Đơn Xin Ly Hôn

Chương 45: Du Lịch Tinh Cầu



Hai người lên xe lúc 8 giờ sáng, đến tinh cầu Nhật Chiếu đúng 8 giờ tối. Mặc dù ở tinh cầu Đế chế thời gian này trời đã tối nhưng ở đây mặt trời vẫn đang treo trên đầu, dường như phải đợi một lúc nữa nó mới biến mất.

Sau khi xe đến trạm, toa xe chỉ còn lại hai người bọn họ, bước vào trạm xe, người cũng rất ít, điều này khiến Trình Cẩn có chút khó hiểu, “Ông xã, dân số của tinh cầu này có phải rất ít không?"

Lục Đào mang theo toàn bộ hành lý của hai người, nghe câu hỏi liền nói: “Dân số của tinh cầu này xếp thứ 19, tổng số dân là 130 triệu, không hề nhỏ.”

“Ah?” Trình Cần liếc nhìn bên trong trạm gần như trống rỗng “Thật sự có nhiều người như vậy sao?” Nhưng đi được một lúc, Trình Cẩn không quan tâm đến những điều này nữa, cậu phát hiện mông của mình đang dần dần ẩm ướt.

Là thứ mà chồng đã bắn vào đang chảy ra ngoài.

Hai người ở trên ghế làm hai lần, thời gian mỗi lần đều dài, Lục Đào dường như là cố ý, không rửa sạch cho cậu, vì vậy lúc xuống xe bên trong vẫn còn chứa tinh dịch của nam nhân. Vốn dĩ cậu rất cẩn thận nhưng vừa nãy hơi buông lỏng vì vậy không giữ mới khiến tinh dịch chảy ra ngoài.

Sắc mặt Trình Cẩn trong phút chốc đỏ bừng, không dám nhìn xung quanh, tốc độ bước đi chậm cũng hơi chậm lại, chỉ hy vọng toàn bộ tinh dịch đừng chảy ra ngoài, nếu không ngay cả quần ngoài cũng bị ướt, bị người khác phát hiện thì thật mất mặt rồi.

Khi chuẩn bị rời khỏi trạm xe, Trình Cẩn cảm nhận một trận gió nóng thổi đến, đến khi hoàn toàn ra khỏi trạm xe cậu nhất thời có chút sững sờ.

Thật nóng!

Hơn nữa cảnh tượng trước mắt… . hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng tượng.

Tinh cầu Nhật Chiếu trong tưởng tượng của cậu có đủ loại trái cây, khi đến đây, chính là có thể nhìn thấy đủ loại trái cây, còn có nho phong mật đẹp mắt dụ người, nhưng thực tế thì trước mắt cậu gần như không có gì cả.

Đúng vậy, cái gì cũng không có, không có trái cây, không có nhà cao tầng, ngay cỏ cũng không có, chỉ có nền đất sỏi đá cằn cỗi với con đường nhựa uốn lượn ở giữa, cách đó không xa có một bãi đậu xe, một vài chiếc xe đậu đỗ rải rác. Hơn nữa những chiếc xe đó rất khác với những chiếc xe cậu từng thấy, chúng đều trông hơi cũ.

Trình Cẩn vô thức nắm lấy cổ tay của chồng, cảm thấy hơi bối rối, “Ông xã, chỗ này làm sao…là như thế này sao?” Cậu lúng túng nhìn Lục Đào, “Chúng ta sẽ không phải là đến nhầm chỗ chứ?”

“Không nhầm. Tinh cầu Nhật Chiếu một số vùng đất rất cằn cỗi, không thích hợp để trồng trọt, vì vậy nó được sử dụng để xây dựng không gian công cộng. Mà phí xe vào thẳng tinh cầu Đế chế quá đắt, rất ít người có thể mua được, người lưu động quá ít, vì vậy nơi được phân tương đối hoang vu.” Lục Đào nắm bàn tay của cậu, cười nhẹ: “Sợ sao?”

Trình Cẩn vội lắc đầu, “Có ông xã em không sợ.”

Bọn đứng ở chỗ này không quá hai phút liền có người đến. Người dân ở đây hầu hết đều da ngăm đen, cơ thể cũng tương đối gầy, trang phục trên người chỉ có thể dùng từ rẻ tiền để hình dung. Trong số rất nhiều người mà Trình Cẩn biết, ngay cả người nghèo nhất cũng không như thế này, vì vậy cậu có chút hoảng hốt, còn có một chút cảm giác gì đó không rõ ràng. Đợi sau khi nghe bọn họ nói chuyện, Trình Cẩn mới hiểu bọn họ là “tài xế Taxi”, đến hỏi bọn họ có muốn ngồi xe không, mới thở nhẹ ra.

Lục Đào không hề trả giá liền chọn ra một người chủ xe, đối phương lập tức nở một nụ cười vui vẻ, còn nhiệt tình giúp họ xếp hành lý. Bọn họ đi theo anh ta được mấy phút, liền đi đến một chiếc xe nhỏ màu vàng. Nhìn thùng xe có phần lỗi thời, Trình Cẩn kìm nén hiềm khí trong lòng cùng Lục Đào ngồi vào ghế sau. Nhưng khi thấy đối phương khởi động xe bằng tay, Trình Cẩn cuối cùng không nhìn được hỏi nhò: “Cái xe này… không thể tự động lái sao?"

