“Tôi có “yếu” hay không, không phải cô Trịnh đây là người hiểu rõ nhất hay sao?”
Trác Diệu chẳng những không bị cô chọc giận, mà còn dùng thái độ vô cùng thản nhiên để đáp trả lại cô. Đôi mắt phượng đen láy của anh như keo dán chặt vào người Trịnh Lam, tựa như đem theo hỏa lực, khiến toàn thân dần nóng rực lên, khiến cho cô cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đều đang bốc cháy.
Vô liêm sỉ!
Trịnh Lam không phải là trẻ lên ba, cho nên ý tứ trong câu nói của anh, tất nhiên cô hiểu rõ. Con người này càng ngày càng mặt dày. Cô có mười cái miệng e là cũng không nói lại anh, cứ đứng đây đôi cô qua lại thế này chỉ tốn hơi tốn sức.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy lại mở ra. Lần này Trác Diệu cũng không càn quấy nữa, cửa thang mở hẳn cũng là lúc anh sải bước chân bước ra ngoài.
Bụng Trịnh Lam hiện tại đang đói cồn cào, cho nên cô liền vắt chân lên cổ mà chạy đến tiệm mì sát ngay bên cạnh khu chung cư mua một bát mì vằn thắn.
Quán ăn nhỏ này hiện tại không có nhiều khách lắm. Trịnh Lam đảo mắt nhìn qua một vòng, đếm nhẩm được ngoài cô ra thì trong cửa tiệm hiện cũng chỉ có năm vị khách khác.
“Mì tới rồi đây.”
Bà chủ là một người phụ nữ trung niên trắng trẻo, mập mạp, vừa bưng tô mì nóng hổi nhanh chân di chuyển lại chỗ cô vừa luôn miệng cất tiếng nói.
“Cảm ơn dì.”
Trịnh Lam lịch sự mỉm cười nhìn bà chủ, sau đó lấy một tờ khăn giấy lau qua đôi đũa gỗ một lượt rồi mới bắt đầu thưởng thức mì.
Hơi nóng từ bát mì bốc lên, đọng trên mi mắt cô thành những chấm nước li ti, trông như đang nhảy múa trên hai hàng mi cong dày.
Nước mì ấm nóng tuột thẳng xuống dạ dày, khiến cho Trịnh Lam cảm thấy toàn thân mình ấm áp, bụng cũng không còn nhộn nhạo khó chịu vì cơn đói cồn cào hành hạ nữa.
Hiếm hoi có một ngày nghỉ, Trịnh Lam muốn thoải mái tận hưởng ngày hôm nay một cách vui vẻ nhất có thể. Bởi vì qua ngày mai là cô đã phải đi làm việc ở công ty mới, kết quả phỏng vấn cũng chỉ mới được báo vài ngày trước thôi.
Thanh toán xong tiền bát mì vằn thắn, còn chưa kịp bước ra khỏi cửa tiệm thì điện thoại của cô đã đổ chuông. Khi nhìn thấy cái tên đang được hiển thị trên màn hình, đích thực là Trịnh Lam không muốn nhấc máy nghe. Nhưng đối phương lại quá lì lợm, gọi một cuộc không được thì chuyển sang hai cuộc, hai cuộc không được thì chuyển sang ba cuộc, giống như đang khiêu khích xem rốt cuộc là ai kiên nhẫn hơn ai.
Trịnh Lam bị tiếng chuông điện thoại réo liên tục chọc cho ngứa cả tai, cho nên mặc dù không tình nguyện, cô vẫn phải nhấn nút nghe máy, để tránh cho đối phương không đạt được mục đích lại gọi điện quấy phá cô cả ngày.
Vừa nhấn nút nhận cuộc gọi, lập tức một giọng nữ chanh chua liền vang lên bên tai cô:
“Chị làm gì mà em gọi đến mức muốn cháy cả máy rồi mới nghe điện thoại thế?”
Chị gái chỉ vừa mới nghe máy, lập tức Trịnh Vân đã tỏ thái độ không vui mà nặng lời với cô.
“Em gọi cho chị có chuyện gì?”
Trịnh Lam vừa nói vừa nhíu chặt chân mày. Từ nhỏ đến lớn tính tình của cô và Trịnh Vân đã không hợp. Đứa em gái này còn luôn thích vô cớ tìm cô gây sự, cho nên tình cảm của hai chị em đích thực là không thân thiết lắm, thậm chí nhiều lúc Trịnh Lam còn muốn lảng tránh việc phải đụng mặt với Trịnh Vân.
Trịnh Vân nghe thấy hồi âm của Trịnh Lam, cô ta cũng không vòng vo tam quốc mà trực tiếp đi vào vấn đề chính:
“Chị và anh Trác Diệu đã ly hôn rồi sao?”
Câu nói của cô ta nồng đậm ý thăm dò. Trịnh Lam không phải là người không có óc, cho nên việc Trịnh Vân đang cố ý dò xét cô, tất nhiên là cô nhìn ra được.
Lần trước lúc gặp nhau ở nhà bố mẹ ruột, Trịnh Lam đã khó chịu ra mặt cảnh cáo cô ta đừng tọc mạch chuyện của cô và Trác Diệu. Nhưng xem ra đứa em gái này của cô có lớn mà không có khôn, hoặc nói cho đúng hơn là cô ta có nghe nhưng có vẻ như lại cố tình tỏ ra không hiểu.
Là chị em gái, Trịnh Lam coi như thay mặt bố mẹ, lại tiếp tục “rộng lượng” mà tiêu hao nước bọt “dạy dỗ” cô ta.
“Trịnh Vân.”
Giọng nói của Trịnh Lam lạnh đến mức khiến cho Trịnh Vân ở đầu dây bên kia giật mình đến mức suýt thì đánh rơi điện thoại. Cô ta còn chưa kịp hỏi Trịnh Lam định nói gì thì đã nghe thanh âm của Trịnh Lam xuyên qua màng nhĩ mình:
“Trên đời này có nhiều món ăn ngon, cũng không ai cấm em đi trải nghiệm. Nhưng phàm là đồ của người khác, dù có là sơn hào hải vị đã được bày sẵn ra trên bàn, em cũng không có quyền được động một ngón tay vào đâu. Đến trẻ mới lên ba còn hiểu được phép lịch sự cơ bản này. Em không phải là người còn thua cả trẻ con học mầm non đâu nhỉ?”