Mặt trời mỏng manh tháng tư chiếu rọi trên cao, ánhnắng không quá mạnh, song đã trùm lên tấm áo khoác lông hoạt hình dầy cộp thìmồ hôi túa ra như nốt sởi, từng chút từng chút một thấm ra ngoài. An Tín gỡ cáiđầu cừu vui vẻ chụp trên đầu xuống, mặc nguyên một bộ đồ hoạt hình trắng tinh,mập mạp, giơ cái “Chân cừu” dầy dặn lên căm hận nện vào cột sân khấu.
Chỉ nghe rầm một tiếng, mấy dải lụa màu hồng phất phơmấy cái, sàn sân khấu hình như khẽ rung rinh. Đang lúc cô trình diễn thế “Tamdương khai thái”(1) mà mình đã tập đến điêu luyện, thì một ánh mắt sắc lẻm từcạnh sân khấu lướt tới, kèm theo đó là giọng nói băng giá đến cực điểm: “Cô An,hãy chú ý đến móng vuốt của mình”.
(1) Biểu tượng cho sự khởi đầu thuận lợi,tốt đẹp
Lạnh lùng nhắc cô nhớ tới thân phận hoạt hình hiện tạicủa mình. An Tín thấy toàn thân lạnh toát từ trên xuống dưới. Cô biết người vừanói là ai, thư ký Dương phòng hành chính tổng bộ, Bạch Cốt Tinh có thâm niên,hôm nay nhận điều động của sếp tổng, xuống đại sảnh tầng một đôn đốc hoạt độngtuyên truyền.
Người ta vận nguyên cả bộ đồ Chanel mới tao nhãlàm sao, chả bù cô phải khoác bộ đồ hoạt hình ngốc nghếch này vào người, An Tínlại tức tối nắm chặt vuốt cừu nổi giận bất bình.
Cùng là nhân viên kế hoạch, đối xử với cô thế này thựcsự cũng có phần thua thiệt, dù rằng thư ký Dương hất hàm ý bảo đây là chỉ thịcủa sếp tổng, song cái điệu bộ vênh váo hất hàm sai khiến củaBạch Cốt Tinh kialàm cô uất ức đến độ chỉ muốn cào cấu: “Cô An, đây là phục trang mà Dụ tổng chỉđịnh”. An Tín khi ấy chỉ biết trợn tròn mắt: “Đây gọi là trang phục sao? Kínnhư bưng thế này, mà còn làđồ của nhân vật hoạt hình nữa chứ!”. Thư ký Dươnggiễu cợt: “Dáng vóc tiểu thư An không được như CICI, làm hình tượng đại diệntrên mạng e là vẫn chưa đủ độ hot(2)”.
(2) Nóng bỏng.
Phải rồi, hot, An Tín dán người vào tường càocấu, khóc than làm sao lại quên mất cái “Bộ phận” quantrọng đó chứ.
Nơi cô làm việc là một công ty phát triển phần mềm rấtlớn trong nước, Dực Thần Quốc Tế. Tổng bộ ở trung tâm thành phố, rộng tới mấychục khoảnh(3), kiến trúc hoành tráng, xây dựng thành một tòa chínhvà hai tòaphụ, bao gồm cả khu nhà ở của công nhân viên và đủ các loại công trình phục vụvận động, nghỉ ngơi như phòng tập thể dục thể thao, bể bơi trong nhà,... đãingộ cũng không tồi. Lần này tổng bộ tiếnhành khai thác game online(4) “ThiênNgoại Phong Thần 2”, nhân dịp trò chơi tung ra thị trường, công ty đặc biệt“Đóng gói” các nam thanh nữ tú phòng kế hoạch tầng mười lăm, chỉ định họ làmđại diện các hình tượng nhân vật trong game.
Nơi cô làm việc là một công ty phát triển phần mềm rấtlớn trong nước, Dực Thần Quốc Tế. Tổng bộ ở trung tâm thành phố, rộng tới mấychục khoảnh(3), kiến trúc hoành tráng, xây dựng thành một tòa chínhvà hai tòaphụ, bao gồm cả khu nhà ở của công nhân viên và đủ các loại công trình phục vụvận động, nghỉ ngơi như phòng tập thể dục thể thao, bể bơi trong nhà,... đãingộ cũng không tồi. Lần này tổng bộ tiếnhành khai thác game online(4) “ThiênNgoại Phong Thần 2”, nhân dịp trò chơi tung ra thị trường, công ty đặc biệt“Đóng gói” các nam thanh nữ tú phòng kế hoạch tầng mười lăm, chỉ định họ làmđại diện các hình tượng nhân vật trong game.
(3) Khoảnh: chừng 6,6667ha.
(4) Trò chơi điện tử trực tuyến.
CICI với thân hình bốc lửa hoàn toàn xứng đáng nhậpvai dị nhân, khoác lên mình đôi cánh lụa mềm, vòng ngực 36D kiêu ngạo nổi bậtnhư ẩn như hiện, mỗi lần đôi cánh lụa khẽ lay động, là mỗi lần đám đông dướisân khấu mạch máu phun trào.
Người lập trình viết ra game online Phong Thần là AnTín lại được cắt cử làm cừu vui vẻ, lý do là tính tình dịu dàng, dáng vẻ hiềnhòa, nếu đóng làm nhânvật hoạt hình, cô có thể dỗ dành những khán giả nhí đứngbên cột sân khấu, nhân tiện thu hút và dẫn chúng đi, duy trì trật tự cho ngườiđẹp mát mẻ kia.
Dáng vẻ hiền hòa? Ý bảo cái số đo 34C của cô khôngcuồn cuộn trào dâng như CICI hay sao? Songkhông thể phủ nhận, nếu cô cũng mặcgiống như CICI thế kia, dưới sân khấu nhất định là trống trơn. An Tín nén lạidòng máu mũi sắp sửa phụt ra, thu lại ánh mắt đánh giá vòng một của mình, ngẩngđầu, lạibắt gặp thư ký Dương đang nhướn mày liếc nhìn, khóc ròng chạy theonhững người bạn nhỏ đang chạy tứ tán khắp nơi với một vẻ đầy cam chịu.
Vừa lấy bóng bay trong tay dỗ cho hai bé gái váy hồngngồi yên, một cậu bé mặc áo chui đầu hình cừu cười hì hì ngoắc ngón tay bé xíu:“Anh ơi lại đây, em là Cừu sôi nổi(5) đây”.
(5) Cừu sôi nổi: một nhân vật trong hoạthình “Cừu vui vẻ và Sói xám”.
An Tín tháo đầu hoạt hình ra, kẹp trên cánh tay, thởphì phò: “Là chị ơi mới đúng, gọi chị là chị xinh đẹp nhé”.
“Cừu xinh đẹp mới là nữ, chị là Cừu vui vẻ, nên chịphải là anh”.
An Tín quạt quạt mặt, miệng lưỡi khát khô, không nhúcnhích.
Cậu bé chun chun miệng, xoay đầu chạy ra quảng trườngphía ngoài đại sảnh. An Tín thở dài, chạy đuổi theo lần nữa. Cu cậu Cừu sôi nổivụt qua cạnh cột tròn kiểu Roma, rồi đột ngột quẹo vào bãi đỗ xe. Mộtchiếc xemàu xám bạc vụt qua một đường cung sáng chói, phần đuôi nhọn không kịp phanh,xoạc một đường về hướng cậu bé. An Tín đuổi tới nơi thì mặt cắt không còn giọtmáu, không nghĩ ngợi gì, lấy tayđẩy đứa bé qua một bên, còn mình bị đuôi xe kéovào, cả thân hình tròn ung ủng lăn lông lốc tới đầu xe.
Cậu bé bị An Tín đẩy tới đống bọt lụa đỏ dựng sân khấucòn thừa, cường độ vừa phải, không uổng công cô bao năm khổ luyện karatedo.Nhưng cái đầu hoạt hình vốn được cô ôm trong tay thì bay ra xa mấy trượng, cũngđang lăn lông lốc.
Một chiếc quần tây màu xám đậm thẳng thớm xuất hiệntrước mặt An Tín, cô thuận theo hàng cúc áo bạch kim, tay áo vest nhìn lên, mơmơ hồ hồ nhận ra là thuộc dòng thanh lịch mới ra năm nay: Mốt 2010.
“Cô An, cái... của cô...” một giọng trầm ấm êm taivang lên, cùng với đó là cái đầu cừu lông lá xồm xoàm, người kia đứng sấp bóng,thái độ ung dung, phong thái tao nhã.
Của tôi? Cái gì của tôi? Đâu?
An Tín nằm bò dưới chân người đàn ông, lúc lắc cái đầubị ngã đến mụ mị cả đi, ánh nhìn từ phân tán tập trung lại, cuối cùng cũng cóthể nhìn kỹ gương mặt anh tuấn vô ngần kia. Lông mày thon dài, đôi mắt đen sẫm,làn môi mỏng mím cong lên... Trời ạ! Chính là Boss đại nhân mà cô vẫn ngày đêmtưởng nhớ!
anh tuấn vô ngần kia. Lông mày thon dài, đôi mắt đensẫm, làn môi mỏng mím cong lên... Trời ạ! Chính là Boss đại nhân mà cô vẫn ngàyđêm tưởng nhớ!
An Tín đấm mạnh xuống mặt đất quảng trường, nhanh nhẹnbò dậy, đón lấy cái đầu cừu, ngoan ngoãn nói, “Xin chào Dụ đại nhân... à, Dụtổng”.
Dụ Hằng khẽ gật đầu, quay người nói với nhân viên bảovệ chạy theo sau mấy câu. Một mỹ nữ dáng vẻ khêu gợi đẩy cửa xe ra, đỡ gấu váydài màu đỏ rực khoan thai bước tới chỗ Dụ Hằng, khoác tay anh, yểuđiệu dịudàng: “Dụ, chúng ta đi thôi”.
Ấy là người mẫu phục trang dưới trướng “Dực Thần”,Trương Mỹ Nhã. An Tín nhớ cô ta, mỗi lần phòng kế hoạch đưa ra tạo hình NPC (6)của trò chơi trực tuyến, phục trang cho nhân vật nữ đều đặt làm theo số đo bốclửa của cô nàng. Nghe đồn, Trương Mỹ Nhã bám Boss rất chặt, mà tạo hình đa sốlà do An Tín thiết kế.
(6) NPC: Non-Player-Controlled Character:Nhân vật điều khiển không tham gia trò chơi.
Nhân viên bảo vệ đưa cậu bé đi, bỏ lại An Tín mặt lấm lemđất cát đứng trên quảng trường. An Tín nhìn theo bóng lưng Trương Mỹ Nhã cứquấn chặt lấy cánh tay Boss, nhếch mép giơ vuốt cừu béo ú lên.
Không ngờ, Boss qua kính xe trông thấy động tác củacô, quay đầu lướt đôi mắt đen sẫm nhìn cô, rồi đột nhiên dừng lại.
“Cô An, cô bị chảy máu mũi rồi”.
An Tín giơ bàn tay trắng tinh hứng được mấy giọt máu,cả thân hình cừu rung rung, bỗng tỉnh ngộ ra đây là kiệt tác của cú đâm xe vừarồi của ông chủ. Cô muốn giữ chút hình tượng vô cùng nguy hiểm, vội vàng bịtmũi, cúi người nhằm vào nhà vệ sinh ở tầng một đại sảnh xông vào. Vừa xử lýxong cái mũi, ở khu nghỉ ngơi uống được vài ngụm nước mát, thư ký Dương đã nệngiày cao gót cộp cộp bước tới: “Cô An, cómấy đứa nhỏ chạy lên tầng mười lăm rồi, phiền cô đưa chúng xuống”.
An Tín đứng dậy: “Sao lại là tôi?”, đầu cô đến giờ vẫncòn ong ong vì ảnh hưởng của cú ngã!
“Cô An đã nói ở tầng mười lăm có búp bê hoạthình, tụi nhỏ vì tìm cô, nên mới đi thang máy lên tầng mười lăm rồi”.
An Tín đặt đầu cừu xuống, đáp “Vâng” một câu, rồinhanh chân bước tới thang máy. Bấm đèn chỉ tầng mười lăm, vừa lên đến tầngđích, bóng áo cừu con màu hồng lại vụt qua trước cửa thang máy khác bêncạnh, AnTín phát hiện ra cô bé lại chạy vào thang máy. Cô cố sức đuổi theo, thấy thangmáy hướng lên tầng đỉnh năm mươi sáu, trong lòng yên tâm phần nào. Đến khi côcũng có mặt ở tầng lầu của vănphòng tổng giám đốc, cô bé trong trang phục cừucon đang tung tăng chạy về hướng thang máy bên kia.
Lẽ nào cô nhóc này tưởng thang máy hai bên A, B củaDực Thần là cửa mê cung đấy chắc?
An Tín nhíu mày, giơ vuốt cừu lên miệng: “Này, bé con,lại đây với chị nào”. Giọng nói cực kỳ vang dội, truyền dọc lối đi, cô bé ngoáiđầu cười khanh khách, co cẳng ngắn củn, tiếp tục chạy chơi. An Tín thở dài, mentheo hành lang bóng loáng đến soi gương được, đuổi theo. Mắt trông cô bé đã tớicửa thang máy sớm một bước, trong lòng dậy lên lo lắng, chân cừu lông xù trượtmột cái, oạch một tiếng, lại lần nữa bổ nhào xuống đất.
