mặt cô tôi không muốn phải mệt như thế”.
Thì ra cậu coi cô là thứđồ gia vị để nghỉ ngơi giải trí, cô giơ nắm đấm kháng nghị, cậu búng búng tháidương cô, “Cô phải biết thỏa mãn chứ, có thể tiếp xúc với mỹ nam ở cự ly gầnthế này, cô lời to rồi”.
An Tín giơ móng vuốt túmlấy tóc Chính Nam, không chịu thiệt một tí nào. Chính Nam có lần dừng lại nắmlấy cánh tay cô, đăm chiêu nhìn cô nói: “An tóc xoăn, cấu tạo của cô có phải bịthiếu mất linh kiện gì không thế?”
An tóc xoăn tặng cậu mộtcái lườm xém mặt.
“Không đúng, có một mỹnam đẹp trai ngời ngời như tôi ở trước mặt, tại sao cô đến chút thẹn thùng tốithiểu cũng không có, lẽ nào cô là cục băng phiến trong truyền thuyết?”
An Tín tỏ vẻ xem thường:“Xí, tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, tôi không thích ngôi sao giải trí”.
“Tại sao?” Sắc mặt cậutrở nên khó coi, đôi mắt hoa đào híp thành khe dài mảnh, thoáng phả ra tiếtxuân lạnh lẽo.
Cô xua xua tay phản đối:“Cậu biết Jun In Kwon không?”
Anh sờ cằm: “Bậc thầy âmnhạc Hàn Quốc thì liên quan gì đến chuyện của tôi?”
“Trên thế giới này khôngcó ai thuần túy, minh tinh thần tượng cũng không ngoại lệ. Năm ấy tôi đã vìthầy Jun mà rung động biết bao, ông ta chẳng phải cũng vướng vào xì căng đannghiện hút và đầu cơ đó sao, khiến tôi cảm thấy thiên đường tinh thần đảo lộn.Từ đó trở đi, tôi chuyên tâm mê mẩn MJ và... không ôm mộng với giới giải trínữa”.
Chính Nam rất không hàilòng với câu trả lời ấy, bấu má cô: “Nhưng chúng thì có liên quan gì tới tôichứ, tôi có làm gì đâu”.
“A La A La, cậu giờ vẫncòn trong trắng, không lâu nữa cậu sẽ mất đi phẩm hạnh thôi”.
Cô nàng tóc xoăn nóikhông sai, cùng với danh tiếng ngày càng nổi như cồn của Chính Nam, hàng ngàyđều có vô số paparazzi theo sát cậu, hôm nào cũng có các nữ minh tinh, rồingười mẫu “nghĩ ra cách mới” để tạo tin đồn với cậu. Nếu cậu không bằng lòng,công ty còn phái A Joe đến căn dặn cậu, đến khi nào cậu mụ mị đầu óc đi mớithôi.
“Chính Nam cậu đừng quênmời Vưu Vụ uống trà chiều đấy, đến số 43 Phố Mới, ở đó sẽ có báo giải trí chờsẵn, hành động nhớ mờ ám một chút, công ty có quyền đưa tin toàn bộ quá trình”.
Trong lúc cùng chơi đùavới An Tín, Chính Nam bị cô truy hỏi chuyện đầu cơ và tin đồn tình ái vỡ lở ra,vẻ mặt lúc nào cũng hờ hững. Như bây giờ, An Tín bị Chính Nam lôi từ bảo tàngtượng sáp đến một câu lạc bộ, tiếng nhạc điện tử trong đó ầm ĩ chói tai, cô vẫnvừa bịt tai, vừa săn lùng tin đồn nhảm, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặtcủa đương sự.
Chính Nam uống một ngụmMartini, đẩy gương mặt sát lại gần của An Tín ra, lạnh lùng hỏi: “Sao cô có thểxấu xa đến thế nhỉ? Định đổi nghề làm biên tập hay sao?”
An Tín hai mắt sáng rực,nhìn Chính Nam không chớp mắt: “Ý kiến hay, nói không chừng bám lấy cái câytiền là cậu, tôi sẽ phát tài cũng nên”.
Cậu nhìn cô vẻ coithường: “Không phải cô nói không có hứng với giới giải trí sao?”
Cô lập tức thanh minh:“Tôi chỉ là không ôm ảo tưởng về nó thôi, không phải không hứng thú. Cậu cũngbiết đấy, chuyện phiếm chính là cái gốc của toàn dân mà”.
Cậu cứ thế gạt quả đầutóc bù xù cứ xán lại gần của cô ra: “Tránh qua một bên và ngồi yên đó, đừngquên cô có trách nhiệm làm cho tôi vui, tôi vẫn chưa ký hợp đồng đâu đấy”.
Nghe thấy thế, An Tínliền nhụt chí, mặt đang vênh váo biến thành bánh bao nhúng nước, môi cũng conglên. Cô kéo ghế ngồi trước bàn quầy bar, định lại gần chút để tiện duthuyết(8), nhưng không kéo nổi.
(8) Thời xưa gọi chínhkhách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước dựa vào tài ăn nói của mìnhthuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
Cô bèn trèo lên ngồi,ngượng ngập nói: “Chúng ta đã thân quen thế rồi, cậu đồng ý đi mà".
“Quen thì quen, công việclại là chuyện khác”.
An Tín cúi gằm mặt xuốngnhư trái cà. Nghĩ ngợi một hồi vẫn không cam tâm, ngẩng đầu lên nói: “Chính Namtốt bụng của tôi, rốt cuộc cậu muốn thế nào, chỉ cần cậu nói ra, tôi nhất địnhsẽ làm cho cậu”.
Chính Nam uống cạn rượu,đặt ly xuống, hai tay ấp vào má cô, vê qua vê lại như nhào bột. “Cô mở to mắtra mà nhìn xem, đàn ông như tôi đây thì cần thứ gì”. Cậu phả một hơi rượu mátlạnh vào cô, mím môi vỗ vỗ khuôn mặt bánh bao của cô, cười gian xảo: “Ngoanngoãn đi, nhé!”.
Cậu bước về phía sànnhảy, giơ tay búng cái tách, tiếng nhạc điện tử bỗng trầm lại, như có cảm ứng,chuyển sang vũ khúc Samba nhiệt tình phóng khoáng. Một cô gái thân hình mảnhmai xoay một vòng, lắc lư trước mặt cậu, giơ cổ tay trắng như tuyết ra, ngoắcgọi cậu.
Chính Nam mỉm cười đáplại, trong lúc cô gái lắc lư cọ sát thân mình, chầm chậm cởi bộ áo khoác ngoài,vù cái quăng tọt lên quả đầu xoăn của An Tín. An Tín đẩy áo ra, thấy quần áotrên người hai kẻ đang nhảy quấn lấy nhau kia đã không còn bao nhiêu, miệng bấtgiác há thành hình chữ o.
Trong cuộc sống tiếp thunền giáo đục truyền thống, cảnh tượng trước mắt rõ ràng thuộc loại hiếm thấy,hơn nữa còn vô cùng kích thích, kích thích mạnh mẽ tinh thần An Tín.
Chính Nam cởi áo khoácngoài chỉ mặc độc áo T-shirt ôm sát người hình tim, để lộ cánh tay rắn chắc dẻodai, đôi cánh tay ôm eo cô gái trong lòng, khiến nửa thân dưới của cô và anhnhư dính lấy nhau. Cô gái nhảy cùng mặc váy hai dây, gấu váy không quá mông, côkhẽ đu đưa theo tiếng nhạc, quần lót ren màu đỏ như ẩn như hiện.
Người nam cúi đầu thâmtình chan chứa, người nữ ngửa mặt ánh mắt mơ màng. Gian tình trần trụi trànlan, An Tín nhìn mà suýt đổ máu mũi. Ngôn ngữ cơ thể của họ rất phô trương, cặpđùi trơn nhẵn như lụa của cô gái đang bám lấy eo Chính Nam, vươn cổ ngửa mặt raphía sau, An Tín nhìn theo rãnh sâu hút mắt trước ngực, thậm chí còn trông thấycả miếng dán ngực của cô nàng.
Lúc ấy, tiếng nhạc cũngH(9) đến cực điểm, phòng máy vọng lại tiếng DJ, lẫn trong nhịp điệu dồn đập:“Anh chàng và cô nàng hot nhất chỗ chúng ta tối nay đã High cả rồi, mọi ngườicòn chần chờ gì nữa?”. Đám nam nữ uống rượu còn lại chen nhau bước lên, nhaonhao chuyển động trên sàn nhảy.
(9) H (High): cao hứng
An Tín xoa xoa mũi, trêncánh tay là áo khoác của Chính Nam, len qua len lại giữa những khe người. Khitiếng nhạc vút lên, người ra nhảy cứ hai người một cặp, mặt đối mặt hòa vàođiệu Lambada quyến rũ. Cô rụt cổ chen tới cạnh Chính Nam, bịt tai gào lên:“Chính Nam, tôi về trước nhé?”
Chính Nam kéo lấy eo bạnnhảy, xoay một cái, đối diện An Tín. Cậu dừng lại, gương mặt khôi ngô lấm tấmmồ hôi, nhưng cậu không lau. “Cô chẳng phải muốn ký hợp đồng sao?” Cậu nheo mắtnhìn cô, giọng nói có phần lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với vẻ nhiệt tìnhkhiêu vũ khi nãy.
An Tín trong đám người xôxô đẩy đẩy nhìn cậu gật đầu. Cậu mặt lạnh tanh nhìn cô không chớp, hơi lạnhquanh người càng toát lên rõ rệt. Cô chau mày đối mặt với cậu, cuối cùng cũngđợi được cậu lên tiếng: “Thế này đi, chỉ cần cô cũng làm cho tôi vui được, tôisẽ ký bản hợp đồng này”.
An Tín mừng như bắt đượcvàng len tới cạnh cậu: “Thật không?”
Chính Nam gật đầu, nhìnbốn xung quanh: “Đương nhiên. Nếu cô có thể nhảy thắng được bọn họ, tôi cũng cóthể làm một việc vì cô, đó là quy tắc ở quán bar này”.
“Cậu muốn tôi thi nhảy?”
“Không, nói chính xác là,tôi muốn nhìn cô nhảy, nhảy vì một mình tôi”.
Sắc mặt An Tín trở nênkhó coi: “Tôi chỉ biết nhảy kiểu MJ thôi, ngoài ra thì không rành lắm”.
Chính Nam xoay người địnhđi, nói: “Tùy cô thôi”. Dọa cô vội vã túm chặt lấy tay cậu, lôi về phía ghếbăng: “Được rồi được rồi, để tôi chuẩn bị một chút đã”.
Chính Nam cúi đầu đưagương mặt đẹp trai tới trước mặt cô, không động đậy. An Tín nhìn cậu đầy hoàinghi, cậu sốt ruột nói: “Lau mồ hôi”. Cô nhướn khóe môi, lôi khăn tay ra giúpcậu lau mồ hôi.
Chính Nam uể oải ngồixuống, ghế băng ôm lấy thân hình cậu, dường như hợp cùng khí chất đế vương củacậu càng tăng thêm vẻ quyền quý. Cậu tay chống trán, không nói không rằng, chằmchằm nhìn An Tín.
An Tín trong lòng như cólửa đốt đứng ngồi không yên. Cô đứng chết trân tại chỗ mướt hết mồ hôi, cảmthấy với kỹ năng nhảy đường phố tay mơ của cô thì không sao PK được với nhữngcô gái trên sàn nhảy, chi bằng tìm cách khác. Cô rời đi một lát, lúc quay lạitrên đầu đội mũ tai thỏ, áo dài tay hình nhóc Maruko trên người cũng đổi thànháo sơ mi ôm người màu trắng, toàn bộ đều là cô bỏ tiền ra thuê.
Cô thấy mặt Chính Nam cóvẻ sắp phì cười, âm thầm tự động viên mình. Tuy có chút ngượng nghịu, nhảy chocái thứ yêu nghiệt này xem thì thà ra phố nhảy Flash mob còn hơn, nhưng nhiệmvụ Boss Dụ giao phó, cô bất luận thế nào cũng phải hoàn thành. “Left Left RightRight Go Turn Around Go Go Go!” Cô bắt đầu nhảy điệu con thỏ từ đầu tới cuối.Chính Nam mặt không chút biểu cảm.
Có vẻ như điệu nhảy dândã tầm thường này không có cách nào lọt mắt đại thiếu gia rồi, An Tín bới tócnghĩ ngợi, đột nhiên bước tới trước cậu, cúi người, giơ nắm tay nắm chặt ra:“Giúp tôi làm một trò ảo thuật được không?”
Chính Nam keo kiệt khôngthèm liếc cô lấy một cái.
Cô không nản lòng, mỉmcười, xòe tay ra, nói: “Surprise!(10)”.
(10) Ngạc nhiên chưa.
Nhưng thực ra chẳng cósurprise nào hết, lòng bàn tay cô trống trơn. Có điều không quan trọng, mụcđích của cô là thu hút sự chú ý của cậu.
An Tín nhanh chóng lôitấm tranh dán tự chế trong túi quần ra, lúc Chính Nam đang nhìn tay phải cô,túm trên không một cái rồi mở tay trái ra, giơ tấm dán Q có in hình cậu ratrước mắt cậu, cười hề hề: “Đây là mặt cậu nè, rất đáng yêu đúng không?”
Chính Nam trên tấm dán Qmặc giáp chiếu màu cam tay cầm thanh kiếm rất Q, đang ngoái đầu cười gian xảo.An Tín nín thở bụng lẩm nhẩm “A di đậu phụ, a di đậu phụ(11), tài liệu trênmạng đừng gạt con”, hy vọng cậu ta nhận lấy món quà nhỏ này, đó là linh cảm côtìm được từ hồ sơ tư liệu của cậu mà!
(11) “A di đà phật” đọcchệch đi
Chính Nam nhìn bàn taycô, uể oải nhặt lấy tấm hình dán, quăng cái vèo vào đĩa hoa quả, “Vô vị”, anhnói với vẻ vô cùng chán nản, “Tôi muốn thấy cô nhảy”.
An Tín cúi gằm mặt, xốclên tinh thần, quyết định liều một phen. Khởi động chân tay trước, xoay xoayvai, cô đột nhiên bắt đầu điệu “Hồ thiên nga” trong tiếng nhạc chát chúa.
Giơ tay, nhịp điệu, tưthế cổ tay phải đẹp, nhón chân, thân người phải vươn ra hết cỡ, để thể hiệndáng cổ thon dài thanh tú của thiên nga, đương nhiên có thể liếc mắt, kết hợpvới ánh mắt mơ màng, đẹp mà man mác buồn thì càng tốt, trên mạng chẳng đã nói“Sét đánh không sợ, không sợ không có tội, chết một người làm đệm lưng, chếthai người nhanh có đôi” đấy thôi?
Kể cả có bị người ta cườinhạo, để có được bản hợp đồng đó, cái gì cô cũng có thể chịu được.
Thế là trong vũ trườnghuyên náo, rất nhiều người đều trông thấy, một cô gái “tự kỷ” nhảy điệu ba lêtrong “Phi My sắc Vũ” hừng hực.
Chính Nam quả nhiên phálên cười ha ha, cô cắn môi tiếp tục nhảy. Các cô gái trong sàn nhảy trông thấybên này “có biến”, đều cười hi hí chạy đến bên ghế băng, tiến hành màn bao vâyquan sát tàn bạo vô nhân đạo.
An Tín vừa xoay tròn, vừabuông ánh mắt đẹp man mác buồn: “Đủ chưa? Có cần tạo dáng chữ S của phù dung tỷtỷ nữa không?"
Chính Nam nhìn đôi mắtkhông chút nét cười của cô, lặng im, rồi bỗng hét lên: “Đủ rồi!”
An Tín lập tức tóm lấycái tai thỏ lông xù, chạy đến chỗ ba lô rút hợp đồng ra, đập bút tốc ký vào taycậu: “Ký thôi”. Mặt cô lấm tấm những giọt mồ hôi, càng tôn thêm nước da trắngngần, lăn xuống như giọt sương mai, miệng thở phì phò, cả người nóng gần chết.Các cô gái ăn mặc mát mẻ hợp thời vây lại, giơ ngón tay sơn màu ra, dí vào mặtcô: “Cô bé này thú vị thật đấy, sau phải năng tới chơi đấy nhé”.
An Tín cười cười, lausạch mặt, cẩn thận thu dọn hợp đồng, đến một câu cáo biệt cũng không nói, laothẳng ra ngoài cửa.
Tối đến chẳng có tâm trạngonline game, hai hôm sau lúc đảo qua, thấy Tướng Công nhắn lại một câu: “Anhcòn nhớ em từng nói em biết khiêu vũ, bao giờ có thể biểu diễn riêng cho anhxem đây?”
Khiêu vũ, lại là khiêuvũ, An Tín bĩu môi, tắt luôn trò chơi. Hôm sau nữa online cho Bảo Bảo ăn, khônggặp Tướng Công, chỉ thấy lời nhắn của anh như thường lệ: “Em có cảm giác nàykhông? Một người em từng lãng quên, nhưng người đó vẫn luôn nhớ tới em, hy vọngem sẽ nhớ người ta?”
An Tín nghĩ rồi lại nghĩ,không thấy quên thứ gì quan trọng cả, bèn gõ hai chữ trả lời: “Không có”.
Từ đó trở đi, đệ nhất PKvới ID “Tướng Công Nửa Đêm” biến mất một thời gian, khiến Tinh Linh trong tròchơi có chút mất phương hướng.
An Tín nằm dài trên chiếcgiường nhỏ, không hề buồn ngủ. Chuyện xảy ra hôm nay có chút không vui, cô cũngkhông hiểu Chính Nam đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy bầu không khí quá ư nặng nề.Sau cùng cậu cũng ký tên, ánh mắt nhìn cô đen thẫm lại, dường như có điều muốnnói song lại thôi.
Nhưng cô thật sự không cóý muốn tạo tin đồn tình ái với minh tinh. Những lời về bậc thầy âm nhạc Jun InKwon, cô không hề lừa gạt cậu. Đang nghĩ ngợi, chợt Dụ Hằng gọi điện đến, “AnTín, cô về nhà chưa?”
Nghe anh gọi thẳng tênmình, cô lập tức hào hứng hẳn lên.
“Về rồi, về rồi, đangchuẩn bị ngủ đây”. Dụ Hằng ngừng lại một chút, hình như đang đắn đo xem mở lờithế nào, một lúc lâu sau mới hạ thấp giọng: “Thư ký Dương nói với tôi cô đã lấyđược hợp đồng, trước tiên xin chúc mừng thành tích của cô…”
Muộn thế này gọi đến đểchúc mừng và khen thưởng cô ư?
Cô cảm thấy có chút khóhiểu, túm tóc tiếp tục nghe anh nói. Anh đột ngột đổi ý, quay sang hỏi: “Nghenói mấy ngày nay cô qua lại rất thân với cậu Nguyễn?”
Cô nghĩ ngợi, vì cái hợpđồng đó, cô đúng là dính chặt lấy Chính Nam, nhưng cô vốn cũng không mong nhưthế, cho nên nhất thời cô tìm không ra từ gì để trả lời.
Dụ Hằng thì hình như lạitưởng “im lặng có nghĩa là đồng ý”, giọng nói trong câu tiếp theo trở nên vừalạnh vừa trầm. Anh nói rõ ràng: “Công việc là công việc, hy vọng cô không đểtình cảm riêng tư ảnh hưởng quá nhiều”.
Cô cuối cùng cũng nghe rasự không bằng lòng của anh, không kìm được há hốc mồm: “Dụ Hằng, anh đang giậnsao?”
Bên kia ngẫm nghĩ một hồimới đáp: “Đúng vậy”.
“Tại sao?”
Chân tướng sống động nhưthật, bên kia lại lặng ngắt như tờ.
“Được thôi, lần sau tôisẽ chú ý hơn”. An Tín bực bội ngắt điện thoại.
An Tín hoàn thành thuậnlợi nhiệm vụ ký hợp đồng, được thư ký Dương khen ngợi. Chị ta đích thân hạ mìnhđến phòng kế hoạch, trước là tuôn ra một tràng những câu khách sáo, đợi đến lúcmọi người trong phòng đều đã ra ngoài làm việc, chị ta bỗng cúi người lại gầnAn Tín, hạ thấp giọng: “Nghe nói cô và Nguyễn Chính Nam rất thân thiết”
Lại chuyện ấy rồi...
An Tín thực sự rất muốnbiết chị ta đến đây là đại diện cho cá nhân Dụ Hằng hay cho Dực Thần, có phầnlơ đãng đáp: “Không có”.
“Vậy nhân việc công tiếpcận cậu ấy đi”. Bạch cốt Dương thốt ra câu khiến người khác sững sờ.
An Tin cùng kinh ngạcngẩng đầu nhìn chị ta: “Tại sao?”
