“Trịnh Lam, quản miệng mình cho tốt. Con giận quá mất khôn rồi hả, con đang nói hàm hồ cái gì vậy?”
Người vừa xuống ta với con gái mình là Trịnh Phu Nhân. Lúc này đây, bộ dạng của bà đang vô cùng dữ tợn, hai mắt đen trừng lớn, bàn tay vừa mới đánh Trịnh Lam vẫn còn đang khựng lại giữa không trung.
Trịnh Lam cảm nhận được chỗ vừa bị mẹ đánh càng lúc càng nóng lên, cơn đau rát cũng vì thế mà càng lúc càng dữ dội.
Đưa bàn tay lạnh lẽo của mình áp lên một bên má, mặc dù nhiệt độ giữa tay cô và gương mặt chênh lệnh nhau kha khá, nhưng vì sao Trịnh Lam vẫn không thấy đỡ đau một chút nào?
Thậm chí, cô còn cảm thấy trái tim đang đập trong ngực trái của mình đang thắt lại liên tục, khiến cho cô mỗi lần hô hấp đều cảm thấy khó khăn.
“Con xin phép.”
Trịnh Lam cũng đã nói những gì mình muốn nói, cô cũng đã chịu đựng cơn tức giận của bố mẹ mình rồi, vậy nên cô cảm thấy mình không có lý do gì để phải nán lại đây để chứng kiến cảnh gia đình mình cãi cọ nhiều thêm nữa.
“Con đứng lại, đứng lại ngay.”
Trần Thu Nguyệt có vẻ như vẫn chưa thể nguôi đi cơn giận sau khi trút giận lên con gái mình, vừa nhìn thấy Trịnh Lam quay người rời đi liền lập tức ra lệnh cho cô đứng lại.
“Mẹ, cứ để chị ấy đi đi. Dù sao chị ấy cũng không muốn ở lại.”
Trịnh Vân mặc dù tiến lên ngăn cản mẹ mình, thế nhưng cũng chẳng phải là để nói lời tốt đẹp gì thay cho chị gái.
“Con cũng xin phép ra ngoài xem cô ấy thế nào.”
Trác Diệu vốn không thích không khí căng thẳng thế này, cho nên anh cũng kiếm cớ mà rời đi ngay sau khi Trịnh Lam đi khỏi.
“Anh Trác Diệu, anh không ở lại cắt bánh sinh nhật cùng em sao?”
Trịnh Vân tiến lên muốn ôm lấy Trác Diệu, nhưng còn chưa kịp nắm lấy cánh tay anh thì đã bị anh đưa tay lên chặn trước cô ta, ngăn cô ta chạm vào mình:
“Để sau đi.”
Lúc Trác Diệu ra khỏi nhà, vừa vặn thấy Trịnh Lam đang đứng trước cổng, cho nên anh cũng nhanh chóng di chuyển qua chỗ cô.
“Tính tình của em càng ngày càng tệ nhỉ? Trước kia anh không biết em còn có thể cứng đầu như thế đấy.”
Trong ấn tượng của anh, hình tượng của cô rất giống với một con thỏ ngọc. Nhút nhát, hiền lành, ai nói gì thì ngoan ngoãn làm theo đó, không có chút phản kháng hay chống đối nào.
“Thời gian qua đi, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi.”
Trịnh Lam không muốn giải thích thêm gì cả, nhưng không đáp lại lời anh thì thật khiếm nhã, cho nên cô cũng chỉ nói một câu qua loa.
“Đúng thật là thời gian có thể làm nhiều thứ thay đổi. Nhưng tình cảm, nếu nói muốn đổi thì chỉ trong ngày một ngày hai e là không thể nào đổi được đâu.”
Trác Diệu vừa nói vừa dùng đôi mắt thâm thúy nhìn cô. Trịnh Lam nghe thấy câu nói này của anh, trái tim cô khẽ nảy lên một cái.
Sao cô lại có cảm giác như mình đang bị anh đá xoáy thế nhỉ?
“Tại sao lại không thể? Anh nói xem?”
Trịnh Lam nhếch môi cười nhìn Trác Diệu. Nhưng còn chưa kịp đợi anh hồi đáp, cô đã chủ động kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người:
“Taxi đến rồi, em đi trước. Hai ngày nữa em sẽ đến chỗ anh để lấy đơn ly hôn, hy vọng lúc đó anh đã ký đơn rồi.”
Nếu còn cứ thả lỏng, chẳng biết hai người sẽ còn dây dưa đến khi nào. Cho nên Trịnh Lam quyết định lần này mình sẽ là người nắm thế chủ động, đưa ra cho anh một thời hạn được ấn định trước.
Anh là người quý trọng thời gian và tuân thủ nguyên tắc, cho nên chắc sẽ không khiến cô thất vọng đâu nhỉ?
Trịnh Lam rất hy vọng hai ngày sau, vào thời điểm hai người gặp lại, cô sẽ có thể có được đáp án mà mình mong muốn.
Nói dứt câu thì cô cũng mở cửa taxi mà bước lên, để mặc Trác Diệu đang đứng phía sau nhìn mình.
Việc trước mắt khiến cô bận tâm nhất bây giờ chính là phải tìm một công việc. Trịnh Lam có bằng đại học hẳn hoi, nhưng do từ khi kết hôn cô đã không đi làm nữa, cho nên ba năm qua thị trường lao động biến đổi thế nào, cô hoàn toàn không nắm được.
Cho nên cô có chút lo lắng và tự ti không biết mình có thể tìm được một công việc tốt hay không.
Lúc Trịnh Lam trở về căn hộ hiện tại cô đang ở đã là mười giờ tối. Vừa đi đến trước cửa nhà, cô đã thấy một bó hoa cùng một hộp quà được dựng ngay ngắn trước cửa.
Trịnh Lam đang khó hiểu, không biết có phải là ai đã để nhầm quà ở trước nhà cô hay không thì đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông.
Trịnh Lam thấy một dãy số lạ gọi đến, cô do dự không biết có nên cúp máy hay không, vì trước giờ cô không có thói quen nhận điện thoại của người lạ.
Nhưng thấy điện thoại đổ chuông liên tục, cho nên Trịnh Lam không thể nào không nhấc máy.
“Xin chào?”
Trịnh Lam lịch sự cất tiếng trước.
Cô đã nói dứt câu được một lúc mà vẫn chưa thấy ai trả lời, cho là người ở đầu dây bên kia gọi nhầm số cho nên cô định cúp máy trước. Nhưng một giây trước khi cô kịp nhấn nút kết thúc cuộc gọi thì từ đầu dây bên kia đã có một giọng nam trầm thấp vọng tới:
“Chào buổi tối, Trịnh Lam. Tớ là Lương Đông đây. Tớ gọi điện vào giờ này không làm phiền cậu chứ?”