Dưới sự đâm rút kịch liệt, Trình Húc khó mà tự chủ lại một lần nữa bị đưa lên đỉnh khoái cảm, hạt tròn mạnh mẽ ma sát vào tuyến tiền liệt của anh, kích thích cơ vòng co rút lại thả lỏng, côn thịt phía trước căng cứng phun ra một dịch thể, trong không khí phảng phất mùi nước tiểu nhàn nhạt.
Lại một lần nữa mất kiểm soát.
Trình Húc xấu hổ đến mức nghiến răng nghiến lợi vùi vào trong gối, nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Anh cảm nhận được trong khoang thịt của mình đã bị tinh dịch lấp đầy, giống như mọi lần trước đó, chất lỏng đặc sệt được bơm vào ruột của anh, ngấm vào từng tầng ruột, càng trở lên dâm đãng, kích thích cơ thể tiết ra nhiều dâm dịch hơn.
Ngạn Thất sướng đến mức hừ hừ mũi mấy tiếng, rồi mới giữ lấy eo anh từ từ rút dương vật ra, âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng vang lên, nhưng hạt pha lê bên trong thông đạo cũng vì không không được ngậm mà rơi xuống ga giường, theo đó chất dịch nhầy cũng phun ra.
Không bị kìm hãm, Trình Húc gần như ngay lập tức giấu người dưới chăn, nhưng Ngạn Thất bế anh lên, trầm thấp cười: “Húc ca không chê bẩn sao? Tôi ôm anh đi tắm, thật là càng ngày càng thích đi tiểu rồi.”
Một cảm giác xấu hổ ập đến, vốn dĩ phải ẩn nhẫn như trước, không hiểu sao hôm nay lại không nhịn được nữa, Trình Húc đột nhiên mở miệng, dùng sức cắn mạnh vào vai Ngạn Thất.
Hàm răng sắc nhọn đâm vào da thịt, nếm qua mùi vị của máu, nghe thấy nam nhân đau đớn rên rỉ. Trình Húc đã sẵn sàng bị đối phương ném ra hoặc bị đánh, ai lại biết Ngạn Thất vẫn ôm chặt anh, đợi khi hàm răng của anh nới lỏng, thậm
Trên làn da màu đồng xinh đẹp, dấu răng bị cắn đặc biệt rõ ràng, máu không ngừng rỉ ra, Trình Húc nhịn được nhìn thêm, có chút hối hận vì sự bốc đồng khi nãy của mình. Ngạn Thất ghé đến tai anh cười nói: “Húc ca cắn tôi, là vì tức giận tôi giấu anh đi xem mắt sao? Có phải hay không ghen rồi?”
Nghe đến hai từ “xem mắt”, tim Trình Húc đập loạn, vốn dĩ muốn khiêu khích, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, lại trầm mặc.
Dưới cái nhìn của Ngạn Thất, sự trầm mặc của anh dường như là ngầm thừa nhận, trong lòng càng trở lên vui vẻ, thậm chí còn cuốn đi những sự tức giận trước đó. Anh ta đặt Trình Húc vào bồn tắm, một bên chỉnh nước nóng cho anh, vừa nói: “Anh không cần tức giận, trước khi đến đó, tôi không biết rằng đó là một buổi xem mắt, chỉ cho rằng là yến hội thông thường, kết quả là không thành còn bị Trình Cẩn nhìn thấy, tôi không muốn bị anh hiểu lầm, vì vậy trước đó không nói với anh.”
Trình Húc nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh ta, “Cậu vì sao phải nói với em ấy chuyện đó?”
Ngạn Thất bị anh nhìn không thoải mái, lại có chút khó hiểu: “Chuyện gì?”
“Tại sao trước mặt em ấy nhắc đến tôi? Không sợ em ấy nghĩ nhiều sao?” Nghĩ đến đây, Trình Húc nắm chặt tay.
Ngạn Thất lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, đột nhiên cười lạnh, “Tôi tại sao phải sợ cậu ta nghĩ nhiều? Tôi chính là muốn lập tức nói cho cậu ta mối quan hệ giữa chúng ta. Anh căng thẳng như vậy làm cái gì? Sợ em trai của anh biết như vậy sao? Vì thế vừa nãy mới liều mạng phản kháng như thế?” Ngạn Thất nhìn đôi môi sưng đỏ của Trình Húc, cổ tay bị mình nắm cũng phát đỏ, cuối cùng nhìn được sự bất bình trong đáy lòng, cố gắng hoà hoãn ngữ khí của mình, “Chuyện đó xảy ra cách đây rất lâu rồi, cậu ta không nhắc đến anh, chứng minh cậu ta căn bản không nghĩ nhiều. Dung lượng não của em trai anh bao nhiều, anh lẽ nào không rõ?”
Trình Húc cụp mi xuống.
Nước rất nhanh đã đầy, Ngạn Thất đang định giúp anh tắm rửa, nhưng Trình Húc đẩy cánh tay anh ta đang duỗi ra, xoè tay ra nói: “Trả máy liên lạc cho tôi.”
Ngạn Thất trừng anh: “Đợi tôi tắm cho anh sạch sẽ đã!”
Trình Húc mím môi, không từ chối, ngâm cả người trong nước nóng, sau đó dạng chân ra, lộ ra hoa huyệt đã có chút sưng đỏ giữa hai mông, để nam nhân đưa ngón tay vào, móc tinh dịch bên trong ra ngoài. Thật ra, trong phòng tắm có dụng cụ vệ sinh đặc biệt, nhưng Ngạn Thất luôn thích tự mình làm, anh ta ghen tuông và chiếm hữu. Không nói đến không để người khác nhìn cơ thể Trình Húc, ngày cả người máy trong nhà cũng không cho xem, lúc hai người làm tình, người máy nhỏ nhất định phải vào trong phòng sạc.
Vì vậy Trình Húc gần như chắc chắn rằng một khi trốn thoát, Ngạn Thất sẽ không công khai những đoạn video đáng xấu hổ đó.
Mà anh mang theo cha và anh trai, Ngạn Thất không có bất cứ thứ gì để đe doạ anh.
Chỉ cần không bị đối phương tìm thấy, anh sẽ an toàn.
Nam nhân này thực sự quá nguy hiểm, Trình Húc cảm nhận được từ chỗ anh ta, nói là “yêu” không bằng nói là chiếm hữu. Anh ta dường như vì lúc thiếu niên bị từ chối mà mang hận trong lòng, vì vậy nhất định phải có được anh, bất luận dùng thủ đoạn nào.
Loại tình cảm mãnh liệt này, nếu là trước đây, Trình Húc có lẽ sẽ cảm động, dù sao cũng là thứ tình cảm mà cả đời anh theo đuổi, cũng hy vọng sẽ bền chặt.
Nhưng thủ đoạn của đối phương dùng lại là chuyện mà anh không thể tha thứ.
Bị gài bẫy mới dẫn đến Trình gia tán gia bại sản, mới khiến cha lâm trọng bệnh, khiến em trải phải vất vả, trực tiếp làm tổn thương đến người mà anh quan tâm nhất, hai người vừa vặn là điểm giới hạn của anh.
Anh sẽ không bao giờ nhượng bộ!
Sau khi được làm sạch, thiết bị liên lạc được đeo trở lại trên cổ tay của anh, lúc bị tháo ra, Ngạn Thất đã tắt nó đi. Trình Húc khởi động lại tín hiệu, đang muốn video call cho Trình Cẩn, Ngạn Thất sát đến, dùng ngón tay chạm vào môi anh, cười nhẹ nói: “Anh chắc chắn muốn cho gọi video call cho cậu ta trong bộ dạng này? Cậu ta cũng không phải là trai tân chưa gả đi, cho dù đầu óc không thông minh, nhận định cũng có thể nhận ra điều gì đó không đúng.” Anh ta thấp giọng nói mơ hồ, “Ví dụ như, sẽ nhìn ra anh cách đây không lâu khẩu giao cho nam nhân.”
Trình Húc đỏ mặt, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, “Câm miệng!” Nhưng sau cùng, anh đã từ bỏ dự định gọi video call và chỉ gửi một tin nhắn hỏi thăm.
Lúc Trình Cẩn nhận được tin nhắn là lúc cậu đã về đến nhà, vừa về đến nhà người máy nhỏ đã vui vẻ chào hỏi, đầu tiên là hướng Trình Cẩn gọi “tiểu chủ nhân”, sau đó lại quay vòng vòng quanh Lục Đào, rất vui vẻ nói: “Chủ nhân, chào mừng ngài trở về, mỗi ngày có thể nhìn thấy chủ nhân đẹp trai thật quá tốt rồi!”
Lục Đào nhìn người máy nhỏ manh manh trước mặt, âm giọng rất bình ổn nói: “Xin chào, Trình Trình.”
Trình Cẩn đang trả lời tin nhắn của anh trai khi nghe câu nói này cả người sững sờ, rất kinh ngạc nhìn người chồng đứng cách đó không xa, nhìn gò má của đối phương và thần sắc trên khuôn mặt, lỗ chân lông trên người Trình Cẩn đều mở ra, ngơ ngác, hình ảnh dường như trùng lặp với quá khứ, cậu gần như có thể thấy được chồng cậu ngày trước.
Lục Đào quá khứ đối xử với cậu lãnh đạm, trước giờ thần sắc đều lạnh lùng, giống như cách xa ngàn dặm, mỗi lần trở về đều giống như bị ép buộc, đối mặt với biểu cảm yêu thích của Trình Cẩn, ngay cả lông mày cũng không thèm động. Nhưng anh mỗi lần trở về đều chào hỏi người máy nhỏ, từ được dùng tất nhiên là: “Xin chào, Trình Trình”
Điều này cũng đủ khiến Trình Cẩn có chút ghen tỵ, cậu ghen tỵ người máy nhỏ trong nhà có thể nhận được một câu chào hỏi ôn hoà từ chồng của mình, vì vậy giữa chừng muốn thay thế nó ít nhiều cũng vì cái lý do này.
Nhưng sau khi chồng mất trí nhớ, trước giờ không chào hỏi người máy nhỏ như thế, anh sẽ cười, có lúc sẽ trêu chọc, nhưng tuyệt đối không nói hai từ “xin chào”.
Trình Cẩn hoảng sợ đến mức đầu ngón tay trở nên cứng ngắc, trong đầu hiện lên mấy chữ “chồng đã khôi phục trí nhớ rồi”, như muốn đâm thủng bong bóng giấc mơ của cậu, khiến cậu sợ hãi, được một lúc, cậu dường như không thể cử động, mãi đến khi nhìn thấy chồng loạng choạng, sau đó lại một lần nữa đứng thẳng nhìn quanh nhà một lượt, khi quay đầu nhìn cậu, lộ ra một nụ cười rạng rỡ và sáng lạng, sự hoảng loạn đó mới dần dần tan biến.
Người chồng quá khứ không thể nào cười với cậu được, vì vậy lúc nãy chỉ là tình cờ mà thôi.
“Làm sao vậy?” Lục Đào đi đến bóp má cậu, rất nhanh cau mày lại: “Mặt sao lại lạnh như vậy? Có phải sinh bệnh rồi?”
“Ah…không có…” Trình Cẩn trong lòng tràn ngập vui mừng, mặc dù biết cái ngày đó sớm muốn cũng sẽ đến, nhưng nếu chậm một ngày thì cậu sẽ có thể tận hưởng được thêm một ngày.
Trong lòng Lục Đào cũng còn băn khoăn một ít chuyện nên không hỏi nhiều. Anh có thể cảm nhận được bản thân mình lúc nãy lại bị thay đổi nhân cách, thời gian không dài như lần một, nhưng anh như cũ vẫn khong biết nhân cách sau khi biến đổi đã làm cái gì. Nhân lúc đang ở riêng, Lục Đào mở quang hình, tra hồ sơ đã sử dụng. Không ngoài dự liệu của anh, nhân cách chủ đã tìm hiểu về tình hình hiện tại của anh ta, Lục Đào biết rằng với bộ não của "người kia", hẳn là rất nhanh đã rõ tình hình hiện tại của bọn họ.
Vì vậy anh ta không hỏi trực tiếp Ferry, đây chính là lý do đi?
Trong lòng có chút gì đó không cam tâm, Lục Đào nhắm mắt lại, định tắt quang hình, nhưng quang hình hiện lên một dòng ghi chú. __Liên hệ với Trình Húc, ngăn Trình Tranh.
Lục Đạo sửng sốt, tin nhắn này do nhân cách chủ để lại, là để cho anh xem sao?
Ngăn Trình Tranh? Ngăn Trình Tranh làm cái gì?
Lục Đào bình tĩnh tắt quang hình đi vào nhà bếp. Vợ nhỏ đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng làm đồ ăn. Chiếc tạp dề cũng được điểm xuyết bằng ren. Hai dây buộc làm nổi bật vòng eo thon thả vừa phải của cậu và thắt thành một chiếc nơ con bướm ở sau eo. Phần đuôi của chiếc nơ rơi trên bờ mông tròn trịa của Trình Cẩn, theo động tác của cậu mà lắc lư, làm cho miệng của Lục Đào trở lên khô khốc. Anh chống lại như dao động trong lòng, vờ như vô ý nói: “Tiểu Cẩn, em và anh trai gần đây có liên lạc không?”
Trình Cẩn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn anh, "Gần đây? Sáng này em vẫn còn liên lạc với anh ấy ah, là anh bảo em liên lạc, anh không nhớ sao?”
“Ah, anh quên rồi.” Lục Đào nở một nụ cười ngây ngô: “Vậy là có liên hệ sao?”
Câu hỏi nhanh của anh khiến Trình Cẩn không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nói: “Đương nhiên là có liên lạc ah, chỉ là lúc chúng ta về đến nhà, anh trai gửi cho em một tin nhắn, nói buổi sáng bận, vì vậy mới tắt tín hiệu liên lạc.”
“Tín hiệu bị tắt?” Lục Đào khẽ cau mày, “Không xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Không có đi, em có hỏi anh ấy, anh ấy nói không có chuyện gì.” Trình Cẩn mặc dù nói như vậy nhưng trong lòngvẫn có chút lo lắng. “Chỉ là em gọi video call cho anh ấy, lại bị từ chối rồi, mặc dù anh ấy nói là bận và phải gặp khách hàng, nhưng em vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.” Cậu buồn phiền cau mày “Không phải là Ngạn Thất ức hiếp anh ấy chứ? Ngạn Tiểu Thất xấu xa như vậy, anh của em bây giờ làm việc cho anh ta, nhất định là bị anh ta chèn ép rất nhiều.”
Lục Đào nói: “Vậy em có nói với anh ấy, bảo anh ấy đi gặp cha không?”
“Em nói rồi, anh em nói anh ấy sẽ đi.” Trình Cẩn nghĩ đến cha mình, và lại lo lắng. “Cha già đi nhiều rồi, nếu như, nếu như có thể trở lại như ngày trước…” Cậu mặc dù không thông minh, nhưng cũng biết khả năng này là xa vời, liền vội vàng ngậm miệng lại.