“Cô quên mất yêu cầu trênhợp đồng rồi sao?”, Bạch cốt Dương duỗi chân ra, để lộ đường cong mảnh mai xinhđẹp, ngồi dựa lên mép bàn, đôi tất lụa màu đen bóng khiến An Tín hoa hết cảmắt. “Tổng bộ hy vọng cậu ta mở rộng danh tiếng, tốt nhất là có thể cùng nhânviên của Dực Thần tạo tin đồn tình ái, nếu vụ đó thành công, lấy luôn cô gáiđó, cùng cậu ta làm người phát ngôn cho trò chơi”. An Tín đứng bật dậy, chânghế ma sát với sàn gây ra tiếng kêu lớn. “Đây Là ý của Dụ tổng sao?”, cô cuốngcuồng hỏi.
Nhưng cuộc điện thoại tốiqua rõ ràng thể hiện rằng anh ấy phản đối mà!
Anh toàn vậy, nói năngkhông rõ ràng, khiến cô cứ phải băn khoăn khắc khoải, ngày ngày lên lên xuốngxuống chả khác gì thủy triều, khó chịu muốn chết.
Bạch cốt Dương xua xuangón trỏ: “Suỵt, đừng có phản ứng mạnh thế chứ, là ý của ai không quan trọng,cốt sao có lợi cho Dực Thần là được”.
An Tín ủ rũ nói không nênlời, cô chẳng buồn tiễn Miss Dương ra cửa nữa, ngồi ngây ra ghế thẫn thờ. Nămngày nay từ hôm bám lấy Chính Nam ký hợp đồng, cô chạy miết bên ngoài, chưa mộtlần gặp trực tiếp Dụ Hằng. Lúc trước là Chính Nam chủ động đến tìm cô, gây ratin đồn không lớn cũng chẳng nhỏ ở Dực Thần, Boss Dụ căn bản không hiểu đượctâm ý của cô, nếu không sao có thể để thư ký của anh chạy đến khen ngợi kiểuviệc công xử theo phép công thế này, muốn biết, anh chỉ cần gửi thư trên MSN làđược rồi mà!
Cô bắt đầu oán trách BossDụ, cảm thấy con người anh thật khó đoán.
Tối tan làm, An Tín lấytấm ảnh có chữ ký của Chính Nam ra dụ dỗ được bà tám Chương Tiểu Muội, nghe
ngóng đủ loại tin tức từcô. Chương Tiểu Muội vui mừng khấp khởi nâng tấm áp phích, hết nhìn trái lạingó phải bức ảnh chụp nửa người của Chính Nam, sau cùng dán luôn lên mặt mình,mơ màng kêu gào mãi không thôi.
An Tín chỉ muốn đập phátchết luôn nha đầu thối này. Cô hung tợn giật lại tờ áp phích, quát: “Nói mau!”
“Được rồi, được rồi”. Vẻmặt Chương Tiểu Muội không giấu nói vẻ xót xa. Cô nhảy lên với tờ áp phích AnTín giơ mãi lên cao, miệng nói, “Hôm ấy em đưa giấy tờ lên, thì nghe thấy ngườiđẹp Lan đang nói chuyện với Miss Dương, người đẹp Lan hỏi lịch làm việc củaChính Nam, định mời anh ấy tham dự lễ cắt băng, Miss Dương bèn kể về chuyện củaChính Nam, người đẹp Lan lại nói, “Sao chị không nhân đợt tuyên truyền này mởrộng tầm ảnh hưởng của game mới?” Cô ta gợi ý bố trí cho anh ấy cùng nhân viêncủa Dực Thần tạo tin đồn tình ái. Miss Dương liền vội vàng đồng ý nhất định sẽnói lại với Dụ tổng. Sau đó bọn họ thấy em đứng ở cửa, thế là cười cười rồigiải tán”.
An Tín trong lòng rất khóchịu, một câu gợi ý khéo léo của Lan Nhã, cô cứ có cảm giác rằng người đẹp Lanđang âm thầm gợi ý cho bạch cốt Dương trừ khử tiểu lâu la là cô, một là để quétsạch kẻ lẵng nhẵng bám quanh Dụ Hằng, hai là làm lợi cho Dực Thần, tóm lại làchẳng có gì không tốt cả. Nhưng còn tâm trạng của cô thì sao? Những nỗi niềm bịkìm kẹp ngày đêm chịu dày vò dằn vặt kia thì sao? Những thầm thương trộm nhớ bịDụ Hằng khơi gợi cái là không ngừng nghĩ ngợi vẩn vơ kia thì sao? Ai đến trảinghiệm nỗi buồn của cô đây?
Trở về với căn hộ nhỏ,không ngờ lại nhận được điện thoại của Dụ Hằng. Anh lịch sự hỏi han cô đã ăntối chưa, gặp ngay lúc cô vừa biết được những trù tính của Lan Nhã dành chomình, cô giở bài “ghét ai ghét cả tông ty họ hàng”, nói liền một hơi: “Ăn rồi,có việc gì không?”
Giọng điệu cô quá là lạnhlùng, lại cứng nhắc, Boss bên kia lặng đi mất một lúc, sau mới đáp: “Xem ra tâmtrạng cô An hôm nay không được vui, vậy tôi không mạo muội đề nghị gì nữa, cônghỉ ngơi đi”.
“Ừm”. Cô đổi đến chẳngcòn hơi sức đâu nữa, càng không có tâm trạng luyện thái cực cùng anh, thẳng tayđịnh cúp máy.