Người lái xe đột nhiên nói: "Hai người đến từ đâu? Hành tinh Đế chế đúng chứ?”

Trình Cẩn có chút kinh ngạc: “Anh làm sao lại biết?”

Người lái xe cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, “Bởi vì chỉ có tinh cầu Đế chế mới có xe tự động lái, những nơi khác đều không có. Xe của chúng tôi đều cần được lái bằng tay, và năng lượng là dầu, không phải năng lượng mới."

Trình Cẩn ngạc nhiên và tò mò, "Tại sao không sử dụng năng lượng mới?"

Người lái xe không cười vì sự thiếu hiểu biết của cậu, chỉ nói: “Không đến lượt chúng tôi a.” Anh ta lại hỏi: " Hai người là lần đầu tiên đến sao? Là đến du lịch phải không?”

Trình Cẩn nói: “Đúng vậy”

Vậy là lựa chọn đúng đắn rồi, trên tinh cầu chúng tôi có những trái cây thơm ngon nhất thế giới, gợi ý là nhất định phải thử nho phong mật, nho phong mật hái trực tiếp từ trên cây hái xuống, so với nho được vận chuyển lâu ngày ngon gấp trăm lần! Chúng tôi còn có những loại trái cây khác, có dưa ngọt nhất, còn có xoài thơm…” Người lái xe hiển nhiên là một người nói chuyện giỏi, một đoạn giới thiệu được nói ra, khiến Trình Cẩn nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Lái xe gần nửa tiếng, mặt trời đã lặn, Trình Cẩn cũng không cảm thấy quá nóng vì có điều hòa trong xe. Cậu không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi nhận thấy phong cảnh ngoài cửa xe cuối cùng cũng thay đổi, phút chốc trở lên mong đợi.

Đi thêm mười phút nữa, màu xanh trên mặt đất dần dần trở nên nhiều hơn, cuối cùng trở thành giàn hoa leo không có điểm cuối. Trình Cẩn mở to hai mắt, từ một khoảng cách ngắn cẩn thận xác nhận, rất nhanh liền hô lên vui mừng: “Là nho phong mật!”

Cậu đây là lần đầu tiên thấy nho phong mật kết trái trên cây, không phải là từng quả từng quả xếp chồng lên nhau, mà là từng chùm từng chùm. Màu đen tím rất đẹp, nhìn từ xa, liền cảm thấy phảng phất một mùi vị mê người. Tài xế nhìn dáng vẻ rất mong đợi của cậu, liền dừng xe lại ở bên đường nói: “Tiểu thiếu gia, cậu có muốn hái một chùm không?”

Mắt Trình Cẩn lập tức sáng lên, “Có thể hái sao?”

"Đương nhiên, tất cả hoa quả trên tinh cầu của chúng tôi đều có thể tùy ý hái, người chủ nhà sẽ không nói gì, đương nhiên, số lượng phải thích hợp. Anh ta mở cửa xe, đưa Trình Cẩn đến bên giàn nho, kiễng chân hái một chùm nho đen tím đặt vào lòng bàn tay Trình Cẩn, “Đủ không?”

Trình Cẩn liên tục gật đầu, “Cảm ơn.” Lúc chuẩn bị rời đi, cậu lại do dự, “Thật sự không cần phải trả tiền sao?”

Người lái xe cười và nói: "Không cần, một chùm nho chẳng là bao.”

Chùm nho có 20 đến 30 quả, một chùm nho như thế này được bán trên tinh cầu Đế chế, giá có thể lên tới 10 000 tệ. Trình Cẩn trong lòng kích động, nhưng không muốn chiếm tiện nghi quá nhiều, cậu lấy từ trong vali một gói đồ ăn nhẹ, đặt ở chỗ nho vừa hái, sau đó về lại xe.

Đợi đến khi ăn quả nho phong mật vừa ngon vừa thơm, Trình Cẩn lập tức yêu nơi này.

Xe đi qua vùng trái cây tươi tốt và đến thành phố. Nhưng thành phố ở đây hoàn toàn khác với những gì Trình Cẩn từng thấy, không có nhà cao tầng, mội một dãy nhà ở đây đều tương đối thấp, hơn nữa dường như đều dùng đá để xây lên, mái nhà lợp bằng cỏ dày. Trình Cẩn gần như dán mắt vào cửa sổ, cậu nói: “Nhà ở đây thật đặc biệt ah.”

Người lái xe nói: “Tinh cầu của chúng tôi không có nhiều năng lượng. Ngoài trái cây, không có tài nguyên nào khác. Nhiều thứ cần phải mua từ các tinh cầu khác, hơn nữa khí hậu rất nóng. Nhưng may mắn chúng tôi có đá băng và cỏ nước, dùng hai thứ này để xây nhà, con người ở trong đó sẽ rất mát mẻ. Tuy nhiên, những tảng đá băng quá nặng nên không phù hợp với những tòa nhà nhiều tầng. "

“Hóa ra là như vậy.” Trình Cẩn mỉm cười, “Nhưng tôi nghĩ ngôi nhà bằng đá khá đẹp.” Cậu lại nhìn Lục Đào, “Ông xã, ngôi nhà chúng ta hôm nay ởcũng được làm bằng đá sao?”

Lục Đào dường như hơi ảo não, anh nói: “Không phải.”

Giọng nói của người lái xe mang chút ngưỡng mộ: “Khách sạn mà hai người đặt là chuỗi khách sạn sang trọng nhất của tinh cầu chúng tôi. Đây cũng là toà nhà thứ hai thứ hai duy nhất cao hơn 50 tầng, bên trong đó đều là năng lượng mới, còn có điều hoà nhiệt độ, nhưng giá rất đắt, tôi phải tiêu nửa tháng tiền lương mới có thể ở đây một đêm, vì vậy không dám vào.”

“A…” Trình Cẩn ngược lại không thất vọng, chỉ nói theo: “Chỗ đó cũng thật là đắt rồi.”

Một lúc sau cậu liền biết nơi mà bọn họ đến, giữa các dãy nhà thấp thì độ cao của nó thật sự bắt mắt, không thể đến gần cũng có thể nhìn thấy. Lúc bọn họ đến cửa khách sạn, trời cuối cùng cũng hơi tối, nhưng cũng đã gần 9h30 tối rồi.

Xuống xe, Trình Cẩn để ý thấy Lục Đào không phải trả bằng tiền của bọn họ thường dùng mà là một loại tiền giấy có màu sắc sặc sỡ. Cậu mới nhận ra bản thân mình quá thiếu hiểu biết, đến thì cứ đến, căn bản không chuẩn bị bất cứ điều gì. Cậu lại có chút vui mừng, mừng vì đến cùng chồng, vì vậy mới không cần bận tâm bất cứ thứ gì.

Cảm ơn người tài xế một lần nữa, đợi anh ta lái xe đi, Trình Cẩn mới cùng chồng bước vào khách sạn, cậu chú ý đến biển hiệu của khách sạn, đợi đến khi nhìn chữ “Sunny” trên đó, khóe miệng cậu giật giật nói: “Ông xã, đây không phải là sản nghiệp của Ngạn Thất chứ?”

Lục Đào ngược lại hơi ngạc nhiên: “Ngạn Thất đăng kí cái nhãn hiệu “Sunny” này, kinh doanh trên toàn thế giới liên quan đến khách sạn, dịch vụ ăn uống và các ngành công nghiệp quần áo, và chúng đặc biệt nổi tiếng, em không biết? "

Trình Cẩn nói: “Em không biết ah, vì vậy tất cả các tên của hàng của anh ta đều là “Sunny” sao?” Lẩm bẩm trong bụng, “Anh ta rất yêu mặt trời ah.”

Lục Đào mỉm cười, dường như Trình Cẩn không quá quen biết với Ngạn Thất, điều này khiến anh rất vui.

Sau khi vào khách sạn, tuy rằng trang trí ở đây kém hơn khách sạn ở tinh cầu Đế chế một chút, nhưng chênh lệch không quá nhiều, ngược lại khiến Trình Cẩn không có cảm giác mới lạ, có chút thiếu hứng thú. Nhưng lúc này, cậu nhận ra Trình Cẩn nhận ra tinh dịch chảy ra đã kết lại, vì vậy muốn nhanh chóng nhận phòng để tắm rửa.

Lục Đào làm thủ tục nhận phòng, lấy thẻ phòng rồi cùng Trình Cẩn vào thang máy. Thang máy làm bằng kính, có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, khi thang máy lên đi lên cao, cảnh vật bên ngoài hầu như không bị che khuất, Trình Cẩn có thể nhìn toàn cảnh.

Gần như không có núi, trừ một mảng xanh lớn, còn có những khối đất màu trắng cằn cỗi, tựa như một mảng trọc trên đỉnh đầu rậm rạp, khiến người ta có cảm giác đáng tiếc. Nhưng vừa nghĩ đến những loại trái cây ngon nhất thế giới, Trình Cẩn lại cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi vào phòng, Trình Cẩn quan sát toàn bộ căn phòng một lượt, mới đi đến trước mặt Lục Đào, liền phát hiện anh có điều gì đó không đúng.

Nhìn thấy đôi mày cau chặt của anh, sự vui mừng của cậu biến mất một nửa, cậu hỏi: “Ông xã, làm sao vậy?”

Lục Đào dừng lại một lúc, mới nói: “Chúng ta đến không đúng lúc rồi.”

“Sao?” Trình Cẩn có chút kinh hãi.

Lục Đào nói: “Vừa rồi quầy lễ tân của khách sạn nói, tinh cầu Nhật Chiếu một tiếng trước vừa mới xảy ra một cuộc bạo động.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv