Dạ dày của Trác Diệu không tốt. Anh rời công ty lúc ba giờ ba mươi, đứng đợi Trịnh Lam trở về đến hiện tại đã là chín giờ ba mươi phút tối.
Ròng rã suốt sáu tiếng đồng hồ, chân anh đã có chút tê mỏi. Nhất là dạ dày đã bắt đầu thắt lại, khiến Trác Diệu phải đưa tay lên ấn bụng, ấn đường khẽ chau lại.
Ở tuổi của anh, hầu hết bạn bè mà anh biết đều có bệnh dạ dày. Cái này cũng khó tránh, là thương nhân, việc kinh doanh bận bịu, thường xuyên thức thâu đêm suốt sáng, còn phải làm dụng chất kích thích như caffeiene để duy trì sự tỉnh táo, cho nên mưa dầm thấm lâu, tích tụ lâu ngày sinh ra bệnh đau bao tử cũng là điều dễ hiểu.
Lúc trước có Trịnh Lam ở cạnh, thực đơn hằng ngày của anh luôn được kiểm soát nghiêm ngặt, đồ ăn luôn thanh đạm, số lần ăn đồ cay nóng đếm còn chưa hết số ngón tay trên một bàn tay, cho nên thời gian ba năm chung sống, hầu như anh đều không tái phát bệnh dạ dày.
Sau khi cô đi, bệnh cũ mới quay lại dày vò anh.
Trác Diệu cúi đầu nhìn bó hoa trong tay mình, lúc anh mới đến đây, trên các cánh hoa còn đọng lại mấy giọt nước li ti mà chủ tiệm đã dùng bình nước tưới lên trước khi trao hoa cho anh.
Hiện tại căng mắt vạch từng cánh hoa ra cũng khó mà tìm thấy một giọt nước còn sót lại. Dưới thời tiết nóng nực, hơi nước đã sớm bốc hơi hết, hoa tươi cũng đã bắt đầu tàn dần rồi.
Trôi qua một tiếng nữa, đến tận mười giờ ba mươi, lúc này bên tai Trác Diệu mới vang lên tiếng động cơ xe hơi khiến anh sực tỉnh.
Một chiếc Cayenne dừng lại trước tầm mắt anh một đoạn. Đèn xe màu trắng chiếu lên hình bóng Trác Diệu đang đứng dưới gốc bằng lăng.
Bởi vì khoảnh cách so với chiếc xe không hề xa, cho nên những việc xảy ra ngay sau đó anh đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Lương Đông đẩy cửa xe bước ra từ ghế lái, sau đó vòng qua phía ghế lái phụ, cẩn thận mở cánh cửa xe còn lại ra.
Nụ cười trên gương mặt anh ta trông vô cùng dịu dàng, lịch sự đưa tay về phía trước. Một bàn tay trắng xinh nhỏ nhắn nắm lấy tay Lương Đông, tiếp theo đó, một bóng dáng yêu kiều từ trên xe bước xuống.
Hôm nay cô không cột tóc đuôi ngựa như mọi khi mà để tóc xõa tự nhiên dài đếm chấm vai. Ánh đèn xe cộ màu vàng nhạt chiếu lên chiếc váy trắng liền thân mà cô đang mặc, càng khiến cho Trịnh Lam giống như một nàng tiên tỏa sáng.
Xinh đẹp, thanh cao. Thật khiến cho người ta vừa nhìn vào đã bị thu hút, không kìm được tham muốn mà muốn vươn tay ra chạm vào.
Thứ khiến Trác Diệu càng cảm thấy gai mắt chính là trên tay cô đang cầm một bó hoa lớn. Kiểu dáng cùng độ lớn so với bó hoa anh đang cầm trên tay mình không chênh lệch là bao.
Gương mặt anh đen kịt lại, hơi thở toát ra vô cùng lạnh lẽo. Lương Đông cùng Trịnh Lam vừa nói vừa cười vui vẻ đi về phía trước, cho tới khi nghe thấy có người gọi mình, Trịnh Lam mới giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
“Trịnh Lam.”
Trác Diệu bước đến đứng cách cô chỉ vài bước chân. Trịnh Lam nhìn thấy trên tay anh cầm một bó hồng lớn, sau đó lại nhìn bó hao mình đang ôm trong lòng, nụ cười trên môi cô dần trở nên cứng ngắc.
Quần áo trên người anh sớm đã không còn thẳng thớm, tóc tai cũng bị gió thổi cho có chút rối loạn. Trịnh Lam vừa nhìn đã đoán được không phải Trác Diệu chỉ mới đứng đợi ở đây.
“Anh đã đợi em hơn sáu tiếng rồi.”
Câu nói của Trác Diệu như một lời khẳng định cho nghi vấn của cô. Trịnh Lam nghe thấy anh nói vậy, tim cô khẽ đập thịch một cái. Nhưng một lời cô cũng không nói, chỉ đứng chôn chân tại chỗ.
“Không còn sớm nữa. Cậu nên về nhà nghỉ ngơi thôi.”
Lương Đông nói rồi nắm lấy tay Trịnh Lam muốn kéo cô về phía trước. Nhưng anh ta còn chưa kịp bước đi bước nào, Trác Diệu đã mang theo khí tức dọa người tiến đến đứng trước mặt Lương Đông mà trừng mắt nhìn anh ta rồi nói:
“Cậu không thấy tôi và Trịnh Lam đang nói chuyện sao?”
“Thấy.”
Lương Đông điềm tĩnh, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng kích động của Trác Diệu lúc này. Trác Diệu mặc kệ Lương Đông, lại quay qua nhìn Trịnh Lam, vẻ mặt anh hòa hoãn hơn rất nhiều:
“Hoa anh mua từ tiệm hoa Hy. Còn có chocolate tươi, anh đã mua tặng em ba vị. Chủ tiệm nói con gái đều thích món quà này.”
Trịnh Lam nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình. Đèn đường không sáng lắm, nhưng cô lại thấy ánh mắt anh sáng rực chiếu lên người mình. Trong đôi đồng tử của anh, Trịnh Lam có thể thấy bóngd áng chính mình phản chiếu rất rõ ràng trong đó.
Cô cúi gằm mặt, đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Qua đi một lúc lâu, thanh âm lạnh lẽo không có nhiệt độ của cô vang lên bên tai Trác Diệu. Từng lời cô nói như một cái chùy băng gõ thẳng vào màng nhĩ anh, khiến cho Trác Diệu cảm thấy toàn bộ dây thần kinh trên người mình đều đông cứng:
“Thật xin lỗi. Tôi không thể nào nhận được. Anh hãy mang về… Hoặc tặng cho người con gái khác đi.”