Sức mạnh tinh thần của Vân Thanh là vô tận, lúc thì làm trò đáng yêu và nũng nịu mãi không ngưng, còn sau khi thỏa mãn ấm no dục vọng của mình thì về cơ bản là biến thành con số không.
Lúc anh trai chỉ đơn thuần là anh trai, Bùi Tri Viễn sẽ giúp cậu giải quyết hậu sự một vài lần. Lúc anh trai biến thành anh trai yêu, anh không những phải giải quyết hậu sự mà còn phải thực hiện dịch vụ hậu mãi.
Mỗi khi ý nghĩ xấu xa của Vân Thanh trồi dậy, cậu sẽ bám dính lấy anh mè nheo: "Anh trai~"
Bất kể Bùi Tri Viễn đang làm gì, anh đều sẽ "hả?" lại một tiếng, nhìn cậu một lúc rồi hôn nhẹ cậu mấy cái.
Vân Thanh cũng hôn đáp lại anh, tiếp tục bám rịt anh, nếu vẫn chưa được như ý muốn thì cậu sẽ thẳng thắn tỏ thái độ: "Anh trai, xin hãy đầu độc em."
Bùi Tri Viễn lại "hả?", giọng của anh cao hơn lúc nãy, anh không kìm được ý cười trong tiếng nói, còn có chút bất lực. Anh tạm gác chuyện đang làm, kéo Vân Thanh đến trước mặt mình rồi nhìn cậu nói: "Đòi suốt cả ngày. Lần gần đây nhất là khi nào?"
"Hôm qua."
"Em thấy thế nào?"
Em thấy mình túng dục như thế có vấn đề gì không?
Vân Thanh đáp: "Em thấy rất sướng!"
Nghe vậy, Bùi Tri Viễn hơi nhướng mày, Vân Thanh lập tức nói thêm: "Anh làm em thấy như vậy, đó là cảm giác của em, rất sướng, very good!"
Bùi Tri Viễn bị cậu chọc bật cười, anh ẵm cậu ngồi lên người mình, trao cậu một nụ hôn dịu dàng và từ tốn.
Hai đôi môi khẽ tách ra, Bùi Tri Viễn hỏi: "Ngày mai em có lớp không?"
Đôi mắt Vân Thanh tràn ngập khao khát, dõi sát theo môi anh, cậu không hề nghĩ ngợi chọn nói dối: "Không có."
Bùi Tri Viễn vô tình vạch trần: "Anh còn không biết thời khóa biểu của em sao?"
Vân Thanh lầm bầm: "Xấu xa."
Cậu tiện đà nhổm dậy từ đùi anh trai, ngậm lấy cánh môi mỏng mong ước bấy lâu, áp lên môi mình rồi mân mê triền miên, thỉnh thoảng lại ngước mắt xem Bùi Tri Viễn có phản ứng gì.
Bùi Tri Viễn còn có thể có phản ứng gì, anh để mặc cậu muốn làm gì thì làm, sau khi thu dọn đồ đạc trên bàn, Bùi Tri Viễn bế em trai lên giường: "Muốn chơi cái gì?"
Vân Thanh nhớ rõ lời Lan Khê nói, nếu cậu muốn làm Bùi Tri Viễn phấn chấn thì: "Anh muốn chơi cái gì thì chơi cái đó."
Cuối cùng, anh trai có sướng hay không thì khó nói, còn em trai thì chơi rất sướng, ý thức của cậu dần chìm xuống rồi gần như ngủ thiếp đi.
Bùi Tri Viễn ngâm khăn tắm với nước ấm, lau cơ thể nhơm nhớp của người đang mơ màng. Bình thường thì sau khi lau chùi xong, Vân Thanh sẽ ôm chăn lăn một vòng rồi tiến vào mộng đẹp một mình, hôm nay thì không như thế, cậu nằm trên giường đợi một lúc, mãi không thấy tiếng nước trong phòng tắm dừng, cậu thầm nghĩ "sao Bùi Tri Viễn lại tắm lâu thế?", cậu nhìn hướng phòng tắm gọi: "Anh trai, anh trai."
Không nhận được lời đáp, cậu ngồi phắt dậy: "Bùi Tri Viễn!"
Vẫn không được đáp.
Hai chân Vân Thanh thò xuống giường, cậu mang dép dưới chân giường vào rồi đi về phía phòng tắm.
Cậu mở cửa phòng tắm ra: "Anh –"
Người đứng dưới vòi sen nhanh chóng tắt nước, kéo khăn tắm quấn ngang hông, tốc độ nhanh kinh người, Vân Thanh sững sờ mấy giây, cậu cười híp mắt bước vào phòng tắm đã đóng cửa nửa tiếng nhưng không có chút hơi nóng nào, cậu ranh mãnh nhìn phía dưới của Bùi Tri Viễn: "Sao anh không cho em thấy, anh không yêu em nữa sao?"
Bùi Tri Viễn cố gắng muốn bịp, ôm hờ cậu đẩy ra phòng ngủ: "Mau, ngủ đi."
Vân Thanh ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn chưa lau nước trên người, gợi cảm đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Không biết có phải là Vân Thanh ảo giác hay không, cậu đã quen nhìn Bùi Tri Viễn đeo kính nên cậu rất thích anh cởi kính ra, ánh mắt anh khi ấy sẽ có vẻ ám muội, mê ly và thâm tình.
Vân Thanh Thanh bị anh đưa tới bên giường, bị anh bế lên, hai chiếc dép cũng rơi xuống đất. Mông cậu chạm lên giường, Vân Thanh bĩu môi hỏi: "Sao anh trốn em?"
"Ngại quá." Người đàn ông giải thích.
Bùi Tri Viễn chỉ muốn cậu ngủ, anh quấn chăn cho cậu rồi thì thầm vào tai cậu: "Em là em trai của anh."
"Cũng đâu phải ruột." Vân Thanh lầu bầu.
Cậu kéo Bùi Tri Viễn: "Em không thấy là được chứ gì, thế thì em không thấy."
Vân Thanh đi tìm mảnh vải dùng để buộc rèm cửa, cậu leo lên giường dùng nó che mắt mình lại ngay trước mặt Bùi Tri Viễn, cậu túm lấy cánh tay Bùi Tri Viễn để xác nhận anh chưa đi rồi men theo nhiệt độ cơ thể anh, nghiêng người đến ôm hôn anh: "Em không thấy gì cả."
Cậu không thấy Bùi Tri Viễn nên không biết bây giờ anh buông thả hơn bình thường nhiều lắm, ánh mắt chăm chú của anh biến thành trắng trợn không kiêng dè. Anh nhìn cậu từng tấc một, họa lại khuôn mặt của cậu thiếu niên như muốn nuốt chửng chiếm giữ cậu.
Vân Thanh đâu hay biết gì, thậm chí cậu còn hơi đắc ý, cố tình hỏi Bùi Tri Viễn: "Anh trai, anh đang làm tình với ai đây nhỉ?"
Cậu muốn lấy thân phận em trai để ghẹo Bùi Tri Viễn xấu hổ.
Nào ngờ anh cúi người xuống, ngậm lấy bờ môi cậu rồi nhẹ giọng đáp: "Với cục cưng của anh."
Vân Thanh: "Ơ? Ư ưm."
Người đàn ông này phạm quy quá đi, hại cậu không dùng được lời đã chuẩn bị xong trước.
"Vậy sau này khi mọi người hỏi em là ai, anh không được nói em là em trai anh." Vân Thanh ra điều kiện với anh trễ một nhịp.
Ngoại trừ người thông minh như Lan Khê, những người khác đều nghĩ họ là anh em thật, nhưng cậu không muốn làm em trai Bùi Tri Viễn nữa.
Bùi Tri Viễn đáp: "Được thôi."
Đương nhiên Vân Thanh chỉ dám nói thế khi ở trên giường với Bùi Tri Viễn, lúc anh đưa cậu đi tham gia team building của công ty, đối mặt với đồng nghiệp trong công ty anh, cậu đều đàng hoàng giới thiệu mình là em trai anh.
Vân Thanh uống nhiều nước quá nên vào phòng vệ sinh, Bùi Tri Viễn đợi cậu bên ngoài, lúc cậu bước ra thì nghe thấy có người đang nói chuyện với Bùi Tri Viễn: "Tôi biết anh không có tình cảm với tôi, nhưng anh không cần từ chối bằng cách đưa em trai đến rồi giả vờ anh không còn độc thân. "
"Không phải giả vờ." Bùi Tri Viễn trả lời.
Người đó cắt ngang: "Chính miệng em ấy nói em ấy tên là Bùi Vân Thanh, là em trai của anh."
"Tình thú thôi." Bùi Tri Viễn từ tốn đáp: "Theo họ chồng."
Khá lắm, Vân Thanh không ngờ cậu mang họ Bùi vì lý do này.
———