Lâm Hiền Minh yên lặng suy nghĩ, giống như muốn chỉnh lí, sắp xếp lại suy nghĩ bản thân một lần, cực kì nghiêm cẩn nói.
- Bẩm sư bá! “Võ đạo ngũ cảnh”, cảnh giới thứ nhất Luyện Thể Trụ Cảnh, giống như tên gọi, chính là rèn luyện thân thể, xây dựng căn cơ vững chắc để làm tiền đề cho những cảnh giới tiếp theo. Nếu coi thân thể con người như một cái bình, còn chân nguyên tu luyện được là nước trong bình, như vậy muốn chứa được nhiều nước thì chiếc bình kia phải đủ lớn, đủ vững chắc mới có thể chứa được càng nhiều nước, đi được càng xa.
- Cảnh giới thứ hai “Khai Nguyên Hư Cảnh”, ở giai đoạn này, người luyện võ dựa công pháp hấp thu khí trong thiên địa để hình thành nội khí, hoặc nguyên khí trong cơ thể. Sở dĩ cảnh giới này có một chữ “hư” là bởi vì nội khí khi hình thành không có hình dạng cố định, tương đối yếu nhược, không thể phóng xuất ra khỏi cơ thể quá xa, thường xuyên phải ôn dưỡng nội khí mới có thể sử dụng đối địch.
- Cảnh giới thứ ba “Luyện Nguyên Chân Cảnh”, ở cảnh giới này, nội khí trong có thể tích lũy đến một số lượng nhất định, bắt đầu có sự chuyển đổi về chất, từ “hư” hóa “thực”. Nội khí của người tu hành cảnh giới “Luyện Nguyên Chân Cảnh” đã có thể hóa hình, phóng xuất khỏi cơ thể xa hơn, uy lực lớn hơn “Khai Nguyên Hư Cảnh” rất nhiều lần. Trong võ lâm có một cách nói, đó chính là bốn đến năm Luyện Thể Trụ Cảnh có thể vây giết được một người tu hành “Khai Nguyên Hư Cảnh”; nhưng mười người tu hành “Khai Nguyên Hư Cảnh” chưa chắc đã có thể thành công vây giết được một người tu hành “ Luyện Nguyên Chân Cảnh”.
Trân Bân vuốt chòm râu của mình, nghe những kiến giải của Lâm Hiền Minh về võ đạo, lão gật đầu rồi lại lắc nhẹ đầu, không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
- “Võ đạo ngũ cảnh”, ba cảnh giới đầu tiên, ngươi nói được không sai biệt nhiều lắm, nhưng muốn từ cảnh giới thứ ba bước lên cảnh giới thứ tư “ Hóa Linh Thiên Cảnh” lại không đơn giản như vậy. “Hóa Linh Thiên Cảnh” sở dĩ có một chữ “Thiên” là bởi vì ở cảnh giới này, người tu hành không chỉ là đơn thuần vận dụng nội khí trong cơ thể mà bắt đầu tìm cách kết hợp, điều khiển “khí thiên địa” trong trời đất để hình thành “võ đạo lĩnh vực” của bản thân. Ở trong “võ đạo lĩnh vực”, ngươi chính là chúa tể, có thể vận dụng “khí thiên địa” nghiền ép, hủy diệt đối phương, cho nên đối với người tu hành “Hóa Linh Thiên Cảnh” mà nói, chỉ có “Hóa Linh Thiên Cảnh” mới có thể giết chết “Hóa Linh Thiên Cảnh”, dùng số lượng người tu hành cảnh giới thấp hơn tiến hành vây công chỉ là đi chịu chết mà thôi.
- Đao thức của “Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết” vốn đã bá đạo, cực đoan, “Đao tâm” của ngươi so với “Đao thức” lại càng thêm cuồng bạo, cực đoan; điều này có thể khiến ngươi ở cảnh giới “Luyện Nguyên Chân Cảnh” rất mạnh, nhưng sẽ trở ngại ngươi trên con đường bước vào cảnh giới tiếp theo.
- Phải biết rằng muốn bước vào cảnh giới thứ tư “Hóa Linh Thiên Cảnh”, ngươi phải hiểu được “khí thiên địa”, mượn được “khí thiên địa” mà muốn mượn được “khí thiên địa”, tâm của ngươi phải có “thiên địa”. Tâm không có “thiên địa”, sao hiểu được “khí của thiên địa”, không hiểu được khí thiên địa, sao mượn được khí thiên địa, không mượn được khí thiên địa, sao tu thành “ Hóa Linh Thiên Cảnh”.
- Sư bá, nếu dựa theo lời của người nói về cảnh giới thứ tư, Cuồng Đao Môn chúng ta vẫn luôn lấy dũng mãnh, bá đạo làm căn cơ chẳng phải sẽ bất lợi hơn những phái khác khi phá cảnh bước vào “Hóa Linh Thiên Cảnh” sao? - Lâm Hiền Minh nghiêm túc lắng nghe ý kiến của Trần Bân, hắn đột nhiên như nghĩ tới điều gì, không nhịn được hỏi.
- Đạo lý trên thế gian này không phải giống như trò đếm số của mấy đứa trẻ thôn quê, thứ mà ngươi nhìn thấy là như vậy chưa chắc đã là như vậy; thứ mà ngươi cho đó là như vậy chưa hẳn đã là như vậy. - Trần Bân nhìn hắn, sau đó chỉ vào đống lửa trước mặt, bình tĩnh nói. - Giống như đống lửa này, nếu coi đống lửa là một sinh mệnh, vậy ngươi nói xem nó đang bắt đầu sinh mệnh, hay đang kết thúc sinh mệnh của mình?
- Sư bá, vấn đề này quả thực có chút khó trả lời, đứng trên góc nhìn không giống nhau sẽ dẫn đến quan điểm khác nhau. - Lâm Hiền Minh nhìn đống lửa, hơi chau mày, nói. - Đệ tử cho rằng, ngọn lửa đang cháy kia vừa là bắt đầu, cũng là đang kết thúc sinh mệnh của mình.
- Ngươi nói đúng, góc nhìn không giống nhau, quan điểm sẽ khác nhau; nhưng ngươi cũng nên nhớ rằng bất kể ngươi nhìn ngọn lửa như thế nào, ngọn lửa cuối cũng vẫn là ngọn lửa, sẻ không vì góc nhìn của ngươi mà biến đổi. Cách thế gian này vận hành cũng vậy, thế gian này có quy luật vận hành của nó, sẽ không vì vui buồn của con người thay đổi. - Trần Bân không để ý tới Lâm Hiền Minh đang cố gắng suy nghĩ những lời của mình, tiếp tục nói. - Cùng là một con đường, những không ai có thể đi hai lần trên cùng một con đường đó, huống chi hai người khác nhau lại càng không thể đi trên một con đường giống nhau. Lấy việc ta và Vương Thiên Nhất ra làm ví dụ, ta và sư phụ của ngươi cùng chung một sư phụ, tu luyện cùng là “Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết” nhưng lí giải về công pháp này cũng như lí giải về võ đạo của hai chúng ta không giống thậm chí là xung đột với nhau. Đường trên thế gian này có ngàn vạn, nhưng muốn đi được xa nhất chỉ có thể tự đi ra con đường của bản thân, ngươi hiểu không?
- Đệ tử hiểu rồi! - Lâm Hiền Minh trầm mặc thật lâu không nói gì, lát sau hắn hướng Trần Bân cúi người thật sâu, cảm kích nói. - Ân truyền đạo ngày hôm nay, đệ tử suốt đời không quên.
- Ta đã nói rồi, ta không có nhiều quy củ như vậy. Có thể gặp gỡ đó là duyên phận, huống hồ cũng chỉ là nói nhiều vài câu mà thôi. - Trần Bân lắc đầu, lão nhìn con gà đang nướng trên lửa, ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói. - Được rồi, mấy lời khách sáo gì đó ngươi cũng đừng nói nữa, gà sắp chín rồi, chuẩn bị ăn thôi.
- Vâng, sư bá!