Nước dinh dưỡng đặt đến khi nguội lạnh cũng không có ai động vào, Lục Đào ngược lại từng đũa, từng đũa gắp ăn những món ăn mà Trình Cẩn làm. Động tác ăn uống của anh rất tao nhã, hầu như không gây ra bất kỳ tiếng động nào, hơn nữa trong lúc dùng bữa cũng không nói, bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt vô cùng.
Trình Cẩn cảm thấy có chút kỳ quái, Lục Đào dường như là đặc biệt về nhà ăn cơm. Cậu trước kia đã từng hy vọng đối phương có thể ăn đồ mình làm, nhưng ít khi được như ước nguyện, nhưng bây giờ đối phương ăn rồi, cậu ngay cả câu “có hợp không vị không” cũng không muốn hỏi.
Dù sao, câu trả lời sẽ không phải là những gì cậu muốn nghe, mà câu trả lời cậu muốn nghe, nhân cách khác của Lục Đào sớm đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi.
Sau khi bữa ăn trầm mặc kết thúc, người máy nhỏ trong gia đình dọn dẹp bát đĩa, Trình Cẩn cởi tạp dề, chuẩn bị bước vào phòng làm việc của mình, Lục Đào đột nhiên nói: “Nói chuyện”
Trình Cẩn có chút kinh ngạc nhìn lại anh, nhưng nam nhân đã đi tới ghế sô pha ngồi xuống, cậu cũng chỉ có thể ngồi theo, nhưng có điều cậu chọn chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh. Sau khi ngồi, Trình Cẩn hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Lục Đào nói: “Liên quan đến chuyện em gặp “Khảm Hợp Thể”, có thể nhớ thêm chi tiết nào không?”
Nghe câu hỏi này, trong lòng Trình Cẩn cảm thán một câu “quả nhiên là như vậy, Lục Đào đặc biệt trở về, có lẽ là muốn hỏi cậu cái này đi? Nếu không, anh thà ở trong quân đội và uống nước dinh dưỡng còn hơn ở một mình với cậu. Có lẽ trong lòng đã có đoán trước, nên nội tâm Trình Cẩn cũng không có đau buồn như vậy, nghiêm túc nghĩ lại, sau đó lắc đầu, “Những thứ em có thể nghĩ ra đều đã nói ra hết, không có thêm chi tiết nào nữa."
“Em có thể chắc chắn đối phương là một đứa trẻ?"
"Em không rõ, nhưng đối phương có lẽ chỉ nặng 20 đến 25kg, không cao, khuôn mặt rất mềm mại khi chạm vào, giọng nói cũng rất trong và trẻ con, như vậy xem ra có lẽ là một đứa trẻ đi?” Trình Cẩn nói ra nhưng điều mình tự phỏng đoán.
Lục Đào nói: “Nhưng em nói là cậu ta chỉ là không lớn?”
“Đúng, là cậu ta nói, mà em cũng không hiểu câu đấy có ý nghĩa gì, tại sao lại có người không lớn? Người lùn sao? Nhưng trong chủng tộc loài người, không có người lùn.” Trình Cẩn vẫn rất khó hiểu.
Nhưng Lục Đào nói: “Nếu như cậu ta là đối tượng thí nghiệm, mà khi thí nghiệm ban đầu xảy ra sự cố, có thể ngăn chặn sự phát triển của sự sống. “Anh dừng lại, sau đó lại nói: “Liên quan đến chuyện lúc hai người xuất hành ở trên tàu, em còn có thiếu bất kỳ chi tiết nào không?”
Trình Cẩn nói: “Liên quan đến kẻ sát nhân đó?”
"Ừm."
“Không có, em hoàn toàn không cảm thấy có ai nhìn trộm.” Trình Cẩn không biết xuất phát từ tâm lý gì, nhịn không được nói thêm một câu, “Lúc đó quá nhập tâm rồi.”
