Đơn Xin Ly Hôn

Chương 106: Thiên Thần Nhỏ (1)



Thiên thần nhỏ?

Trình Cẩn hoài nghi có phải chính mình ảo giác rồi không, nếu không, làm sao cậu có thể nghe thấy Lục Đào nói những lời này?

Người đàn ông trước mặt, thực sự là người chồng chân chính của cậu sao?

Trình Cẩn ngạc nhiên không tả nổi, một lúc sau mới lắp bắp: "Nhưng mà, nhưng mà ngay từ đầu anh đã ghét bỏ em rồi, trước giờ chưa từng cho em một sắc mặt tốt, lúc ấy anh làm sao lại thích em được? "

Cậu lại nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, lúc ấy cậu đã yêu Lục Đào ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó cố ý liên lạc vài lần, ngỏ ý muốn kết giao với anh. Sau khi bị anh từ chối, cậu đã nhờ gia đình can thiệp và cuộc hôn nhân ép buộc cũng bắt đầu.

“Có hảo cảm.” Lục Đào lại bắt gặp ánh mắt của cậu, vẻ thẹn thùng vừa rồi dường như chỉ là ảo giác, “Tính cách của anh vốn là bẩm sinh rồi, rất khó biểu lộ cảm xúc ra ngoài, ngay từ đầu cũng không có ý như vậy với em. "

Trình Cẩn càng thêm bối rối, "Nhưng lúc em tỏ tình với anh, anh đã không đồng ý..."

“Yêu đương không cần có quá trình sao?” Lục Đạo khẽ cau mày, “Còn cách thức của em lúc đó, thật sự là tỏ tình sao? Anh chỉ cảm thấy em đang bắt đầu ra tay với một thứ em thích mà thôi. Anh đối với em mà nói, hình như cũng không khác gì những món phụ kiện xinh xắn. "

"Em, em không ..." Trình Cẩn áy náy đáp.

Lục Đào dường như không muốn bàn sâu về vấn đề này nữa, giơ cổ tay lên xem thời gian rồi hỏi: "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"



"A? Hiện tại phải xuất phát rồi ạ?" Trình Cẩn không hiểu lắm.

"Không phải." Lục Đào nói rõ ràng hơn, "Anh đưa em ra ngoài đi dạo."

Câu nói này từ miệng Lục Đào thực sự khiến Trình Cẩn kinh ngạc không thôi, nhưng dù sao hôm nay những chuyện kinh ngạc cậu cũng gặp nhiều rồi, hiện tại sức lực tiếp nhận sự thật tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu. Cậu có cảm giác mình giống như trúng được giải thưởng lớn, nắm trong tay khối tài sản kếch xù, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thực.

Quấn áo khoác vào rồi đi ra ngoài, với kinh nghiệm từ hồi sống trên tinh cầu Địa Nhiệt, Trình Cẩn giờ đã biết cách tránh rét, cậu đội chiếc mũ len do chính tay mình đan, trông rất đáng yêu. Lục Đào vẫn khoác chiếc áo khoác bên ngoài quân phục, lúc bước ra ngoài trông cực kỳ bắt mắt.

Sau khi xuống thang máy, họ đi dọc theo con phố, tuyết rơi dày đặc đã ngừng lại, để lại một mảnh trắng xóa trên nền đất, bước đi có thể tạo thành dấu vết. Đi được nửa đường, Trình Cẩn chợt nhận ra Lục Đào muốn đưa mình đi đâu, không khỏi hỏi: "Anh muốn đưa em đến Crystal House sao?"

Lục Đào liếc cậu một cái, "Em không muốn đi xem sao?"

Loại "thân mật" này khiến Trình Cẩn cảm thấy có chút không thoải mái, nhẹ giọng hỏi: "Anh có thật sự là ... nhân cách chủ không? Không phải là nhân cách phái sinh chứ?"

Lục Đào dừng lại nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh, "Chỉ có anh!"

Câu nói này dường như một lần nữa lặp lại với cậu rằng nhân cách thứ hai đã hoàn toàn biến mất, Trình Cẩn có chút khó chịu, Lục Đào nhận ra điều đó thì khẽ cau mày, muốn nói điều gì đó, nhưng anh lại dằn xuống, chỉ là bước chân lại có chút lộn xộn hơn trước. Trình Cẩn nhận thấy sự khác biệt nho nhỏ này ở anh, trong lòng rất kỳ lạ, có một cảm giác không rõ ràng lắm đang lan tỏa trong cậu.

Dường như chỉ khi nhìn thấy cảm xúc khác với mọi khi của Lục Đào, cậu mới có thể cảm nhận được sự "thích" trong miệng người kia.

Crystal House vẫn rất đẹp khi nhìn gần, nó rất lớn, gần giống như một cái tổ ong, mà các cửa hàng bên trong lại giống như những lỗ trong tổ. Đây là trung tâm mua sắm lớn nhất trên tinh cầu Băng Tinh, hầu hết mọi thứ đều được mang ra bán, tất nhiên nhiều nhất vẫn là các cửa hàng bán quần áo và phụ kiện.



Trình Cẩn đã lâu không mua sắm ở một nơi sáng sủa và đẹp đẽ như vậy, so với nơi này, chợ trung tâm trên tinh cầu Địa Nhiệt gần giống như một chợ bán buôn, nhưng mặt khác, giá cả ở đây đắt hơn nhiều.

Trình Cẩn không biết nên đi đâu mua sắm, lại sợ người đàn ông bên cạnh mất kiên nhẫn, dù sao thì Lục Đào cũng không giống như có thể đi mua sắm với người khác. Sau nhiều lần đi qua cửa mà không vào, Lục Đào cuối cùng cũng lên tiếng: “Em không muốn mua gì à?” Sau đó lại nói: “Em đi du lịch lâu như vậy, khi về cũng nên mang theo một ít quà. . "

Trình Cẩn sửng sốt, "Đi du lịch?"

Lục Đào nói: "Bằng không, em định giải thích như thế nào với người khác ?"

Trình Cẩn vội nói: “Đúng, đúng là đi du lịch, vậy em cũng nên mua quà biếu bà nội và tặng Eureka và Ngải Tuyết.” Cuối cùng cậu cũng dám bước vào một trong những cửa hàng đồ trang trí và mua quà lưu niệm.

Sau khi mua hai bộ đĩa và một mô hình tinh cầu Băng Tinh nhỏ, Trình Cẩn vốn định thanh toán bằng tiền trong tài khoản của mình, nhưng còn chưa kịp giơ cổ tay lên, một cánh tay khác đã giơ ra và quét qua máy thanh toán trước mặt cậu. Sau khi quét máy thanh toán, sau đó cầm lấy thứ mà người phục vụ đã đóng gói sẵn.

"Anh ..." Trình Cẩn lại sững sờ, nhưng không biết phải nói gì.

Thật kỳ lạ, người chồng này kỳ lạ quá! Anh cùng với Lục Đào trước đây không hề giống nhau!

Nhưng khi thoáng nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của anh, Trình Cẩn biết rằng anh đúng là người chồng thực sự của mình, ngay cả tính cách cũng không hề thay đổi.

Nhưng tại sao hiện giờ anh lại trở nên quan tâm đến vậy? Chẳng lẽ ... quả nhiên nguyên nhân vẫn là do cậu mang thai.

Trình Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cũng chỉ nghĩ ra được lý do duy nhất là như vậy.

Hai người cũng đi ăn ở một nhà hàng nổi tiếng hơn ở đây. Đánh giá về lượng người dùng bữa trong nhà hàng, Trình Cẩn có thể thấy nền kinh tế ở đây thực sự rất tốt, bởi vì ở những nơi kinh tế quá kém, hầu hết thức ăn của người dân đều là súp dinh dưỡng, hiếm khi được ăn một bữa cơm bình thường, không giống như trên tinh cầu Đế Quốc, súp dinh dưỡng là thứ bị coi thường nhất, Trình Cẩn từ khi sinh ra đến giờ đã không phải ăn nhiều.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv