Đơn Xin Ly Hôn

Chương 90: Đăng Ký Kết Hôn (2)



Người dịch: Ravine

Trình Cẩn vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý tùy tiện tìm một người kết hôn, nhưng không ngờ lại còn có cách như vậy, cậu vui mừng khôn xiết, "Như này ổn không ạ? Người chắc khó tìm lắm anh nhỉ?"

Trình Húc sờ mặt em trai, khẽ cười nói: “Anh sẽ lo liệu, em cứ yên tâm đợi ở nhà đi.”

Trình Cẩn được lời nói của anh trai làm an tâm, vội vàng gật đầu.

Trình Húc đi rất nhanh, sau một tuần anh mang về một người đàn ông xa lạ. Trước đó, chuyện Trình Cẩn mang thai cũng đã được thú nhận với cha, quả nhiên, thái độ của cha giống hệt như anh trai đoán, ông cực lực phản đối việc cậu tái hôn với Lục Đào, cũng hy vọng rằng cậu có thể tìm được một người đàn ông mới, nhưng khi đến chuyện "kết hôn giả", ông không những không phản đối mà ngược lại còn đồng ý.

Ông nói: "Sinh em bé nhà ta cũng đủ khả năng nuôi tốt. Sau này đứa nhỏ chính là con cháu Trình gia, Trình gia coi như cũng có đời sau rồi."

Người đàn ông mà Trình Húc đưa về là người địa phương, lúc mới vào nhà còn có chút rụt rè, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, ngay cả nước mũi cũng chảy ra, khi nhìn thấy Trình Cẩn, cậu ta sửng sốt, sau đó nhanh chóng nở một nụ cười ngượng ngùng.

Trình Cẩn nhanh nhẹn rót trà nóng, rồi để cậu ta ngồi ở vị trí ấm nhất. Cậu ta bẽn lẽn ngồi, đợi uống xong một ngụm trà nóng rồi mới nói: “Chào, chào cậu.” Trình Cẩn cười nói: “Xin chào.” Sau đó cậu nhanh chóng mang những chiếc bánh quy nhỏ vừa nướng ra mời khách ăn. Cậu ta nhìn đĩa bánh rồi ngửi thấy hương vị ngọt ngào, đôi mắt liền mở to, do dự một lát rồi mới đưa tay ra lấy một miếng, nâng niu chiếc bánh mà ăn.

(Trình Húc tìm người hay ghê :>>> Mình còn cứ nghĩ đối tượng mà anh sẽ tìm cho em trai phải là một người đàn ông cao to vạm vỡ cơ :v )

Trình Húc cởi chiếc áo khoác dày cộp, giới thiệu: "Cậu ấy tên là Mã Nguyên, thợ sửa ống nước ở thị trấn bên cạnh. Năm nay vừa tròn tuổi kết hôn."



“Mới 18 tuổi?” Trình Cẩn hơi kinh ngạc, “Vẫn còn quá nhỏ đi?”

“Tôi, tôi không còn nhỏ tuổi nữa, có thể lĩnh giấy đăng ký kết hôn!” Mã Nguyên vội vàng nói, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng, tựa hồ sợ Trình Cẩn không hài lòng.

"A ..." Trình Cẩn nhìn bộ dáng của cậu ta, cũng không biết nói gì thêm.

Trình Húc ngồi xuống giải thích: "Những người đã kết hôn mấy lần nếu lại đi đăng ký kết hôn, việc xét duyệt sẽ nghiêm ngặt hơn. Còn cậu ấy thì sẽ dễ dàng hơn một chút. Mà cậu ấy cũng đồng ý rồi, đợi đến khi em sinh con được sáu tháng thì có thể nộp đơn ly hôn, sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa. Cậu ấy sẵn sàng ký hiệp ước riêng tư, không cần phải ở chung, sau khi nhận giấy chứng nhận, lúc sinh con chỉ cần cậu ấy xuất hiện là được rồi.”

Mã Nguyên vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, tôi, tôi sẽ không gây ra bất cứ rắc rối nào cho anh đâu, anh cứ yên tâm. "

"Kết hôn giả" đương nhiên là có rủi ro, vì lo lắng đối phương lúc kết hôn rồi lại không đồng ý ly hôn, hoặc khi ly hôn lại tham lam đòi thêm tài sản, hoặc có hành vi xúc phạm đối phương trong hôn nhân, trong trường hợp này, kể cả có đưa nhau ra tòa cũng không có được kết quả tốt đẹp. Loại chuyện này đã từng xảy ra nhiều lần.

Dĩ nhiên, Trình Cẩn rất yên tâm về sự lựa chọn của anh trai, cậu nói: “Được rồi, tôi tin cậu.” Trình Húc đi soạn thảo thỏa thuận riêng, để lại hai người trong phòng khách.

Trình Cẩn nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của đối phương, ánh mắt hết lần này đến lần khác rơi vào đĩa bánh quy vừa mới gắp ra đĩa, cậu nói: "Cậu ăn đi, cứ tự nhiên ăn hết cũng không sao"

"Cám, cám ơn."

Mã Nguyên nhịn xuống không dám đưa tay ra cầm, mà hỏi: "Vậy tôi có thể mang về hai cái bánh không?"

Cậu ta thấy Trình Cẩn sững sờ, tưởng Trình Cẩn không đồng ý, vội vàng nói: "Tôi, tôi muốn mang về cho mẹ và em gái tôi, đặc biệt là em gái tôi. Em ấy chưa từng được ăn món ngon như vậy."



Trình Cẩn nhìn vào đôi mắt trong sáng của đối phương, trong lòng có chút chua xót, cười nhẹ: "Để tôi gói cho cậu một ít. Cậu có thể ăn hết những cái bánh này trước."

Nghe được những lời này, Mã Nguyên rốt cuộc mới dám ăn bánh, không biết là vì đói hay là vì bánh quy rất ngon, cậu ta ăn ngấu nghiến.

Trình Cẩn thấy quần áo của cậu ta hơi rách rưới, nghĩ đến gia cảnh cậu ta không tốt mới phải lựa chọn hy sinh cuộc kết hôn đầu tiên của mình, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Trình Húc viết xong bản thỏa thuận, Mã Nguyên ký tên vào đó, sau đó hỏi: “Khi nào thì đi đăng ký kết hôn?”

Trình Húc nói: “Ngày mai.”

“Được, được.”

Ngược lại là Trình Cẩn có chút kinh ngạc, “Nhanh vậy sao?”

Trình Húc nói: "Bụng em đã nhô lên rồi, đương nhiên là phải đăng ký càng sớm càng tốt."

Trình Cẩn bèn không phản đối gì nữa, trước khi Mã Nguyên rời đi, cậu đưa cho cậu ta một gói bánh quy lớn và thêm một chiếc áo len.

Nhận thấy đối phương nghi hoặc, Trình Cẩn nói: “Vốn dĩ áo này trước kia là cho cha tôi, nhưng kích thước nhỏ quá không vừa, nên cậu lấy mặc nó đi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv