"Tôi bị sao vậy?" Yến Thu sau khi nghĩ thông suốt nhận lấy bình giữ ấm và thuốc, nhưng không vội uống, ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, hẳn là cậu đã ngủ rất lâu rồi.
"Cậu phát sốt ngất xỉu." Phó Trầm Trạch lời ít ý nhiều: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện truyền dịch, lúc ấy mới giảm sốt một chút."
Ký ức buổi sáng từng chút hiện lên trong đầu, Yến Thu lúc này mới nhớ tới.
Cùng lúc đó nhớ tới hình ảnh cuối cùng trước khi ngất xỉu.
"Đâu Đâu đâu?" Yến Thu giật mình lập tức ngồi dậy, bắt đầu tìm mèo của cậu khắp nơi.
"Dưới chân cậu..." Phó Trầm Trạch hờ hững nói.
Yến Thu nghe vậy cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy ba lô mèo của mình, Đâu Đâu cũng cảm giác được cậu đã tỉnh, ở bên trong nhỏ giọng kêu lên.
Yến Thu cúi người mở ba lô mèo ra, ôm nó ra đặt ở trên đầu gối cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện tất cả đều ổn, lúc này mới yên tâm.
Phó Trầm Trạch nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của cậu dành cho mèo con, hỏi: "Con mèo này từ đâu ra?"
Nhắc tới Đâu Đâu, Yến Thu nói nhiều hơn một chút: "Nhặt được trên đường, nhưng nó rất ngoan, rất nghe lời, tuyệt đối không..."
Yến Thu còn chưa nói xong, đã bị Phó Trầm Trạch cắt ngang: "Sương Trì em ấy dị ứng với lông mèo."
Lời Yến Thu còn chưa nói xong đã bị kẹt trong cổ họng, không lên được, cũng không xuống được.
Bởi vậy hồi lâu cậu mới hỏi ngược lại: "Có ý gì?"
"Không có ý gì." Phó Trầm Trạch vội vàng nói: "Chỉ là trong nhà không có nuôi mèo, nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ tìm cho nó một người chủ mới, nhất định sẽ đối tốt với nó, hoặc là gửi nuôi ở bệnh viện thú y, cậu có thể tới thăm nó bất cứ lúc nào."
"Tôi không muốn." Yến Thu lập tức trả lời.
Phó Trầm Trạch nghe thế im lặng một lát, tiếp tục nói: "Tôi biết chuyện này rất không công bằng với cậu, nhưng Sương Trì khi còn bé từng ôm mèo hoang một lần, hôm đó làn da trên người liền đỏ lên, cổ họng cũng sưng lên, còn dẫn tới hen suyễn, thiếu chút nữa là mất mạng, thật sự rất nghiêm trọng."
"Dù sao con người cũng quan trọng hơn mèo."
Yến Thu lặng thinh một lúc lâu, cuối cùng mới nói, giọng điệu kiên định: "Tôi không thể không có nó."
Phó Trầm Trạch thấy không thể nói thông được trong chốc lát, nhưng cũng không vội, chỉ thở dài, bỏ qua đề tài này trước: "Cậu uống thuốc trước đi!"
Yến Thu cũng không nói gì nữa, im lặng tháo khẩu trang xuống, nuốt thuốc vào.
Vừa mới chuẩn bị uống nước, lập tức cảm giác được xe tăng tốc, bình giữ nhiệt trong tay Yến Thu cũng lắc lư theo, nước bên trong không cẩn thận rơi ra ngoài.
Yến Thu còn chưa kịp hỏi có chuyện gì vậy, đã thấy Phó Trầm Trạch đột nhiên quẹo vào khu phục vụ cách đó không xa.
Ngay sau đó, cánh tay bị người tóm lấy, cả người bị Phó Trầm Trạch bẻ qua, sau đó chỉ thấy anh ấy trầm mặc nhìn má trái của cậu.
Yến Thu lúc này mới nhớ tới nơi đó còn có một vết sẹo để lại ở sân trượt tuyết lần trước.
Quả nhiên, một giây sau tức thì nghe Phó Trầm Trạch hỏi: "Vết sẹo này từ đâu mà có?"
Yến Thu nghe quản gia Trần nói sau khi mình được cứu ra là được đưa thẳng đến biệt thự trên đỉnh núi, hơn nữa sau này cậu vẫn luôn đeo khẩu trang, bởi vậy người nhà họ Phó cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ sau khi cậu bị thương.
Cho nên Phó Trầm Trạch mới ngạc nhiên như vậy.
Nhưng vết bỏng rõ ràng như thế, biết rõ mà còn cố hỏi thôi.
Quả nhiên, ngay sau đó nghe thấy Phó Trầm Trạch tiếp tục nói: "Là sân trượt tuyết sao?"
Yến Thu không nói gì, im lặng gật đầu, đẩy tay anh ấy ra, sau đó uống một ngụm nước, nuốt sạch thuốc trong miệng.
Sau đó, lần nữa đeo lại khẩu trang.
Phó Trầm Trạch cũng không nói nữa, trong xe một lần nữa lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Hồi lâu sau, anh ấy mới khởi động lại xe, vừa lái xe vừa nói: "Tôi sẽ liên lạc với bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình tốt nhất cho cậu."
"Không cần." Yến Thu không quá để ý từ chối đề nghị của anh ấy, tiếp tục đề tài lúc trước: "Tôi sẽ mang theo mèo dọn ra ngoài."
Phó Trầm Trạch làm sao có thể không hiểu ý của cậu cho được, mặc dù biết cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng nhớ tới vết sẹo đáng sợ trên mặt Yến Thu, thế nào cũng nói không nên lời từ chối.
Thế nên cuối cùng vẫn đồng ý: "Tôi đồng ý với cậu."
Yến Thu nhận được lời cam đoan của anh ấy, lúc này mới yên tâm.
Cơn sốt vẫn chưa lui hoàn toàn, cộng thêm tác dụng của thuốc vừa rồi, Yến Thu nhanh chóng lại chìm vào giấc ngủ mê man.
Tỉnh lại lần nữa đã là buổi sáng ngày hôm sau, Phó Trầm Trạch vẫn đang lái xe, bên cạnh đặt bánh mì trứng gà và sữa đậu nành, sờ lên vẫn còn ấm.
"Ăn chút gì trước đã." Phó Trầm Trạch thấy cậu tỉnh, vội vàng nói.
Chẳng biết vì sao, Yến Thu cảm thấy anh ấy dường như có gì đó là lạ.
Thế nhưng Yến Thu cũng không để ý lắm, yên lặng ăn xong bữa sáng, sau đó từ trong túi lấy ra một túi nhỏ thức ăn cho mèo chuẩn bị cho Đâu Đâu ăn.
Nhưng mà không ngờ tới chính là, khi cậu mở ba lô mèo ra, lại phát hiện bên trong trống không.
Không thấy Đâu Đâu.
Yến Thu chợt quay đầu nhìn về phía phó Trầm Trạch.
Phó Trầm Trạch đương nhiên cũng đã nhận ra ánh mắt của cậu, vội vàng giải thích: "Ngày hôm qua cậu không kéo kỹ khóa kéo ba lô mèo, lúc tôi dừng ở khu phục vụ để xuống mua nước... nó chạy theo ra ngoài."
Bỗng chốc Yến Thu cũng không kịp phân biệt xem lời của anh ấy rốt cuộc là thật hay giả, đẩy cửa xe ra muốn nhảy xuống.
Phó Trầm Trạch thấy thế một tay vịn tay lái, một tay kéo cậu lại.
"Cậu điên rồi! Đây là cao tốc, cậu cứ thế nhảy xuống là muốn chết à?"
Nói xong, vội vàng khóa cửa xe.
Nhưng mà Yến Thu ngay lúc này không quan tâm tới gì nữa, điên cuồng ấn chốt cửa muốn đi xuống.
Đâu Đâu vẫn ở đó chờ cậu, cậu phải quay lại tìm nó.
Cậu đã làm mất nó một lần rồi, không thể làm mất nữa.
Nhưng cho dù cậu cố gắng thế nào cũng không mở được cửa xe, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình cách nó càng ngày càng xa.
Có thứ gì đó đυ.ng phải mu bàn tay của cậu, Yến Thu cúi đầu, là dây chuyền cậu đeo trên cổ không rời người.
Đây là ngày cậu cùng cô nhặt Đâu Đâu về, cô khắc xong tặng cho cậu.
"Cho nó một cái tên đi!"
"Gọi là Đâu Đâu đi ạ!"
"Đâu Đâu?"
"Nhất định là nó không cẩn thận bị lạc khỏi mẹ, hy vọng sau này nó không bị lạc nữa."
"Được rồi, gọi là Đâu Đâu."
Ngày hôm sau, trên cổ của cậu có thêm một cái mặt dây chuyền này, là cô dựa theo dáng vẻ của Đâu Đâu để khắc thành.
Trên cái bụng tròn vo của mèo con còn khắc tên của nó, Đâu Đâu.
Yến Thu nghĩ, có phải ngay từ đầu cậu đã đặt sai tên rồi không.
Nếu không... sao lại làm mất nó một lần nữa rồi?