“Chờ một chút”, giọng nóitrầm trầm bên kia vọng lại, rõ ràng và mạnh mẽ, “Tôi có thể hỏi cô vì sao màkhông vui không?”
“Đâu dám không vui cáigì, tôi chỉ là đang nghĩ có nên phối hợp hay không thôi”. Cô nén giận đáp.
“Phối hợp cái gì?”
“Việc tạo tin đồn tìnhái”.
“Tin đồn tình ái” giọngBoss thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh, anh lấy lại bình tĩnh, “Xem racòn có tôi không hiểu phạm vi công việc, cô đợi một chút, tôi hỏi lại xem sao”.
Anh cúp máy, chỉ năm phútsau, hơi thở gấp gáp của thư ký Dương xộc tới. An Tín sụp mí mắt nhận, giọngMiss Dương rất trầm, không còn vẻ vênh váo hống hách thường ngày nữa. “Cô An,tôi xin lỗi cô”. Chị ta vào thẳng vấn đề, “Đề nghị tạo tin đồn tình cảm hôm naylà nằm ngoài phạm vi chức trách của tôi, Dụ tổng không hề có ý đó, tôi lại gây khókhăn cho cô rồi, tôi thành thật xin lỗi cô, hy vọng cô có thể lượng thứ”.
An Tín mặt lạnh tanh ừmột câu.
Miss Dương lại thẽ thọt:“Cô có thể nói lại với Dụ tổng được không, cô đã hết giận rồi chứ?”
Nghe chị ta dè đặt thế,tâm trạng bị đè nén cả ngày trời của An Tín có chút khá khẩm hơn. Cô cố ý kéodài thời gian không trả lời, bên kia lại rối rít nói: “An Tử xin cô đừng làmkhó tôi mà, cô Lan là bạn gái của Dụ tổng, anh ấy nhất định sẽ không trách côta, vậy thì tôi bắt buộc phải tiếp tục chịu đựng sự lạnh nhạt này - song mấuchốt ở chỗ tôi bây giờ đã tu luyện đủ để đối phó với cơn giận hừng hực của Bossđâu cơ chứ!”
An Tín nghe thấy từ “bạngái”, cảm thấy có tiếng sét đánh trúng mình, cô vô thức đánh rơi điện thoại. Lẽnào trong mấy ngày cô đi tìm Chính Nam ký hợp đồng, chuyện của Dụ Hằng và LanNhã đã thành sự thật rồi sao? Vậy anh quan tâm đến cô như thế làm gì, cô khổ sởtìm cơ hội tỏ tình dể làm gì?
An Tín buồn phát khóc,làm thế nào cũng không thể tự chữa lành vết thương như mọi lần. Tướng Côngkhông có trong game, chỗ dựa duy nhất có thể ở bên an ủi cô cũng vô hình biếnmất, cô phải làm sao để cứu chính mình đây?
Điện thoại reo dồn dập,cô chẳng còn thiết nhấc máy, mấy phút sau, tiếng chuông đặt riêng cho Dụ Hằngvang lên, cô một tay dụi dụi mắt, một tay bấm nút nghe.
“Cô sao thế?” Boss tựnhiên lại không xưng hô “Cô An” nữa, hỏi thẳng luôn, “Đang khóc sao?”
“Không có”. Cô vội vàngnén lại tiếng nghẹn ngào.
Boss không nói gì, côcũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ sợ mở miệng lại lộ ra là mìnhđang khóc. Hai người cứ thế lặng im, cục diện bế tắc được đầu bên kia phá vỡ:“Đừng khóc nữa, cô khóc làm lòng tôi rối bời cả rồi”.
“Cô ra ngoài một chút,tôi có điều muốn nói”.
Tối, trời nổi gió, An Tínkhoác thêm áo khoác hoạt hình ngoài áo sơ mi, cúi đầu nhìn thấy hình vẽ cừu vuivẻ ngây thơ cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đi thẳng ra quảng trường táo cáchnhà chừng cây số. Cô cúi đầu ngồi trên ghế dài, lòng rối như tơ vò.
Một chùm đèn xe rọi lêncây táo bên cạnh, liền sau đó, hơi thở đàn ông quen thuộc phả đến trước mặt,cùng mùi thuốc lá và hương áo quần thoang thoảng. Tim An Tín đập mạnh, hận mìnhlại để bị anh mê hoặc đến thế, đến cả hơi thở và mùi hương của anh cũng có thểcám nhận được.
“An Tín”. Anh gọi tên cô,đứng cách cô chừng một mét, không quá gần cũng không xa cách, tiếp đó anh cũngkhông nói gì, chỉ nới cà vạt, bộ âu phục nhã nhặn thẳng tắp trong gió đêm, đểthời gian chầm chậm trôi qua. Anh để cho cô có đủ thời gian tự điều chỉnh, vôhình chung bày tỏ sự quan tâm săn sóc như trước nay vẫn thế. An Tín hiểu anh,nhưng sự thấu hiểu này lại càng khiến cô yêu anh say đắm, cô không muốn mốitình thầm kín của mình chết yểu như vậy.
Cô đã định từ bỏ rồi.
“Dụ Hằng, Lan Nhã là bạngái anh sao” An Tín đứng dậy, bước một bước dài về phía Dụ Hằng, nhìn chằm chằmvào mắt anh, lấy dũng khí chưa từng có trong lịch sử nói, “Trả lời em”.