Câu nói này vừa nói ra, Trình Cẩn ngay lập tức cảm thấy nói như vậy dường như không thoả đáng lắm, bất luận như thế nào, nam nhân trước mặt mới là người chồng chính quy của cậu, anh đang ở trước mặt nhân cách chính của chồng nói bản thân làm tình quá nhập tâm với một nhân cách khác, quả thật có chút gì đó giống với ra oai. Nhưng trong lúc đang hoảng loạn lại nhìn thất thần sắc có chút biến đổi của Lục Đào, trong lòng có chút được an ủi.
Và còn có chút chấn kinh.
Cậu cho rằng Lục Đào vỗn dĩ không quan tâm đến chuyện này, anh từ trước đến nay đối với cậu hoàn toàn thờ ơ, dường như cậu như thế nào cũng không liên quan đến anh, sao lại có cảm xúc như đang lúng túng chứ?
Đó chắc hẳn là phản ứng bản năng của một nam nhân đi? Dù sao bây giờ cậu vẫn bọn họ vẫn là bạn đời.
Nghĩ thông rồi, Trình Cẩn đứng dậy, “Em còn có chuyện, em thật sự không thể nghĩ được thêm chi tiết gì, có thể nói đã nói ra hết rồi.” Cậu nói xong liền vội vàng đi vào phòng làm việc, đợi khi ngồi trước bàn, cậu lại sững sờ một lúc mới bắt đầu tập trung vào công việc.
Những sợi chỉ mảnh và những hạt ngọc dưới bàn tay của Trình Cẩn từ từ biến thành một họa tiết tuyệt đẹp, sau khi thêu xong họa tiết, Trình Cẩn nhận ra rằng đã là nửa đêm.
Lục Đào không đi vào, chứng minh hiện tại nhân cách chủ nhân đang kiểm soát cơ thể.
Nếu nói như vậy, vậy người kia có lẽ đã rời đi rồi?
Trình Cẩn nghĩ như vậy, nhưng lúc mở cửa lại phát hiện đối phương vẫn ngồi ở phòng khách, hơn nữa có lẽ là đang giải quyết công việc, máy liên lạc vẫn còn đang mở, anh đang nói chuyện với người nào đó bằng chất giọng trầm thấp và bình tĩnh, có lẽ là do tiếng mở cửa, động tác nói chuyện dừng lại, ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu, sau đó ánh mắt lại rơi xuống quanh hình trước mặt.
Cảm giác bị anh nhìn có chút kỳ lạ, rõ ràng đáy lòng đã triệt để thất vọng về tình cảm của hai người, nhưng vẫn khiến cho trái tim của Trình Cẩn rơi một nhịp.
Trình Cẩn thầm mắng bản thân không thua kém, thu hồi anh mắt đi về phía phòng ngủ, sau khi bước vào liền đóng của lại.
Phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, người máy nhở tận tâm đến mức nó còn thay cả chăn bông và ga trải giường. Trình Cẩn mở tủ ra, quần áo bên trong được gấp gọn gàng, phần lớn là quần áo của cậu, nửa còn lại là của Lục Đào.
Nhân cách thứ hai của Lục Đào chưa bao giờ lên lầu ngủ, cho nên trong phòng ngủ này, đồ vật của anh ấy tích lũy ngày càng nhiều, thoạt nhìn giống như hai người đã ở chung từ khi kết hôn.
Trình Cẩn lấy bộ đồ ngủ ra, khi chọn đồ lót, cậu đắn đo một lúc và chọn một bộ có viền ren.
Đồ lót trước đây của cậu cũng rất đơn thuần và dễ thương, về cơ bản đều là màu đồng nhất, không có gì hấp dẫn. Tuy nhiên, sau đó Lục Đào thích nhưng bộ đồ sexy nên đã mua rất nhiều cho cậu, thậm chí còn có một vài cái váy khiêu gợi dỗ dành để cậu mặc vào, còn mua cho cậu cả những bộ đồ ngủ gợi cảm, trang phục cosplay,…
Lục Đào hiện tại chắc chắn không thích cậu mặc những thứ này, nhưng có vấn đề gì sao? Dù sao thì anh ấy cũng sẽ không chủ động chạm vào cậu.
Trình Cẩn vào phòng tắm tắm rửa, khi nhìn thấy thiết bị rửa ruột thông minh, cậu do dự rồi ngồi xuống.
Có thể nhân cách thứ hai sẽ trở lại? Nếu như vậy sẽ không lãng phí thời gian rồi.
Nghĩ như vậy, Trình Cẩn tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc bộ đồ lót gợi cảm vào, cuối cùng là mặc thêm đồ ngủ.
Không có ai vào phòng ngủ, cách âm tốt đến nỗi Trình Cẩn không thể nghe thấy gì bên ngoài. Cậu đắn đo một lúc, đợi thêm một tiếng nữa, cũng không thấy Lục Đào đi vào, trong lòng không tránh khỏi sự thất vọng.
Có lẽ là nhân cách chính quá bá đạo rồi? Vì vậy nhân cách thứ hai mới không thể cạnh tranh với anh, không thể kiểm soát quyền chủ động của cơ thể.
Trình Cẩn hít một hơi, định leo lên giường đi ngủ, ánh mắt rơi vào viên Dạ Minh Châu đặt trên tủ, sự hoài nghi lại một lần nữa xuất hiện. Viên ngọc này tại sao lại ở trong phòng làm việc của Lục Đào, chuyện bày cậu đã hỏi hai người và không nhận được câu trả lời, xem ra nếu như muốn biết sự thật, chỉ có thể hỏi Lục Đào chân chính.
Trình Cẩn do dự một lúc, không biết suy nghĩ gì cậu cuối cũng vẫn cầm viên Dạ Minh Châu lên đi về phía cửa. Mở cửa phòng ngủ ra, trong phòng khách chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo, người ngồi trên sô pha không thấy đâu. Trình Cẩn tự hỏi có phải anh đã đến trụ sở quân sự không, nhưng khi cậu nhìn lên, liền phát hiện có đèn trên tầng hai.
Lục Đào vẫn ở nhà.
Nhưng bây giờ cậu lên tầng hai, không khác gì đang ra ám thị gì đó, Trình Cẩn do dự một chút, đang định từ bỏ kế hoạch đợi đến ngày hôm sau hỏi, giọng nói của Lục Đào vang lên, “Có chuyện gì?”
Trình Cẩn vội vàng nhìn lên, nhìn thấy thân ảnh đang đứng ở hành lang tầng 2. Cậu không khỏi run lên, nói: "Không có gì..."
“Lên đây”
Dưới giọng điều giống như ra lệnh khiến Trình Cẩn không thể không bước lên. Đèn không sáng, Trình Cẩn khi bước đến đầu cầu thang mới có thể nhìn rõ nét mặt của chồng. Đối phương vẫn còn lộ ra biểu cảm lãnh đạm, dường như trên thế giới không có chuyện gì có thể làm phiền đến trái tim của anh. Trình Cẩn giạt viên minh châu sau lưng, đợi đứng trước mặt Lục Đào, lúc đang định lấy nó ra để hỏi, đối phương đã bước vào phòng ngủ. Trình Cẩn sững sờ, chỉ có thể đi theo.
Không gian phòng ngủ dành cho khách này không thể so với phòng ngủ ở tầng dưới, đồ đạc cũng vô cùng đơn giản, chiếc trăn màu xám đã được trải ra, lẽ ra cái tủ cạnh giường trống rỗng, nhưng bây giờ có một cái hộp trên đó.
Đó là bao cao su.
Trình Cẩn có chút khó hiểu, không hiểu sao Lục Đào lại muốn lấy bao cao su ra, lúc đang bối rối, một tia sáng trắng chợt lóe lên trong đầu, khiến cậu nhớ ra tại sao hộp bao cao su lại đặt trên tủ.
Là nhân cách thứ hai đặt, bởi vì bọn họ đã làm ở trong phòng này rồi! Mà lúc đó người sử dụng bao cao su không phải là Lục Đào, mà là anh ấy.
Nhớ đến hình ảnh lúc đó, mặt của Trình Cẩn không tự chủ được mà đỏ lên, nhưng Lục Đào lại hỏi một câu: “Có chuyện gì?”
Hít một hơi thật sâu, Trình Cẩn giơ Viên Dạ Minh Châu lên, viên ngọc tròn to toát lên một vầng hào quang mờ ảo, trông giống như bầu trời đầy sao, lại giống như đại dương xanh bao la. Trình Cẩn vừa quan sát thần sắc của đối phương, vừa nói: “Em muốn hỏi, viên ngọc này tại sao lại ở chỗ anh…em rõ ràng đã bán nó đi rồi.” Không phải cậu tự mình đa tình, mà là cậu thật sự cho rằng viên ngọc này là tuỳ tiện mua để sưu tập hoặc là bởi một nguyên nhân đặc biệt nào đó mà Lục Đào đã mua nó, so sánh hai khả năng này, khả năng phía sau lớn hơn một chút.
“Nó là một di sản.” Lục Đào nói.
Trình Cẩn sững sờ, hoàn toàn không hiểu, “Di sản?’
"Có 30 loại quặng phát sáng được khai quật từ tinh cầu Thuỷ bộ cách đây 530 năm. Mà đây là loại quặng duy nhất phát ra ánh sáng xanh và trông giống như bầu trời đầy sao. Sau khi tinh cầu Thuỷ bộ nổ tung và tiêu vong, những quặng còn sót lại đã trở thành di sản. Nhưng bởi vì không có giá trị nghiên cứu, vì vậy đã được đem ra bán đấu giá, qua tay nhiều người đến tinh cầu Đế chế, sau đó là đến tay em. Tôi trước đó chủ xem qua trong album ảnh, đem bán rồi, cơ hội xem tận mắt liền không có nhiều rồi.” Lục Đào nghiêm túc xác thực.
Trình Cẩn chưa bao giờ ghĩ rằng viên ngọc yêu quý của mình lại có lịch sử như vậy, "Tại sao anh lại biết?"
“Bà nội của anh là nhà khảo cổ học."
Đầu óc của Trình Cẩn lập tức bừng tỉnh, nói một cách không lưu loát: “Vì vậy anh mua là muốn tặng cho bà nội?” Cậu biết đây chính là đáp án chính xác, trong lòng có sự mất mát không thể che dấu. Không đợi câu trả lời của Lục Đào, Trình Cẩn cố nặn ra một nụ cười, nói: "Xin lỗi, anh ấy không biết dụng ý của anh, cho rằng em sẽ thích, vì vậy mang về cho em. Bây giờ vẫn lên đưa lại cho anh tặng cho bà nội.” Trình Cẩn nặng nề đưa viên Dạ Minh Châu qua. Lục Đào nhìn chằm chằm viên ngọc vài giây, sau đó nói: “Tôi không có thời gian, cứ để ở chỗ em đi.”
“Ah, được.” Trình Cẩn chậm rãi thu tay lại, nghĩ đến mấy ngày nay vẫn có ít thời gian rảnh, có thể thay anh tặng cho bà nội. Nghĩ đến đây, Trình Cẩn quay người định đi ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước, giọng nói của Lục Đào đã vang lên, “Cứ thế liền đi sao?”
Trình Cẩn quay đầu ngơ ngác nhìn lại anh, “Còn, còn chuyện gì nữa?”
Ánh sáng lờ mờ đổ xuống, Lục Đào quá cao, vì ngược sáng nên Trình Cẩn không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng có thể nhìn rõ động tác của anh.
Anh đang cởi cúc áo sơ mi, hơn nữa nói: “Nên thực hiện một chút nghĩa vụ của bạn đời chứ?"