Lần này mặt sàn rất trơn, đảm bảo cho cô bổ nhào xuốngxong còn tiện thể trượt xa thêm vài mét.
Cảnh cửa dầy cộp nặng trịch của phòng chờ bị xô mở,không nghiêng không lệch, tiếp đón vật thể không xác định màu trắng là cô. AnTín bất đắc dĩ phủ phục sát đất hành đại lễ miễn phí với người mở cửa, men theoống quần thẳng đứng trong rõ là quen mắt nhìn lên, lại bắt gặp gương mặt anhtuấn gặp sóng cả cũng không hề nao núng kia.
Boss Dụ Hằng yêu dấu.
“Thình” một cái, An Tín thụi xuống sàn, muốn lăn quayra đất. Hai lần liên tiếp để vị thần trong trái tim nhìn thấy cảnh thô tục thếnày, cô thà chết đi còn hơn!
“Cô An, có thể buông gấu quần tôi ra được không?” DụHằng cười cúi xuống, đôi môi đẹp đẽ mím thành một đường, đồng thời giơ bàn tayphải ra.
An Tín vội vàng buông tay trái đang túm chặt lấy ốngquần ra, nhìn những ngón tay được giũa gọt đâu ra đấy, lau lau tay vào đámlông, rồi vui mừng hớn hở chìa ra. Cách lớp da cừu dầy cộp, cô không saocảmnhận được cảm giác như có dòng điện xẹt qua khi hai người nắm tay như trongtruyền thuyết, theo phản xạ định cởi lớp áo khoác da cừu ra. Ai dè Dụ Hằngcongmôi, cắt lời: “Cô An, hai lần liền bái rạp dưới gấu quần tôi, không biết cóđiều gì đặc biệt muốn nói?”
Thế là thế nào? Boss Dụ thường ngày cao xa là thế lạiđịch thân hỏi đến suy nghĩ của cô? Phải nói thêm là hai năm nay, cô đều chỉđứng từ xa chiêm ngưỡng từng động tĩnh của mỹ nam mà thôi! An Tín nhìngương mặtgần kề trong gang tấc, đôi đồng tử sâu lắng lấp lánh, chợt kích động đến độ nóinăng lộn xộn: “Không có gì... à, không phải, tôi có rất nhiềuđiều muốn nói...”,cô liếm liếm môi, định túm lấy cơ hội mơ không thấy mộng không ra này, lấy hếtdũng khí để mở miệng lần nữa: “Dụ Hằng, tôi... tôi rất...”, làn môi phớt hồngsau mấy bận liếm rồi nuốt, đãnhuộm một lớp màu sương khói. Dụ Hằng mỉm cườinhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.
Vù một cái, một bóng đỏ rực xông tới, khéo léo xoayngười, ngoắt bàn tọa đẩy An Tín ra khỏi cửa. Dây vai váy lụa dài còn chưa kịpkéo lên hết, thấp thoáng để lộ chút xuân quang đầy đặn.
Cảnh tượng hạn chế người xem! Boss biến thành ngườinhư thế từ khi nào vậy? Lẽ nào là tiếng hét vừa rồi của cô làm gián đoạn mànxuân cung của Trương mỹ nữ?
An Tín trong lòng vô cùng lo lắng, cô không thể khôngtrợn tròn mắt, móng vuốt cừu bíu lấy khung cửa, kêu gào: “Dụ tổng, phải thủtiết đấy!”
Dụ Hằng thoáng nhếch khóe môi, trông như đang níncười: “Cô An, cô lại chảy máu mũi rồi kìa”.
An Tín thoáng đực ra một lúc, cái mũi đáng ghét này,gặp hôm nóng nực, lại còn gây rắc rối.
Cũng lúc đó thì ầm một tiếng, Trương Mỹ Nhã xô An Tínra, khép cửa lại. An Tín bị đẩy ra ngoài, đau khổ áp sát cánh cửa, hai hàng lệthi nhau tuôn rơi, làm cô gái bi thương một lúc lâu. Tâm trạng chuẩn bị đến hồixót xa đau khổ, cô sải chân định bước về trước, ai dè không sao nhúc nhíchđược.
“Ái ôi! Trương Mỹ Nhã, cô làm kẹp đuôi tôi rồi!”
Cho đến lúc hết giờ, An Tín cũng không nhận được thêmbất cứ tin tức nào của Boss Dụ. Cô khoác chéo cái túi vải bố, thất thểu bước vềphía trước, bãi đỗ xe không ngừng có xe chạy ra, tới chỗ bãi nước đọngrửa xe,xoạch một cái, người cô hứng trọn đám nước bắn lên từ bánh xe Alto(7).
(7) Suzuki Alto: một dòng xe ô tô.
An Tín bực bội ngẩng đầu, nắm chặt nắm đấm: “Này! MinhCan Trần, mai đến rồi tôi cho cậu biết @#¥%!” – chữ “tay” còn chưa kịp thốt ra,lại “vèo” thêm phát nữa, một xe khác vụt qua, mấy giọt nướcbẩn nhân cơ hội bắnthẳng vào cái miệng đang há ra của cô.
Hóa đá.
Xe của đồng nghiệp Minh Can Trần đã chuồn mất dạng từlâu, chiếc xe thứ hai cũng xả khói nghiêng ngả rời đi. An Tín vẫn giữ nguyên tưthế chiến đấu của siêu nhân, toàn thân từ trên xuống dưới đầy những nước lànước, đứng trước vũng nước mà đau khổ trong lòng.
“Bộ bắt nạt tôi dễ lắm hả? Tôi hôm nay phải vùng lênđến cùng!”
An Tín sải bước về phía trước, giầy thể thao giẫmthẳng lên nước bẩn, tóe ra từng vòng từng vòng nước. Một chiếc xe Beetle(8) màuvàng chầm chậm dừng lại cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống, bộ mặt mẹ kế thư ký Dươnghiện ra trước mắt.
(8) Volkswagen Beetle
Thư ký Dương liếc xéo An Tín: “Xem ra Dụ tổng nói quảkhông sai...”
An Tín tiếp tục phẫn nộ, giữ nguyên khí thế hừng hực:“Nói mau! Dụ tổng đã nói gì!”
Thư ký Dương bỗng đổi bộ mặt thương tâm: “Dụ tổng nóiđầu cô bị đập đơ rồi, bảo tôi đưa cô đi khám xem thế nào”.
An Tín thu lại tư thế siêu nhân, lập tức ngậm miêng.
Bác sĩ ở trung tâm thành phố cực kỳ cẩn thận có tráchnhiệm, kiểm tra phát hiện ra An Tín bị xe tông thành chấn động não nhẹ, quấnlên đầu cô hết lớp này đến lớp khác băng trắng tinh, che kín hoàn toànvòng cốđịnh bằng nhựa, trông cứ như mũ của người UAE(9). An Tín khó khăn lắm mới đợiđược đến lúc bác sĩ dừng tay, xông tới tấm gương treo tường nhìn vào, hét tướnglên: “Bác sĩ, bác sĩ, thế này là sao? Sao trông cứ như người Ả Rập thế này?”
(9) Các tiểu vương quốc Ả Rập thốngnhất.
Thư ký Dương đang nghe điện thoại, xua xua tay ra hiệubảo bác sĩ đừng có nghe cô. “Vâng, Dụ tổng... bác sĩ nói cô An bị chấn động nãothể nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là được... Cô ta? Bây giờ á? Cô ta giờ có hơikhùngkhùng...” An Tín vịn vào gương, đau khổ tột cùng: “Bác sĩ thế này sao được chớ,mẹ tôi nhìn thấy chắc đánh tôi chết mất...” “Đừng tưởng tôi chỉ là một con cừutrí thông minh của cừu con khó mà tưởngtượng được...”, nhạc chuông cừu vui vẻvang lên đúng lúc, giải cứu cho lỗ tai của bác sĩ với thư ký Dương. Vì An Tínđang hung hãn lạ thường là thế, bỗng dè dặt cầm điện thoại lên, cứ như đang đốidiện với nước lũ và thú dữ vậy: “A lô, mẹ à?”
Phòng bệnh vốn đã rất yên tĩnh, cô còn tức tối lấy tayra hiệu im lặng, thư ký Dương đành khổ sở nén giọng mình lại:
“Vâng, Dụ tổng, giờ cô An muốn chúng ta tuyệt đối imlặng, hình như đang liên hệ ngầm...”
“An Tín, một tiếng nữa có mặt ở nhà hàng Sidon xemmặt, lần này đừng có để mẹ leo cây nữa đấy!”
An Tín kêu lên thảm thiết: “Sidon? Xem mặt? Con giờđang thảm hại lắm, con không đi đâu!”
Tiếng hai người to đến nỗi thư ký Dương phải cau mày:“Dụ tổng, ngài cũng nghe thấy rồi đấy, hay là tôi về trước?”
Bà An cất giọng sư tử gầm: “Đừng có lãng phí cơ hội màmẹ khó khăn lắm mới giành được! Mặc cái váy lụa trắng mà mẹ mua cho con ấy,trang điểm cho xinh xắn vào! Lần này mà con dám không đến, mẹ sẽ quẳng hết đốnghọa báo “Playgirl” trong phòng con vào sọt rác! Còn nữa, sau cùng nhớ chụp ảnhmang về, làm bằng chứng xem mặt!”
An Tín nhìn thư ký Dương và bác sĩ hóa đá bên cạnh,cười gượng: “Là mẹ tôi nói nhầm, thực ra là bố tôi đặt, tôi chỉ xem báo thiếunhi để tìm cảm hứng tạo nhân vật game thôi...”
Bà An kinh ngạc kêu lên: “Cái gì? Là đồ của lão quỷkia sao?” Sau một hồi “Đồm độp đôm đốp”, vọng đến một giọng nam thều thào đứtquãng: “An Tín à! Tối về nhà phải cẩn thận nhé! Mẹ con đổ đầy mảnh thủy tinhxuống góc tường rồi, nhảy xuống đừng để bị đâm vào chân đấy!”
“Bố, phải chống lại bạo lực gia đình chứ!”, An Tín nắmchặt điện thoại, sốt ruột đi đi lại lại khắp phòng.
Đáng tiếc là đồng minh cách mạng ở bên kia không biếtđi đâu mất rồi, trước khi ngắt điện thoại, còn vọng lại tiếng kêu thảm thiết xaxăm: “Tín à, không ăn thua đâu, tình báo hai năm trước con cũng để lộ...”
An Tín không giúp nổi bố, nhíu chặt chân mày cúp máy.Thư ký Dương vẫn đang há hốc mồm, bác sĩ cũng đang nhìn cô. An Tín cảm thấy cầngiải thích gìđó, lại bắt đầu cười ruồi: “À ờ, mẹ tôi là người Hàn Quốc, bố tôilà người Cát Lâm, cứ cách vài ngày, trong nhà lại có đối thoại Trung – Hàn...”
Thư ký Dương giữ nguyên dáng vẻ tao nhã, gật đầu cáotừ bác sĩ và An Tín, bước ra cửa phòng bệnh. An Tín bỗng kêu lên, “Áo khoác cừucủa tôi đâu”, bướcchân thư ký thoáng lảo đảo, phải bám tường mới đứng vững nổi:“Đã đem đi giặt rồi, cái đầu vẫn ở trong đại sảnh, thế nào, cô có muốn lấykhông?”
An Tín méo miệng, nhanh chóng trở về căn hộ nhỏ bécách công ty không xa, tâm không cam tâm tình nguyện mặc bộ váy dài mẹ đã chuẩnbị. Cô đứng trước gương nhìn trái ngó phải, muốn khóc mà khôngkhóc nổi: trênngười là váy lụa mềm, từ đầu tới chân, tung bay bồng bềnh, kết hợp với quả mũtrắng toát trên đỉnh đầu, hoàn toàn không khác gì người Ả Rập chính cống!
“Không đúng, người thì là cô gái Ấn Độ, đầu thì là ôngẢ Rập mới phải”. An Tín đưa ra định nghĩa chính xác cho mình, ngoái đầu tìm phụkiện còn lại trongtúi, chỉ thấy một cái túi đính pha lê.
Khủng khiếp! Cô rùng cả mình. Nhưng vừa nghĩ đến bộmặt nữ vương của mẹ, cô không còn cách nào khác ngoài hai chữ khuất phục: “Thậtlà đen đủi, ăn mặc thế này mà đi xem mặt, thà mặc đồ cừu vui vẻ còn hơn!”
Hiệu quả lập tức thể hiện ra ngoài. An Tín phải cầmtúi che mặt suốt dọc đường, tránh tránh né né bước vào Sidon, anh phục vụ trongbộ đồng phục thẳng thớm lễ phép cúi người: “@#%...”
An Tín hoàn toàn không hiểu tí gì, trơ mắt ếch: “Areyou Japanese?” cúi đầu đáp lễ.
Anh phục vụ thẳng lưng, thở dài một hơi: “Ra là quý côẤn Độ biết tiếng Anh”, rồi lại cúi rạp người xuống nói bằng tiếng Anh.
An Tín lại đáp lễ lần nữa, lưng bắt đầu hơi đau: “Tôilà người Trung Quốc”. Anh phục vụ kinh ngạc, cúi người tạ lỗi: “Xin lỗi cô, làtôi hiểu lầm”.
Khó khăn lắm mới giải quyết xong anh phục vụ, An Tínbước vào phòng ăn quan sát một lượt.
Một anh chàng trong bộ vest màu xanh thẫm đang ngồicạnh bàn tròn cúi đầu đọc tạp chí, khí chất tổng thể không tồi, chỉ là trông cóvẻ hơi lạnh lùng. An Tín chầm chậm tiến đến, cầm túi lấy ngón tay gõ gõ lênbàn: “Xin chào, anh là anh Nguyễn phải không?” Anh chàng kia không hề dao động,ngẩng lên là một gương mặt vô cùng anh tuấn, lông mày khẽ nhướn lên, ánh mắtthoáng vẻ lạ lùng: “Cô An Tín?”
Có tiềm năng đấy! An Tín thầm đánh giá, thẹn thùng gậtgật đầu. Vừa cúi xuống, phát hiện ra phần đầu có hơi nặng, lại đưa tay đỡ lấycái mũ.
“Cô có chắc cô là kỹ sư của Dực Thần Quốc Tế, An Tín,người Trung Quốc?”
An Tín hai tay đỡ lấy đầu, gật đầu dứt khoát.
“Phong cách ngoại quốc của cô An, nói thật là, khiếnngười ta rất đỗi kinh ngạc”, Nguyễn Hoành lãnh đạm nói.
An Tín đỏ mặt cười: “Hôm này là ngoài ý muốn...”
Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, nắm rõ tình hình:Nguyễn Hoành là giám đốc công ty con của Dực Thần, nhìn trên bảng tên thấy làđồng môn, mới miễn cưỡng đến xem thế nào. Anh lạnh nhạt nhấncừu người gặp ngườiyêu, xe gặp xe “xiêu”, anh tỏ vẻ tủi thân như thế, chẳng lẽ tôi lại tự nguyệnđến sao?
“Cô An muốn ăn gì, cứ gọi tự nhiên”. Nguyễn Hoành mỉmcười nói, “Có người thanh toán rồi”.
An Tín lại đang nghĩ đến chuyện khác. Cô nhớ mẹ từng nóivới cô, nếu một người đàn ông nhìn thấy tướng ăn mất mặt của con mà vẫn giữđược lịch sự, điều đó chứng tỏ anh ta không có tình cảm gì với con hoặc là connhà gia giáo.
Nghĩ tới đây, cô đã có kế sách đánh bài chuồn sớm, dùrằng có hơi tùy tiện.
“Phục vụ, cho mỳ Ý!” An Tín vẫy tay gọi.
Phục vụ: “Thưa cô, chỗ chúng tôi không có mỳ Ý, nhưnglại có mỳ ống vị Ấn Độ, cô có muốn dùng không?”
“Vậy cho mỳ Jajang(10).”
(10) Một món mỳ Hàn Quốc: mỳ trộn tương đen.
“... không có mỳ Jajang”.
“Mỳ lạnh tứ vị cũng được”
. “... không có”.
“Mỳ Udon Nhật Bản?”
Phục vụ lau mồ hôi: “Thưa cô, chỗ chúng tôi không cóbán mỳ”.
An Tín không chịu nổi đập bàn, Nguyễn Hoành nhanh taynhanh mắt, cầm đĩa lên, để tránh dao dĩa nảy tung lên.
“Không có mỳ, vậy các anh mở quán kiểu gì hả?”
Phục vụ xấu hổ toát mồ hôi: “Thưa cô, chỗ chúng tôi làkhách sạn, có thể phục vụ đồ Âu”.
An Tín nghiến răng: “Các anh kỳ thị người châu Phihả?”
“Không dám”.
An Tín sau cùng trừng mắt, càng thêm khí thế: “Vậy chobát mỳ ăn liền sốt kem, món ấy chắc là có chứ!”
Phục vụ nhìn người đàn ông khoanh tay trước ngực,không nói năng gì, lại nhìn sang tiểu thư Ấn Độ có đôi mắt hung tợn, quay đầu,chầm chậm chạy mất.
An Tín uống một ngụm nước: “Cuối cùng thì cũng có mỳ”,giơ bàn tay đỏ ửng lên, xót xa cúi đầu xoa xoa.
Sau khi bát mỳ nóng hổi được đưa lên, An Tín đói đếncồn cào ruột gan, cảm thấy đầu cũng càng lúc càng nặng, thế là tay trái giữ mũ,cổ uốn thành mộthình cung kỳ lạ. Cô chỉ lo há miệng lùa mỳ, ngoan cường hănghái chiến đầu với bữa tối. Khó khăn lắm mới ăn hết chỗ mỳ, nước canh trong veolà thứ côkhoái nhất, không làm sao đưa vào miệng được, sốt ruột đến đỏ cả mặtgọi: “Phục vụ, làm thế nào bây giờ?”
Nguyễn Hoành cả buổi tối vẫn tỏ ra cực kỳ điềm đạm,cần làm gì thì làm, không hề bị ảnh hưởng một chút nào. Trông thấy tạo hình kỳdị của An Tín, không nói không rằng đẩy cái muỗng lại: “Dùng cái này”. An Tínmừng húm, một tay giữ lấy cái mũ, một tay cầm muỗng chiến đấu. Húp lấy húp đểdải lụa trắng phất phơ trước mắt, anh chàng đẹp trai anh tuấn đối diện chợtnói: “Cô An, mũ của cô tuột rồi kìa”. An Tín kéo dải lụa ướt nước trong bátlên, xoẹt một cái xé luôn phần bị bẩn, quấn lại thản nhiên như không: “Đồ Ả Rậpvướng víu là thế đấy, đủ kiểu phong tình”. Hai người trước lúc vui vẻ chia tay,một tay rảnh rỗi còn lại của An Tín nắm chặt tay Nguyễn Hoành lắc thật lực, hếtlời ca ngợi: “Tiền đồ của anh Nguyễn Hoành đây còn dài rộng lắm, An Tín đã nhưthế rồi, anh Nguyễn vẫn có thề nói cười tự nhiên, điềm nhiên ngồi nhìn... Báiphục bái phục”.
Nguyền Hoành mỉm cười rất chân thành: “Đó là bởi cô Ankhông thích tôi, trước mặt tôi tỏ ra rất thoải mái. Cho nên tôi cũng thoải máitheo”.
An Tín than thở: “Haizzz, ông anh thật có mắt nhìnngười”. Nắm chặt cánh tay anh không buông, ôm lấy anh cứ thế cười, cười mãi mộttràng dài. Hai ngườinhìn nhau mấy giây, An Tín lại mở miệng: “Chắc không cầntrao đổi số điện thoại đâu nhỉ?” NguyễnHoành cười nhạt, gương mặt toát lên vẻtuấn tú. An Tín nhìn chằm chằm mấy giây, tay giữ mũ hỏi: “Hay là, làm một pôcoi như kỷ niệm? Có thế đôi bên về cũng có cái để báo cáo với mẹ già”.
An Tín lôi điện thoại ra: “Sát lại gần chút”. NguyễnHoành sát lại gần, cô thử thả tay ra, cổ lập tức trĩu cả xuống, Nguyễn Hoành rõràng là hiểu ý, anh với lấy giá cắm nến trên bàn ăn, tiện tay đưa cho cô. AnTín lại nhét giá cắm nến lại tay anh: “Đỡ giúp tôi cái”, Nguyễn Hoành nhíchnhích vai, giơ tay trái lên, giúp cô giữ lấy cái mũ. Cô ngắm chuẩn màn hìnhđiện thoại, mặt cười rõ tươi, còn tạo dáng chiến thắng, buột miệng kêu lên:“Kim chi!”
Kêu thế cũng chẳng sao, nhưng bỗng hai người đang tạodáng định tác nghiệp bên cạnh bỗng chạy lại, nhiệt tình dạt dào: “Cô nói gìchúng tôi nghe không hiểu, nhất định là người nước ngoài. A La(11) cũng chụpchung với chúng tôi một tấm đi!”
(11) Chỉ người Ả Rập.
An Tín há hốc mồm, không kịp phản ứng. Hai người kiađã tự nhiên như không túm ngay giá cắm nến, đỡ giúp cô, mỗi người ôm một bêncánh tay, hớn hởchụp lấy chụp để. Nguyễn Hoành đứng một bên cười thầm: “A Lađúng là khiến người ta vui thật”. Thanh toán xong, liền nghênh ngang bỏ đi, bờvai không ngừng rung rung.
An Tín khốn khổ bị người ta tụm năm tụm ba đòi chụpchung, sau cùng, đầu ong ong thoát ra khỏi vòng vây, lấy tay đỡ đầu bước rangoài. Đi được mấybước, đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, lại quay ngược trởlại, miệng lưỡi ngọt xớt: “Anh phục vụ, cáiđó, chỗ các anh có bán giá cắm nếnkhông?”
Mười giờ đêm, An Tín chém giết một trận trong game“Phi Tiên” xong, phát hiện đầu càng lúc càng nặng chịch, hơi lo bệnh tình xấuđi, vội vàng uống mấy viên thuốc. Đầu óc như mụ mẫm cả đi, hơi đau nhức, cô lấyđũa chống lên, lúc quay đầu nhìn lại, nhân vật trong tài khoản qua tự động tìmđường, đã chạy tới trước sơn động.
Vừa quá mười giờ, sơn động mở ra cửa ảo mộng, game thủcó thời gian một tiếng để vào động. Trong đó có Boss Nhị Lang Thần cùng con chórất hung dữ trấn giữ, thông thường đều là game thủ lập đội, tiến vào trung tâmđộng rình giết.
An Tín nhìn trên màn hình lác đác vài mống đang chơi,cảm thấy đầu càng ngày càng đau, nhất thời sốt ruột, nhấp nhân vật “Tinh Linh”vào cửa động. Ánh sáng xanh biếc chớp qua, vù một cái, An Tín còn chưa nhìnthấy gì, đã bị một bóng gươm từ xa chém một nhát chết.
“Ôi tôi xíu mất thôi, gì thế này, Boss hôm nay sao lạibiến thái thế chứ, chạy đến cửa động làm trò gì không biết!” An Tín lăn lộntrên giường, rắc một cái, đũa lại gãy rồi.
“Tướng công đại nhân, đến động tiên 999999 em!”(999999 em: cứuuuuuu em) cô phát tiếng kêu cứu trên kênh phu thê. Có điều thithể cô nằm đó một lúc lâu, vẫn không thấy bóng dáng “Tướng Công Nửa Đêm” đâu,nhìn mà không khỏi nhụt chí. “Gì thế chứ, Tướng Công lúc nào cũng bận rộn thếsao”. Cô không kìm được oán thán.
Sau đó An Tín gọi được một đám bạn tới giúp, kết quảđều là vừa thò đầu vào, Từ La Quang Khuyên xoẹt một cái, Boss Nhị Lang Thầnvung tay hạ đao, chém như chém chuối, giết sạch bọn họ không trừ ai.
Đám bạn không phục, lại nhờ bạn của họ tới cứu, dẫnđến kết cục thảm hại là thi thể chất đống trong tiên động, quần áo đủ mọi sắcmàu rực cả một khoảng lớn.
Mắt trông cả trăm vạn thi thể nằm đó, bạn bè cũng gópý: “Tinh Linh, gọi Tướng Công của cậu đi, các nhân vật sừng sỏ cả khu đều khôngtrụ nổi nữa rồi”.
An Tín đúng là có Tướng Công trong game, tên là “TướngCông Nửa Đêm”. Có điều hành tung của anh ta cực kỳ bí ẩn, sau khi đạt tới trìnhđộ NO1 của khu, từ đó bèn gác kiếm tu luyện, trong trạng thái một gậy đánhkhông ra ba câu. Suốt cả năm nay, anh chỉ gặp đội của An Tín đúng ba lần: Nămmới thì giết quái thú, Thất tịch thì đưa cô bay qua cây cầu Chức Nữ lãng mạn,bữa sinh nhật thì dùng mười triệu lạng bạc mua cho cô con cừu cưng để ngắm.
Trong khi đó thú cưng của Tướng Công đều cực kỳ hữudụng, tên gọi cũng rất đặc biệt, một con gọi là “hành hạ em nửa đêm trước”, mộtcon gọi là “hành hạ em nửa đêm sau”, đều là những thú cưng dũng mãnh có sứcmạnh lớn. An Tín từng góp ý về việc này, khuyên anh đổi thành cái tên đẹp giàuý nghĩa, anh lập tức gửi tin nhắn lại: hay là đổi tên cho mấy con mãnh namthành “Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn?”
Thế là xí xóa.
Từ đó trở đi, An Tín hiểu ra Tướng Công đại nhân làtuýp đàn ông lạnh lùng sắc sảo điển hình, chưa biết chừng còn là cung Hổ Cáp.Cô dè dặt hỏi anh làm nghề gì? Bên kia mãi không trả lời, anh hình như lại bậnthoát ra rồi, nửa ngày mới đáp: “Vừa rồi có người gửi cho một đoạn MV tuyêntruyền, nên đi xem phim rồi”.
An Tín có phần sửng sốt: “Lẽ nào anh là đạo diễn?”Không phải chứ, cô đang diễn phu thê với một nhân vật đáng tuổi chú sao? Nghĩthôi đã thấy khủng bố lắm rồi, cũng may, Tướng Công đại nhân lập tức giải tỏalo lắng cho cô: “Không, tôi là diễn viên”.
Diễn viên sao, là kiểu thần tượng các bà mẹ yêu thích,không phải gu của cô. Thấy bên kia không có động tĩnh gì, cô cảm thấy vẫn nênnói đôi câu là hơn, có thể xoa dịu không khí căng thẳng kỳ quái hiện tại giữahai người.
“Tướng Công đã đóng những phim gì rồi?”
“Hiện nay đang đóng phim võ hiệp”. Câu trả lời củaTướng Công vẫn nguyên vận tốc rùa bò từ trước đến giờ, năm phút mới nặn ra đượcmấy chữ.
So ra, An Tín biểu hiện nhiệt tình hơn: “Wow, lợi hạithật đấy! Thế anh đã diễn vai hiệp khách uy phong lẫm liệt trong cổ trangchưa?”
Tướng Công đáp: “Tôi vào vai người thống soái thiênbinh vạn mã...” Do hai người họ trò chuyện trong kênh nội bộ có thể thoải máithêm nội dung trò chuyện phía sau thông tin ban đầu, An Tín nhìn thấy câu nàyliền chen vào: “Tướng Công quá là lợi hại!”
Một phút sau, Tướng Công gõ tiếp: “... quan dưới quyềncủa tướng quân...”
An Tín đơ ra mất một lúc, nhưng không vì thế mà ảnhhưởng đến việc phát huy tới cùng tinh thần nịnh hót, cô nói tiếp: “Hả? Thế cũngkhông tồi!”
Không ngờ, Tướng Công vẫn còn đoạn sau, anh lại chậmrãi nói nốt câu: “Cụ thể hơn là cậu thiếu niên họ Đỗ thân cận của ông quan”.
An Tín: “...”
Đó là lần nói chuyện hòa hợp nhất giữa hai người họ,đối với những câu hỏi hiếu kỳ của An Tín, Tướng Công toàn lấy cớ bận rộn mà trảlời qua quýt lấy lệ, thế nên từ lúc chơi game online tới nay, cô cũng khôngbiết “Tướng Công Nửa Đêm” lần nào cũng đêm hôm khuya khoắt mới online kia rốtcuộc là thần thánh phương nào.
“Đúng là người sao tên vậy”. An Tín cười khì, khi côđang chìm đắm trong trời đất của mình, đám bạn vừa bị Boss lấy mạng gọi cô quahộp thoại, lôi cô từ trạng thái treo ngược cành cây trở về với thực tại, “TinhLinh, Tướng Công cậu lại không phản ứng gì sao?”
Chữ lại ấy đúng là đã nói rõ hết mọi vấn đề, An Tínthộn mặt ra: “Ừ”.
“Haizz, hay là theo ca ca đi, ca ca nhất định sẽ nângniu muội trong lòng bàn tay”.
An Tín lau mồ hôi: “Thôi đi. Gái ngoan không gả haichồng. Vả lại Tướng Công đại nhân thường ngày đối với muội rất tốt”.
Đó cũng là những lời thật lòng, trong server(12) này,câu chuyện Tướng Công Nửa Đêm “xung quan nhất nộ vi Tinh Linh”(13) xưa nay vẫnđược mọi người bàn tán say sưa. Nguyên do rất đơn giản, một hôm An Tín nóimuốn có một chú mèo tuyệt bản trong “Thiên Nhai”, Tướng Công đại nhân điêncuồng vung tiền mua đá quý nâng cấp đồ, cứ thế vượt qua 100 cửa ải, lấy đượcmèo quý Q(14) không tương thích với cấp của anh lúc bấy giờ.
(12) Máy chủ.
(13) Nổi giận xông vào cửa ải vìTinh Linh
(14) Q: cute, dễ thương.
Đương nhiên còn có cả một số game thủ thường ngày hayquấy rầy Tinh Linh, cứ vào đêm gió bão không trăng là bị Tướng Côn ám sát,không có ngoại lệ... Có game thủ tổng kết: “Tướng Công gửi mèo, không có nghĩalà anh ta đang bệnh tình nguy kịch”.
An Tín tỉnh lại, phát hiện mọi người vẫn đang chém gióchọc cười.
“Ai sờ ngực tôi thế này!” Một giọng nữ la oai oái,“Dây chuyền không thấy đâu nữa rồi”.
Dây chuyền rất có khả năng là bị nổ tung rồi, nhưngrồi “Xí!” một tiếng, toàn thể đồng đội đều coi thường cô ta: “Có Hiểu ThiênThần Cẩu đây, dựa vào Tiểu Màn Thầu nhà ngươi mà cũng định tranh giành móngchân của Lang Ca sao?”
An Tín khổ sở chống đũa, không dám tham gia chòngghẹo, lại gửi “999999 em” lần nữa, chờ mãi lâu thật là lâu, mới thấy Tướng Côngđáp lời: “Bao nhiêu thi thể như thế, cái nào mới là em?”
Cửa động hàng trăm vạn thi thể nằm la liệt, chồng chấtlên nhau đúng là không thể dễ để thấy bóng dáng cô. Khổ nỗi nhân vật An Tínkhông thể động cựa gì, đành gõ mấy chữ chỉ dẫn: “Ở dưới cùng, người mà có đôigiày màu xanh lam, và mặc váy màu tím ấy”.
“Đến đâu?”
“Đến đầu gối”.
“...”
An Tín nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Tướng Công đáp: “Anh đang hỏi em, điểm bùa phục sinhxong, thì đưa em đến đâu?”
“... Phong Tiên Đài”.
Tướng Công vì cô tiến vào động. Hiếu Thiên Khuyển gụctrong vũng máu sau hai đường quạt, anh bắt đầu chiến đấu với Nhị Lang Thần.Phải nói thêm Nhị Lang Thần là kẻ biến thái cực phẩm trong cảgame “Phi Tiên”,thường án ngữ một góc cửa động, hào quang trường đao vung ra có thể bao trùm cảnửa khu vực trước mặt, phải là đội cao thủ mới có thể tiếp chiêu của hắn! TướngCông không chỉ một thânmột mình xông vào, mà trong quá trình chiến đấu còn tỏra cực kỳ anh dũng bất khuất, lẩn nào cũng bịchém đến cạn cả máu, tranh thủ phiđến đám tử thi chỗ An Tín, lẩn vào đám đông kín đáo nghỉ ngơi phục hồi, khiếncho Boss biến thái kéo đao giẫm hết cả lên thi thể họ, tức tối chém bọn họ thêmmấy lượt.
“Ra đây, ra đây rồi ông mày hóa kiếp cho!” Có tử thirỗi hơi làm khán giả phối hợp hòa âm cho động tác đâm đao của Nhị Lang Thần.Cũng có fans(15) khích lệ Tướng Công không được lơ là: “Ca ca không được ra, caca ẩn đi là yên!”
(15) Người hâm mộ.
An Tín: “...”