Dụ Hằng nhìn tóc cô, vẻmặt không hề thay đổi. “Cô ấy có là bạn gái tôi hay không quan trọng với cô thếsao?”
“Anh trả lời tôi trướcđã!”
Dụ Hằng lùi lại một bước,trong mắt là sự nhẫn nhịn: “Cô đội mũ lên trước đã được không?”
Câu hỏi kiểu gì thế này?An Tín ngớ ra, song vẫn nghe lời trùm mũ lên, nhét hết mớ tóc xoăn chặt vàotrong, như con gấu con mặc áo liền quần. Anh nhìn cô, lại tiếp: “Thế tốt hơnnhiều đấy, cô có chuyện gì thì cứ nói, nhưng không được khóc”.
An Tín dụi dụi cái mũi bịgió thổi đỏ ửng cả lên, kín đáo quan sát sắc mặt Dụ Hằng. Sau khi thấy không cóvẻ gì là bực bội, cô đột nhiên cắn môi xông lên ôm chầm lấy anh, sử dụng cùnglúc cả chân cả tay, học theo chiêu “vô địch dính người” của Chương Tiểu Muội.
“Dụ Hằng, em rất thíchanh, nếu anh chưa có bạn gái thì hãy chấp nhận em đi”.
Cô trước giờ không cảmthấy trong lời tỏ tình của mình cổ chỗ nào kỳ quái, cô tham lam hít một hơidài, lắng nghe tiếng tim anh đập bình bịch, tự tưởng rằng tim anh tăng tốc làbởi cử chỉ của cô. Bên tai vọng lại tiếng Dụ Hằng dở khóc dở cười: “An Tín, côbuông tôi ra đã nào, cứ thế này tôi rất khó nói chuyện”.
An Tín bấu chặt lấy nhấtquyết không buông tay: “Không được, anh phải đồng ý em mới buông”.
Dụ Hằng dùng tay thử gỡcô ra, mới dùng lực một tí cô đã bắt đầu hét toáng lên, những ngón tay lập tứckhựng giữa không trung, không động đậy. “An Tín, An Tín”. Anh vỗ vỗ đầu cô,giọng nói có phần bất lực, “Tôi hiện giờ không thể đón nhận em”.
“Tại sao?” Cô không bậntâm hét lên.
“Tôi buộc phái giải quyếtxong chuyện của Lan Nhã đã, quan hệ giữa cô ấy và tôi quá rắc rối, tôi khôngthể đón nhận em khi chưa giải quyệt xong vấn đề, như thế cũng có thể gây thươngtổn cho em”.
“Em không cần biết, khôngquan tâm, anh nhất định là đang viện cớ”.
Giọng cô vừa hốt hoảnglại ngang ngược, cứ như đứa trẻ bị cướp đồ chơi, cô đang ra sức lao vào lònganh, túm lấy những thứ còn lại, tay anh cũng được, tay áo cũng tốt, thứ gì cũngcó thể là bài thuốc cứu mệnh của cô.
“Không phải tôi đang việncớ, là tôi muốn bảo vệ em”.
Dụ Hằng lần này đã hạquyết tâm. Anh làm như không nghe thấy tiếng cô ầm ĩ, không trông thấy sự hoảngloạn của cô, lấy sức đẩy cánh tay cô ra, túm lấy vai cô, đẩy người cô ra cáchchừng nửa mét.
“Em hãy nghe tôi nói,chuyện này rất quan trọng”. Anh cụp đôi mắt đen, nhìn thẳng gương mặt mơ màngcủa cô, nghiêm túc nói, “Tôi đang đợi một bản báo cáo điều tra, bên Anh cần mộttháng mới có được đáp án, bản báo cáo đó sẽ quyết định việc tôi lấy lý do gìrời bỏ Lan Nhã, làm xong rồi, tôi mới có thể bắt đầu cuộc sống mới”.
“Vậy ý anh là từ chối emsao?” trong đầu An Tín ong ong nghĩ, đầu óc toàn chuyện báo cáo báo cáo Lan NhãLan Nhã, nôn nóng đến trắng bệch cả mặt, “Vì sao lại vô duyên vô cớ từ chối em?”
Dụ Hằng lùi thêmmột bước, giãn rộng khoảng cách với cô, trông càng xa cách hơn. “Rất xin lỗiem, tôi giờ không có ý định yêu đương gì cả, em có thể cho tôi thêm thời giankhông?"
“Thế là ý gì?” Cô thấyanh dần dần xa rời mình, trong mắt không giấu được nỗi hoang mang, giọng nóicũng bắt đầu run rẩy, “Một mặt anh từ chối em, mặt khác lại muốn em đợi, thế làcó ý gì? Muốn em làm người dự phòng sao? Mà lại là kiểu dự phòng vô thời hạn?”
Thần sắc Dụ Hằng cũng lộvẻ mệt mỏi chán chường, anh thở dài nói: “An Tín à, không phải như vậy, em cóthể lý trí một chút không, hãy dành một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, tôikhông muốn cuốn em vào chuyện này”.