Cô bỗng phát hiện một nhân vật ăn vận khác thường từcửa động bay vào, mà Nhị Lang Thần cũng không đánh cô ta: “GM(16) đến rồi!” Rấtnhanh chóng, cô lập tức phản ứng ra. Theo tiếng hét của cô, trong động lại ầm ĩhết cả lên: “999999 tôi, GM!”
(16) GM: Game Master: người quản lý game.
“Mẹ kiếp, GM nương nương, Lang Ca hôm nay dũng mãnhphi thường, cô hãy thuận theo hắn đi!”
Xác chết trôi dưới đất nhao nhao trêu chọc, GM quansát Tướng Công đánh nhau rất lâu, Đột nhiên buông một câu: “Xung quan nhất nộvi hồng nhan(17) quả nhiên danh bất hư truyền”.
(17) Nổi giận vì hồng nhan xông vào cửaải.
Ngạc nhiên chưa! Game master của game lại mở màn hiệnthân nói chuyện, quả nhiên đã bị Tướng Công đại nhân thu hút rồi sao? An Tínngây ra không gõ chữ, đám bạn nhao nhao phản ứng: “Tinh Linh, cậu xem kìa, GMđang nói cậu đấy! Cô ta nói Tướng Công đại nhân toàn vì cậu mà liều mình chiếnđấu, nở mày nở mặt chưa kìa!”
“Mau chụp lại, ghi nhớ thời khắc lịch sử này!”
Hộp thoại đang mở không ngừng truyền đến tiếng kêu gọicủa bạn bè, Tướng Công từ đầu đến cuối không nói câu nào, giải quyết xong Bosscuối cùng. Mặt đất rơi rào rào một đống đá quý và trang bị, Tướng Công thu quạtsoạt một cái, tà áo tung bay trong gió, chớp mắt cao lớn không gì sánh được. Cógame thủ mời Tướng Công phát biểu cảm tưởng, anh vẫn từ chối phát biểu trongbox, ngắt luôn liên lạc.
“Sao phải thận trọng bảo vệ mình như thế? Lẽ nàolà người quen?” Không chỉ GM, kể cả An Tín cũng dậy lên sự tò mò. Nghĩ thì nghĩthế, đầu cô vẫn nặng ơi là nặng, cô nói chúc ngủ ngon với Tướng Công, rồi giảithích là đầu đang đau như búa bổ, muốn offline(18) trước, Tướng Công chuyến nàytrả lời rất nhanh: “Ngoan, mau đi nghỉ đi, anh hôm nay bận cả ngày rồi, maicũng phải đi quay nữa, muốn ngủ sớm một chút”.
(18) Thoát ra.
Mười một giờ, thuốc đã ngấm từ lâu, An Tín đang địnhvùi đầu đi ngủ nhạc chuông cừu vui vẻ lại vang lên. Liếc qua, là số lạ, côkhông muốn nghe, tiện tay quẳng sang một bên. Cừu vui vẻ hát hò bên gối cả haiphút đồng hồ, cô nghe mà phát chán, với lấy điện thoại, hét tướng lên: “Nếungươi không phải là Dụ mỹ nhân, A La cho nổ tung đít hết lượt!”
Lặng ngắt hai giây, điện thoại mới vọng lại giọng namtrầm trầm: “Cô An, cô vẫn ổn chứ?”
Bịch một tiếng, An Tín lăn ra khỏi giường, quả đầunặng trịch đập vào chân bàn máy tính, không kìm nổi la lên: “Dụ mỹ nhân? Ôichao, đau chết mất thôi, à không, là Dụ tổng sao?”
“Là tôi”.
An Tín giữ đầu, dè dặt hỏi: “Dụ tổng, muộn thế nàyrồi, có việc gì không ạ?”
“Hôm nay đâm vào cô An, trong lòng cứ áy náy mãi, bậnđến giờ mới được nghỉ, muốn hỏi thăm bệnh tình của cô An một chút”.
Giọng An Tín không giấu nổi thất vọng: “Vậy ư, tôikhông sao, chỉ là đầu cứ phải chống giữ thôi...”
Dụ Hằng đòi mở webcam, để anh xem xem vết thương thếnào. An Tín sao có thể để anh trông thấy dáng vẻ “Oai phong bệ vệ” của mìnhđược, thà chết cũng không chịu. Hai người thương lượng không có kết quả, cuốicùng Dụ Hằng lôi thân phận ông chủ ra: “Cô An, tôi ra lệnh cho cô lập tức mởwebcam lên”.
An Tín kêu lên thảm thiết: “Dụ tổng phải hứa là khôngđược cười đấy”.
“Được”.
An Tín cúi đầu nhìn lại cái áo hai dây của mình, tiệntay kéo ga trải giường che chắn, đội nguyên quả mũ to tổ chảng, cực kỳ miễncưỡng bật webcam, trong ống kính, Dụ Hằng cởi áo khoác ngoài, cà vạt nới lỏng,đeo trên cổ áo sơ mi trắng, để lộ một khoảng da trắng bóc, dù phảng phất uểoải, khí chất lạnh lùng cũng là một nét đẹp.
Còn cô thì sao? Quấn mình trong tấm ga giường kiểu vớđược từ trại tị nạn, như bà cụ ngồi xếp chân vòng tròn, do cái mũ nặng quá, lạicòn cứ chực xõa xuống đầu, cố gắng không dùng đũa, chống đỡ hoàn mỹ!
An Tín mở to mắt, nhìn mãi vào cổ anh, trộm nuốt nướcmiếng. Đôi mắt đen sẫm của Dụ Hằng nhìn cô một giây, rồi đột nhiên đứng dậy,khóe miệng còn không kịp giấu đi nét cười: “Tôi ra ngoài một chút”.
Thấy chưa! Vẫn không nhịn nổi phải chạy ra một chỗcười còn gì! An Tín ấm ức vô cùng, tại sao toàn để người ta trông thấy dáng vẻthảm hại của mình cơ chứ? Tiện tay lần tìm một cái đũa đỏ, tiếp tục chống.
Dụ Hằng ngồi trở lại: “Cô An, đấy là cái gì?”
“Đũa”.
“Đũa?” Dụ Hằng nhíu mày.
“Không thấy đầu người ta nặng, phải chống đỡ đây sao?”An Tín cáu kỉnh, dứt khoát mò thêm cái đũa nữa, chống lên, không thèm đếm xỉađến phản ứng của anh, gào lên: “Đây là mốt mới nhất thịnh hành năm nay đấy, đầunấm A Tam(19), là nghệ thuật hình thể, nghệ thuật hình thể đấy anh có biếtkhông?”
(19) Ý chỉ người Ấn Độ.
Cô trợn mắt, trái phải mỗi bên nâng một cái đũa, đểchống đỡ vành mũ, qua ống kính trông cực kỳ quái dị.