Nhưng cô không sao bìnhtĩnh nổi, nếu cô có thể bình tĩnh, thì khi đó chính là khi cô không còn yêu anhnữa, đạo lý đơn giản vậy lẽ nào anh không hiểu? Có điều thấy anh cứ lùi mãi nhưthế, lùi đến khoảng cách có thể khiến nét mặt anh nhẹ nhõm hơn, cô lại khôngthể không nghĩ: lẽ nào cô là hồng thủy hay mãnh thú? Để anh phải kiềm chế nhưvậy, dường như ở cô có điều gì đó khiến anh băn khoăn kiêng dè? An Tín suy sụpngồi thụp xuống, tựa vào băng ghế chống đỡ sức nặng của cô, mọi sức lực nhưtiêu tan đi hết. Cô không phải con ngốc, nghe Dụ Hằng hai lần nhấn mạnh phải xửlý xong việc của Lan Nhã trước, cô biết tình yêu của cô đã hết hy vọng, ít nhấtkhông phải là bây giờ và ngay lúc này.
Cô cúi đầu, ủ rũ nói:“Anh đi đi, em muốn ngồi một mình một lát”. Dụ Hằng ngồi xuống cạnh cô, vẫncách ra vài cm, chắc hẳn với khoảng cách đó, anh được an toàn. Anh đăm đăm nhìnđầu cô, nhìn một sợi tóc xoăn lộ ra đang rung rung trong làn gió nhẹ, chìa tayvỗ về. “Đừng đau lòng, lời tôi nhất định chưa nói rõ được hết, làm em không vuirồi, bộ dạng này của em khiến tôi rất khó chịu”.
An Tín tự động ngả vềphía anh, bờ vai anh như thoáng cứng lại, nhưng vẫn không né tránh, đón lấychút sức nặng của cô. Cô ngước nhìn ngựa xe như nước phía xa xa, mắt không rờinhững quả táo chưa ửng sắc đỏ giữa trời đêm, trong lòng có chút thương cảm.
“Dụ Hằng, anh có thích emđúng không?”
Anh im lặng một lúc mớiđáp: “Đúng thế. Thường ngày tôi luôn phải kìm nén rất nhiều, có thể khi gặp emmới có thể giữ cho mọi thứ bình thường”.
“Nhưng vẫn không đủ đểanh yêu em? Không đủ để anh hoàn toàn mở rộng trái tim, có đúng thế không?”
Dụ Hằng vẫn giữ vẻ trầmmặc, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải thế, là bởi một số lý do cá nhân bêntrong”.
“Lý do nào cơ?”
Anh khẽ cử động bờ vai,để cô dựa cho thoải mái hơn. “Em có lạnh không?”
“Nói cho em nghe đi”.
“Không thể nói, nói rồiem sẽ từ bỏ tôi”.
Anh đột nhiên cúi xuốnghôn nhẹ lên tóc cô, qua lớp mũ áo, cô cũng có thể cảm nhận được làn môi lướtqua. Nhưng cô đau lòng quá, nước mắt không sao ngăn được cũng khiến cô khôngdám cử động, vừa nãy anh nói không được khóc, vậy cô sẽ cố gắng không khóc,không biết khóc không thành tiếng có được tính là nghe lời không nữa.
Anh giơ tay phải, vòngqua sau người cô, sờ tới gò má phải. Bàn tay chạm thấy ươn ướt, những ngón taykhẽ run run. “Đừng khóc nữa, chỉ cần em không khóc, tôi sẽ đồng ý với em mọichuyện”.
Nói tới đây anh đã chínhthức chấp thuận An Tín làm bạn gái.
Giọng anh dịu dàng thế,mùi hương trên người thoang thoảng xa xăm, cánh tay cô ôm lại mạnh mẽ đến thế,cứ như đang tuyên thệ, lời nói khiến trái tim cô nghẹn lại, khiến cô òa khóc,cô không nghĩ được gì nữa, lao thẳng vào vòng tay anh nức nở, “Có phải là em épngười quá đáng không? Có phải em rất tùy tiện không?”
Dụ Hằng ôm chặt cô vàolòng, chỉ nói: “Đừng khóc nữa”.
Gió đêm trong lành, AnTín ngả vào vòng tay ấm áp thút thít khóc rất lâu, Dụ Hằng cởi áo khoác ngoài,đắp lên người cô, chốc chốc lại vỗ về mái tóc xoăn của cô, như dỗ dành đứa trẻvào giấc ngủ. Anh từ đầu đến cuối không nói gì, nhưng có anh ở bên, cô tự đáylòng cảm thấy rất yên bình, tất cả những lo lắng và buồn đau đều đã trôi xa,chỉ là không hiểu nước mắt cô vì sao cứ rơi mãi không thôi, lẽ nào là bởi hạnhphúc đến muộn màng quá, cô nhất thời chưa thích ứng kịp!
Cô hoàn toàn bình tĩnhlại, đứng thẳng dậy bối rối vì hành vi khi nãy.
Dụ Hằng nhặt áo vest tuộtxuống băng ghế, bước tới trước mặt cô nói: “Để tôi đưa em về”.
An Tín quay mặt đi, khôngđể anh trông thấy mí mắt sưng húp của mình: “Không cần đâu, về nhà với bộ dạngnày, mẹ sẽ đánh em chết mất”.
“Căn hộ chung cư của emthì sao?”
Cô quay đầu nhìn tòa nhàsừng sững phía xa, cái tổ nhỏ bé của cô xa lắc xa lơ tận tầng hai mươi sáu, xađến độ mờ nhạt như một vì sao. Cô thực sự muốn ở bên anh thêm một lúc, khôngnói gì nữa.
Dụ Hằng mỉm cười: “Vậytôi đưa em đến Tinh Quang nhé”.